Cuối cùng cũng đến ngày lễ “Va lung tung” mà mọi cặp đôi đều mong chờ. Mẹ tôi chẳng lo sợ gì khi biết tôi sẽ đi chơi với một cô gái ! Tuy sau vài lần gặp Mắt Nâu, mẹ nhận xét rằng tính tình chị ấy hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của mẹ nhưng tôi vẫn được phép giao du thân thiết với chị ấy. Tốt thật đấy!
Ngẫm đi ngẫm lại, tôi có
chút chạnh lòng vì sống trên đời hai mươi mấy năm mà đến giờ mới đi chơi
Valentine lần đầu, chẳng trách sao Mắt Nâu nhận xét tôi là đứa 8x ngây thơ
trong sáng đầu tiên chị ấy từng gặp. Hic, ngây thơ nỗi gì, phải nói là “quá khờ
khạo” mới chính xác!
Chọn chiếc áo đầm xanh
dương đuôi cá tay cánh tiên đẹp nhất mình có, tôi phối đồ chung với giày cao
gót xanh, makeup nhẹ nhàng. Chiếc đầm này từng được sếp khen giống trang phục
trong game “Final Fantasy” của Nhật, đủ hiểu nó xinh đến mức nào! (^o^) Dù đi
chơi với nam hay nữ, tôi cũng sẽ ăn vận trang nhã để tỏ sự tôn trọng đối
phương, ngoài ra cũng để đối phương cảm thấy hài lòng khi đi cạnh tôi.
Tuy vậy, tôi vẫn nơm nớp
lo Mắt Nâu sẽ chỉ cao bằng mình hoặc thấp hơn mình, vì chị ấy thật sự thấp hơn
tôi chút ít, nếu hôm nay chị ấy không mang giày cao hơn tôi thì đứng gần nhau
trông rất kỳ quặc!
“Kítttttt!”
Chiếc xe màu đỏ quen thuộc
dừng trước nhà trong khi tôi đang lóng ngóng với nón bảo hiểm và túi xách. Mắt
Nâu cực kỳ lộng lẫy với áo cánh tiên màu trắng, váy phồng ngắn kẻ caro trắng
đen, kính gọng đen và một vòng cổ ấn tượng bằng kim loại đen. Liếc nhanh xuống
chân chị ấy, tôi mừng rỡ thấy chị ấy đi đôi giày 12cm!
__ Em nặng lắm đó nha! Đại
tỷ chở được không?
Mái tóc thơm nức hương
hoa của Mắt Nâu tung về phía sau khi chị ấy hất đầu trả lời, nội dung câu nói
có thể khiến người ta đột nhiên bất an(!!!) :
__ Cưng à, quan trọng là
chở đi đâu chứ không phải chở được hay không! :->
__ Vậy chị tính chở em
đi đâu?
__ Hên xui ! Không say
không về!
__ Hông chịu đâu! – Tôi
kêu lên – Em uống beer pha nước ngọt thôi, không thể say được, vậy làm sao mà về?
Mắt Nâu cười lớn
__ Đứa nào tỉnh phải trả
tiền!
Nói năng “đao to búa lớn”
thế nhưng Mắt Nâu chở tôi đến một dãy phố đi bộ khá yên tĩnh. Sau khi gửi xe,
chúng tôi sánh bước qua những cửa hiệu trang trí xinh xắn theo chủ đề
Valentine, những tiệm cà phê bài trí ấn tượng vọng ra những bản nhạc réo rắt. .
. Người khác nhìn thì chỉ thấy hai cô nàng sành điệu đang dạo phố, cam đoan chẳng
ai đoán những ý nghĩ thật đang lăn tăn trong đầu tôi lúc này.
“Trùi ui ! Đi chơi Valentine với con gái ! Nhưng vẫn cảm thấy rất vui ! Mình
có bình thường không vậy?”
