lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Hai Chiều (phần cuối)

Photobucket

Cuối cùng cũng đến ngày lễ “Va lung tung” mà mọi cặp đôi đều mong chờ. Mẹ tôi chẳng lo sợ gì khi biết tôi sẽ đi chơi với một cô gái ! Tuy sau vài lần gặp Mắt Nâu, mẹ nhận xét rằng tính tình chị ấy hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của mẹ nhưng tôi vẫn được phép giao du thân thiết với chị ấy. Tốt thật đấy!

Ngẫm đi ngẫm lại, tôi có chút chạnh lòng vì sống trên đời hai mươi mấy năm mà đến giờ mới đi chơi Valentine lần đầu, chẳng trách sao Mắt Nâu nhận xét tôi là đứa 8x ngây thơ trong sáng đầu tiên chị ấy từng gặp. Hic, ngây thơ nỗi gì, phải nói là “quá khờ khạo” mới chính xác!

Chọn chiếc áo đầm xanh dương đuôi cá tay cánh tiên đẹp nhất mình có, tôi phối đồ chung với giày cao gót xanh, makeup nhẹ nhàng. Chiếc đầm này từng được sếp khen giống trang phục trong game “Final Fantasy” của Nhật, đủ hiểu nó xinh đến mức nào! (^o^) Dù đi chơi với nam hay nữ, tôi cũng sẽ ăn vận trang nhã để tỏ sự tôn trọng đối phương, ngoài ra cũng để đối phương cảm thấy hài lòng khi đi cạnh tôi.

Tuy vậy, tôi vẫn nơm nớp lo Mắt Nâu sẽ chỉ cao bằng mình hoặc thấp hơn mình, vì chị ấy thật sự thấp hơn tôi chút ít, nếu hôm nay chị ấy không mang giày cao hơn tôi thì đứng gần nhau trông rất kỳ quặc!

“Kítttttt!”

Chiếc xe màu đỏ quen thuộc dừng trước nhà trong khi tôi đang lóng ngóng với nón bảo hiểm và túi xách. Mắt Nâu cực kỳ lộng lẫy với áo cánh tiên màu trắng, váy phồng ngắn kẻ caro trắng đen, kính gọng đen và một vòng cổ ấn tượng bằng kim loại đen. Liếc nhanh xuống chân chị ấy, tôi mừng rỡ thấy chị ấy đi đôi giày 12cm!

__ Em nặng lắm đó nha! Đại tỷ chở được không?

Mái tóc thơm nức hương hoa của Mắt Nâu tung về phía sau khi chị ấy hất đầu trả lời, nội dung câu nói có thể khiến người ta đột nhiên bất an(!!!) :

__ Cưng à, quan trọng là chở đi đâu chứ không phải chở được hay không! :->

__ Vậy chị tính chở em đi đâu?

__ Hên xui ! Không say không về!

__ Hông chịu đâu! – Tôi kêu lên – Em uống beer pha nước ngọt thôi, không thể say được, vậy làm sao mà về?

Mắt Nâu cười lớn

__ Đứa nào tỉnh phải trả tiền!

Nói năng “đao to búa lớn” thế nhưng Mắt Nâu chở tôi đến một dãy phố đi bộ khá yên tĩnh. Sau khi gửi xe, chúng tôi sánh bước qua những cửa hiệu trang trí xinh xắn theo chủ đề Valentine, những tiệm cà phê bài trí ấn tượng vọng ra những bản nhạc réo rắt. . . Người khác nhìn thì chỉ thấy hai cô nàng sành điệu đang dạo phố, cam đoan chẳng ai đoán những ý nghĩ thật đang lăn tăn trong đầu tôi lúc này.

Trùi ui ! Đi chơi Valentine với con gái ! Nhưng vẫn cảm thấy rất vui ! Mình có bình thường không vậy?

Nghĩ thì nghĩ nhưng cánh tay phản chủ của tay tôi vẫn rụt rè nắm áo Mắt Nâu kéo kéo. Khi chị ấy quay lại, tôi luồn tay vào tay chị ấy, không đợi chị ấy nói tiếng nào liền vội vàng kéo Mắt Nâu đi tiếp. Giờ thì nhìn như hai tỷ muội thân thiết rồi đấy! (^o^)

Chúng tôi mua hai cốc giấy Capuccino loại mang về rồi cầm chúng vào tiệm sushi. Mặc cho tôi cố nhẹ nhàng yên lặng thì vẻ lộng lẫy sôi nổi của Mắt Nâu vẫn thu hút sự chú ý của khách trong tiệm. Có lẽ lần đầu trong đời họ thấy có người ăn sushi mà uống capuccino, lại là hai đứa con gái kỳ quặc trong đêm toàn các cặp đôi như vậy nữa chứ!

Điện thoại tôi báo có cuộc gọi đến.

Là Ryu.

__ Nước Xanh nghe đây ạ! Anh gọi có chuyện gì không? – Tôi vừa chạy ra ngoài vừa hỏi. Những dây đèn trang trí đẹp rực rỡ được thiết kế theo kiểu dáng ấn tượng trước mặt tiền nhà hàng không hiểu sao khiến tôi đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng. Giữa những âm thanh của đường phố, giọng Ryu lọt vào tai tôi nghe rất lạ

__ Em vẫn chưa mở cái thiệp đó ra sao?

__ Chưa. . .

__ Trời! Bó tay em luôn! Thật là. . . ! Chẳng lẽ. . . sợ đau lòng đến mức không dám mở?

Người con trai này! Đã hiểu tôi đến mức ấy thì tại sao còn đủ nhẫn tâm gửi đến thứ có thể làm tôi đau lòng? Xoay người nhìn Mắt Nâu đang ngồi bên trong nhìn về phía tôi với nụ cười, tôi thở hắt ra, trả lời Ryu

__ Vâng, đúng vậy, sợ đau!

__ . . . . .

__ Anh. . . còn chuyện gì nữa không? Nước Xanh cúp. . .

__ Khoan đã! . . . Em thật là. . . thật là. . . ! Trong đó không phải thiệp cưới, mà là lời hẹn em hôm nay đi chơi với anh!

