lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Sewing Machine 3D


Mất khoảng 6; 7 tiếng gì đó trong 3 ngày để vẽ cái máy may công nghiệp. Lấy thước đo kích thước chính xác từng chi tiết trước khi vẽ, tuy nhiên cũng bỏ bớt nhiều phần vì . . . hơi phức tạp! :-P Thích nhất là cái mắt kiếng nằm hờ hững trên bàn máy! Kiểu dáng & màu sắc giống hệt kiếng cận mình đang đeo, khi đang may mà có ai gọi cũng bỏ kiếng ra & vứt chỏng chơ vậy đó, hehehe!
_ Các phần mềm dùng để vẽ cái Industrial Sewing Machine này là :
• dựng hình : 3D Max
• áp chất liệu & render : Maya
Pà con ai muốn design nội thất nhà (trước khi xây hoặc để sửa nhà cho đẹp) thì cứ kêu Biển nhá. Giá cả : 150k / phòng! Nói trước là Biển chỉ chuyên về nghệ thuật chứ KHÔNG chuyên về xây dựng nha, nhưng cũng có tìm hiểu chút ít về phong thủy! :-P
Địa chỉ liên lạc đã ghi rõ trên “bảng quảng cáo” to đùng phía trên blog’s banner rồi đó! ^_^





Photobucket








 
Photobucket


(designed by lovely dog
Mon. April 30th 2012
Nick YM : innova_landscruise

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Gieo mầm tự kỷ?

Photobucket

Thấm mệt.
Nhìn từ vệ tinh of Google Maps, khoảng cách tính theo đường chim bay từ quận Phú Nhuận đến quận 7 cũng xa = từ PN đến quận 9 @_@ , nhưng tính theo đường người bay, ủa lộn, người chạy xe thì đường từ PN đến quận 9 tương đối dễ đi hơn.
Kinh nghiệm lái xe 2 bánh mới được có 2 năm nên rất hào hứng với chuyện “đi 1 ngày đàng học đủ thứ sàng khôn”, tuy nhiên vẫn chưa đạt trình độ “tay lái lụa” nên kết quả là bi giờ đang gõ keyboard = 2 bàn tay mỏi nhừ. Muốn than thở tí chút nhưng chẳng nói được với ai, đành ghi vào 1 nơi khá là hẻo lánh : lovely dog’s castle!!! Hồi đó mệt thì có thể than thở với okasan nhưng càng ngày càng thấy sao khó đối thoại quá. Haaiizzzz! Cái mình cần là những lời khích lệ & câu “Cố lên con, vất vả tí nhưng sau này con sẽ thành đạt & giàu có từ những gian nan bây giờ”. Nhưng 0, toàn là những câu kiểu như “Con vẫn chưa học được cách thích nghi, mai mốt làm sao ra đời được?!” hoặc “Đúng là Công chúa! Có tí xà bông mà cũng phồng tay! Da gì mỏng quá!”. . .
Gia đình là mái ấm chứ 0 phải chỉ là 1 nơi ở trọ khi ta tồn tại trên thế gian này, & để nó trở thành mái ấm thật sự thì cũng 0 khó lắm, nhưng xưa nay người ta vẫn 0 học được cách cư xử với người nhà thế nào để người nhà thật sự cảm nhận được sự ấm áp of gia đình. Bởi vậy càng ngày càng thấy mình trở nên nghiện blogs như thể đó là Second Life, là ngôi nhà thứ 2 nơi mà sự cô độc vẫn tồn tại nhưng có vẻ cường độ ít hơn ngoài đời thực. •••• Lúc nào cũng gồng mình giành lấy mọi việc nặng đáng ra phải do bàn tay đàn ông trong nhà, lúc nhà cũng phớt đời & phát biểu những câu lạnh lẽo vô tình, dường như điều đó đã khiến mọi người xung quanh quên mất mình vẫn là 1 đứa con gái. Nhưng nếu 0 mạnh mẽ như vậy, nếu cứ để mặc cho cái bản chất yếu đuối phát triển & rồi bị tổn thương bởi những thứ tồi tệ thì mình cũng 0 chịu nổi. Nhưng mình sẽ 0 kêu gào những câu thảm hại như “Ai cứu tui dzới !” hay “Tui phải làm sao đây?” nữa đâu. Không cần nữa. Vì đâu ích lợi gì khi gửi tâm sự cho hư không _ bản thân mình còn 0 biết làm cách nào để giúp mình thì đâu hy vọng người dưng giúp mình được.
Dù sao cũng có chút tiến bộ là đã xóa nick & hoàn toàn cắt liên lạc với 1 người Biển đã – vẫn còn thích (từ chuyên môn gọi là “iu”, từ bình dân gọi là “mến thương”)!!!  Ai phê phán mình bạc bẽo hay vô tình thì mình nhận. Quan Âm có câu “Thà người phụ mình chứ mình không bao giờ phụ người”, nhưng Biển (chẳng vui vẻ gì) để rút ra câu riêng of mình “Thà mình tàn nhẫn với người trước còn hơn để người tàn nhẫn với mình, mà căn nguyên lại do sự ngu ngốc of mình nữa chứ!”. Chẹp, mà bonus thêm là câu tuyên ngôn tự kỷ ấy CHỈ DÀNH CHO lĩnh vực tình củm thôi nhá!
Đến đây, nếu pà con hứng thú thì R_Click vào link nhạc dưới / chọn “Open this link in New Tab” để vừa đọc tiếp vừa nghe nhạc khúc đầy hoài niệm _ gợi nhớ khoảng thời gian ngây ngô vui vẻ khi học chung với kẻ mà Biển đã xóa nick & cắt liên lạc ^.^
♥ M – Princess Princess

Gần đây thức đến đau mắt đọc blog Trang Hạ, cực kỳ lăn tăn với 1 bài viết of chị ấy. Dẫn link ra đây cho pà con đọc :
Hì, dường như Biển mới twenty-four nhưng đã đặt ra những tiêu chuẩn về đàn ông khó khăn gấp mấy lần những phụ nữ forty. Bài viết hay, đánh trúng tâm lý đại đa số nữ giới hiện đại, nhưng làm thế nào mình có thể chắc chắn người đàn ông mà mình đã – không – từ - chối (cậu trai ấu trĩ of tuổi đôi mươi / người thanh niên 30 tuổi chật vật kiếm sống, lập thân lập nghiệp / người đàn ông lý tưởng of tuổi 40) đó sẽ KHÔNG THAY LÒNG khi thời gian trôi đi? ____ Ngoài ra, tại sao những cô gái trong lứa tuổi đôi mươi, với thể trạng yếu đuối & bộ não có dung tích nhỏ hơn, vẫn cố gắng trau dồi được cả hình thức bên ngoài lẫn kiến thức bên trong, trong khi đàn ông đồng trang lứa lại bị “chê” là ấu trĩ & nhạt nhẽo? Chẳng lẽ phụ nữ chỉ mất 5 năm để
• thiết kế được giao diện web & nội thất nhà
• thuyết phục được khách hàng giao dịch với cty
• biết phân biệt carrot TQ với carrot Đà Lạt ngoài chợ
• biết cách cột bao rác sao cho vén khéo & đổ rác đúng ngày
• vân vân vân vân vân. . . . .
 còn đàn ông mất đến 20 năm mà vẫn chưa làm hết được những việc kể trên??? Phụ nữ đã nỗ lực đến thế thì họ có quyền ao ước người đàn ông lý tưởng chứ. 1 trong những đặc tính vốn có of phái đẹp là “cầu toàn”, càng học cao biết nhiều, họ càng đòi hỏi những tiêu chuẩn cao hơn, 0 phải Khó Có Thể mà là Không Thể bắt họ chấp nhận hẹn hò yêu đương với những anh chàng “đãng trí, nghèo và luộm thuộm, xấu trai, đi xe cũ, nghiện thuốc lá nặng, chẳng biết gì về phim ảnh và ca sĩ đang lên”. Tự thân phụ nữ đã Không Thích thì 0 bắt họ làm theo logic được! Tình yêu là do hormone điều khiển! Đàn ông đẹp trai khỏe mạnh chứng tỏ là có bộ gene tốt; đàn ông giàu có chứng tỏ tiềm lực kinh tế tốt, có thể chăm sóc cho bản thân phụ nữ & những đứa con of họ trong tương lai _ nên thật sự dù có hoàn toàn đồng ý với bài viết of chị Trang Hạ, phụ nữ (nói chung) vẫn sẽ khổ sở 0 hiểu được vì sao mình vẫn KHÔNG Thích được đàn ông tồi tàn, dù rất có khả năng đàn ông tồi tàn ấy sau này sẽ làm việc cho Google, mặc đồ van Laack & ngồi ghế sau xe Grandis!!!
(Bởi thế, Biển vẫn sẽ chờ đợi để gặp & yêu = cả tính mạng mình 1 chàng Vương tử “đẹp trai, vừa đa tình, vừa chung tình, vừa yêu tha thiết cô bạn gái, vừa tài giỏi thành đạt, vừa sẵn sàng xả thân để làm vừa lòng cô bạn gái”, nói túm lại là giống 95% với những điều Biển đã viết trong bài viết “Người yêu lý tưởng” _ có lẽ sẽ post lại trên castle này trong tương lai gần! Hahaha, “tôi ơi đừng tuyệt vọng”!!! Thứ gì rồi cũng sẽ qua đi, nhưng tình yêu đích thực & vĩnh cửu sẽ tồn tại mãi mãi).
Nhưng dù sao, nghĩ gì & làm gì vẫn là quyền riêng tư & tùy thuộc vào quan niệm sống of từng người, nên Biển tuy 0 phải fan cuồng nhưng vẫn là độc giả âm thầm of chị Trang Hạ ^_^
Thế đấy, giờ mình đi may đồ. Ai cần may đồ thì réo mình nhé, bảo đảm đường kim mũi chỉ cẩn thận, giao đồ đúng hẹn, nhất là tiền công 0 mắc đâu, 1 bộ 1 nén vàng là đủ =)) =)) =))
Bàn tay nhỏ bé of ta ơi, hãy giúp ta thay đổi chính mình, để sau đó, chúng ta có thể cùng thay đổi thế giới !!!!!
(written by lovely dog
Sunday April 22nd 2012
Nick YM : innova_landscruise
. . . sáng nay có người cười vì mình. . . )
Photobucket

Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Miền ký ức

Photobucket




Buổi chiều trước khi rời Nhật Bản, có một cô gái ngồi bên chiếc bàn nhỏ ở sân bay Narita và lẩm nhẩm hát theo những bài hát vu vơ nghe được từ chiếc ti vi công cộng. Những bài hát rất cũ được phát đi từ chiếc ti vi LCD đời mới, “tình yêu vĩnh cửu”, “cuộc sống tươi đẹp”, “nếu tôi có thể bay”... dường như tình yêu, cuộc sống, ước mơ, tất cả không phải được phát ra từ chiếc loa bên cạnh cô mà phảng phất đâu đó từ tận trên cao, cô mơ màng nhìn theo những chuyến bay đi đến năm châu bốn biển, mơ màng nhớ một cái gì đó không gọi được tên.
 Một đoạn nhạc không lời ở đâu đó chen vào giấc mơ của cô, nhạc phim Oshin. Bà mẹ bên cạnh đã đánh thức con trai để kịp bắt chuyến bay của mình. Còn cô, giữa hàng ngàn bước chân đi và đến, cô vẫn ngồi đó, một vài nốt nhạc cũ kỹ đánh thức một miền ký ức trong cô. Cô gái thấy như mình đang ngồi bên cạnh gia đình, bên cạnh là mẹ, Nội, bố đang nấu chè để kịp xem bộ phim buổi tối. 1994, khi đó cô mới lên 11.
 Có đi tới những miền xa mới thấy Việt Nam mình lúc đó còn nghèo quá. Mọi người vẫn chưa quen lắm với từ ti vi, có nhà nào xem được chiếc national đen trắng cũng đã sang lắm rồi. Nhiều nhà vẫn còn xem chiếc ti vi 7 inch bé tẹo. Giữa lúc đó bố mang về một chiếc ti vi JVC màn hình màu. Cô háo hức như được quà mới, so với chiếc National đen trắng phải dò tay, JVC có thêm điều khiển từ xa trở nên một cái gì đó quá cao siêu và hấp dẫn. Cô bé lúc đó suốt ngày ngồi bấm ti vi, hết kênh này đến kênh khác mặc dù lúc đấy chẳng có nhiều nội dung hấp dẫn đến thế.

“Đi học đi, xem gì suốt ngày thế?”
Bị nội la, cô vùng vằng bỏ đi. Có một hôm bố mẹ đi vắng, có mỗi cô với nội ở nhà, cô biết nội thích xem phim Oshin buổi tối, bèn tìm cách gài hẹn giờ tắt rồi bỏ đi chơi. “Nội già rồi cổ lỗ, có biết gì đâu?”, cô biết thế nên làm thế để nội không xem được phim. Mà đúng thế thật, cô về nhà lúc nội cứ lóng ngóng không biết bật tắt thế nào. Cô thích thú đi ngủ, nội thở dài.
Hôm sau cô thấy như mình có lỗi. Nội loay hoay thật tội, từ sáng đến chiều không bật nổi cái ti vi. Cô lại gần chỉ cho nội, cái nút này là nút bật từ xa, nhưng mà phải bật công tắc điện ở đây cái đã. Nếu nó hết pin thì phải mở cái nắp hộp này, rồi ấn vào nút thứ hai từ phải sang. Nội già rồi khó nhớ, cô vùng vằng “Chán Nội, nói mãi không xong” rồi lại bỏ đi chơi. Nội lại một mình loay hoay.
Bố về biết chuyện, bố buồn. Bố gọi vào nói khẽ “Sao con để Nội một mình?”. Cô bị bắt phải ngồi viết tỉ mỉ cách bật tắt ti vi, cách chuyển kênh cho nội. Nội thấy cháu viết cho Nội, Nội bật được phim để xem Nội vui lắm, Nội cầm điều khiển suốt ngày.
Rồi từ ti vi màu, người ta có ti vi màn hình phẳng. Từ truyền hình sóng người ta có truyền hình cáp. Từ ti vi dùng bóng hình người ta có màn hình tinh thể lỏng, rồi LCD. Cô gái cũng dần lớn lên, đi theo những ước mơ của mình để đến những miền đất mới. Cô sống một cuộc sống bận rộn, với bạn bè trường lớp và những chuyến du lịch, không còn có chiếc ti vi bên cạnh vì internet đã thay thế truyền hình. Nội cũng đã già và đã lẫn. Hàng ngày cô gái gọi về nhà cho bố mẹ, bố vẫn khỏe, mẹ vẫn khỏe, chỉ có Nội là già lắm rồi. Nội chỉ đi được từ phòng ngủ ra bếp, rồi từ bếp vào phòng ngủ, thỉnh thoảng cầm điều khiển bấm một lúc rồi thiếp đi.
Rồi Nội đi, một chiều mưa ảm đạm cô chạy vội ra sân bay bắt chuyến bay nhanh nhất để về nhà hòng mong đuổi theo Nội được một chốc. Cô thấy bố cô khóc, mẹ cô khóc, mọi người đều khóc. Bố bảo dạo này hay thấy Nội muốn xem ti vi, có tờ giấy con viết ngày xưa,Nội bảo sao cứ làm như thế mà không có phim?
Cô nhớ Nội thích xem phim Oshin. Nội bảo cô phải như Oshin, không bao giờ bị khuất phục. Nhưng cũng có những lúc cô phải đầu hàng một cái gì đó.
Như lúc này, cô gái đầu hàng nỗi nhớ, chỉ một vài nốt nhạc khiến cô đắm chìm trong nỗi nhớ mênh mang, nhớ gia đình, nhớ bố mẹ, nhớ người thân, nhớ Nội, cô nhớ những ngày ngồi bên gia đình nhỏ của cô, nhớ những lần thấy Nội cầm tờ giấy với nét chữ trẻ con, cô đã hiểu vì sao Nội vui vẻ ngồi xem phim, không hẳn vì phim hay, mà vì cuộc sống xung quanh Nội, từ lúc đấy dường như đã có một niềm vui nho nhỏ.
Một giọt nước mắt lăn trên má, cô nghĩ cô sẽ về nhà và viết thêm một vài tờ giấy hướng dẫn sử dụng ti vi cho bố. Bố mới than chiều qua, sao ti vi cô mua cho bố khó dùng thế.

