lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Tình yêu cách xa 2 thước _ part cuối

Diên kéo màn, để ánh nắng mùa đông tràn vào phòng. Lấy túi chườm, đo nhiệt độ, mua thuốc hạ sốt. Sau nàng lại nấu một nồi cháo.

Uống được chút cháo, tinh thần cô gái đã khởi sắc rất nhiều, cám ơn, nàng nói.

Không cần cám ơn. Diên đáp, nhưng cháo tôi làm không thể sánh bằng la tống thang của cô.

Không, ngon lắm. Cô gái chậm rãi nhấm nháp cháo từ chiếc muỗng trên tay Diên.

Sống một mình chẳng phải chuyện dễ. Diên lẩm bẩm, cô phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Ừm. Cô gái thấp giọng, có đôi khi, cảm thấy cô ấy thật đáng ngưỡng mộ.

Diên biết nàng đang nói đến Mẫn, vì vậy không làm gì khác ngoài im lặng.

Cho nàng uống thuốc xong, Diên nói, cô nằm nghỉ nhé, chốc nữa tôi lại sang. Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên ngón tay cô gái níu lấy tay nàng, không có chút khí lực nào. Diên chậm rãi quay đầu, đối diện ánh mắt đen không thấy đáy, sự lãnh ngạnh thường thấy trước kia đã biến mất tự bao giờ.

Chị có thể ngồi đây với em thêm một chút không.

Diên gật đầu. Trở lại ngồi xuống bên giường. Nắng mùa đông trong vắt, chiếu vào vách tường, lộ ra một màu xanh biếc ưu thương, hệt như bó forget me not nọ.

Lúc Mẫn về đã là chín giờ tối. Về trễ vậy, Diên dời mắt khỏi máy tính quay sang hỏi.

Ừm, công ty mở tiệc, em định từ chối, nhưng không được. Mẫn vội vào nhà tắm, lưu lại trong phòng mùi nước hoa nhàn nhạt.

Diên bỗng nhớ lại, trước đây nàng vẫn chưa dùng nước hoa bao giờ.

+ + + +

Đã bớt sốt rồi, Diên đo nhiệt độ xong nói với nàng.

Nếu chị không đến, có khi em sẽ chết ở trong này.

Đừng nói vậy. Diên nói, đúng rồi, trong phòng có bình hoa không.

Không có. Chị mua hoa sao?

Ừ, trên đường thấy, tiện tay mua. Diên nói xong, đi vào bếp tìm một ly thuỷ tinh cắm hoa vào. Hoa nhỏ màu tím, không có mùi. Nàng đặt hoa ở đầu giường. Hai người vì thế ngắm hoa một hồi.

Là forget me not. Nàng cười, tiếc là không có màu xanh nhỉ.

Diên không đáp, đây là lần đầu tiên Diên thấy nàng cười. Trong ánh nắng ngày đông bàng bạc, nụ cười của nàng lộ ra chút yếu ớt, như một món báu vật trân quý không thể chạm tới.

Sau đó, Diên nghe thấy âm thanh trong trẻo của nàng. Nàng nói, chị có muốn nghe một ít chuyện xưa không.

Chuyện xưa của nàng.

Nàng sinh ra trong một gia đình gia giáo. Từ nhỏ đã là một học sinh ưu tú. Năm ấy mười bảy tuổi, nàng yêu một người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều. Đối phương đã có gia đình. Nàng bỏ nhà, bỏ học, đến sống chung với người đó. Hai năm sau chia tay, nàng bắt đầu làm tiếp viên bán rượu, hàng đêm ở quán bar cùng người xa lạ cười cười nói nói. Nhưng nàng khác những cô gái trong nghề, nàng không trang điểm, gương mặt thanh tĩnh lại toát lên vẻ mỏi mệt không tương xứng với độ tuổi của nàng. Nụ cười là giả, vừa nhìn đã biết, vì trong ánh mắt không cười.