__ . . . Thật à?

__ Chuyện này mà nói dối được nữa sao? – Ryu la lên.

__ Ơ. . . xin lỗi ! . . . . .

Mọi chuyện có vẻ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tối Valentine, tôi – một đứa con gái - đi chơi với một người con gái khác, và chàng trai tôi nghĩ đã bỏ mặc tôi giờ lại gọi điện với đầy những lời lẽ gây hy vọng. Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác mọi thứ xung quanh mình chuyển sang màu xám, trái tim trở nên cô độc vô cùng.

Tôi là loại người không thích bị bất ngờ trái khuấy như vậy.

Nhất là trong tình yêu!

__ Anh đang đứng trước nhà em. Ba mẹ nói em đã đi với chị đồng nghiệp trong trường! Bây giờ. . . em. . .

Không thể để Mắt Nâu chờ quá lâu, tôi quyết định

__ Ryu, anh cho Nước Xanh vài phút suy nghĩ, rồi Nước Xanh sẽ gọi lại cho anh. Chỉ vài phút thôi !

Tôi cúp máy, nghe loáng thoáng Ryu còn nói gì đó nhưng tôi không cố gắng để biết anh ấy nói gì. Là tôi vô tình hay là anh đã khiến lòng tôi nhạt đi?

Trở lại bên Mắt Nâu, tôi không khỏi xao động khi thấy chị ấy ngồi tươi cười bên những cuộn sushi xinh xắn, chưa ăn trước vì vẫn chờ tôi.

__ Sao rồi cưng? Người yêu cũ gọi à?

Không muốn đẩy mình vào tình thế rắc rối hơn, tôi chọn cách nói thật mọi việc

__ Đại tỷ, cái thiệp cưới đó . . không phải thiệp cưới, mà là thư rủ đi chơi hôm nay! Bây giờ anh ta đang đứng trước nhà em!!!

Mắt Nâu ngưng cười, vẻ bất ngờ lộ rõ trên mặt chị ấy. Chị ấy liếc nhìn cả bàn đồ ăn thức uống ngon lành còn nguyên vẹn trước mắt chúng tôi, nhún vai

__ Đàn ông thật là phiền phức mà! Để trả tiền xong rồi chị đưa em về!

__ Đừng! – Tôi nắm cổ tay Mắt Nâu – Không cần đâu!

__ Bé Nước Xanh! – Chị ấy kéo tôi ngồi gần, vỗ vỗ nhè nhẹ vào má tôi – Hãy thẳng thắn với bản thân mình. Em có THẬT SỰ MUỐN ở bên cạnh người con trai đó không?

Tôi nhìn người con gái lộng lẫy bên cạnh đang hoàn toàn chú tâm lo lắng cho tôi, chẳng màng đến chuyện buổi đi chơi vui vẻ của chúng tôi có nguy cơ bị phá hủy. Lắc đầu mỉm cười, tôi hỏi ngược lại Mắt Nâu

__ Chị có thật sự muốn em đi về lúc này và bỏ chị một mình không?

Mắt Nâu bật cười, hớp một ngụm capuccino, thản nhiên

__ Quen rồi cưng! Chẳng sao cả! Cưng thích thì chị đưa về!

Tôi không dám nhận mình rành tâm lý người khác nhưng tôi nghĩ mình có thể nhìn xuyên qua thái độ thờ ơ đó của Mắt Nâu. Khi con gái thường xuyên bị đau lòng đến mức chai lì, cô ấy sẽ không khóc nữa, cũng không thể cười, mà sẽ lạnh lùng như Mắt Nâu hiện giờ. Lớp vỏ bọc gai góc của chị ấy chỉ đang che đậy một tâm hồn không muốn bị tổn thương nữa thôi.

Không cần đắn đo nữa.

Vẫn ngồi cạnh Mắt Nâu, tôi rút điện thoại ra, nói vừa đủ để chị ấy cũng có thể nghe.

__ Alo, anh Ryu à? . . . Nước Xanh đây. . . Muốn nói là. . Nước Xanh sẽ không về đâu! Anh không cần đợi Nước Xanh! . . . Vẫn còn sớm, anh có thể rủ bạn bè đi chơi đâu đó, và. . . quên Nước Xanh đi ! Vậy nha! . . Nước Xanh đã có người yêu khác rồi!!!

Biết rằng chia tay hoặc từ chối lời yêu qua điện thoại là một trong những điều đáng trách nhất, bạc bẽo nhất nhưng tôi không còn cách nào khác. Những tháng ngày Ryu im lìm không nói chuyện với tôi, vô âm bặt tín như thể đã biến mất khỏi thế gian này, liệu anh có nghĩ đến cảm giác của tôi?

Chắc chắn anh biết tôi nghĩ đến anh, biết tôi nhớ anh, nhưng anh vẫn mặc kệ mà!

Trở lại chỗ ngồi đối diện Mắt Nâu qua chiếc bàn nhỏ, tôi cầm đũa gắp một cuộn sushi, ngần ngại nhìn mấy miếng cá sống nằm giữa mớ cơm trắng ngon lành, chấm vào loại – nước – chấm – gì – đấy đang đặt trên bàn rồi nhắm mắt ăn luôn!

Nó không đến nỗi đáng sợ như tôi tưởng, thậm chí còn . . . khá ngon là đằng khác!

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là đôi mắt nâu xinh đẹp sau gọng kính đen đang nhìn mình, cười đầy tà ý, hất đầu

__ Cưng, cưng nói có người yêu khác rồi, là ai vậy? Chị có biết người đó không? :->

Tôi phải bụm miệng vì bật cười khi vẫn đang nhai, lắc lắc đầu. Mắt Nâu có vẻ đang rất vui, chẳng lẽ chị ấy vui vì những lời qua điện thoại tôi đã nói với Ryu? Nhai xong, tôi gắp cuộn sushi khác, chấm nước chấm rồi đưa về phía chị ấy.

