lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

GĂNG TAY NHỎ (truyện dịch tiếng Nhật)



Tác giả : Utsumi Ryuichiro

Cách nhà tôi khoảng 10 phút đi bộ là một khu rừng rậm, trong đó có những cảnh vật giống như ở vùng Musashino. Trên diện tích bằng khoảng 3 sân trường tiểu học hợp lại, các loài động thực vật phát triển phong phú như sồi, sồi Nhật, cây dầu, cây dẻ.

Từ những mái nhà và mảnh vườn trong khu cư trú mới nhìn về khu rừng cổ thụ phía sau, cảnh quan chìm trong bóng râm dịu mát, không một bóng người lai vãng. Thế nhưng, khi đến gần, ta sẽ bất ngờ khi thấy rằng những hàng cây khá thưa thớt.

Giữa những hàng cây rậm rạp đan xen nhau là một lối mòn nho nhỏ đủ để 2 đứa trẻ sánh vai cùng bước. Lối đi đó tựa như một mặt vải sạch sẽ không hề bị khuất lấp bởi cỏ dại. Khi bước chân vào rừng, cây cối xung quanh sở hữu một vẻ đẹp kỳ ảo đến không tưởng, những thân cây to lớn mang trên mình vô số cành nhánh bằng cỡ cánh tay và cổ tay trẻ em. Tôi ngước nhìn bầu trời phía trên rồi nhìn ngắm con đường quanh co uốn lượn đó, cảm thấy nỗi hổ thẹn dâng lên khi nghĩ đến tình trạng ảnh hưởng phóng xạ vẫn đang tiếp diễn. Không gian xung quanh thơm nồng nàn mùi hương của lá cây và cỏ dại. Hương thơm ấy luôn thay đổi kỳ diệu tuỳ theo mùa.

Mùa thu 6 năm trước, tại khu rừng rậm này, con gái thứ 2 của tôi đã gặp tiên. Lúc đó, Shiho chỉ là đứa trẻ tiểu học năm thứ ba.
“ Thật mà! Nhất định là con đã gặp tiên mà!”
Một buổi sáng hạ tuần tháng 10, Shiho vào rừng cùng lũ bạn hàng xóm, dẫn theo chú chó.

Vào đến rừng, khi dây xích cổ được thả ra, chú chó nhảy đến bới tung một đám lá mục, sau đó chạy thẳng một mạch vào rừng không quay lại. Đám trẻ chia làm hai nhóm đi sâu vào rừng tìm kiếm, gọi vang tên chú chó.

Theo lời Shiho kể lại thì, lập tức, một bà tiên bất thình lình hiện lên trước mắt cô bé.
Một cái cây lập tức uốn cong lại trên mặt đất, đất mở ra như thể bị đào xới. Trong khung cảnh đó, hiện ra một bà lão dáng người nhỏ thó đang ngồi điềm tĩnh. Bà ấy choàng một chiếc khăn màu nâu sậm, trên đầu gối là một chiếc giỏ nhỏ, bên trong có chứa len và những que kim đan tròn tròn.

Tóc bà bạc trắng, gương mặt nhỏ nhắn của bà cũng trắng trẻo, đôi mắt đen láy to tròn của bà cứ nhìn mãi vào mắt con gái tôi. Có lẽ vì cơ thể bà tiên nhỏ bé nên những đầu ngón chân của bà lộ ra khỏi mũi đôi giày đen đang lửng lơ một quãng so với mặt đất.

Shiho đứng khựng lại. Bất ngờ gặp một bà tiên ở nơi thế này thì đương nhiên cô bé sẽ kinh ngạc. Tuy vậy, khi quan sát trạng thái của bà tiên, Shiho trở nên run rẩy. Bỗng dưng cô bé nhớ đến một quyển sách truyện trẻ em vừa đọc dạo gần đây. Trong cuốn sách đó xuất hiện những bà tiên độc ác, chuyên dùng phép thuật để biến con người thành hòn đá hoặc cây cối. Bà lão trước mặt trông cũng có vẻ giống như vậy.