Sau này nàng cũng làm rất nhiều nghề khác nhau. Cũng không cái nào trụ được lâu. Đêm nọ, nàng một mình đến quán bar uống rượu, là quán bar trước đây nàng từng làm. Một người đàn ông chủ động bắt chuyện với nàng, hắn nói trước đây cả hai đã từng gặp qua. Em khi đó thật đặc biệt, khiến tôi không quên được, người đàn ông đó nói, sau lại thật lâu không thấy em. Cuối cùng cũng đã tìm được.

Tôi quên rồi, nàng nói. Gương mặt lạnh lùng không chút giấu giếm. Người kia cũng không để ý. Hắn trực tiếp hỏi, em có đồng ý làm tình nhân của tôi không.

Được, nếu anh đồng ý nuôi tôi. Nàng nói, thế là giờ đây nàng chuyển sang sống ở căn hộ này.

Diên duy trì trầm mặc, ra ngoài rót cho nàng một cốc nước.

Em vẫn chưa lần nào quay lại nhà cũ. Nàng nhấp ngụm nước rồi tiếp, có quá nhiều thứ chính em đã tự tay phá huỷ, có tình thân, còn có cả hạnh phúc. Chắc chị cũng không ngờ được em lại là dạng người huỷ hoại cuộc sống của mình nhỉ.

Diên lắc đầu. Không, Diên nói, chỉ là khi đã đặt cược quá nhiều vào tình yêu, đến lúc mất đi lại không thể vãn hồi. Nhưng dần dần rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, dù cho không thể được như ban đầu. Buổi chiều nhớ uống thuốc. Tôi về trước.

Diên khẽ vuốt tóc của nàng, mỉm cười, sau đó xoay người rời đi. Lúc ra khỏi phòng nàng không quay đầu lại, nhưng nàng biết, đằng sau nước mắt cô gái đang lặng lẽ rơi.

Diên vẫn là không quay đầu. Có những sự thật nàng không nên nói ra. Diên tự trấn tĩnh lại rồi khép cửa.
----------------
Mẫn ngày nào cũng về rất muộn. Công việc bận lắm sao, một sáng nọ Diên tuỳ ý hỏi.

Ừm. Mẫn đang mang một chiếc giày cao gót điệu đà màu trắng. Dạo này phong cách ăn mặc của nàng cũng thay đổi rất nhiều, cô bé đeo tạp dề trắng khi xưa giờ đã chuyển mình thành một thân tây trang thành thục. Duy chỉ đôi mắt mơ mộng kia là còn sót lại, nhưng Diên cảm giác được, trong đó đã có chút biến hoá. Tuy nhiên sự biến hoá ấy cụ thể như thế nào, nàng lại không cắt nghĩa được.

Đúng rồi, nhà bên vừa chuyển đi đấy. Trước lúc ra cửa Mẫn nói với Diên.

Diên cả kinh, em nói sao.

Ngày hôm qua chị lên cơ quan nhận tài liệu mà nhỉ. Lúc em về thấy xe của công ty chuyển nhà ngoài cửa. Sao thế, cô ta không nói với chị à. Quan hệ của hai người tốt lắm cơ mà. Mẫn nói xong đẩy cửa bỏ đi, để lại Diên một mình ngẩn người trước màn hình máy tính.

Văng vẳng tiếng chuông gió réo rắt ngoài ban công.

+ + + +

Diên đứng trước cửa nhà bên, do dự một chốc, lại đưa tay xuống dưới kệ giày.

Chiếc chìa khoá vẫn còn đây.

Nàng mở cửa đi vào, bên trong đã sớm dọn sạch. Chỉ có những hạt bụi sáng óng lãng đãng trôi trong nắng.

Nàng bảo cô gái kia rằng sẽ lên công ty một ngày. Cũng ngày đó, nàng chuyển nhà. Không lời từ biệt.