__ Hỏi làm gì? Ăn đi nà! Chờ nãy giờ vẫn không đói sao?

Chị ấy không khách sáo, ăn luôn! Một lần nữa, tôi cảm nhận ánh mắt của một số khách trong nhà hàng liếc nhìn chúng tôi. Vờ lấy giọng đe dọa, tôi nói nhỏ

__ Nghiêm chỉnh đi ! Ăn ngoan để còn đi chơi nữa!

Cả người rung lên vì cố kiềm chế đừng cười lớn, Mắt Nâu cầm đũa, giọng tỉnh rụi

__ Cưng khá lắm! Dám ăn nói với tui dzậy hah! Coi chừng tối nay cưng về, ba má không nhìn ra đó nha!

Tôi cong môi

__ Làm gì nhau? Em chả sợ đại tỷ đâu! :D

Tuy không phải là đứa con gái sắt thép đến mức có thể lập tức gạt bỏ những suy nghĩ về Ryu ra khỏi tâm tưởng mình nhưng thú thật tôi đã cảm thấy bình tâm lại rất nhanh trong suốt bữa ăn với Mắt Nâu. Một Xử Nữ hoàn hảo như chị ấy luôn tỏ ra rất cool với tôi và cả mọi người xung quanh. Nhiều lần, tôi thấy nam giới trong nhà hàng ném về phía chị ấy những ánh nhìn ngưỡng mộ. Cũng dễ hiểu thôi, Mắt Nâu là một trong những cô gái nổi bật nhất ở đây mà.

Sau bữa ăn nhẹ, chúng tôi tiếp tục đi dạo. Vốn là người gốc thành phố nên Mắt Nâu đã khéo léo chọn những con đường đủ dài và ít xe để có thể đi bộ. Không còn bị khuấy động bởi mùi vị thức ăn và những lời đùa cợt của Mắt Nâu, tâm trí tôi lại lan man nghĩ đến một người.

Ryu.

Khi chính thức tuyệt tình với Ryu, tôi đã nghĩ đến Mắt Nâu. Giờ thì tôi phải đối mặt với bản chất thật sự của con người mình : một đứa con gái đã từ chối tình cảm của con trai vì cảm thấy mình có tình cảm với người con gái khác. Một kẻ như tôi sẽ không được gia đình và xã hội chấp nhận, và trước hết chưa chắc đã được Mắt Nâu chấp nhận. Chị ấy trông chẳng có vẻ gì “giống” tôi cả!

Mãi suy nghĩ, tôi không để ý mình đã đi theo Mắt Nâu đến một góc phố vắng vẻ. Những tấm tôn chuyên dụng dựng cao vượt đầu người cùng với các bảng cấm cho thấy đây là một công trường xây dựng dang dở. Phía trong, một tòa nhà chỉ mới hoàn tất phần sườn đến tầng 5 đang nằm sững sững trong bóng tối. Chị ấy dừng trước một tấm tôn, dỡ nó ra bằng hai bàn tay trần, để lộ lối vào khoảng sân rộng thênh thang bên trong. Tôi không thể im lặng được nữa.

__ Khoan đã! Chị dẫn em đi đâu vậy?

Mắt Nâu vuốt mái tóc đang tung bay trong gió đêm, mỉm cười nắm tay tôi kéo đi

__ Đừng sợ, cưng! Chủ đầu tư gặp rắc rối với chính quyền nên công trình này bị đình chỉ hai năm rồi. Chị phải tìm tòi khá lâu mới biết được lối vào bí mật này đấy!

Chị ấy nói đúng, gót giày chúng tôi giẫm lạo xạo trên nền sân hoang vắng nhưng không ai xuất hiện xua đuổi cả. Tuy rất muốn cởi giày đi chân trần nhưng chúng tôi đều biết một công trường sẽ có cơ man nào là đinh thép, đá vụn, sắt vụn, nếu không muốn phải nhập viện lãng xẹt thì tốt nhất vẫn nên đi giày!

Leo đến tầng 2, Mắt Nâu chỉ tôi xem mặt sông trải rộng trước mắt chúng tôi. Ánh đèn thành phố và ánh sáng nhập nhoạng từ cù lao giữa sông rọi bóng xuống nước tạo nên cảnh tượng đáng chú ý. Tuy vậy, tôi nghĩ sẽ thích hơn nếu mặt sông tăm tối không một ánh điện. Văn minh xã hội là điều tốt, nhưng liệu có tốt không khi con người văn minh mãi chạy theo vật chất mà lãng quên những giá trị tinh thần, những yêu thương vốn mới là suối nguồn nuôi dưỡng cuộc sống này?

__ Nghỉ chân chút đi ! Tối nay cưng đi bộ hơi nhiều hah, lại mang đôi đế xuồng đó nữa! :D

Nhìn Mắt Nâu đang bình thản ngồi vắt vẻo trên thành ban công, tôi đến cạnh chị ấy, khẽ nói

__ Lỡ như Ryu chờ ở nhà đến lúc em về thì sao nhỉ?

Mắt Nâu ngẩng đầu cười với các vì sao

__ Lúc đó tùy vào phản ứng của em thôi.

Tôi buồn buồn nhìn thái độ thản nhiên của Mắt Nâu, không biết làm cách nào tôi mới có thể chạm vào một phần con người thật của chị ấy.
__ Cảm ơn chị vì tất cả mọi điều đã làm cho em tối nay – Tôi vừa nói vừa leo ra phía ngoài ban công – Valentine này em đã không còn cô đơn. Em sẽ không quên bất cứ điều gì.

__ Này nhóc! – Mắt Nâu hơi hoảng, tuột xuống khỏi thành ban công, đến sau lưng tôi – Định làm gì đó?

__ Yên tâm! – Tôi quay lại cười – Em còn yêu đời lắm! Chỉ là em luôn muốn thử cảm giác của Rose trong film Titanic khi leo ra mũi tàu thôi!

__ Nhóc quậy hơn chị tưởng nhiều nha!

Nghe chất giọng dịu dàng của Mắt Nâu, tôi mỉm cười định quay lại lần nữa thì cảm thấy vòng eo mình được giữ chặt lại một cách an toàn.

Mắt Nâu đã ôm lấy tôi từ phía sau, giống như Jack đã ôm Rose trong film Titanic!