Không thể nào! Bà lão này nhất định là tiên mà! Chỉ cần nhìn bà ấy thì mình sẽ bị mê hoặc!

  Tức thì, Shiho đưa mắt nhìn xuống, vừa nhìn chằm chằm vào các dấu chân của mình, cô bé vừa chầm chậm lùi lại phía sau.

“Làm vậy cũng tốt ! Đó thật sự là cách phán đoán thích hợp. Cư xử như vậy là rất bình tĩnh rồi!” _ Tôi nói với con gái mình như vậy.
_ Nếu bà ta thật sự là tiên nữ, bà ta sẽ biến bé con thành một cây sồi trong khu rừng rậm đó nha!

Đứa con gái tiểu học năm thứ ba có vẻ rất thoả mãn với phản ứng nghiêm túc đó của tôi. Tuy vậy, vợ tôi đứng cạnh bên, trong mắt cô ấy lấp loáng ánh cười và nhìn bố con tôi với ánh mắt đánh giá. Đó là vì chúng tôi nghe con bé kể câu chuyện đó trong buổi cơm chiều, và trước khi ăn tôi đã uống chút rượu, thái độ của tôi có lẽ là hơi quá phấn khích.

Vài ngày sau, Shiho được bà tiên tặng cho một con búp bê đan bằng len, nhỏ bằng ngón tay cái.
_ Bà ấy không phải tiên nữ đâu. Bà ấy là một bà lão sống trong bệnh viện bên cạnh khu rừng. Thế mà con lại nghĩ ngợi lung tung!

Tôi nhận ra rằng đầu óc non nớt của đứa trẻ tiểu học năm ba chẳng còn nhớ đến bà tiên cổ tích đã xuất hiện trong khu rừng rậm nữa. Sau khi Shiho biết sự thật, con bé bắt đầu vào rừng một mình. Như một thói quen không biết hình thành từ lúc nào, bà lão – tiên nữ thường ngồi trên khúc cây quen thuộc và đan thật nhiều búp bê bằng len.
“ Không chừng lũ búp bê đó là những đứa trẻ từng vào rừng chơi. Chắc chắn là phép ma đã biến chúng thành búp bê. Con phải cẩn thận đó nha!”.
Nghe tôi nói vậy, con bé khúc khích cười. Trong đầu nó, dường như hình ảnh bà tiên độc ác đã hoàn toàn biến mất.

Bệnh viện bà lão đang ở là một bệnh viện nhỏ của Đạo Công Gíao, được xây dựng lên với mục đích kinh doanh. Đó là một toà nhà ba tầng làm bằng gỗ. Tầng một là phòng khám, tầng hai là khu dành cho bệnh nhân nội trú.

Trên tấm bảng hướng dẫn có những dòng chữ như “Nội Khoa • Nhi Khoa • Tiểu Ngoại Khoa”. Chữ “Tiểu” đi kèm với từ “Ngoại Khoa” có ý nói rõ rằng khoa này không chữa trị cho những trường hợp bị thương nặng hoặc cần phẫu thuật. Ngoài ra, phía dưới cùng còn ghi “Chuyên khoa Phục hồi chức năng cho bệnh nhân bị đột quỵ”. Bệnh nhân nhập viện hầu hết là những người già cần được phục hồi chức năng.

Toạ lạc bên cạnh bìa của khu rừng gồm nhiều loại cây đa dạng là khu nội trú, gồm những khu nhà ở tập thể dành riêng cho người cao tuổi. Có ý kiến cho rằng nếu khu nhà đó xây sâu vào rừng thêm thì sẽ hay hơn.

Bà lão – tiên nữ mà Shiho gặp là một bệnh nhân trong khu nội trú này. Thế nhưng, nghe nói bà đã ở đây hơn một năm. Vì bà ấy bị đột quỵ nên tay phải và chân phải đều cử động rất khó khăn. Việc đan những con búp bê bằng len cũng là một phần của liệu pháp điều trị. Dù sao đi nữa, để hoàn tất một con búp bê len, bà lão phải tốn thời gian gấp 5 lần người bình thường. ____ Những chuyện đại loại như vậy mỗi ngày đều được Shiho kể lại cho tôi.