Nghĩ thì nghĩ nhưng cánh
tay phản chủ của tay tôi vẫn rụt rè nắm áo Mắt Nâu kéo kéo. Khi chị ấy quay lại,
tôi luồn tay vào tay chị ấy, không đợi chị ấy nói tiếng nào liền vội vàng kéo Mắt
Nâu đi tiếp. Giờ thì nhìn như hai tỷ muội thân thiết rồi đấy! (^o^)
Chúng tôi mua hai cốc giấy
Capuccino loại mang về rồi cầm chúng vào tiệm sushi. Mặc cho tôi cố nhẹ nhàng
yên lặng thì vẻ lộng lẫy sôi nổi của Mắt Nâu vẫn thu hút sự chú ý của khách
trong tiệm. Có lẽ lần đầu trong đời họ thấy có người ăn sushi mà uống
capuccino, lại là hai đứa con gái kỳ quặc trong đêm toàn các cặp đôi như vậy nữa
chứ!
Điện thoại tôi báo có cuộc
gọi đến.
Là Ryu.
__ Nước Xanh nghe đây ạ!
Anh gọi có chuyện gì không? – Tôi vừa chạy ra ngoài vừa hỏi. Những dây đèn
trang trí đẹp rực rỡ được thiết kế theo kiểu dáng ấn tượng trước mặt tiền nhà
hàng không hiểu sao khiến tôi đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng. Giữa những
âm thanh của đường phố, giọng Ryu lọt vào tai tôi nghe rất lạ
__ Em vẫn chưa mở cái
thiệp đó ra sao?
__ Chưa. . .
__ Trời! Bó tay em luôn!
Thật là. . . ! Chẳng lẽ. . . sợ đau lòng đến mức không dám mở?
Người con trai này! Đã
hiểu tôi đến mức ấy thì tại sao còn đủ nhẫn tâm gửi đến thứ có thể làm tôi đau
lòng? Xoay người nhìn Mắt Nâu đang ngồi bên trong nhìn về phía tôi với nụ cười,
tôi thở hắt ra, trả lời Ryu
__ Vâng, đúng vậy, sợ
đau!
__ . . . . .
__ Anh. . . còn chuyện
gì nữa không? Nước Xanh cúp. . .
__ Khoan đã! . . . Em thật
là. . . thật là. . . ! Trong đó không phải thiệp cưới, mà là lời hẹn em hôm nay
đi chơi với anh!
__ . . . Thật à?
__ Chuyện này mà nói dối
được nữa sao? – Ryu la lên.
__ Ơ. . . xin lỗi ! . .
. . .
Mọi chuyện có vẻ đang vượt
khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tối Valentine, tôi – một đứa con gái - đi chơi với
một người con gái khác, và chàng trai tôi nghĩ đã bỏ mặc tôi giờ lại gọi điện với
đầy những lời lẽ gây hy vọng. Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác mọi thứ xung
quanh mình chuyển sang màu xám, trái tim trở nên cô độc vô cùng.
Tôi là loại người không
thích bị bất ngờ trái khuấy như vậy.
Nhất là trong tình yêu!
__ Anh đang đứng trước
nhà em. Ba mẹ nói em đã đi với chị đồng nghiệp trong trường! Bây giờ. . . em. .
.
Không thể để Mắt Nâu chờ
quá lâu, tôi quyết định
__ Ryu, anh cho Nước
Xanh vài phút suy nghĩ, rồi Nước Xanh sẽ gọi lại cho anh. Chỉ vài phút thôi !
Tôi cúp máy, nghe loáng
thoáng Ryu còn nói gì đó nhưng tôi không cố gắng để biết anh ấy nói gì. Là tôi
vô tình hay là anh đã khiến lòng tôi nhạt đi?
Trở lại bên Mắt Nâu, tôi
không khỏi xao động khi thấy chị ấy ngồi tươi cười bên những cuộn sushi xinh xắn,
chưa ăn trước vì vẫn chờ tôi.
__ Sao rồi cưng? Người
yêu cũ gọi à?
Không muốn đẩy mình vào
tình thế rắc rối hơn, tôi chọn cách nói thật mọi việc
__ Đại tỷ, cái thiệp cưới
đó . . không phải thiệp cưới, mà là thư rủ đi chơi hôm nay! Bây giờ anh ta đang
đứng trước nhà em!!!
Mắt Nâu ngưng cười, vẻ bất
ngờ lộ rõ trên mặt chị ấy. Chị ấy liếc nhìn cả bàn đồ ăn thức uống ngon lành còn
nguyên vẹn trước mắt chúng tôi, nhún vai
__ Đàn ông thật là phiền
phức mà! Để trả tiền xong rồi chị đưa em về!