Nhưng nói cho cùng, mình có tư cách gì mà yêu cầu nàng phải báo cho mình biết cơ chứ. Các nàng chỉ là hàng xóm cạnh nhà nhau. Là những người xa lạ đứng cách nhau hai mét. Cùng trải qua một khoảng thời gian bên nhau, xong đâu đấy lại quay trở về với quỹ đạo riêng của mình.

Nhưng cũng có nhiều thứ đã thản nhiên đi vào lòng Diên. Những bộ đồ trắng nàng luôn mặc, nàng dưới nắng nheo mắt phun ra một ngụm khói trắng, hai người cùng ngồi ăn canh nàng nấu, gương mặt bất lực của nàng lúc ngã bệnh, những ngón tay thon gầy níu lấy tay Diên, lần duy nhất nàng mỉm cười, câu chuyện xưa nàng kể, giọt nước mắt cuối cùng nàng đánh rơi. Hết thảy mọi chuyện đều là khơi mào, tồn tại, qua đi, lại khắc vào trong lòng. Giữa hư hư thực thực, chỉ có một việc chắc chắn, đó chính là Diên đã thật lâu không cảm nhận được loại tâm tình rối rắm mà ấm áp này. Diên hiểu được chuyện đó mang ý nghĩa gì, chính là nàng vẫn thuỷ chung không nói. Có những sự thật vốn dĩ không nên nói ra. Nếu như nàng không có năng lực đi gánh vác hậu quả.

Diên đứng trong phòng trống, thở dài. Một hơi thật dài, thật dài. Sau đó nàng mở cửa phòng ngủ, dù cảm thấy như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lúc vào, nàng liền thấy bó hoa kia.

Forget me not. Màu thiên thanh. Sắc xanh sáng ngời đến mức khiến lòng người thắt lại.

Bó hoa như thể bị ai đó bỏ rơi, lẳng lặng nằm trên sàn nhà trống không.

Diên bước tới, nhặt lấy bó hoa. Nàng bất chợt phát hiện, đây chính là bó forget me not nàng mua, bên ngoài vẫn còn quấn một dải ruy băng màu bạc. Trên mỗi cánh hoa đều được tỉ mỉ tô màu nước lên, nhờ gió thổi khô. Nếu nhìn không kỹ, liền tưởng là hoa màu xanh thật.

+ + + +

Ngày nào đó, Diên tản bộ bên ngoài đến khuya.

Nàng đi không biết mỏi tới một nơi thật xa, sau cảm thấy mệt không chịu được, vì thế bắt taxi về.

Diên tựa đầu vào cửa kính taxi, vô định nhìn cảnh vật liên tục xẹt qua mắt. Đến đèn đỏ ngã tư gần nhà, nàng thấy một đôi nam nữ ở khúc cua đang nhiệt tình ôm hôn. Gió rất lớn, người đàn ông dùng áo khoác ủng lấy cô gái, để lộ mái tóc dài cùng sườn mặt của nàng.

Đèn đỏ chuyển xanh. Xe nổ máy. Trong nháy mắt, não Diên như bị ai đấm phải. Cô gái rúc trong áo khoác lộ ra gót chân đeo đôi cao gót trắng quen thuộc. Là Mẫn.

Về đến nhà, Diên không bật đèn. Nàng ra ban công, trong đêm thành phố trở nên lung linh xinh đẹp. Gió đêm mạnh mẽ đem mái tóc dài của nàng hất tứ tung quanh mặt. Diên nghĩ muốn đốt một điếu thuốc, có lẽ vì gió quá lớn, loay hoay nửa ngày mới xong.

Nàng nghe tiếng Mẫn mở cửa. Mẫn ở trong phòng nói gì đó với nàng, thanh âm xen lẫn vào gió, không phân biệt được.

Chị có còn yêu em không? Lời của Mẫn lại vọng về bên tai.

Tâm tình của chị chưa bao giờ thay đổi. Diên lúc ấy đã nói như vậy. Đấy là nói dối. Bất quá, có những sự thật nàng không nên nói ra.