Kể từ khi gặp bà lão, Shiho vào rừng thăm bà ấy mỗi ngày. Mỗi khi về nhà, người con bé thoang thoảng mùi hương của những chiếc lá khô vương trên tóc.

Bước vào tháng 11, dù không khí trở nên se lạnh, Shiho vẫn tiếp tục vào rừng chơi. Mỗi khi đi học về, nó lập tức nhảy lên xe đạp đạp vào rừng.
  _ Bởi vì nếu con không đến thì bà lão sẽ buồn đến phát khóc. Lúc nào bà ấy và con cũng ngoéo tay hẹn với nhau là “ngày mai con sẽ đến”.
_ Trời lạnh cắt da như vậy, liệu bà ấy có đến không? Cái lạnh sẽ có hại cho sức khoẻ bà ấy đó!
_ Vâng! Nhưng vào rừng rồi sẽ ấm hơn. Ngày mai con sẽ choàng chung khăn choàng với bà lão, sẽ rất ấm đó bố! Hai người chúng con sẽ choàng khăn và nói chuyện với nhau trong lúc bà ấy đan búp bê.
_ Nói chuyện về đề tài gì vậy?
_ Thế này nhé! Ngày mai sẽ nói về những điều con học được ở trường. . . . . Sau đó sẽ nói về thành phố Dalian xa xôi. Đã lâu lắm rồi, bà ấy từng sống ở nơi đó. . . . . Sau đó cả hai sẽ cùng ăn đồ ăn vặt.

Đôi lúc, vợ tôi làm cho con bé những thức ăn vặt rồi gói lại bằng giấy. Cô ấy đọc công thức trong những cuốn sách dạy làm bánh kẹo hoặc sách y học gia đình rồi nhiệt tình làm đồ ăn vặt cho con bé, chẳng có vẻ gì là một người đang bị cao huyết áp cả.

Thật ra, vào quãng thời gian đó, bố vợ tôi cũng đang sống đời sống thực vật. Tôi thật sự lo lắng, không biết người bố bị bệnh đang sống ở Tohoku ấy có thể bình yên vượt qua mùa đông khắc nghiệt này không.
_ Vì mẹ đã làm những đồ ăn vặt ngon thế này, bà lão bảo là rất muốn đến gặp mẹ. Khi nào chân bà ấy lành, nhất định sẽ đến gặp mẹ để cảm ơn. . .
_ Vậy à? Thế là bây giờ bà lão chưa thể đến để chào hỏi rồi nhỉ. Bé Shiho quả thật rất được cưng chìu đó nha! – Vợ tôi nhìn ra phía xa xa và nói.

Vào trung tuần tháng 11, chứng bệnh của bố vợ tôi tái phát đến 2 lần. Trong khoảng thời gian đó, vợ tôi một mình tới lui chăm sóc bố cô ấy.
Tôi và con gái lúc nào cũng chờ nghe thông báo từ cô ấy. Lúc nào chúng tôi cũng trong tình trạng sẵn sàng chạy đến chỗ bố vợ.
Trong thời gian đó, Shiho hạn chế vào rừng hơn. Nếu có vào thì cũng về sớm hơn mọi khi. Chúng tôi cũng được bà lão nhắn rằng “Xin hãy giữ gìn sức khoẻ nhé!”.
Thấm thoát cũng đến ngày chúng tôi phải lên xe lửa đến chỗ bố vợ.
Đối với Shiho, đây là lần đầu con bé trải nghiệm một sự kiện không vui. Ngay từ lúc còn thơ bé mà đã phải chia lìa với ông ngoại thân thương, điều này đã khiến cho tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương sâu sắc.