__ Đừng! – Tôi nắm cổ
tay Mắt Nâu – Không cần đâu!
__ Bé Nước Xanh! – Chị ấy
kéo tôi ngồi gần, vỗ vỗ nhè nhẹ vào má tôi – Hãy thẳng thắn với bản thân mình.
Em có THẬT SỰ MUỐN ở bên cạnh người con trai đó không?
Tôi nhìn người con gái lộng
lẫy bên cạnh đang hoàn toàn chú tâm lo lắng cho tôi, chẳng màng đến chuyện buổi
đi chơi vui vẻ của chúng tôi có nguy cơ bị phá hủy. Lắc đầu mỉm cười, tôi hỏi
ngược lại Mắt Nâu
__ Chị có thật sự muốn
em đi về lúc này và bỏ chị một mình không?
Mắt Nâu bật cười, hớp một
ngụm capuccino, thản nhiên
__ Quen rồi cưng! Chẳng
sao cả! Cưng thích thì chị đưa về!
Tôi không dám nhận mình
rành tâm lý người khác nhưng tôi nghĩ mình có thể nhìn xuyên qua thái độ thờ ơ
đó của Mắt Nâu. Khi con gái thường xuyên bị đau lòng đến mức chai lì, cô ấy sẽ
không khóc nữa, cũng không thể cười, mà sẽ lạnh lùng như Mắt Nâu hiện giờ. Lớp
vỏ bọc gai góc của chị ấy chỉ đang che đậy một tâm hồn không muốn bị tổn thương
nữa thôi.
Không cần đắn đo nữa.
Vẫn ngồi cạnh Mắt Nâu,
tôi rút điện thoại ra, nói vừa đủ để chị ấy cũng có thể nghe.
__ Alo, anh Ryu à? . . .
Nước Xanh đây. . . Muốn nói là. . Nước Xanh sẽ không về đâu! Anh không cần đợi
Nước Xanh! . . . Vẫn còn sớm, anh có thể rủ bạn bè đi chơi đâu đó, và. . . quên
Nước Xanh đi ! Vậy nha! . . Nước Xanh đã có người yêu khác rồi!!!
Biết rằng chia tay hoặc
từ chối lời yêu qua điện thoại là một trong những điều đáng trách nhất, bạc bẽo
nhất nhưng tôi không còn cách nào khác. Những tháng ngày Ryu im lìm không nói
chuyện với tôi, vô âm bặt tín như thể đã biến mất khỏi thế gian này, liệu anh
có nghĩ đến cảm giác của tôi?
Chắc chắn anh biết tôi
nghĩ đến anh, biết tôi nhớ anh, nhưng anh vẫn mặc kệ mà!
Trở lại chỗ ngồi đối diện
Mắt Nâu qua chiếc bàn nhỏ, tôi cầm đũa gắp một cuộn sushi, ngần ngại nhìn mấy
miếng cá sống nằm giữa mớ cơm trắng ngon lành, chấm vào loại – nước – chấm – gì
– đấy đang đặt trên bàn rồi nhắm mắt ăn luôn!
Nó không đến nỗi đáng sợ
như tôi tưởng, thậm chí còn . . . khá ngon là đằng khác!
Điều đầu tiên tôi nhìn
thấy khi mở mắt ra là đôi mắt nâu xinh đẹp sau gọng kính đen đang nhìn mình, cười
đầy tà ý, hất đầu
__ Cưng, cưng nói có người
yêu khác rồi, là ai vậy? Chị có biết người đó không? :->
Tôi phải bụm miệng vì bật
cười khi vẫn đang nhai, lắc lắc đầu. Mắt Nâu có vẻ đang rất vui, chẳng lẽ chị ấy
vui vì những lời qua điện thoại tôi đã nói với Ryu? Nhai xong, tôi gắp cuộn
sushi khác, chấm nước chấm rồi đưa về phía chị ấy.
__ Hỏi làm gì? Ăn đi nà!
Chờ nãy giờ vẫn không đói sao?