__ Chị . . . Chị . . . – Tôi nhất thời ấp úng – Em không ngã đâu! Không cần làm vậy!

__ Chị biết là cưng không ngã! – Chị ấy thì thầm vào tai tôi rồi không nói thêm gì khác.

Chưa được ôm bao giờ nên tôi không thể so sánh điểm khác biệt giữa vòng ôm của con gái và con trai, nhưng lúc này tôi chỉ cảm nhận được vài điều : đôi tay Mắt Nâu khá mạnh, và cơ thể chị ấy rất ấm!

Tôi lặng yên hồi lâu, cổ họng đột nhiên khô ran, cảm thấy tim mình tăng tốc gấp bốn lần bình thường!

__ Mắt Nâu! Chị. . .

__ Cưng à, không nhất thiết phải nói ra tất cả những gì cưng đang nghĩ đâu! Được chứ?

__ Vâng, em hiểu rồi!

__ HAI ĐỨA KIA LÀM GÌ TRÊN ĐÓ? ĐI XUỐNG MAU!

Tiếng quát tháo dữ tợn khiến chúng tôi giật bắn mình, nhưng Mắt Nâu theo phản xạ càng ghì tôi chặt hơn khiến tôi không thể rơi xuống dưới. Bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, chị ấy kéo tôi vào, nắm tay tôi trong lúc hai đứa chạy ào xuống tầng dưới, vẫn mang giày cao gót!

Giọng đàn ông la mắng ầm ĩ cùng ánh đèn pin loang loáng càng khiến chúng tôi chạy nhanh hơn. Trong bóng tối nhưng Mắt Nâu vẫn định hướng rất tốt, tôi chưa nhận ra thì chị ấy đã kéo tôi qua cánh cửa bằng tôn lúc đầu, dắt tôi chạy vòng vèo thêm vài góc phố. Chưa đầy hai phút sau, chúng tôi đã đứng ôm ngực thở dốc dưới một gốc cây liễu to tướng.

__ Haazzz! Haazz! Hahaha! – Tôi xoa hai đầu gối, cười lớn, cảm thấy như mình vừa thoát chết!

Mắt Nâu đang tựa vào cây sửa lại đôi giày, mắt sáng bừng, chị ấy hỏi

__ Sao? Vui không?

__ Vui! Nhưng chị mới là người quậy phá nhất quả đất! Không phải em!

Hai cổ tay bị nắm chặt và kéo mạnh khiến tôi phải ngẩng đầu lên, Mắt Nâu nhìn xoáy vào mắt tôi, cười cười

__ Giờ có thể nói chị biết ai là người yêu lúc nãy em nói với Ryu không?

Trái tim tội nghiệp của tôi vẫn chưa lấy lại nhịp đập bình thường sau màn rượt đuổi ban nãy, giờ nó lại bị Mắt Nâu làm cho dao động như thể đang nhào lộn giữa những đợt sóng biển!

__ Em không nói! – Tôi tránh ánh mắt đang nhìn mình từ cự ly rất gần.

__ Đừng lo! Tui có cách làm cho cưng nói mà!

Và Mắt Nâu hôn tôi.

Mềm mại.

Dịu dàng.

Rất nhiều dịu dàng.

Khi môi chị ấy rời môi tôi cũng là lúc thế giới xung quanh bắt đầu quay cuồng. Tôi sững người, mắt mở to nhìn chị ấy, không thốt được lời nào.

Mắt Nâu kéo tôi vào lòng, để tôi ngả đầu lên vai chị ấy

__ Chị không hứa hẹn gì như bọn con trai đâu, nhưng em có quyền giết chị nếu chị phản bội. . . Chịu không cưng?

Tôi cắn môi, quay nhìn chị ấy với ánh mắt đánh giá (!!!)

__ Tạm thời là chịu!

__ Ừ! – Chị ấy cười lớn – Tạm thời cũng được, nhưng trong lúc làm bạn gái của tui mà lén thích anh nào khác thì tui sẽ xử đẹp tên đó, nha cưng! Xữ Nữ như tui ghen dữ lắm đó!

Tôi nhìn người con gái vừa tỏ tình với mình một cách rất giang hồ, tự dưng cảm thấy bình yên làm sao. Chưa có chàng trai nào tôi từng quen có thể khiến tôi an tâm thế này. Lấy hết dũng khí, tôi ôm chầm Mắt Nâu, rụt rè lên tiếng

__ Vâng! Em hứa sẽ ngoan! Nhưng thay vì gọi “đại tỷ”, từ giờ em có thể chuyển sang gọi chị là “đại ca” không?


THE END
Vài lời of tác giả :
(1) (2) (3) (4): Thơ của Ryu, một người bạn cũ của tác giả Godylevol
(5) : Bài thơ “Giá mà được chết đi một lúc” của Nguyễn Thế Hoàng Linh
(6) : Câu thành ngữ của tiếng Nhật, đồng nghĩa với “Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm” của tiếng Việt
Tựa truyện do tác giả đặt : Hạnh phúc rồi có ở lại?
Tựa truyện do Mắt Nâu đặt : Hai Chiều
Tựa truyện được quyết định nếu gửi NXB : Song Phương
•♥•
Lần đầu viết thể loại truyện này, cần có chút can đảm để đối diện với ánh mắt of bạn bè & người quen (nếu sau này họ có đọc). Chẳng quan tâm thiên hạ nói gì, vì vẫn cho rằng mình là straight chính hiệu, chỉ là viết vì niềm vui thôi. :-p

Truyện xin được làm quà Valentine cho Mắt Nâu, Ryu, Bạch Nữ & mình, dù có thể có người sẽ 0 bao giờ (được) đọc, haha! Mà thật ra chỉ muốn làm quà Valentine cho 1 mình Mắt Nâu mà thôi, cho dù mọi chuyện trước mắt vẫn thật xa vời & mơ hồ :-<

Mắt Nâu ơi, trong lòng có bao nhiêu % nghĩ rằng câu chuyện này sẽ thành sự thật? Có thật sự mong muốn cùng Nước Xanh viết nên truyện cổ tích giữa đời thường không? Có thật sự muốn vậy không?