Nhìn một đứa trẻ lúc nào cũng cười đùa đầy sức sống, thế mà bây giờ lại mang vẻ mặt buồn bã giống như người lớn, tôi thấy thật tội nghiệp. Trong suốt thời gian diễn ra tang lễ, con bé cứ liên tục cúi gằm mặt.

Tôi muốn thấu hiểu được trong lòng con bé đã thay đổi như thế nào. Thật ra, ngay cả tôi cũng không tưởng tượng được rằng sự qua đời của người ông sẽ tác động mạnh đến một đứa trẻ 9 tuổi như thế. Điều thay đổi ở Shiho chính là mối giao hảo giữa con bé với bà lão trong rừng. Sau khi trở về từ Tohoku, con bé như quên bẵng đi bà lão ấy đồng thời cũng tránh xa khu rừng.

Vì điều này hoàn toàn dễ hiểu nên tôi và vợ tôi chỉ nhìn nhau, không nói lời nào. Tôi đoán là bà lão ấy cũng không còn mong mỏi Shiho đến thăm bà như trước kia nữa.

Tuy vậy, tôi không cách nào hiểu được bên trong trái tim của Shiho. Có lẽ cô bé đã thật sự quên đi bà lão. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên như vậy đó.

Vào mùa xuân khoảng 2 năm rưỡi sau ____ Shiho vừa trở thành học sinh tiểu học năm thứ 6, nhờ một sự việc tình cờ mà con bé nhớ đến bà lão trong khu rừng.
Đó là vào dịp nghỉ lễ. Thế nhưng, ngay đêm trước kỳ nghỉ, Shiho trúng gió và bị sốt. Các bệnh viện gần đó cũng nghỉ lễ luôn.
Thế là tôi quyết định cho Shiho ngồi sau xe đạp rồi chở nó đến bệnh viện ở bìa rừng. Trước đó, chúng tôi chưa từng đến bệnh viện này lần nào cả. Đã vậy, vào ngày nghỉ thế này mà còn yêu cầu bác sĩ khám bệnh kỹ càng cho con bé.
Y tá là một nữ tu sĩ. Với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, cô ấy nhanh chóng chích thuốc và bôi thuốc sát trùng lên da con bé.
(p. 123)
Trong lúc chờ thuốc được đem ra, Shiho khẽ nói :
_ Qủa thật con rất muốn hỏi thử. . .
Shiho đứng lên khỏi băng ghế dài, nhẹ nhàng bước đến nhìn vào khung cửa sổ nhỏ của quầy tiếp tân.
_ Xin lỗi, con muốn hỏi . . . Có một bệnh nhân từng ở trong bệnh viện này, đó là một bà lão luôn đan những con búp bê bằng len. Bây giờ bà ấy còn sống không? . . . Đó là một bà lão dáng người nhỏ bé có mái tóc bạc phơ.
Từ trong khung cửa sổ nhỏ, nữ tu sĩ trẻ ngồi sau quầy tiếp tân hướng ánh nhìn về phía bố con tôi, sau đó ánh mắt của cô ấy chơi vơi trong không trung một lúc lâu.
_ Bây giờ thì bà ấy không còn nữa. Bà ấy nhập viện khi nào vậy?
_ Khoảng 2 năm rưỡi trước. . .
_ Vậy là trước khi tôi đến đây. Cháu đợi một chút nhé!

Nữ tu sĩ trẻ ra khỏi gian phòng của quầy tiếp tân, ngay lập tức bước vào quầy thuốc bên cạnh. Thế rồi, từ quầy thuốc ấy, một nữ tu sĩ trung niên phóng ra cứ như giữa quầy tiếp tân và quầy thuốc không hề có khoảng cách! Tay phải của bà ấy cầm vật gì đó trông giống như thẻ đăng ký khám bệnh của Shiho.
_ Cháu đúng là Shiho rồi! Qủa thật là như vậy! Thật sự như vậy!
Người nữ tu sĩ già nói bằng giọng trầm, cố đè nén sự hưng phấn của mình xuống.
_ Ta đã tìm kiếm cháu! Bà Miyashita đã nhờ ta!