Chị ấy không khách sáo,
ăn luôn! Một lần nữa, tôi cảm nhận ánh mắt của một số khách trong nhà hàng liếc
nhìn chúng tôi. Vờ lấy giọng đe dọa, tôi nói nhỏ
__ Nghiêm chỉnh đi ! Ăn
ngoan để còn đi chơi nữa!
Cả người rung lên vì cố
kiềm chế đừng cười lớn, Mắt Nâu cầm đũa, giọng tỉnh rụi
__ Cưng khá lắm! Dám ăn
nói với tui dzậy hah! Coi chừng tối nay cưng về, ba má không nhìn ra đó nha!
Tôi cong môi
__ Làm gì nhau? Em chả sợ
đại tỷ đâu! :D
Tuy không phải là đứa
con gái sắt thép đến mức có thể lập tức gạt bỏ những suy nghĩ về Ryu ra khỏi
tâm tưởng mình nhưng thú thật tôi đã cảm thấy bình tâm lại rất nhanh trong suốt
bữa ăn với Mắt Nâu. Một Xử Nữ hoàn hảo như chị ấy luôn tỏ ra rất cool với tôi
và cả mọi người xung quanh. Nhiều lần, tôi thấy nam giới trong nhà hàng ném về
phía chị ấy những ánh nhìn ngưỡng mộ. Cũng dễ hiểu thôi, Mắt Nâu là một trong
những cô gái nổi bật nhất ở đây mà.
Sau bữa ăn nhẹ, chúng
tôi tiếp tục đi dạo. Vốn là người gốc thành phố nên Mắt Nâu đã khéo léo chọn những
con đường đủ dài và ít xe để có thể đi bộ. Không còn bị khuấy động bởi mùi vị
thức ăn và những lời đùa cợt của Mắt Nâu, tâm trí tôi lại lan man nghĩ đến một
người.
Ryu.
Khi chính thức tuyệt
tình với Ryu, tôi đã nghĩ đến Mắt Nâu. Giờ thì tôi phải đối mặt với bản chất thật
sự của con người mình : một đứa con gái đã từ chối tình cảm của con trai vì cảm
thấy mình có tình cảm với người con gái khác. Một kẻ như tôi sẽ không được gia
đình và xã hội chấp nhận, và trước hết chưa chắc đã được Mắt Nâu chấp nhận. Chị
ấy trông chẳng có vẻ gì “giống” tôi cả!
Mãi suy nghĩ, tôi không
để ý mình đã đi theo Mắt Nâu đến một góc phố vắng vẻ. Những tấm tôn chuyên dụng
dựng cao vượt đầu người cùng với các bảng cấm cho thấy đây là một công trường
xây dựng dang dở. Phía trong, một tòa nhà chỉ mới hoàn tất phần sườn đến tầng 5
đang nằm sững sững trong bóng tối. Chị ấy dừng trước một tấm tôn, dỡ nó ra bằng
hai bàn tay trần, để lộ lối vào khoảng sân rộng thênh thang bên trong. Tôi
không thể im lặng được nữa.
__ Khoan đã! Chị dẫn em
đi đâu vậy?
Mắt Nâu vuốt mái tóc
đang tung bay trong gió đêm, mỉm cười nắm tay tôi kéo đi
__ Đừng sợ, cưng! Chủ đầu
tư gặp rắc rối với chính quyền nên công trình này bị đình chỉ hai năm rồi. Chị phải
tìm tòi khá lâu mới biết được lối vào bí mật này đấy!
Chị ấy nói đúng, gót
giày chúng tôi giẫm lạo xạo trên nền sân hoang vắng nhưng không ai xuất hiện xua
đuổi cả. Tuy rất muốn cởi giày đi chân trần nhưng chúng tôi đều biết một công
trường sẽ có cơ man nào là đinh thép, đá vụn, sắt vụn, nếu không muốn phải nhập
viện lãng xẹt thì tốt nhất vẫn nên đi giày!
Leo đến tầng 2, Mắt Nâu
chỉ tôi xem mặt sông trải rộng trước mắt chúng tôi. Ánh đèn thành phố và ánh sáng
nhập nhoạng từ cù lao giữa sông rọi bóng xuống nước tạo nên cảnh tượng đáng chú
ý. Tuy vậy, tôi nghĩ sẽ thích hơn nếu mặt sông tăm tối không một ánh điện. Văn
minh xã hội là điều tốt, nhưng liệu có tốt không khi con người văn minh mãi chạy
theo vật chất mà lãng quên những giá trị tinh thần, những yêu thương vốn mới là
suối nguồn nuôi dưỡng cuộc sống này?