Tác giả: Nothing_perfect
•♥•
Đang khá là dzui vì dạo này đã có hứng viết “White Rose on the Sword” trở lại ^.^ Mỗi ngày túi bụi với chuyện may đồ _ nấu ăn _ học Jap & Eng _ vẽ 3D 3 tiếng + linh tinh khác nên vẫn chưa post được 2 entries đã “quảng cáo” trên blog suzushi_mizuumi! Càng ngày càng thấy mình trở nên giống cô gái nhân vật chính trong truyện trên (KHÔNG phải truyện mình viết), nhưng mình tệ hơn nhiều, hehehe! Mình vô cảm, chẳng tin vào những điều tốt đẹp of cuộc sống nữa, hoàn toàn 0 hình dung tình yêu là gì, & tự thấy bản thân tuy đã khá hiểu biết về nhân gian quan hệ nhưng rất nhiều lúc vẫn cư xử rất ngu ngốc, đặc biệt khi dính dáng đến con trai. Từ nay xin chừa. Tình yêu cũng giống thanh katana (kiếm Nhật), hoàn hảo & sắc bén, chỉ có thể ngắm chứ 0 nên đụng vào, bởi vì chỉ cần lấy 1 chiếc khăn lụa thả rơi trên lưỡi kiếm thì khăn cũng đứt làm đôi!
Enough.
(collected & written by lovely dog
Sat. April 21st 2012
Nick YM : innova_landscruise

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Cột Tóc Vải _ big sale ^_^


Thông báo từ ngày 10/5/2012:
ĐÃ BÁN HẾT HÀNG.
Khi nào Biển may xong đợt cột tóc mới sẽ lập tức post hình lên, mở gian hàng trở lại. Lúc đó, mọi người nhớ ủng hộ nhe! ^.^

Định làm hàng để bán từ trước Valentine nhưng vì chương trình học Jap dày đặc quá nên đành pó tay! Giờ mới rảnh 1 chút mà làm hàng bán được, bà con ủng hộ nha. Thank you very much! ^.^
__ Tên sản phẩm : Cột Tóc
__ Giá : 6.000đ / cái
__ Địa chỉ : 154A Võ Thị Sáu q.3 TPHCM
(Cửa tiệm này là Nhà sách Hiền Vương, nằm ngay mặt tiền đường, đối diện với xe đạp Martin 107---- Giờ mở cửa : 9h sáng đến 7h tối ---- Ngày nghỉ : cả ngày Chủ nhật & sáng thứ 2)
__ Nguyên liệu : vải nhiều màu sắc, luồn thun bản 1,5cm
__ Hiện giờ ở cửa hàng có những mẫu như trong hình. Khi nào mình may thêm mẫu mới sẽ post thêm hình lên đây. Các bạn nếu thích nhớ xí phần sớm sớm vì số lượng có hạn nha ^.^


Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket


__ Nhận đặt hàng :
Ai có vải dư, muốn may cột tóc để ton sur ton với quần áo sẵn có thì cứ thương lượng với mình; hoặc đặt mình may rồi đem bán lại nơi khác với giá cao hơn cũng okie. Mình chỉ lấy đúng giá of mình thôi ^_^
__ Liên lạc :
• Nick YM : innova_landscruise
            • Castle : http://godylevol.blogspot.com/

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Vì sao niềm tin bị mất đi?

Những ai theo đạo Công giáo đều biết tuần vừa qua là lễ Phục Sinh _ lễ quan trọng nhất of đạo này, quan trọng hơn cả Giáng Sinh, tuy phải có sinh ra rồi mới đến chết đi & sống lại. Thế nhưng, đã từ Noel năm ngoái, tất cả những ngày lễ lớn đối với Biển đều trở nên vô nghĩa. Hơn 4 tháng trời đến nhà thờ 1 tuần 3 lần, cầu nguyện mỗi tối cùng gia đình nhưng trong lòng Biển 0 còn chút nào nghĩ rằng Đấng trên cao ấy có tồn tại. Biển 0 muốn tự lừa dối bản thân & lừa dối người khác (trước hết là ba mẹ), nhưng tuổi tác of ba mẹ hiện giờ cùng với quan niệm sống tương đương với số tuổi of họ sẽ khiến họ KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN suy nghĩ of Biển. Giữ những điều này trong lòng 1 mình rất khó chịu, nên Biển phải viết ra, vì sớm muộn gì Biển cũng sẽ tìm 1 linh mục để nói chuyện đàng hoàng, dù biết trước có thể sẽ bị la mắng, bị bắt làm đủ thứ để chuộc lại tội lỗi tày đình, bị (vị linh mục đó) nhìn = ánh mắt khác. . . nhưng nói ra thì Biển sẽ thấy mình trung thực với bản thân.
Vốn là con nhà đạo dòng, được rửa tội từ lúc mới sinh, học giáo lý đến tận 15 tuổi, thậm chí giờ này năm ngoái Biển vẫn còn đàn trong ca đoàn nhà thờ _ với niềm tin xác quyết rằng “Chúa có hiện hữu”, thế nhưng 1 năm qua, vì vài thay đổi trong suy nghĩ, vì 1 người, Biển đã nghiêm túc tự hỏi lại rằng “Ngài có thật sự hiện hữu”.
Những ai theo dõi blog of Biển từ 6 tháng trước sẽ nhận thấy Biển thường nhắc đến “Bọ Cạp”. Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, là nhân tố cuối góp phần khiến Biển mất lòng tin. Nghiêm túc nhìn lại, Biển thực sự nhìn nhận rằng mình đã yêu mến Bọ Cạp = 1 tình cảm thuần khiết & 0 kém phần nồng nhiệt, thế nhưng rốt cuộc đó cũng 0 phải người dành cho Biển. & trong mối quan hệ ấy, cũng như trong nhiều việc khác, Biển đã cầu nguyện biết bao nhiêu (thậm chí vừa cầu nguyện vừa khóc) để nó có kết cuộc NHƯ BIỂN MUỐN, & tất nhiên nó đã 0 như Biển muốn. // Những người Công giáo sùng đạo luôn nói ‘phải cầu xin theo ý Chúa muốn, 0 cầu xin theo ý mình muốn, vì điều mình muốn chưa chắc đã đúng, vì Chúa luôn dẫn mình đi trên những con đường mình 0 ngờ đến’. . . nhưng có lẽ Biển kiêu ngạo khi thường cầu xin ‘như mình muốn’, vì Biển cho rằng những điều Biển muốn 0 quá xấu xa, 0 vi phạm pháp luật hay đạo lý, 0 gây thiệt hại cho ai.
Biển công nhận mình ngu ngốc trong tình cảm, non trẻ, thiếu kinh nghiệm sống, nhưng Biển hoàn toàn KHÔNG cho rằng mình quá TỆ khi chỉ vì 0 chiếm được trái tim 1 người con trai mà đánh mất lòng tin đối với Thượng Đế. & cũng 0 được trách ‘tại người con trai đó khiến Biển mất lòng tin’, đây đơn thuần là vấn đề thay đổi tư duy.
Có thể Biển là kẻ ngông cuồng khi hỏi rằng tại sao 1 đứa con gái 0 lấy gì làm tệ lắm _ thậm chí có thể nói là chấp nhận được cả về vẻ ngoài lẫn trí tuệ _ lại KHÔNG được ơn trên BAN CHO hạnh phúc mà mình hằng mơ ước, nhưng thật sự Biển đã & đang tự hỏi như vậy rất nhiều lần. & bây giờ, khi đã cho rằng mình chính thức mất lòng tin, Biển cũng đã tự trả lời được câu hỏi ấy : 1 đứa con gái cầu toàn & cố gắng tự làm mọi việc như Biển thì 0 phải là ĐỐI TƯỢNG THÍCH HỢP cho những người đàn ông bình thường, mà thế giới tồn tại đa phần là người bình thường, trừ 1 số rất ít người phi thường hoặc người tồi tệ, do đó Biển đã học được rằng thay vì đặt tình yêu vào đàn ông, có lẽ sẽ yên ả & tốt đẹp hơn nếu đặt trái tim & cái đầu vào những gì mình thật sự đam mê & hứa hẹn đem lại kết quả tốt cho cuộc đời sau này, chẳng hạn như tập trung cho sự nghiệp hoặc chuyện viết lách.
Nhưng, còn tin vào Thượng Đế & còn tin vào tình yêu nghĩa là ta còn tin vào những gì tốt đẹp, còn khi 0 tin vào 2 điều trên nữa thì những điều tốt đẹp cũng mất đi, cho nên dạo này Biển 0 thể viết những entries hay, 0 thể đánh piano 1 cách đầy cảm hứng, & buồn nhất là 0 thể cười – thật – sự được nữa. Ngay cả nhớ đến việc từng (ngu ngốc) mặc áo khoác of Bọ Cạp 1 cách ‘xung xướng’ hạnh phúc cũng 0 thể khiến Biển cười. Ngay cả nhớ đến chính Bọ Cạp cũng 0 thể khiến Biển cười, cho nên Biển thật sự ước có ai giúp Biển cười thật sự, cười = cả miệng & mắt, & giúp Biển tin trở lại.
Nhưng, vì cảm xúc Biển dành cho Bọ Cạp là THẬT & KHÁ NHIỀU nên sau tất cả mọi chuyện 0 vui, mọi tiếp xúc gượng gạo, mọi câu chữ giả tạo, nếu 1 ngày gần gần trong tương lai, Bọ Cạp bất ngờ xuất hiện & đưa ra đề nghị ngọt ngào (như điều mà Biển từng cầu nguyện nhưng 0 được nhận lời) thì Biển sẽ trả lời “Đồng ý!” Dù 0 biết mối quan hệ sẽ kéo dài bao lâu, dù 0 thể 100% tin tưởng vào Bọ Cạp thì Biển vẫn đồng ý, vì. . . (đọc lại đầu đoạn)!