Trước mắt Diên bỗng hiện ra bó hoa forget me not màu xanh. Cũng không phải là bó forget me not màu xanh thật. Nhưng màu xanh ấy vẫn như một căn bệnh khiến lòng Diên quặn thắt. Đến tột cùng thì đâu mới là đúng, đâu mới là sai. Diên nhớ lại lúc nàng trả lời nam sinh kia, trên mặt mang theo một nụ cười. Nụ cười kia, nói không chừng cũng từ sự hèn nhát mà thành. Đến tột cùng thì đâu mới là dũng khí thực sự, là nói ra sự thật, vẫn là duy trì trầm mặc. Là yêu người mình nên yêu, vẫn là yêu người mình muốn yêu. Không một ai biết đáp án cả.

Mẫn còn đang nói gì đó. Trong tiếng gió Diên cố chấp lắng tai nghe, nhưng rốt cục không nghe được.

Chỉ có âm thanh rệu rã chậm rãi vang lên từ cõi lòng chua xót của nàng.

Tình yêu cách xa 2 thước _ part 2

Ở kệ giày Diên nhìn thấy một đôi cao gót mới tinh màu trắng. Trong trí nhớ nàng chưa từng thấy qua đôi giày này.

Nàng vội cởi giày vào phòng, Mẫn đang co rúc trong ghế sô pha, nghe động liền ngẩng lên, trên mặt có vết nước mắt.

Hôm nay là sinh nhật chị, em đặc biệt mua bánh ngọt về, chị lại đi đâu mất.

Chị sang nhà kế bên, có chút việc.

Kế bên… Là nhà kế bên. Chị có biết cô ta là gái bao của người Đài Loan không.

Không biết, dù sao thì cũng không liên quan đến chị. Chị chỉ sang đấy một chút. Diên ngồi xuống cạnh Mẫn, khẽ vuốt nước mắt của nàng. Em đã trở về, thế là tốt rồi.

Mẫn lại bắt đầu khóc.

+ + + +

Vào kì nghỉ đông, Mẫn được bạn bè giới thiệu vào làm thời vụ cho một công ty nọ, thuộc mảng thương mại. Nàng nói để tích luỹ kinh nghiệm thực tiễn cho tương lai.

Thế là giờ thường trong nhà chỉ còn mình Diên. Số lần nàng ra ban công phơi nắng ngày một nhiều. Ở đó, thỉnh thoảng nàng lại thấy cô gái nhà bên.

Diên không gặp người đàn ông Đài Loan mà Mẫn nói. Nhưng đôi khi cách vách cũng có người đến, vào ban đêm. Mẫn lúc này sẽ vì âm thanh truyền sang mà không ngủ được, Diên đành phải gắt gao ôm chặt lấy nàng, xoa dịu nỗi bất an của nàng.

Trong khi phơi nắng trên ban công, các nàng thi thoảng cũng nói chuyện dăm ba câu.

Cô trồng hoa gì trên ban công thế, đã lâu vẫn chưa thấy nở.

Là forget me not.

Ồ, là hoa màu gì.

Forget me not chẳng phải chỉ có màu tím sao.

Không. Có màu xanh nữa. Tôi từng thấy rồi.

Thật á. Âm thanh cô gái mang theo một tia thích thú, tôi cũng muốn xem thử, forget me not màu xanh, nhất định rất đẹp.

Dù gì thì tôi cũng mới thấy qua một lần mà thôi. Diên thản nhiên nói.

Đó là chuyện cách đây lâu lắm rồi, nhưng Diên sẽ không quên. Vào một ngày hè cấp ba nọ, có cậu trai dong dỏng cao đã mang tặng nàng bó hoa forget me not mang màu của bầu trời tình lãng. Xanh đến mức khiến lòng người thắt lại.

Diên khi ấy chỉ điềm đạm bảo, cám ơn hoa của bạn, nhưng mình nghĩ nên nói cho bạn biết, mình là thích con gái.