Theo lời kể của nữ tu sĩ ấy, trong vòng một tháng sau khi Shiho không đến gặp bà lão nữa, hằng ngày bà ấy đều vào rừng và chờ đợi cô bé. Trong quãng thời gian ấy, hơn nửa tháng 11 trôi qua, khí lạnh trở nên khắc nghiệt hơn, bệnh tình của bà lão không còn cho phép bà có thể ra ngoài. Các nữ tu sĩ thường xuyên phải dỗ dành bà lão rằng “Chắc chắn bây giờ bé Shiho sẽ đến thăm bà ở bệnh viện mà!”.

Ngày Gíang Sinh đã gần đến. Bà lão vừa rơi nước mắt vừa nhờ nữ tu sĩ rằng “Tôi muốn đưa cái này cho bé Shiho. Xin hãy làm mọi cách để tìm ra cô bé ấy dùm tôi. Tôi chỉ cần đưa cô bé thứ này thì cũng mãn nguyện lắm rồi, nên xin các vị hãy tìm và dẫn cô bé đến đây”.
_ Bà Miyashita có vẻ thích cô bé Shiho lắm nhỉ! . . . . . Chúng tôi đã chia nhau ra tìm kiếm khắp vùng này. Tuy nhiên, khi nhìn địa chỉ ghi trên tấm thẻ khám bệnh này thì có lẽ nhà cô bé nằm khá xa so với phạm vi tìm kiếm của chúng tôi.

Người nữ tu sĩ thở dài, mỉm cười khẽ khàng. Sau đó, bà ấy bảo chúng tôi chờ thêm chút nữa, rồi bà bước vào quầy thuốc. Chốc lát sau, bà ấy xuất hiện trở lại, cầm theo một cái bao màu nâu.
_ Đây là món quà Giáng Sinh mà bà Miyashita muốn tặng cho bé Shiho. Giờ thì tôi gửi lại nó cho bé nha!

Thế là sau hai năm, Shiho vừa mấp máy môi vừa mở cái bao ra. Bên trong là một đôi găng tay. Đó là một đôi găng tay xinh xắn đan bằng chỉ len màu đỏ và xanh lá.
_ Bà Miyashita đã bí mật đan cái này cho bé Shiho, mỗi tối bà lại đan thêm một ít. Với cánh tay không thể cử động bình thường như vậy, bà ấy mất cả tháng rưỡi mới làm xong. . .
Tuy mất nhiều ngày trời như vậy nhưng đôi găng tay lại khá nhỏ. Bà ấy khó khăn trầy trật lắm mới đan xong đôi găng với thời gian gấp 5 lần người bình thường.

Shiho nâng niu đôi găng trong hai tay mình, cố kiềm nén cảm xúc trên gương mặt. Từ cổ họng con bé phát ra âm thanh thổn thức nhè nhẹ.
_ Vậy thì – Tôi đỡ lời dùm con bé – Bà Miyashita bây giờ ra sao rồi?
_ À vâng, bà ấy vẫn khoẻ, vẫn đang ở trong bệnh viện này.
Shiho ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ vụt sáng.
_ Con muốn gặp bà ấy! Có thể cho con gặp bà ấy không?
Trông Shiho như sẵn sàng bật dậy và chạy đi. Người nữ tu sĩ khẽ nói với vẻ mặt bần thần :
_ Có gặp cũng không ích gì đâu. Bà Miyashita bây giờ không nhận ra ai nữa, kể cả bé Shiho. Khoảng một năm trước, đột nhiên sức khoẻ bà ấy suy yếu trầm trọng hơn. . . Bà toàn kể về chuyện về thành phố Dalian. Bà nghĩ rằng toàn bộ những người xung quanh đều là hàng xóm của bà từng sống ở Dalian. Bà ấy cho rằng họ thật sự là những người dân thuộc thành phố Dalian.
_ Ở Dalian à. . .
_ Đúng vậy. Bà Miyashita đã trở về Dalian rồi. Thành phố Dalian của ngày xa xưa ấy. . .