Ngoài lý do cá nhân, còn nhiều lý do lớn hơn khiến Biển 0 còn tin, đặc biệt còn có lý do mang tầm vóc toàn cầu. Từ xưa, Khoa Học & Thiên Chúa giáo đã đối đầu nảy lửa với nhau trong cuộc tranh cãi “Thượng Đế có thật hay 0”, hoặc “Thế giới này hình thành sau vụ nổ BigBang hay do Chúa tạo ra trong 7 ngày như trong Kinh Cựu Ước”. Với hiểu biết hạn hẹp of Biển, Biển đã hỏi Mẹ câu này nhưng Mẹ 0 trả lời được : nếu thật sự Chúa đã dựng nên vũ trụ & mọi sinh vật sống trên Trái Đất này, vì sao Người 0 chú tâm theo dõi, chăm sóc cho mọi sự được tốt đẹp mà lại “thả rong” cho mọi loài muốn làm gì thì làm, để đến khi mọi chuyện đã biến chuyển xấu xa đến mức 0 thể cứu vãn thì thanh trừng hết mọi thứ = 1 (hoặc nhiều) thảm họa thiên nhiên như động đất, sóng thần, núi lửa Yellowstone phun trào, thiên thạch đụng Trái Đất, bão Mặt Trời . .vv . . . ? __ Cũng như Kinh Thánh nói về ông Noah đóng 1 chiếc tàu để thoát khỏi lụt đại hồng thủy, chở mọi loài vật trên mặt Địa Cầu này mỗi loài 1 cặp (để chúng có thể sinh sản sau thảm họa). Trận đại hồng thủy ấy là do Chúa gây nên để diệt trừ hết loài người xấu xa, chỉ còn những người tốt là qua cơn hoạn nạn, vậy tại sao 0 tạo nên loài người tốt ngay từ đầu, hay kiềm giữ & dạy dỗ để duy trì cái tốt trong họ, để sau đó khỏi phải giết ai cả, càng 0 phải giết hàng loạt như vậy?
Tuy Biển chưa đi làm trong môi trường công ty lớn, nhưng Biển cho rằng khi 1 người gầy dựng & lãnh đạo 1 công ty, nếu 0 phải để lừa đảo thiên hạ, nếu 0 quá bất tài hoặc lười biếng thì người lãnh đạo đó nhất định sẽ làm mọi điều trong khả năng để duy trì sự nghiệp, giúp nhân viên tiến bộ, kinh doanh có năng suất, thu lợi nhuận cao. . . Tạo nên vũ trụ, tạo nên CUỘC SỐNG 0 phải quan trọng & to tác hơn rất nhiều so với công ty sao, vậy tại sao Thượng Đế _ Đấng được tin tưởng là đã tạo nên mọi thứ _ lại bỏ mặc cho thế giới này ngày càng thoái hóa, bỏ mặc cho con người thành tội phạm ngày càng nhiều, bỏ mặc cho cái xấu ngày càng lộng hành? Thượng Đế _ nếu có thật _ chắc chắn phải là 1 vị lãnh đạo tài tình nhất. Mọi linh mục & mọi con chiên sùng đạo of đạo Công giáo sẽ LUÔN giải thích rằng : Chúa quá yêu loài người, quá tôn trọng tự do of họ nên 0 can thiệp vào cuộc sống of họ. Biển 0 chấp nhận câu trả lời đó. Yêu thương 1 người đàn ông 0 có nghĩa là để mặc người ấy tự tung tự tác lợi dụng quyền chức để tham nhũng, tôn trọng tự do of 1 cô gái trẻ 0 có nghĩa là thấy cô ấy bị cướp & hiếp trên đường vắng mà 0 hề can thiệp. Trong Thánh lễ of nhà thờ có câu “xin Chúa phán 1 lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”, Biển luôn biến chế câu ấy thành “xin Chúa phán 1 lời thì chẳng những linh hồn con mà cả thế giới này cũng sẽ lành mạnh”, nhưng rất cuộc thế giới này đã ra sao?
Dù có tín ngưỡng hay 0 có tín ngưỡng thì người tốt vẫn cứ tốt, người xấu vẫn cứ xấu, theo Biển, tất cả đều do hoàn cảnh sống đã hun đúc nên bản chất mỗi người. Tuy chỉ là số rất ít nhưng đạo Công giáo vẫn có những linh mục bỏ đời sống tu trì để cưới vợ, vẫn có những nữ tu bỏ nhà dòng để cặp với bạn trai, đạo Phật vẫn có những sư thầy chiều chiều mặc quần cụt ở trần ra cổng chùa ăn hột vịt lộn. . . Họ có xấu 0?, hay chỉ do họ đi lầm đường, hoặc họ thấy rằng con đường họ chọn là đúng? Cách đây mấy trăm năm, Shakespear đã vô cùng khôn ngoan khi nói rằng “Không có cái gì tuyệt đối tốt hay xấu, chỉ do quan niệm khác nhau mà thôi” (Hamlet). Gay go ở chỗ loài người tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại khá khó khăn trong việc chọn con đường đời để đi, trong việc chọn minh chủ để theo, lại thêm bản chất yếu đuối nên nếu 0 có 1 Đấng trên cao nào đấy để thờ kính, để cầu xin, để dựa dẫm, để trách móc. . . thì cuộc sống sẽ vô nghĩa biết mấy. Nhưng dù có thờ kính, cầu xin, dựa dẫm, trách móc Đấng trên cao ấy thì rốt cuộc con người cũng sinh ra & chết đi MỘT MÌNH, nếu 0 cố gắng mà sống thì chẳng phép lạ hay điều kỳ diệu nào rơi từ trên mây xuống cả.
Có 1 cô gái trẻ người Nhật theo đạo Công giáo đã tâm sự với 1 linh mục rằng : sau trận động đất _ sóng thần 11/3/2011, cô ấy đã mất lòng tin vào Chúa. Theo cô ấy, nếu Chúa tồn tại, Ngài đã 0 khoanh tay nhìn đất nước yêu quý of cô chịu thảm họa kinh hoàng như vậy. Biển 0 biết vị linh mục đó trả lời cô ấy ra sao, nhưng nếu là Biển, Biển sẽ gợi ý cô ấy nếu 0 còn tin nữa thì từ giờ về sau cố sống thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để làm hài lòng bản thân & giúp đỡ những ai mình muốn giúp đỡ. // Tương tự vậy, khoảng năm 2004, 1 vị linh mục chuyên giúp giải thoát các bé gái bị ép làm nô lệ tình dục ở Cambodia đã gặp phải 1 sự việc ngoài khả năng : 1 bé gái bị bắt cóc làm nô lệ TD khi chỉ mới 7 tuổi . Bé ấy là người Công giáo & suốt 4 năm ròng đã cầu xin Chúa giải thoát bé khỏi địa ngục trần gian ấy, nhưng chẳng ai giải thoát cho bé cả. Đến khi linh mục gặp được bé & định dẫn bé vào nhà thờ thì bé nhất định 0 vào, vì lòng tin thơ trẻ đã bị tổn thương đến mức 0 thể hàn gắn nữa rồi. & vị linh mục đó đã 0 thể an ủi hay cho bé 1 câu trả lời nào. Trở lại câu hỏi of Biển : nếu Chúa thật sự tồn tại & yêu thương loài người đến thế, vì sao lại để loài người phải khóc nhiều đến vậy?
Chỉ những kẻ ngông cuồng mới từ chối tin vào Thần Thánh, mới ráng mà tồn tại & đạt được những gì mình khao khát = sức lực & khả năng of mình, & trong films thì những kẻ ngông cuồng vô thần ấy luôn bị trừng phạt hoặc chết thê thảm, nhưng tình trạng of Biển hiện giờ đang là “mới ráng mà tồn tại & đạt được những gì mình khao khát = sức lực & khả năng of mình”. Biển 0 muốn tối tối cầu nguyện cùng ba mẹ mà lòng vẫn thấy nguội lạnh, 0 muốn tuần 3 lần đều đặn đến nhà thờ mà đứng im như thóc, chả đọc kinh hay hát được, 0 muốn nhìn những đồ trang trí Noel thật đẹp mà mắt vô cảm, chẳng hứng thú treo chúng lên cây thông. . . . Nhưng, tin mà 0 được chứng tỏ rằng Đức Tin of mình là hợp lý & có cơ sở, hy vọng quá nhiều mà 0 được gì . . . thì thà rằng đừng tin, bởi như vậy sẽ 0 trách móc khi mọi việc 0 như mình muốn.
Dù vậy, Biển vĩnh viễn sẽ 0 mất lòng tin vào điều này : 1 ngày nào đó, Hoàng Tử of Biển sẽ đến gặp Biển. Hành trang of chàng sẽ là vòng tay ấm áp, ánh mắt dịu dàng, sự khích lệ bền bỉ cho những việc Biển muốn làm, & trên hết những thứ đó sẽ là tình yêu bao la bất biến. Khi Biển ngồi trong lòng chàng trên 1 mỏm đá ngoài bãi biển, dù lúc ấy trời có bão tố đen ngòm hay sóng thần xuất hiện phía xa, Biển biết mình 0 cần lo sợ, vì chàng sẽ 0 bao giờ để Biển bị đau hay gặp nguy hiểm.