By the way, I will tell you the truth : “hontouni totemo noh nnj”. Wakaru? :x

Photobucket

Hai Chiều (phần 3)


Sau một thời gian dài thường xuyên nằm mơ thấy Ryu, lần này một nhân vật khác đã xuất hiện trong giấc mộng của tôi.

Mắt Nâu.

Nằm mơ thấy chị ấy khiến tôi nghiêm túc nhìn lại thứ từ trước đến giờ được tôi gọi là “tình cảm chân thành của trái tim mình”. Có thật lòng tôi yêu Ryu, hay tôi chỉ đơn thuần muốn có anh ở bên như một thói quen, và đến khi có người khác có thể làm tôi cười và khiến lòng tôi nhẹ nhàng ấm áp thì tôi đủ vô tình để đẩy Ryu vào vùng ký ức của quá khứ? Người ta bảo rằng “yêu thì phải nói ra”, nhưng cũng có người nói “yêu mà im lặng, không có nghĩa rằng bạn yêu người đó ít hơn những ai dám nói ra”. Vậy cảm xúc của tôi đối với Ryu là gì mà nó lại thật đến vậy?

Vài ngày sau cái hôm tôi ngất xỉu tại trường, Mắt Nâu “tự tiện” gọi cho mẹ tôi, kể hết sự việc hôm đó rồi xung phong làm “quản lý” cho tôi tại trường. Một giáo viên lịch duyệt như chị ấy đương nhiên chiếm được cảm tình của mẹ tôi, mẹ đồng ý cho Mắt Nâu trở thành người bạn lớn của tôi, được phép đến nhà tôi chơi khi nào chị ấy muốn!

Đó là lý do hiện giờ chị ấy đang ngồi trên giường tôi, ôm cây guitar và cười cười nhìn tôi

__ Cưng muốn nghe bài gì nào?

Tôi đang design logo cho Facebook nickname của chị ấy, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói

__ Cry on my shoulder, sung by SuperStars!

Vận áo shirt màu carot và quần Jean xanh nhạt, tay chỉnh lại dây dàn guitar, vài lọn tóc mất trật tự rũ xuống trán, trông Mắt Nâu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng đến mức tôi không thể rời mắt khỏi chị ấy. Chẳng quan tâm mình đang trở thành đối tượng hâm mộ của một con nhóc, chị ấy gảy đàn theo kiểu rải hợp âm, cất giọng hát trong veo ngọt ngào

If the hero never comes to you
If you need someone you’re feeling blue
If you wait for love and you’re alone
If you call your friends nobody’s home. . .

Không thể tập trung design được nữa, tôi lơ luôn màn hình máy tính, xoay hẳn người sang, chống tay lên cằm và thưởng thức giọng hát cùng tiếng đàn của Mắt Nâu.

But if you wanna cry, cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what will love can do. . . what will love can do . . . what will love can do. . .

Dòng nhạc mượt mà bị cắt ngang bởi tiếng “RENG! RENG!” thô bạo. Giọng Bạch Nữ.

__ Nước Xanh ơi, giá dịch một cuốn hộ khẩu của phòng mình là bao nhiêu? Chị tìm trên trang web nhưng không thấy!

__ À à, xx.000 ngàn / trang. Cứ đếm trang mà tính tiền, riêng trang bìa không tính.

__ Sao tối nay không online? Chị đang canh em online để hỏi nè! ^o^

Tôi nhìn sang gương mặt rất hài của Mắt Nâu đang ngồi gần đó, cố nín cười để không tiết lộ tình cảnh hiện giờ của mình.

__ À. . Tối nay em có hứng sáng tác truyện nên không gắn Net. Cứ lên mạng là bị lôi kéo đủ thứ chuyện, em muốn tập trung chuyên môn cao độ đó mà! :D

__ Ờ, thế thì cứ tập trung chuyên môn đi, viết cho hay vào rồi đưa chị đọc nhá! ^_^

__ Không hứa đâu! Chị đọc xong sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác đấy! Mất hình tượng lắm! Không đưa chị đọc đâu! :->

__ Con bé này! Pó tay chấm canh nó luôn! Thôi viết đi cô nương!

__ Vâng, chúc chị ngủ ngon, nhiều ác mộng, ủa lộn, nhiều mộng đẹp nhá! :D

__ Uhm, bye em!

Mắt Nâu búng tưng tưng vào mấy sợi dây đàn, nháy mắt với tôi

__ Thân thiết quá ta! Mà cưng đang sáng tác truyện gì thế? Có thể cho chị đọc không?

Tôi kiềm chế để không lườm chị ấy, vì nếu làm vậy, tôi sẽ bật cười ngay tức khắc! Tiếp tục quay sang design logo, tôi buột miệng đưa ra một yêu cầu ngu xuẩn

__ Không cho đọc! Chị hát bài Tong Hua đi, Đồng Thoại phiên bản tiếng Anh ấy!

Thậm chí những note nhạc đầu tiên cất lên cũng khiến mắt tôi bất giác cay cay, tôi trân mình ngồi nghe, không tự chủ được nên cứ nhìn hoài về tấm thiệp cưới đang đặt trên kệ sách gần đó.

Ryu từng nói sẽ luyện tập bài này để nếu có đi karaoke thì sẽ hát tặng tôi bằng ba thứ tiếng : Nhật – Anh – Trung. Tiếng Trung thì tôi đã nghe anh ấy hát, nhưng tiếng Nhật và Anh thì. . . chẳng còn cơ hội nào nữa. Giờ nghe Mắt Nâu hát với một phong cách hoàn toàn khác nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ Ryu nhiều thế này. . .

__ Thiệp cưới của ai vậy? Người yêu cũ à?

Tôi không nhận ra Mắt Nâu đã ngừng hát tự bao giờ, chị ấy đương nhiên nhận thấy điểm đến của ánh mắt tôi.