Sau khi rời bệnh viện, Shiho ngồi vắt vẻo trên giá chở đồ của xe đạp và nói là muốn vào rừng. Tuy vẫn còn lo lắng cho cơn sốt của con bé nhưng tôi vẫn gật đầu, cho xe rẽ vào lối đi dẫn vào rừng.

 Dịch xong : Thứ sáu 21/ 12 / 2012
~ Người dịch : Godylevol ~
Nick YM : suzushi_mizuumi







Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Giày len Noel 2012 _ Christmas Wool Shoes


Bán giày len Noel đây pà con ^_^

____ Thời gian bán : từ 6 / 12 đến hết 24 / 12 / 2012.
____ Địa phương : TP.HCM
____ Chất liệu : Len 
____ Giá : 50.000 VND / chiếc

____ Công dụng : Mua bánh kẹo, đồ chơi hoặc trang sức bỏ vào giày > mang làm quà Noel rất thích hợp ^,^

____ Cách mua hàng :      
+ nói rõ kiểu giày bạn muốn (chỉ có 2 loại cao cổ & thấp cổ thôi ^_^), màu thân giày, màu đế giày, màu dây nơ
+ hẹn ngày, giờ để khách hàng TỰ đến lấy hàng. Mình 0 có điều kiện thuận lợi để giao hàng, bạn thông cảm nhoé :-p

____ Cách liên lạc :
+ Nick YM : suzushi_mizuumi

----------------------
Chỉ bán giày len, còn những đồ trang trí 0 có bán đâu nha :-p
Những ai quan tâm thì share link hoặc quảng bá dùm mình. Pé cảm ơn rất nhiều ạ ! *khoanh tay, cúi đầu* :D  

   

   

 

 

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

No Title 31



1 •
Từ lúc biết đến Phan Hồn Nhiên, mình luôn thích văn phong of chị ấy. 1 buổi tối FA như mọi khi (FA = freedom & attractive), mình đọc lại truyện Cổng Bình Minh of chị Hồn Nhiên, tình cờ tìm được lời giải cho tình trạng mà mình đang vướng phải suốt gần 1 tháng nay.
“. . . nghĩ về ngày hôm qua nhiều quá, sẽ không còn dũng khí để thực hiện các việc cần thiết cho ngày hôm nay. Đó cũng là lý do anh đột ngột không liên lạc với em nữa, đúng không? Hồi đầu, em vô cùng hoang mang và thất vọng. Tuy nhiên, giờ em không dằn vặt nữa. . .”
Trước giờ, mình luôn nghĩ khá chua chát về những người đã rời bỏ mình (èo, chua & chát, bộ muốn đau bao tử chắc?!), nhưng giờ mình đã hiểu ra : họ có con đường of họ, mình có con đường of mình, họ đã thấy nếu cứ tiếp tục đi chung 1 con đường thì 0 có kết quả tốt cho cả 2, nên họ đã lãnh lấy phần đau lòng để quyết định rời bỏ mình trước. Chuyện đã vậy thì 0 còn gì để nói.

2 •
Thời gian gần đây đang manh nha ý tưởng viết truyện tình yêu giữa 1 Song Tử & 1 Kim Ngưu, mệnh Thổ & mệnh Phong rõ ràng là 0 hợp nhau, 1 bên phóng khoáng lả lướt đa tình, 1 bên kiên định chung tình, cho nên. . . mình định cho cả 2 nhân vật chính đều . . . 0 bình thường =)))) Nam giới rất đáng sợ, nếu là con gái Kim Ngưu yêu con gái Song Tử, biết đâu sẽ có kết cuộc thú vị hơn chăng ;)) Èo, nghĩ mà cũng thấy hơi . . . kinh khủng, chắc là khó viết lắm đây!