Ngày mai là thứ sáu 13 , ngày hên of Biển (Biển cũng sinh ra vào thứ sáu 13). Bình thường ngày hên thì sẽ có rất nhiều chuyện để cười, nhưng lâu quá 0 thể cười rồi, có ai có lòng tốt muốn chọc cười Biển 0 thì giơ tay lên! =))
(written by lovely dog
Thurs. April 12th 2012
Nick YM : innova_landscruise

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

The Princess & the pea (version 2012 _ part 1)

Photobucket
Began : March 14th 2012
Finished : March 27th 2012
Bạn nào thấy truyện hay & muốn đem sang các diễn đàn khác, xin vui lòng hỏi qua mình trước, hoặc ghi rõ tên tác giả là “Godylevol”. Mọi hành vi post truyện nơi khác mà 0 có sự cho phép of tác giả sẽ coi như vi phạm quyền trí tuệ. Xong, mời pà con thưởng thức! ^_^
•♥•
Ngày xửa ngày xưa (đấy là nói cho ra vẻ vậy thôi chứ đây là truyện cổ tích hiện đại !!!), ở Vương quốc Trăng Xanh có 1 Hoàng Tử tài giỏi, học cao hiểu rộng tên là Cao Bá Đạt. Tuy xuất thân danh giá nhưng chàng không kiêu căng hợm hĩnh, không ngại bần hàn gian khổ mà sẵn lòng giả dạng thường dân, thâm nhập vào mọi ngóc ngách của Vương quốc để học hỏi kinh nghiệm nhằm mai sau có thể trở thành 1 người lãnh đạo tài ba. Thời gian còn lại chàng học thêm vài ngoại ngữ, và rồi niềm hứng thú với đất nước Mặt trời mọc đã khiến chàng trở thành giáo viên tiếng Nhật.
Hoàng Hậu và Quốc Vương của Trăng Xanh đương nhiên rất hài lòng với người thừa kế ngai vàng của họ, nhưng đồng xu nào cũng có mặt trái của nó : như bao ông bố bà mẹ khác, bên cạnh sự tự hào về Thái tử, họ cũng có nỗi lo lắng mơ hồ về việc lập gia thất của chàng, và nỗi lo ấy ngày càng trở nên đáng kể cùng với thời gian trôi qua. Trong xã hội này thì đàn ông từ 25 đến 30 chẳng việc gì phải lo kiếm vợ, nhưng Bá Đạt không phải người tầm thường! Chàng là Hoàng tử, ai cũng hiểu vợ chàng phải là 1 Công chúa đích thực, toàn thiện toàn mỹ để sau này còn trở thành Hoàng hậu của Vương quốc chứ!
Bản thân Hoàng tử Bá Đạt lại chẳng màng đến việc tìm người yêu. Chàng là 1 giáo viên Nhật ngữ gương mẫu, quần áo tóc tai lúc nào cũng chuẩn không cần chỉnh, dạy học bằng 2 thứ tiếng Nhật – Anh và luôn có khả năng thắp lửa trong lớp học bằng cách giảng bài hài hước mang đậm tính thời sự. Học viên nữ tay chống cằm, mắt mơ màng, miệng cười tươi như hoa nghe như nuốt từng lời của chàng, học viên nam phấn khích đập bàn khi chàng chêm thêm vài câu tiếng lóng vào bài giảng! Đi từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất của trường, nơi nào cũng có học viên gật đầu cười chào chàng. Tóm lại, ngoài việc là 1 nhân vật nổi tiếng của Vương quốc Trăng Xanh, Hoàng tử Bá Đạt còn là “cool boy” trong trường Nhật ngữ! Với vị thế ấy, chàng chỉ cần nhẹ nhàng lên tiếng là con gái sẽ xếp hàng dài cả trăm mét, e thẹn chờ cái gật đầu ưng thuận của chàng! Thế nhưng Bá Đạt muốn tập trung cho sự nghiệp trước nên chẳng vị tiểu thư nào lọt vào mắt xanh chàng cả!

Một đêm mưa gió bão bùng, sấm chớp xé toạc bầu trời, hàng tỉ tỉ giọt nước quất ào ạt vào lớp kính nhựa của giếng trời tựa như gió mưa đang khóc than thay cho những kẻ cô đơn, âm thanh rùng mình của sấm khiến gia đình Hoàng gia gần như không nghe thấy tiếng chuông cửa lâu đài nhè nhẹ vang lên. Sau hồi chuông thứ mười mấy, thêm 1 lúc quan sát cẩn thận qua camera an ninh, Đức Vua thân chinh ra mở cửa.
Bên ngoài là 1 cô gái tự xưng là Công chúa Tuyết Hạnh của Vương quốc Trăng Non nhưng qua dung mạo tiều tụy ướt mem và chiếc áo đầm hoa dính bết vào người, Đức Vua khó tin được nàng ta là 1 Công chúa! Thậm chí nước còn nhỏ giọt từ chóp mũi xuống đôi giày đế xuồng hiệu Dior nàng đang mang! Thêm 1 chi tiết đáng nghi nữa : nếu cô gái này quả thực là thiên kim tiểu thư con nhà có học, cô ấy phải ngồi xe hơi, hoặc tối thiểu cũng phải nhớ đem áo mưa khi ra đường vào mùa mưa chứ! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Phụ vương của Hoàng tử Bá Đạt vẫn mở rộng cửa mời nàng vào.
Sau khi Tuyết Hạnh tắm táp sạch sẽ và dùng món soup bắp được Hoàng Hậu sai tì nữ xuống bếp nấu cho, nàng đến phòng khách của lâu đài để trả lời vô số câu hỏi của Đức Vua và Hoàng Hậu về thân phận của nàng, về lý do nàng 1 mình lưu lạc trong đêm mưa gió thế này.
Thì ra Dương Thị Tuyết Hạnh không phải là người được nhắm đến cho ngai vàng của Vương quốc Trăng Non vì nàng chỉ là Nhị Công chúa. Trên có chị, dưới có em gái, sự tồn tại của nàng chỉ như bức tranh vẽ chì mờ nhạt giữa 2 bức màu nước lộng lẫy. Sau 1 cuộc tranh luận khá gay gắt với Phụ vương nàng, Tuyết Hạnh buồn bã bỏ ra ngoài, định đi dạo để khuây khỏa nỗi thất vọng trong lòng. Chuyến đi tình cờ vượt quá lằn ranh đất nước nhỏ bé của nàng, lại thêm cơn bão kéo đến đột ngột do áp thấp nhiệt đới hình thành ngoài biển Đông, kết quả là nàng đành phải gõ cửa tòa lâu đài đầu tiên hiện ra trong tầm mắt mình. Số Phận xui khiến, Tuyết Hạnh đã vô tình đặt chân đến nhà của Hoàng tử Bá Đạt.
Trăng Xanh là 1 Vương quốc rộng lớn trù phú hơn Trăng Non gấp nhiều lần, lại giáp biển nên tiềm năng kinh tế dồi dào hơn, do đó cha mẹ của Hoàng tử Bá Đạt không quan trọng chuyện Tuyết Hạnh có được thừa kế ngai vàng hay không. Qua cuộc nói chuyện, Hoàng Hậu rất hài lòng với cung cách hiền lành lễ phép của Công chúa, còn Đức Vua như tìm được người khá thích hợp để bàn luận đủ lĩnh vực từ kinh tế, chính trị, giáo dục đến ngoại giao. Tuy biết có hơi sớm nhưng họ vẫn linh cảm rằng đây là nàng Công chúa toàn thiện toàn mỹ mà họ vẫn luôn tìm kiếm cho con trai họ.
Thế nhưng, với bản chất đặc trưng của phụ nữ, kỹ lưỡng cả trong những chuyện nhỏ nhất, Hoàng Hậu vẫn quyết định kiểm tra xem Dương Thị Tuyết Hạnh có thật sự là 1 Công chúa lá ngọc cành vàng hay không. Khi sai tì nữ dọn phòng cho nàng, Hoàng Hậu vào kho thực phẩm của lâu đài, bước đến khu vực đặt các bao đậu hạt. Sau khi đau đầu nhìn tới nhìn lui giữa đậu xanh, đậu đỏ, đậu trắng và đậu ván, Hoàng Hậu quyết định chọn đậu ván vì nó to nhất. Bà vào căn phòng Tuyết Hạnh sẽ ngủ, nhét hạt đậu ván xuống dưới đệm giường, sau đó đặt 20 tấm đệm chồng lên nhau. Đấy chính là chiếc giường kỳ quặc dành cho Công chúa.