__ Của người quen thôi. Không có yêu iếc gì hết á!

__ Vậy là người yêu cũ thật rồi ! – Mắt Nâu ra vẻ “ta đây nói gì cũng chính xác”, rồi hỏi tỉnh queo – Cần phá đám cưới không? Chị làm cho! :D

Ánh nhìn của Mắt Nâu trông đùa cợt nhưng thật ra lóe lên sắc bén khiến tôi biết chị ấy không đùa. Tự dưng tôi có linh cảm rằng chỉ cần tôi nói một lời thì chị ấy sẽ không để yên cho kẻ khiến tôi tổn thương. Thấu hiểu điều đó làm trái tim tôi bất chợt mềm ra. Tôi đến ngồi gần Mắt Nâu, cười nụ cười hiền nhất của mình

__ Không cần đâu, đại tỷ! Em quan niệm yêu ai là muốn người đó được hạnh phúc chứ không phải muốn sở hữu người đó :D

__ Hờ hờ. . . – Mắt Nâu vỗ vỗ vào má tôi – Lần đầu chị gặp một đứa 8x ngây thơ trong sáng như cưng đó!

Tôi đang ngẩn người vì bàn tay mềm mại của chị ấy thì chợt trông thấy vài vạch gì đó vắt ngang cổ tay Mắt Nâu. Tôi giật mạnh tay chị ấy, đưa ra phía ánh đèn

__ Cái gì đây?

__ Chiến tích! – Chị ấy không rụt tay lại mà còn mỉm cười rất đáng sợ.

__ Hớ?! – Tôi nghĩ mặt mình đang chuyển sang màu xanh – Chị nói sao?!

__ Thôi quên đi cưng! :D

__ Chị tự cắt tay mình bằng dao cắt kirigami à?

__ Uh!

Vấn đề trầm trọng là : chị ấy chơi kirigami bằng dao mổ chứ không phải dao rọc giấy, tôi từng nhiều lần thấy chị ấy xài con dao ấy trong trường. “Điều tra” một lúc, tôi mới biết Mắt Nâu từng bị tự kỷ khá nặng. Nói thật, tôi không shock khi phát hiện ra một góc khuất khác của con người Mắt Nâu, nhưng tôi không muốn chị ấy tự làm đau bản thân mình nữa, nên tôi bắt chị ấy phải dẹp bớt những gì sắc bén xung quanh. Nói thì nói vậy nhưng ai biết Mắt Nâu có nghe theo không!

Hic, sao tôi có liên hệ với ai thì người đó cũng thích tự gây tổn hại cho bản thân. Lúc trước, tối nào chat tôi cũng bắt Ryu đi ngủ sớm vì anh ấy có thói quen thức khuya làm việc đến hơn 2h sáng. Giờ đến lượt chị Mắt Nâu, ngoài chuyện thức khuya đến 3h sáng (trễ hơn cả Ryu), chị ấy còn thường xuyên gây ra vết thương nghiêm trọng trên thân thể mình nữa chứ! Hic, tôi có phải là thiên thần hộ mệnh với đôi cánh trắng đâu mà đòi ở bên cạnh an ủi nhắc nhở họ chứ!
Giá mà được chết đi một lúc
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đường sợ chả gặp ai. . . (5)

Khi nghe tôi kể về Mắt Nâu, ai cũng tưởng chị ấy là một giáo viên nền nã dịu dàng, lúc nào cũng đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên. Chẳng ai ngờ những câu thơ yêu thích của chị ấy lại sặc mùi tử khí như vậy! Trước đây, cũng có vài lần tôi nghe Mắt Nâu đề cập đến chuyện chết chóc và tự sát nhưng tôi không tin chị ấy có thể làm những điều đáng sợ như thế. Sau khi tận mắt thấy những vết sẹo chằng chịt trên hai cổ tay Mắt Nâu, cho dù chúng chỉ còn là những vạch mờ mờ, tôi vẫn mường tượng được một vết cắt tươm máu thì sẽ đau đớn thế nào. Phải có lý do gì đó khiến một cô gái trẻ thành đạt như Mắt Nâu lại có những tư tưởng và hành động như vậy. Tôi không thích tọc mạch chuyện riêng của người khác, nhưng nếu không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì tôi sẽ đánh giá sai bản chất thật sự của Mắt Nâu, và tôi không muốn như vậy.

__ Này, tập trung chuyên môn đi ! Đừng “tranh thủ giặt đồ khi không có con quỷ ở gần bên” nữa!!! (6)

__ Hehehe! – Tôi nhe răng cười với Bạch Nữ đang nhìn sang từ bàn bên cạnh.

__ Nhìn con mắt ngơ ngẩn là biết rồi ! – Đồng nghiệp của tôi vờ nhún vai chán nản – Em làm ơn bỏ anh chàng Ryu đó ra khỏi đầu óc em dùm chị !

 __ Em đang suy nghĩ bài dịch, đâu có rảnh mà nghĩ đến Ryu! Mà Ryu là ai??? Em đâu có biết!!!!

Đôi mắt Bạch Nữ ánh lên tinh quái, chị ấy quay sang con mèo mập mạp có bộ lông trắng vàng đang nằm liếm chân gần đó, gọi

__ Ryu, chị Nước Xanh kêu kìa!

Số là khi Ryu sắp học xong lớp cao nhất ở trường tôi, vì sợ không đương đầu nổi với nỗi buồn khi không gặp anh nữa nên tôi đã lấy tên anh đặt cho con mèo vô danh của trường nuôi. Hầu như ngày nào tôi cũng nựng nó và kêu “Ryu! Ryu!”, mãi rồi mọi người cũng biết tên nó và cả sự tích dông dài phía sau cái tên, kết quả là Bạch Nữ thường lấy con mèo Ryu ra chọc tôi.

Lờ luôn con mèo, tôi cắm mắt vào màn hình, cố gắng chăm chỉ trong vài chục phút cuối cùng của một ngày làm việc.

__ Này, làm gì mà dạo này thấy em có vẻ để ý kỹ chị Mắt Nâu lắm nha! – Bạch Nữ cười đầy tà ý – Nghi quá hà!

Tôi không thèm nhìn qua, lấy giọng lãnh đạm để che giấu một cảm xúc rất lạ đang bùng lên trong lòng mình. Nó có vẻ giống như. . . sự hồi hộp.