__ Nghỉ chân chút đi ! Tối
nay cưng đi bộ hơi nhiều hah, lại mang đôi đế xuồng đó nữa! :D
Nhìn Mắt Nâu đang bình
thản ngồi vắt vẻo trên thành ban công, tôi đến cạnh chị ấy, khẽ nói
__ Lỡ như Ryu chờ ở nhà
đến lúc em về thì sao nhỉ?
Mắt Nâu ngẩng đầu cười với
các vì sao
__ Lúc đó tùy vào phản ứng
của em thôi.
Tôi buồn buồn nhìn thái
độ thản nhiên của Mắt Nâu, không biết làm cách nào tôi mới có thể chạm vào một
phần con người thật của chị ấy.
__ Cảm ơn chị vì tất cả
mọi điều đã làm cho em tối nay – Tôi vừa nói vừa leo ra phía ngoài ban công –
Valentine này em đã không còn cô đơn. Em sẽ không quên bất cứ điều gì.
__ Này nhóc! – Mắt Nâu
hơi hoảng, tuột xuống khỏi thành ban công, đến sau lưng tôi – Định làm gì đó?
__ Yên tâm! – Tôi quay lại
cười – Em còn yêu đời lắm! Chỉ là em luôn muốn thử cảm giác của Rose trong film
Titanic khi leo ra mũi tàu thôi!
__ Nhóc quậy hơn chị tưởng
nhiều nha!
Nghe chất giọng dịu dàng
của Mắt Nâu, tôi mỉm cười định quay lại lần nữa thì cảm thấy vòng eo mình được
giữ chặt lại một cách an toàn.
Mắt Nâu đã ôm lấy tôi từ
phía sau, giống như Jack đã ôm Rose trong film Titanic!
__ Chị . . . Chị . . . –
Tôi nhất thời ấp úng – Em không ngã đâu! Không cần làm vậy!
__ Chị biết là cưng
không ngã! – Chị ấy thì thầm vào tai tôi rồi không nói thêm gì khác.
Chưa được ôm bao giờ nên
tôi không thể so sánh điểm khác biệt giữa vòng ôm của con gái và con trai,
nhưng lúc này tôi chỉ cảm nhận được vài điều : đôi tay Mắt Nâu khá mạnh, và cơ
thể chị ấy rất ấm!
Tôi lặng yên hồi lâu, cổ
họng đột nhiên khô ran, cảm thấy tim mình tăng tốc gấp bốn lần bình thường!
__ Mắt Nâu! Chị. . .
__ Cưng à, không nhất
thiết phải nói ra tất cả những gì cưng đang nghĩ đâu! Được chứ?
__ Vâng, em hiểu rồi!
__ HAI ĐỨA KIA LÀM GÌ
TRÊN ĐÓ? ĐI XUỐNG MAU!
Tiếng quát tháo dữ tợn
khiến chúng tôi giật bắn mình, nhưng Mắt Nâu theo phản xạ càng ghì tôi chặt hơn
khiến tôi không thể rơi xuống dưới. Bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, chị ấy
kéo tôi vào, nắm tay tôi trong lúc hai đứa chạy ào xuống tầng dưới, vẫn mang
giày cao gót!
Giọng đàn ông la mắng ầm
ĩ cùng ánh đèn pin loang loáng càng khiến chúng tôi chạy nhanh hơn. Trong bóng
tối nhưng Mắt Nâu vẫn định hướng rất tốt, tôi chưa nhận ra thì chị ấy đã kéo
tôi qua cánh cửa bằng tôn lúc đầu, dắt tôi chạy vòng vèo thêm vài góc phố. Chưa
đầy hai phút sau, chúng tôi đã đứng ôm ngực thở dốc dưới một gốc cây liễu to tướng.
__ Haazzz! Haazz! Hahaha!
– Tôi xoa hai đầu gối, cười lớn, cảm thấy như mình vừa thoát chết!