Sáng hôm sau, trong khi dùng điểm tâm với bánh mì ba tê & ca cao sữa, mọi người hỏi nàng đêm qua có ngon giấc không. Tuyết Hạnh đáp
_ Tối qua ta cứ nằm trúng vật gì tròn tròn rắn rắn, đến giờ tay chân vẫn còn thâm tím, nhưng mà. . .
Nàng chưa nói hết, Hoàng Hậu đã reo lên
_ Đúng là Công chúa thật sự! Nằm trên 20 lần đệm mà vẫn thấy đau vì 1 hạt đậu!
Gần như ngay lập tức, mọi người bắt đầu bàn luận về việc tổ chúc đám cưới cho nàng và Hoàng tử Bá Đạt, nhưng Tuyết Hạnh kinh ngạc kêu lên
_ Thưa Đức Vua và Hoàng Hậu, con chỉ tình cờ đến Vương quốc này và chỉ ngủ nhờ 1 đêm để trú mưa, thậm chí từ tối qua đến giờ còn chưa gặp mặt Hoàng tử Bá Đạt. Chàng vốn không quen biết con, tất nhiên giữa chúng con không có tình yêu. Làm sao các ngài có thể ép buộc con trai các ngài lấy 1 người mà chàng ấy không yêu?
Thoáng chút bối rối, nhưng Hoàng Hậu nhanh chóng quả quyết
_ Hoàng tử cũng đã đến tuổi cưới vợ rồi. Khó khăn lắm mới tìm được 1 Công chúa hội đủ các tiêu chuẩn như con, nếu để vuột khỏi tay thì mai sau chúng ta sẽ rất tiếc. Ta sẽ không để con trở về Vương quốc Trăng Non cho đến khi 2 đứa đồng ý kết hôn với nhau!
Mặc kệ Tuyết Hạnh phản đối, theo lệnh Vua và Hoàng Hậu, nàng vẫn bị lính canh kéo trở lại căn phòng vừa ngủ đêm qua. Cánh cửa đóng “Sầm!” vào mặt nàng khiến vị ca cao thơm lừng vừa uống ban nãy bỗng chốc hóa thành đắng nghét trong cổ họng.
Chậc! Các bậc cha mẹ tử tế đôi khi cũng vì quá thương yêu con cái mình nên hành động kỳ lạ vậy đấy!
Cảm giác kỳ lạ xen lẫn thích thú, Bá Đạt mở cánh cửa gỗ nặng trịch của gian phòng cuối hành lang tầng 1. Nhân vật ngộ nghĩnh trong phòng dừng việc ném những tấm nệm to dày ra khỏi cửa sổ, quay nhìn chàng bằng ánh mắt hốt hoảng.
_ Công chúa Tuyết Hạnh, nàng có biết lâu đài này gắn dày đặc camera an ninh không? Ngoài cửa sổ phòng cũng có 1 cái !
Cô gái trẻ nhoài người ra ngoài, vẻ thất vọng ghê gớm từ từ che kín khuôn mặt khi trông thấy lính canh đang bắt đầu thu gom những tấm nệm nặng chình chịch mà nàng đã khó nhọc lôi xuống từ chồng đệm Hoàng Hậu cho chất trong phòng nàng tối qua. Người bình thường nằm trên 1 tấm nệm là đủ, không hiểu sao Hoàng Hậu quá chu đáo đã sắp xếp cho nàng đến 20 tấm!
_ Kệ, nếu không nhảy xuống bỏ trốn được, ít ra ta cũng đã làm hỏng hết mớ đệm vừa quăng xuống kia!!!
_ Ngốc! – Bá Đạt cười lớn. Tiếng chàng cười ấm và mạnh, đem lại cảm giác tin cậy – Đi ! Ta sẽ dẫn nàng thoát khỏi lâu đài.
Đôi mắt đen láy nhìn chàng đầy nghi hoặc
_ Hoàng tử! Vì sao thả ta đi dễ dàng như vậy?
_ Cha mẹ ta muốn cuộc hôn nhân này. Không phải ta.
Không có đến nửa giây chần chừ, Công chúa Tuyết Hạnh bước nhanh về phía người con trai vừa nói chuyện với nàng chưa được 2 phút nhưng ấn tượng đã khắc vào tâm trí nàng từ khá lâu.
_ Onegaishimasu! Arigatou Gozaimasu, Sensei! (1)
_ Gì? Nàng biết ta sao?
Vẻ căng thẳng và phòng thủ của cô gái tan biến trong giây lát ngắn ngủi khi nàng vừa nhỏe nụ cười ngưỡng mộ vừa bước cùng chàng về phía cầu thang xuống đại sảnh
_ Ta là học trò của chàng cách đây 2 năm, sau đó đã nghỉ, tự học ở nhà. Chàng không nhớ ta sao?!
Tuy vẻ mặt Công chúa đã trở lại vẻ hoàn toàn đáng ghét sau câu nói dịu nhẹ hiếm hoi ấy, Bá Đạt vẫn cảm thấy sự quen thuộc lạ lùng dù chàng chưa hẳn nhớ ra cô học trò trong quá khứ này. Thế nhưng chàng không đủ thời gian để khơi gợi thêm chuyện cũ, vì 2 người họ đã chạm mặt Đức Vua và Hoàng Hậu nơi đại sảnh.
_ Hai đứa đi đâu đấy? – Hoàng Hậu nói bằng âm vực khá lớn – Bá Đạt, con có biết cô gái này là. . .
_ Thưa Mẹ - Hoàng tử nở nụ cười có thể khiến trái tim phụ nữ dễ ngất ngây con gà Tây – Con đã thuyết phục Công chúa Tuyết Hạnh đồng ý kết hôn, giờ con đưa nàng ấy đi dạo để giới thiệu thêm về Vương quốc Trăng Xanh của chúng ta!
Đức Vua liếc nhìn cô thiếu nữ đang mang vẻ mặt hết sức ngố Tàu như thể vừa thấy 1 bầy voi đột ngột xuất hiện trong phòng tắm, nghi hoặc hỏi
_ Thật chứ? Sao ta thấy Công chúa có vẻ hơi sửng sốt với tin này thì phải?
Hoàng tử Bá Đạt cười toe, và với thái độ hết sức tự nhiên như thể đã thực hiện hàng chục lần trước đây, chàng choàng vai kéo Công chúa Tuyết Hạnh lại kề bên, bất ngờ hôn lên môi nàng. Lâu đến hơn 5 giây.
Phép thần thông kỳ quái nào đấy đã giữ gìn chàng khỏi bị tát 1 cú trời giáng sau hành vi dễ gây hiểu lầm trên. Vẫn giữ nụ cười hồn nhiên như hoa, chàng quay về phía song thân
_ Cha mẹ thấy đấy, nàng chỉ quá e thẹn và hạnh phúc nên không nói nên lời thôi !
Sắc ửng hồng mộng mơ xuất hiện trên mặt Hoàng Hậu khi bà nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ như bò đeo nơ của Tuyết Hạnh. Con trai bà công khai hôn “vợ sắp cưới” của chàng giữa thanh thiên bạch nhật, thế này thì bà chắc chắn sớm có cháu bồng thôi. Thật tốt quá rồi !
_ Hai . . . hai đứa cứ đi chơi thoải mái! – Hoàng Hậu lắp bắp trong xúc động.
Vua Cha gọi với theo
_ Bá Đạt, con lấy chiếc Viper trong tầng hầm số 5 mà chở Công Chúa!
_ Tụi con đi bộ, Phụ Vương à!