__ Nghi gì mà nghi ! Mắt Nâu là tiền bối của em, chị ấy xinh đẹp tài giỏi. Em coi chị ấy là người bạn lớn, chị đừng có mà nghĩ linh tinh!

__ Người bạn lớn à? – Một giọng giễu cợt từ sau lưng xen vào – Thì ra coi mình là bạn lớn cơ đấy!

Bạch Nữ và tôi quay lại thì thấy Mắt Nâu đã đặt balo lên bàn, đang tiến về phía tôi với nụ cười thường trực. Tuy nhiên, sau lần chị ấy đến nhà chơi và đàn cho tôi nghe, tôi nhận ra nụ cười lần này không có chút vui vẻ nào. Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay học sinh không tiếp thu tốt khiến chị ấy phải quát tháo sao??? Tuy chưa tận mắt mục kích giờ dạy nào của Mắt Nâu nhưng tôi có thể tưởng tượng ra vẽ rúm ró sợ hãi của bọn học sinh nếu vô phúc bị chị ấy nổi giận. Thay vì hứng chịu cơn giận của Mắt Nâu, có lẽ bọn chúng thà chịu phạt đứng ngoài mưa lúc trời đang sấm chớp còn hơn!

__ Hai người đang nói xấu gì tui đó? – Giọng Mắt Nâu đe dọa.

__ Uh – Bạch Nữ gật đầu mạnh mẽ - Đang nói xấu đó!

Vuốt lại mái tóc thề được cắt rất đẹp, Mắt Nâu lại ngồi xuống chiếc ghế gần bàn tôi. Trước khi trở nên hơi thân thiết với tôi, chị ấy toàn ngồi gần và nói chuyện với cô trưởng phòng du học. Không biết tự khi nào tôi đã trở thành “nhân vật đặc biệt” chiếm lĩnh được sự quan tâm của Mắt Nâu, và tôi thật sự vui vì điều đó.

Lần này chị ấy không gợi chuyện một cách hăng hái như mọi khi, chỉ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán. Không biết phản ứng thế nào, tôi vờ chăm chú vào bản dịch trên màn hình, cảm thấy mặt mình càng lúc càng trở nên ngớ ngẩn. Trước đây tôi chỉ xấu hổ khi bị con trai nhìn chằm chằm, giờ tôi mới phát hiện ra mình cũng xấu hổ không kém khi bị con gái nhìn chằm chằm!

Một lúc sau, chịu không được, tôi lén nhìn Mắt Nâu, giật mình vì chị ấy vẫn đang chiếu tướng mình. Lảng tránh ánh mắt thật nhanh, tôi lại chăm chú vào màn hình, cảm thấy chữ bay loạn xạ trên ấy, chẳng đọc được chút nào!

__ Này! Sao cưng liếc tui rồi ngó lơ? Có ý gì đây? Muốn đánh nhau không?

Từ chỗ đang lúng túng, tôi trợn mắt nhìn chị ấy, lấy giọng phê phán

__ Hớ? Đánh nhau? Sao trông dịu dàng mà thô bạo quá vậy?

Mắt Nâu cười cười, gõ những ngón tay lên bàn. Toàn thân tôi căng lên cảnh giác vì  biết chị ấy có thể chụp lấy bàn tay đang nhấp chuột của tôi, sau đó chị ấy làm trò gì thì có Trời mới đoán nổi!

__ Chị đấy mà dịu dàng nỗi gì! – Giọng Bạch Nữ vang lên khiến tôi nhẹ nhõm như được giải vây.

__ Nói gì tui đó? – Mắt Nâu cao giọng đe dọa. Chẳng hiểu sao chất giọng trong thanh của chị ấy lúc nào nghe cũng hay!

__ Không, không có gì! – Bạch Nữ xua tay nhưng nụ cười đầy ẩn ý.

Những chuyện sau đó xảy ra quá nhanh khiến tôi không nhìn kịp.

Chỉ thấy Mắt Nâu đứng bật dậy, bước sang kẹp cổ Bạch Nữ. Đồng nghiệp đáng thương của tôi xém bị vật ngã trong khi “kẻ thô bạo” kia cười đắc thắng. Một cảm giác kỳ lạ len vào lòng nhưng tôi vẫn giả tảng cười xuề xòa

__ Qủa thật là hành hung người khác mà!

__ Hành hung hồi nào cưng??? Ôm hôn thắm thiết vậy thôi chứ!

Gì? Màn “đánh nhau” vừa rồi thực chất là ôm hôn ư??? Tôi lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục làm việc như thể ta đây siêng năng lắm.

Có lẽ thái độ lạnh lẽo của tôi khiến Mắt Nâu cụt hứng, chị ấy không ở lại đến lúc chuông reo như mọi khi mà xách balo về sớm. Tôi buồn bã nhìn chị ấy bước ra cửa không hề quay đầu lại lần nào, hụt hẫng trông theo bóng dáng mảnh mai xinh xắn phóng xe cái “Vèo!” ra đến đầu đường.

Sao tôi lại cảm thấy buồn giống hệt lúc Ryu bỏ mặc tôi vậy? Thật đáng lo ngại !

Hơn nửa tháng nay, Bạch Nữ được phân công đi dạy du học sinh cùng với Mắt Nâu. Mỗi sáng, họ đến trường sớm một tiếng rồi ngồi chung xe 45 phút đến ký túc xá, quãng thời gian đó đủ nhiều để hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đủ để giúp họ trở nên thân thiết. Tệ thật! Chẳng lẽ cảm giác không dễ chịu trong lòng tôi là sợ Mắt Nâu không còn coi tôi là người đặc biệt đối với chị ấy hay sao?

Tôi chẳng có lý do gì để muốn thành người đặc biệt đối với bất cứ ai cả. Vậy tại sao tôi vẫn mong Mắt Nâu đối xử với mình khác những người khác?