Khoảnh khắc nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt người con trai đó, đến giờ Diên vẫn không tài nào quên. Có những sự thật nàng không nên nói ra, Diên lúc ấy bởi vì tuổi trẻ mà vẫn chưa hiểu được. Sự thật vốn dĩ tàn khốc.

Sau này nam sinh kia chuyển trường, rồi lại biến mất giữa biển người hối hả.

Có lẽ lúc ấy nàng nên dùng cách nói ít trực tiếp và tàn nhẫn hơn, Diên nghĩ, lơ đãng nhìn trời.

+ + + +

Chị có còn yêu em không. Ngày kia, Mẫn chợt hỏi.

Diên đem ngón tay xoắn lấy những lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Tâm tình của chị chưa bao giờ thay đổi. Từ lúc gặp em đến giờ vẫn vậy.

Ba năm trước, khi Mẫn đang học lớp 11 có đến làm thêm cho một quán cà phê 24 giờ. Diên bấy giờ còn công tác tại công ty quảng cáo, thi thoảng phải lập kế hoạch đến nửa đêm, nàng lại mang theo một xấp tài liệu ra quán cà phê gần công ty ngồi. Một Diên vừa tốt nghiệp đại học, có gương mặt không chút biểu cảm. Luôn mặc y phục màu đen. Gầy. Duy chỉ ánh mắt sắc bén là không kiềm chế được.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mẫn, là vào buổi tối. Mười giờ, cũng có thể là trễ hơn. Một cô bé còn rất trẻ, gương mặt sạch sẽ, mặc đồng phục màu xanh thẫm, bên ngoài buộc tạp dề trắng. Có lẽ là vì mỏi mệt, nàng đánh đổ cả cốc cà phê lên người Diên.

Khi chủ quán đến xin lỗi, trên mặt Diên vẫn không lộ chút biểu tình gì. Nàng yên lặng lau sạch vết cà phê trên áo phông màu đen, sau đó, đột nhiên quay sang Mẫn hãy còn đang đỏ mặt đứng ở một bên, mỉm cười với nàng.

Ánh mắt của cô bé kia chứa đầy sợ hãi chẳng khác gì một chú hươu non, khiến Diên cảm thấy chỉ có thể mỉm cười. Nụ cười đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt âm u của Diên, sáng lạn hệt ánh dương quang trong nháy mắt nở rộ. Ngay cả chính nàng cũng không biết được lực sát thương của nụ cười này.

Trước đó cùng mãi về sau, Mẫn vẫn chưa bao giờ gặp qua nụ cười nào có thể sánh với lúc ấy.

Mà khoảnh khắc Mẫn vì nụ cười kia bật khóc, nhất thời in vào lòng Diên. Đó là những giọt nước mắt không dính bụi trần, cùng với một cô bé cũng thuần khiết như vậy.

Tâm tình của chị vẫn chưa bao giờ thay đổi. Diên nói, vì sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy.

Chỉ là đôi khi em cảm thấy thật bất an, Mẫn đáp.

Đêm hôm đó, các nàng không nói gì thêm nữa.

+ + + +
Chị có còn yêu em không?

Lời của Mẫn vang vọng trong lòng Diên. Mẫn đã đến công ty. Diên giờ một mình đứng ngoài ban công, uống cà phê Mẫn pha. Sau kinh nghiệm làm thêm, tay nghề pha cà phê của nàng đã phải nói là không tệ.

Mình không biết, Diên nghĩ, đến tột cùng cảm giác này, là tình yêu hay chỉ là chút trầm tích còn lắng lại. Thời gian ba năm có thể làm tiêu ma rất nhiều thứ. Cho dù tình yêu ban đầu trong trẻo đến mức nào, cũng dần biến thành thói quen. Nhưng Diên biết, có những sự thật nàng không nên nói ra.

Ban công cách vách không có ai. Ra trải giường phơi từ hai ngày trước khẽ lay động trong gió.