Cánh cổng lâu đài vừa khép lại sau lưng, Tuyết Hạnh tay ôm bụng, tay che miệng để ngăn tràng cười nắc nẻ. Hoàng tử nheo nheo mắt ngắm nàng rồi cũng phải bật cười theo.
_ Sensei, giờ em mới biết, ngoài tài giảng bài lôi cuốn thì thầy còn có khả năng diễn xuất siêu việt nữa!
Vẫn cười, nàng thốt lên, cố lờ phắt đi nỗi bối rối ngập tràn vì dư âm nụ hôn ban nãy. Môi chàng thơm nồng vị cà phê, còn áo shirt hàng hiệu thoảng mùi sạch sẽ. Chỉ riêng nàng biết rằng Bá Đạt đã rất khéo léo chỉ hôn lên khóe môi nàng, vì thế nụ hôn đầu của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Cái giá phải trả cho vụ giải thoát thế vẫn là quá ít. Ngoài ra, trở lại cách xưng hô quen thuộc đem đến cảm giác thật dễ chịu.
_ Vì sao em ở nhà tự học mà không đến trường nữa?
_ Okane ga nai! (2)
_ Công chúa! – Hoàng tử mỉm cười, chẳng màng đến lý do vô cùng vô lý đối với người mang thân phận như nàng, hỏi lại lần nữa – Vì sao lại nghỉ học?
_ Trường tăng học phí, dồn chương trình quá nặng vào các lớp Trung Cấp 2, càng lên cao càng ít được dạy những thứ hữu ích. . . cho nên. . .
Tuyết Hạnh trả lời thành thật. Nàng biết, đối với người – làm – việc – trong – trường, không ít thì nhiều vẫn luôn có tư tưởng bảo vệ trường. Những lời này của nàng không chắc sẽ được lắng nghe, thế nhưng Tuyết Hạnh khá ngạc nhiên khi chất giọng trầm ấm bên cạnh chỉ hỏi, đầy thấu hiểu
_ Tự học có khó khăn lắm không?
Niềm an ủi ùa vào, lấp đầy hồn vì lần đầu có người chủ động quan tâm đến những thử thách mà nàng phải đối mặt khi quyết định làm điều mình nên làm, phải làm và đã làm.
_ Không có thầy cô hướng dẫn, không có bạn bè để đàm thoại, không có động lực. . . Biết là nếu cố gắng, mình có thể đạt được tất cả những gì mình thật sự muốn nhưng đôi lúc vẫn thấy. . . hoang mang quá!
Bá Đạt quay nhìn cô học trò nhỏ hơn chàng chỉ vài tuổi, ngạc nhiên tự hỏi vì sao 1 cô gái sâu sắc như thế này lại có thể mất ngủ cả đêm chỉ vì 1 hạt đậu vớ vẩn. Chẳng lẽ đầu óc thông minh cỡ Tuyết Hạnh lại không biết đổi vị trí nằm để được ngon giấc hay sao?
_ Xưa nay vẫn vậy mà. Khả năng bay cao của tư duy luôn bị trì kéo bởi sự nặng nề của thân thể - Khoảng lặng chiếm lĩnh đôi mắt tinh anh của Hoàng tử khi chàng bất giác thấy mình đang khích lệ cô gái bên cạnh - Nhưng quan trọng là đừng quá chú tâm vào những gì mình đã làm, mà hãy tập trung vào những gì mình sẽ làm. (3)
Tính thuyết phục mới mẻ trong lời nói của chàng xuyên vào não Tuyết Hạnh như 1 mũi tên vàng. Bởi thế, ngay từ lúc còn học trong lớp Bá Đạt dạy, nàng đã luôn có cảm tưởng mình sẽ đối thoại rất hợp gout với người con trai này. Giây phút hiện thời đã chứng minh suy đoán của nàng là chính xác.