3 •
1 phụ nữ trung niên mình quen có người con trai 15 tuổi. Chỉ vì chuyện mua 1 chiếc xe mới mà ông con trai làm giặc, đòi bỏ nhà đi, may nhờ có người khuyên kịp lúc nên nó nghĩ lại. Ngay sau ngày có xe mới, con trai lấy xe cũ of mẹ đi “độ” lại, xe mới chưa có biển số, mẹ phải bắt xe bus đi làm.
Sẽ 0 có ai nói với người mẹ ấy rằng : mới 15 tuổi đã cãi nhau với mẹ về chuyện xe, đến năm 17, 18, có ai chắc rằng ông con trai đó sẽ 0 cãi tay đôi với mẹ về chuyện có bồ hay chuyện được phép đi vũ trường hay 0; & cũng 0 ai cảnh tỉnh người mẹ ấy rằng : với kiểu nuông chìu con như thế, người mẹ 0 nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải đến đồn công an bảo lãnh con về, hoặc tệ hơn là _ đến nhà thương / hoặc nhà xác để đem con mình về hay sao.
Nhưng, nếu như ai có lòng tốt & đủ lì đòn để nói với người mẹ ấy những lời chân thật đó, sợ rằng người mẹ chẳng những 0 cảm ơn mà còn ghét người đã nói, cho rằng người ấy đang trù ẻo mình.
Là 1 đứa con gái độc thân & cũng 0 có ý định kết hôn, mình vẫn muốn nói với những người phụ nữ đang lọt vào tình huống tương tự như trên : Cho dù con trai bạn có là lẽ sống of bạn, có giúp bạn quên đi người chồng bạc bẽo đi chăng nữa, thì nó vẫn là 1 sinh vật nhỏ bé hoang dại trên quả đất này, rất cần sự GIÁO HUẤN nghiêm khắc of bạn, & bạn _ mẹ of người con trai đó _ chịu trách nhiệm với sự hiện diện of nó trong XH này. Ngay khi con bạn còn là bào thai, bạn đã đóng vai trò là người quyết định sẽ đem đến cho thế giới 1 con quỷ hay là 1 thiên thần. Điều đó tùy thuộc vào bạn.

4 •
Cô bạn thân vừa viết trên FB về tình trạng “nhí nhố như con nít” of cô ấy, dù là khá đông mọi cô gái xung quanh _ kể cả người ít tuổi hơn _ đều đã là gái 1 con hoặc sắp cưới vào năm sau. Bản thân mình cũng thuộc loại sắp bị xếp vào góc tối tăm bụi bặm nhất of viện bảo tàng ùi =)) (vụ này từ dân gian gọi là “ế” đó ạ!). Thử điểm qua tình trạng yêu đương of những người mình (đã + đang) coi như bạn trên thế giới này nhá :
• 1 cô đang định cư ở Hawaii, đã có bạn trai từ những năm 18; 19 tuổi
• 1 cô đã dính vào lễ coi mắt từ những năm ĐH
• 1 cô 0 ngớt gặp rắc rối với các anh chàng “cao nhất, đẹp trai nhất, tài giỏi nhất” ở các nơi mà cô đó thường lui tới
• 1 cô (nhỏ hơn mình 1 tuổi) đã lấy chồng & đã có baby (bé gái tuổi Rồng, dữ dằn lắm nha, giống mình nè =)) )
• 1 cô vừa lấy chồng trước sinh nhật 24 of cô ấy 4 ngày. Tuy nhiên, vốn là phụ nữ tài giỏi học cao, cô ấy vẫn chưa có baby, vẫn đảm đương những chuyến công tác xuyên đất nước, đi về trong ngày = máy bay >> mình khâm phục cô này lắm nha ♥
• Chỉ có 2 cô là còn độc thân + xinh đẹp + tài giỏi. Mình có phần lo lắng cho số phận 2 cô này, nhưng chắc là nên tin tưởng hơn vào sự khôn ngoan of họ, & mình cũng mong họ sẽ nắm bắt được HẠNH PHÚC VĨNH CỬU ^.^ ♥♥♥
• Ngoài ra, 1 cô bạn quen sơ of mình cũng sắp nhận công việc ngoài Đà Nẵng. Con gái 1 thân 1 mình xa nhà đi làm thông dịch viên, tự tìm việc, tự thuê nhà, tự lo mọi việc, đó là điển hình of sự tự lập mà mình phải học hỏi ♥ Thật sự rất hâm mộ ♥
Hồi đó cứ nghĩ rằng khi đi làm có lương thì mình đã chạm được đến ngưỡng “perfect girl” mà mình hằng ao ước, nhưng giờ lại phát sinh đủ thứ tư tưởng & đủ loại tham vọng!!! Vẫn muốn thêm, muốn thêm nhiều thứ. Vẫn cảm thấy bàn tay này quá bé nhỏ, năng lực này vẫn chưa đủ để có thể tạo dựng loại hạnh phúc mà bản thân mong muốn. Có lẽ mình vẫn phải cố gắng nhiều ^,^