Mắt Nâu đang tựa vào cây
sửa lại đôi giày, mắt sáng bừng, chị ấy hỏi
__ Sao? Vui không?
__ Vui! Nhưng chị mới là
người quậy phá nhất quả đất! Không phải em!
Hai cổ tay bị nắm chặt
và kéo mạnh khiến tôi phải ngẩng đầu lên, Mắt Nâu nhìn xoáy vào mắt tôi, cười
cười
__ Giờ có thể nói chị biết
ai là người yêu lúc nãy em nói với Ryu không?
Trái tim tội nghiệp của
tôi vẫn chưa lấy lại nhịp đập bình thường sau màn rượt đuổi ban nãy, giờ nó lại
bị Mắt Nâu làm cho dao động như thể đang nhào lộn giữa những đợt sóng biển!
__ Em không nói! – Tôi
tránh ánh mắt đang nhìn mình từ cự ly rất gần.
__ Đừng lo! Tui có cách
làm cho cưng nói mà!
Và Mắt Nâu hôn tôi.
Mềm mại.
Dịu dàng.
Rất nhiều dịu dàng.
Khi môi chị ấy rời môi tôi
cũng là lúc thế giới xung quanh bắt đầu quay cuồng. Tôi sững người, mắt mở to
nhìn chị ấy, không thốt được lời nào.
Mắt Nâu kéo tôi vào
lòng, để tôi ngả đầu lên vai chị ấy
__ Chị không hứa hẹn gì
như bọn con trai đâu, nhưng em có quyền giết chị nếu chị phản bội. . . Chịu
không cưng?
Tôi cắn môi, quay nhìn
chị ấy với ánh mắt đánh giá (!!!)
__ Tạm thời là chịu!
__ Ừ! – Chị ấy cười lớn
– Tạm thời cũng được, nhưng trong lúc làm bạn gái của tui mà lén thích anh nào
khác thì tui sẽ xử đẹp tên đó, nha cưng! Xữ Nữ như tui ghen dữ lắm đó!
Tôi nhìn người con gái vừa
tỏ tình với mình một cách rất giang hồ, tự dưng cảm thấy bình yên làm sao. Chưa
có chàng trai nào tôi từng quen có thể khiến tôi an tâm thế này. Lấy hết dũng
khí, tôi ôm chầm Mắt Nâu, rụt rè lên tiếng
__ Vâng! Em hứa sẽ
ngoan! Nhưng thay vì gọi “đại tỷ”, từ giờ em có thể chuyển sang gọi chị là “đại
ca” không?
THE
END
Vài lời of tác giả :
(1) (2) (3) (4): Thơ của
Ryu, một người bạn cũ của tác giả Godylevol
(5) : Bài thơ “Giá mà được
chết đi một lúc” của Nguyễn Thế Hoàng Linh
(6) : Câu thành ngữ của
tiếng Nhật, đồng nghĩa với “Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm” của tiếng Việt
Tựa truyện do tác giả đặt
: Hạnh
phúc rồi có ở lại?
Tựa truyện do Mắt Nâu đặt
: Hai
Chiều
Tựa truyện được quyết định
nếu gửi NXB : Song Phương
•♥•
Lần đầu viết thể loại
truyện này, cần có chút can đảm để đối diện với ánh mắt of bạn bè & người
quen (nếu sau này họ có đọc). Chẳng quan tâm thiên hạ nói gì, vì vẫn cho rằng mình
là straight chính hiệu, chỉ là viết vì niềm vui thôi. :-p
Truyện xin được làm quà
Valentine cho Mắt Nâu, Ryu, Bạch Nữ & mình, dù có thể có người sẽ 0 bao giờ
(được) đọc, haha! Mà thật ra chỉ muốn làm quà Valentine cho 1 mình Mắt Nâu mà
thôi, cho dù mọi chuyện trước mắt vẫn thật xa vời & mơ hồ :-<
Mắt Nâu ơi, trong lòng có
bao nhiêu % nghĩ rằng câu chuyện này sẽ thành sự thật? Có thật sự mong muốn
cùng Nước Xanh viết nên truyện cổ tích giữa đời thường không? Có thật sự muốn vậy
không?
By the way, I will tell
you the truth : “hontouni totemo noh nnj”. Wakaru? :x