Hoàng tử chẳng những đưa nàng qua ranh giới giữa 2 Vương quốc mà còn về tận lâu đài của nàng. Búng nhẹ chóp mũi bướng bỉnh của Tuyết Hạnh, chàng đưa ra đề nghị hấp dẫn
_ Mỗi tối từ 7 giờ đến 9 giờ, bất cứ ngày nào trong tuần, nếu em cần thì mang sách vở qua, tôi dạy kèm tiếng Nhật miễn phí !
Ánh láu lỉnh tinh quái len vào đôi mắt đen thấp hơn chàng cả gang tay
_ “Bất cứ ngày nào trong tuần”? Kể cả cuối tuần? Hoàng tử, thầy không bận đi chơi với cô nàng nào sao?
Cái búng thứ 2 vào chóp mũi Tuyết Hạnh đã tăng cường độ 1 chút.
_ How about you? Không bận đi chơi với anh chàng nào sao?
Cô gái quay đầu sang hướng khác, bật cười
_ Hai, hai, wakarimashita! (4) Em sẽ đến, thưa thầy!
Vương quốc Trăng Xanh. Tối cuối hè. Lâu đài Hoàng gia. Phòng Hoàng tử.
Bá Đạt rời mắt khỏi xấp bài Hán tự đang chấm, ánh nhìn tư lự đậu lại trên 1 tờ giấy đã cũ vừa lục lại ban chiều. Những dòng chữ xen kẽ Nhật - Việt chi chít được viết nắn nót trong từng ô vuông kẻ tay. Ngoài rìa là nét chữ rất mờ của 1 địa chỉ web và 2 tựa bài hát để chàng có thể tự tìm nghe. Giờ thì chàng đã hoàn toàn nhớ ra Dương Thị Tuyết Hạnh - cô học trò nhan sắc chỉ qua trung bình 1 tẹo nhưng đôi mắt thông minh và học lực thuộc loại khá. Có lẽ thấy chàng thường lồng lời nhạc trong lúc giảng bài nên Tuyết Hạnh đã tận dụng khoảng trắng dư ra của tờ viết Hán tự để ghi vào tựa 1 bản nhạc tiền chiến của Trần Thiện Thanh và 1 bản dân ca của Hoàng Thi Thơ. 2 bài hát thật sự hợp tai, không quá xa lạ với gout nghe nhạc hơi khác thường đối với 1 chàng trai trẻ như Bá Đạt.
Sau buổi học cuối, cô gái còn chờ chàng ngoài hành lang, cảm ơn chàng đã tận tình dạy dỗ lớp. Tay không run, Tuyết Hạnh đưa chàng 1 mẩu giấy – địa chỉ blog – và dặn chàng sau 1 tháng vào tìm đọc truyện nàng viết.
_ Thầy sẽ là nhân vật chính! ^.^
Chàng không còn nhớ rõ nội dung truyện ngắn ấy. Những thế hệ học viên tiếp nối nhau, những tiết lên lớp kín lịch, những buổi thức khuya chấm bài đến hơn 1h sáng. . . tất cả các thứ ấy dần cuốn chàng xa khỏi những điều đã từng khá quen thuộc. Có đáng gọi là “may mắn” không khi chàng tình cờ tái ngộ 1 cô gái thú vị như Công chúa Tuyết Hạnh?
Việc chàng “thả” Công chúa tiềm năng của Vương quốc Trăng Non về nhà đã gây ra 1 trận càu nhàu dai dẳng của Hoàng Hậu mẹ chàng, nhưng bà nhanh chóng chuyển từ cau có sang hoan hỷ khi biết Tuyết Hạnh (có thể) sẽ thường xuyên đến học tiếng Nhật với con trai bà. Cơ hội để bà có những đứa cháu xinh xắn vẫn còn đây! Phù!
Vương quốc Trăng Non. Tối cuối hè. Lâu đài Hoàng gia. Phòng nhị Công chúa.
Tuyết Hạnh vừa bắc ghế leo lên tường để “giải cứu” 1 em thằn lằn con lỡ dại dính vào băng keo mà nàng dán tranh màu nước. Loay hoay thế nào lại làm đứt đuôi nó, nàng xót xa đi lấy vài hạt cơm định bồi dưỡng cho em thằn lằn chóng lành vết thương nhưng khi trở lại, nó đã bò mất tiêu! Nếu trong trường hợp chị hoặc em gái nàng, họ sẽ lập tức hét váng nhà, lập cập bảo tì nữ bắt đem vứt, tệ hơn sẽ kết liễu những chú thằn lằn tội nghiệp! Lắc đầu, tặc lưỡi, nàng ngồi vào bàn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của cuốn sách đọc hiểu tiếng Nhật Trung cấp đã học cách đây 2 năm. Giữa khoảng trắng thênh thang của tờ giấy, nổi bật 10 con số viết bằng chì đen, tương phản như 1 lời mời không thân thiện.
Số di động của Hoàng tử Bá Đạt.
. . . . .
Phút cuối của buổi học cuối, trong lúc cả lớp bùng lên hỏi han năn nỉ đủ thứ về đề thi sắp tới, riêng mình nàng hét lên “Email của thầy?”. Có vẻ yêu cầu ấy phần nào được ghi nhận, vì Hoàng tử lẳng lặng lấy phấn và ghi. . .số điện thoại của mình lên bảng!!!
_ Nhận tư vấn các dịch vụ ngoài luồng như hôn nhân, hạnh phúc gia đình, bí quyết ăn gì để có . . . nhiều sữa, vv. . . Lưu ý là chỉ chỉ cách có nhiều sữa chứ không bán sữa!
Học viên nữ nhao nhao
_ Có tư vấn tình cảm tâm sinh lý luôn không thầy?
_ Thầy ơi! Email của thầy? – giọng Tuyết Hạnh nhỏ xíu lọt thỏm giữa muôn vàn âm thanh “kinh dị”.
Học viên nam lưu số vào danh bạ
_ Bữa nào rủ thầy đi cà phê nha thầy!
_ Thôi ! Em còn ngây thơ lắm! – Chàng cười hì hì – Em không muốn dính vô bia rượu thuốc lá, hại đời trai lắm!
_ Thầy ơi, email của thầy là gì?
. . . . .
Rốt cuộc, Tuyết Hạnh vẫn không sở hữu được email của Hoàng tử Bá Đạt. Mà nàng biết, mình chẳng có lý do chính đáng nào để gọi vào số máy đang hiện diện trong sách cả. Nhị Công chúa của Vương quốc Trăng Non tuyệt đối không phải loại con gái mặt dày, giả bộ làm 1 thiên thần đập đập đôi cánh trắng và vô tư làm quen với người khác phái.
Nàng bật cười. Cuộc gặp gỡ tình cờ với chàng thầy giáo cũ đã khiến chuyến đi bụi lần này của nàng trở nên thật sự lý thú. Email hay không thì nào có quan trọng nữa. Khi quyết định nghỉ học, thứ mà nàng tiếc nhất là 2 buổi lên lớp mỗi tuần của chàng. Giờ nàng đã có Hoàng tử Bá Đạt làm gia sư, có lẽ kiếp trước nàng đã làm điều gì tốt! *_^
Buổi học – dạy kèm đầu tiên giữa họ hầu như toàn là tán gẫu, bị gián đoạn bởi sự xuất hiện đầy nhiệt tình của Hoàng Hậu Vương quốc Trăng Xanh khi bà cùng tì nữ bưng nào sữa tươi nào bánh trái đến cho con trai yêu quý và “con dâu tương lai”. Bà đã hết giận Hoàng tử Bá Đạt, thậm chí còn rất tự hào về “chiến thuật” của chàng. Chàng đã thả Chị Hằng về Cung Trăng nhưng lại sau đó lại dùng tàu vũ trụ loại tốt bắn phá được cả Cung Trăng lẫn những tiểu thiên thạch xung quanh nó, buộc Chị Hằng hết nơi cư trú phải trở về bên chàng!!! Thật may là cả Hoàng tử lẫn Công chúa đều đã qua cái tuổi chỉ biết đỏ mặt thẹn thùng trước những lời gán ghép lộ liễu của bà, họ còn tung hứng rất ăn ý, nhưng tuyệt đối không được có nụ hôn bất ngờ thứ 2. “Điều khoản” này đã được “ký kết” rồi !
_ Tôi vẫn không hiểu nổi, hôm em trú mưa ở đây, thật sự đã mất ngủ vì 1 hạt đậu dưới 20 tấm nệm sao?
_ Không phải! – Tuyết Hạnh kêu lên - Ở nhà, em chỉ ngủ trên 1 tấm niệm mỏng, mẹ thầy lại kê đến 20 tấm, làm sao em trèo lên?! Hôm đó em nằm trên sofa cả đêm, bộ ghế màu nâu đỏ có bọc nút ấy, kết quả là bị mấy cái nút hằn dấu đầy người !
_ Ra vậy! Chứ tôi thấy da em đâu mỏng đến mức đó!
_ Sensei ! – Công chúa giả bộ dứ dứ nắm đấm về phía chàng – Ý thầy nói da em dày lắm hả???

Cô học trò mới chăm chỉ đến học với chàng. Thật ra, Công chúa Tuyết Hạnh không bắt chàng giảng từng ly từng tí mà chủ yếu hỏi về những điểm nàng còn vướng mắc trong quá trình tự học.
Được 2 tuần, Tuyết Hạnh nghe lời Hoàng tử, tham gia câu lạc bộ tiếng Nhật mỗi Chủ Nhật ở trường. Có lúc, Bá Đạt trực tiếp là giáo viên hướng dẫn; khi người khác được phân công đứng lớp, chàng cũng dành thời gian tham dự, ngồi cạnh Tuyết Hạnh, chỉ dẫn những điều nàng còn lơ tơ mơ, thẳng thừng mắng mỏ khi nàng quên béng những mẫu ngữ pháp phức tạp, cập nhật cho nàng những thông tin thời sự nóng hổi qua những mẫu đàm thoại thú vị. Thỉnh thoảng, Hoàng tử chọc nàng cười lăn lộn bằng những phát biểu siêu hài hước nhưng vẻ mặt tỉnh rụi. Sự xuất hiện của “ông thầy” được đông đảo học viên trong trường ưa thích đã khiến gian phòng dành riêng cho câu lạc bộ trở nên chật kín đến mức phải đổi phòng.

1 buổi chiều, tan giờ dạy, chàng ghé lâu đài Trăng Non, từ xa nhìn thấy Tuyết Hạnh trước cổng, cười rạng rỡ, phong thái e ấp, đang đứng nói chuyện với 1 chàng trai cao lớn áo đen quần Jean xanh. Tuy cảnh này rất ư bình thường nhưng Hoàng tử cảm nhận có điều gì không ổn.
Bá Đạt ngừng xe ngay cạnh, rút từ trong cặp da ra 1 chồng sách
_ Sách luyện thi N2 mới nhất, 1 cuốn luyện nghe. Có cuốn GOI N1 em dặn nữa đó.
_ Sensei, arigatou gozaimasu! ^_^ (5)
Đang lúc cô gái gập người 45 độ để cảm ơn chàng thì người con trai áo đen bên cạnh reo lên
_ Thầy! Thầy nhớ em không?
Qủa thật, người thì chàng thấy quen nhưng tên lại chẳng có chút manh mối nào trong tâm trí!
_ Em là Ngọc Thắng, hồi đó có học với thầy nè!
_ Ah! . . Bởi vậy, tôi thấy em quen lắm! Đi làm chưa?
_ Dạ rồi ! Em làm trong 1 công ty xuất nhập khẩu của Nhật, trụ sở đặt gần trường mình đó thầy!

Trò chuyện được 1 lúc thì Hoàng tử Bá Đạt về trước. Chàng không bận, nhưng chàng nghĩ cô học trò của chàng sẽ muốn có thêm thời gian riêng bên cạnh Ngọc Thắng. Bất chợt, Hoàng tử nhận ra điều không ổn đó là gì : Công chúa Tuyết Hạnh có cái vẻ của 1 cô – gái – đang – yêu, chứ không phải 1 cô – gái – đang – được – yêu!
Taihen ne! Hontou taihen ne! (6)

(còn tiếp)