5 •
Đôi lúc, mất khá nhiều thời gian ngồi nghĩ xem mình sẽ ra sao khi 0 còn cha mẹ. Ngày bé (& cho đến vài năm gần đây), vẫn thường khóc rất nhiều ban đêm khi nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ cô độc & sợ hãi thế nào khi 0 còn người thân trên đời. Giờ vẫn thỉnh thoảng nghĩ đến điều đó nhưng 0 thể khóc được nữa. Nước mắt đã chảy ra khá nhiều cho những kẻ vốn chẳng quan tâm & đã lãng quên mình từ lâu. Nhưng biết rằng, sâu thẳm trong lòng này vẫn tự hỏi khi nào mình sẽ có 1 chỗ dựa tinh thần trong cuộc đời. Sống cô độc thì 0 chết, cũng 0 bệnh tật gì, điều đó đúng, nhưng mình thật sự 0 thể mỉm cười, 0 thấy lòng thanh thản khi nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với tất cả mọi chuyện 1 mình.

6 •
Từ năm ngoái đến nay, thế giới râm ran bàn tán chuyện tận thế. Mình cũng nhận được vài emails (loại mail forward cho nhau) về đề tài này, nhưng mình thẳng tay tiễn chúng vào thùng rác, chẳng thèm mở ra đọc. Nếu đã 0 tin thì chẳng cần bị lung lay bởi bất cứ thứ gì ! Đương nhiên mình cũng 0 forward mail cho ai vì 0 muốn làm người khác sợ :D
Có người từng hứa với mình rằng : nếu thế giới diệt vong, người ấy sẽ làm theo yêu cầu of mình, xuống tay giết mình = cách nhanh nhất để mình 0 bị đau đớn lâu. Lúc người ấy hứa, 2 bên đã thống nhất là sẽ dùng súng có đạn cự ly lớn (èo, thời buổi này đào đâu ra mấy thứ vũ khí quân sự tân tiến ấy?) , nhưng sau đó mình biết được người ấy cũng sở hữu Japanese Katana nữa. Dùng thứ vũ khí cổ điển of Samurai ấy mà chém 1 phát thì khỏi nói, bảo đảm chết nhanh gọn lẹ, 0 đau đớn, lại được tận hưởng độ sắc bén of thanh kiếm Nhật mà mình vẫn yêu thích nữa chứ!!! (kinh dị thật =)) )
Ngoài ra, trong 1 bộ film khoa học giả tưởng về ngày tận thế mình từng coi, có cảnh nhân vật A nói với nhân vật B đại loại như sau : “. . . chúng ta nên nói lời chia tay từ bây giờ, để lỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng ta xa nhau nhưng vẫn yên tâm rằng mình đã tạm biệt người kia. . .” Do đó, mình cũng nói TẠM biệt với các bạn từ bây giờ nha, & mong rằng chúng ta sẽ gặp lại sau chu kỳ thay đổi of bộ lịch Maya ^_^
(written by lovely dog
Tues. Decem. 4th 2012
Nick YM : suzushi_mizuumi )