Hơn một tuần sau ngày Mắt Nâu “ôm hôn” Bạch Nữ, tôi vẫn chưa gặp lại chị ấy. Từ lúc nói chuyện nhiều hơn với Mắt Nâu, tình yêu origami trong tôi đã được khơi gợi trở lại, tôi tận dụng triệt để những mảnh giấy in hỏng hoặc dư thừa của phòng dịch thuật để xếp origami. Mỗi khi nhớ Mắt Nâu, tôi lại xếp thêm một tác phẩm. Giờ thì bàn tôi đã đặt hẳn một chiếc hộp xếp bằng giấy, bên trong chứa đầy tim đôi, tim có cánh, hạc, rùa, hoa huệ, ngôi sao. . . xếp bằng giấy. Đấy là chưa kể trong ví tôi còn có một ít tim xếp bằng tiền giấy 5 nghìn đồng!

__ Dạo này chị Mắt Nâu có thường xuyên ngồi xe lên ký túc xá chung với chị không? – Tôi bâng quơ hỏi Bạch Nữ, ra vẻ mình chỉ hỏi chơi chứ không quan tâm cho lắm.

__ Ngày có ngày không, có khi Mắt Nâu chạy honda thẳng lên đó luôn. Vì hai dãy phòng học của bọn chị cách nhau hơn cả trăm mét nên nhiều lúc cả ngày cũng không thấy mặt mũi chị ấy đâu!

Tôi gục gặt đầu, không thể hỏi tiếp gì nên đành quay lại màn hình máy tính của mình, nhưng Bạch Nữ đã kể tiếp

__ Hôm qua tay Mắt Nâu dán băng trắng toát, chỉ bảo là bị mèo quào!

Tim tôi nảy lên một cái thật mạnh, suýt nữa tôi đã túm lấy Bạch Nữ mà hỏi tới tấp, nhưng tôi kịp kiềm chế lại và không phản ứng gì. Vậy là Mắt Nâu lại cắt tay nữa rồi, “mèo quào” chỉ là cái cớ chị ấy dùng che mắt thiên hạ thôi. Không xong rồi, tối nay tôi nhất định phải gọi cho chị ấy.

Con người vốn là giống loài thuận theo bản năng khá mạnh, dù tính cách có thể hời hợt song khi đã nhận ra có ai đó để ý đến mình thì lập tức sẽ nảy sinh tâm lý để ý lại. Và chỉ cần có đầu óc, biết quan sát một chút thì rất dễ nhận ra ai đang để ý mình.

Có lẽ Mắt Nâu đã nhận ra thái độ kỳ quặc của tôi với chị ấy.

Tôi đối xử với chị ấy không giống con gái đối với con gái chút nào.

. . . “Reng reng”. . .
. . . “Reng reng”. . .
Bip! Bip! Bip! Bip! Bip! Bip!. . .
. . . “Reng reng”. . .
. . . “Reng reng”. . .

Quen biết nhau đã vài tháng nhưng đây là lần đầu tôi bấm số di động của Mắt Nâu. Cuống lên vì không gọi được chị ấy, tôi chuyển sang gửi tin nhắn.

Vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi bấm phím gọi lần nữa.

__ Alo, Mắt Nâu nghe.

__ Hhmm. . . em . . . em. . .
Giọng lạnh lẽo của chị ấy khiến tôi sợ, ấp úng mãi không nói được gì ra hồn. Nhưng tôi kinh ngạc khi nghe Mắt Nâu dịu giọng hỏi

__ Bé Nước Xanh phải không? Đang làm gì đó? Sao gọi chị rồi không nói tiếng nào vậy?

Ôi trời! Chị ấy không lạnh lẽo với tôi, chẳng qua là tôi suy diễn quá nhiều thôi. Nỗi mừng rỡ dâng trào khiến mắt tôi bất giác cay cay.

__ Mắt Nâu. . . chị . . . chị . . . không giận em phải không?

Mắt Nâu ra lệnh, giọng dứt khoát

__ Online đi !

. . . .
Mắt Nâu : Sao, muốn nói gì nói đi !

Nước Xanh : Hôm đó. . chuyện ở phòng dịch thuật. . chị không giận em chứ?

Mắt Nâu : Tui biết rồi cưng! Trước mặt người khác, cưng cư xử như vậy cũng bình thường thôi!

“Trước mặt người khác?” Vậy nếu không có người khác thì tôi sẽ cư xử với chị ấy như thế nào? Chẳng lẽ Mắt Nâu có ẩn ý gì đó mà tôi chưa hiểu rõ? Nhưng kệ đi, miễn chị ấy không giận thì tôi vui rồi.

Nước Xanh : Chị. . . chị cất bớt mấy thứ sắc bén xung quanh chị được không? Dao rọc giấy, dao mổ. . . cất hết đi ! Lấy giấy báo gói lại, cột thun và nhét vào xó xỉnh nào khó tìm nhất ấy!

Mắt Nâu : Sao vậy cưng? Dù cất đâu thì nếu muốn cũng lôi ra được mà :->

Nước Xanh : Please!

Mắt Nâu : Hahaha vui mà! Lúc stress làm mấy trò đổ máu cũng giảm stress được đó!

Nước Xanh : Hiền hiền chút đi, người gì mà nguy hiểm quá!

Mắt Nâu : Hiền lắm rồi mà, thế nào nữa mới chịu??? :->

Nước Xanh : Ơ. . . hmmm. . . hiền là không tự làm đau bản thân, chịu khó ngủ sớm (trước 1h sáng) và ăn sáng đàng hoàng trước khi đi dạy!

Mắt Nâu : Hên xui ^o^

Nước Xanh : Please! Làm ơn dùm đi !

Mắt Nâu : . . . Sẽ cố gắng!

Nước Xanh : Hura ^o^

Mắt Nâu : Với điều kiện Valentine này phải đi chơi với chị! Lo xin phép ba mẹ đi B-) Không đi là không xong với tui đâu nha cưng! B-)

Nước Xanh : :-S

Kết thúc đoạn chat với Mắt Nâu, lòng tôi tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Vui mừng có, lo lắng có, cả những nỗi sợ sệt mơ hồ lẩn khuất trong một cảm giác bình yên kỳ lạ. Mang theo một cái đầu đong đặc suy tư, tôi chìm vào giấc ngủ và lại mơ thấy Mắt Nâu.