Diên sực nhớ ra đã hai ngày rồi vẫn không thấy cô gái kia, việc này có chút bất thường. Trước đây, mỗi ngày các nàng đều ở ban công nói chuyện phiếm.

Không nghĩ nhiều, Diên gõ cửa phòng kế bên. Nhưng thật lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Diên mò tay xuống kệ giày, cô gái từng nói, vì có lúc quên mang chìa khoá nên để hờ một chìa dưới kệ giày. Khi ấy Diên cười, cô nói cho tôi biết, không sợ tôi sẽ sang trộm đồ sao.

Có gì đâu, đều là vật ngoại thân. Cô gái thản nhiên, vả lại cô cũng không phải loại người đó.

Thời điểm nói lời này, ánh mắt của nàng đen tựa hàn tinh. Bất chợt Diên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa.

Dưới kệ giày quả thật có chìa khoá. Diên mở cửa vọt vào.

So với lần trước nàng đến thì phòng vẫn không có gì thay đổi. Đĩa nhạc lộn xộn, máy hát màu đen, sô pha màu trắng. Phòng khách vắng tanh.

Diên cắn răng một cái, đẩy cửa phòng ngủ.

Trong phòng ánh sáng tù mù. Cửa sổ bị tấm màn to sụ che kín. Bốn bức tường sơn một màu thiên thanh thê diễm, bên trong là chiếc giường đôi trải ra trắng. Cô gái nằm trên đó, tóc đen tán loạn ở gối. Nàng nửa giống như đang ngủ, nửa lại như đã chết.

Diên tiến tới sờ trán nàng, nóng rát. Cảm giác có người chạm vào, cô gái khe khẽ hé mắt, trông nàng lúc này là bao nhiêu yếu ớt cùng bất lực.


Ổn rồi, ổn rồi, tôi đã đến rồi đây. Diên thì thầm. Cô gái không nghe, lại thiếp đi.

Tình yêu cách xa 2 thước _ part 1

Đã hết ngày mùng 1 Tết.
Tuy điều bạn Biển mong chờ đã 0 xảy ra, nhưng cũng chẳng sao. Dứt khoát là tốt, dây dưa níu kéo hoài cũng chẳng đi tới đâu.
Để 0 quá rảnh (mà ngồi nhìn cái telefonino suốt & mong nó reo lên), bạn Biển đi may đồ. Hihi, kết quả là vừa 0 nghĩ ngợi linh tinh (thật ra là có) mà còn có thêm áo mới để mặc nữa. Woala, mai mốt sẽ lao đầu vào công việc để đánh gục những tư tưởng vớ vẩn 0 nên có trong đầu.

. . . chị ơi, sau khi 0 dính dáng gì đến em nữa thì chị khỏe lên, ăn được ngủ được, tăng cân. Chiều nay em vừa nghĩ là, có lẽ vì 2 lý do : 1_chị 0 phải đau đầu vì em nữa; 2_ chị đã “in relationship” được với người mà chị thật sự yêu, nên chị mới vui + khỏe + tăng cân. Nghĩ đến thì quả thật có 1 chút nhói trong lòng, thì ra tình cảm of em có nhiều bao nhiêu cũng là vô dụng đối với chị, nhưng thôi kệ nó đi . . .

Cách đây 0 lâu, Biển tình cờ đọc được truyện ngắn “Tình yêu cách xa 2 thước”. Đây là truyện les thứ 2 gây ấn tượng mạnh cho Biển, & mình quyết định post nó lên FB mình, mặc kệ thiên hạ có đoán già đoán non & nghi ngờ gì về my sexuality :-> (chả biết dùng từ này có đúng hay 0  :-p) ____ Thật sự đọc truyện này xong, cảm thấy chẳng có nhân vật nào giống mình, nhưng mình nghĩ sẽ rất tuyệt nếu gặp & được yêu bởi nhân vật Diên ngoài đời thực. Nếu có được mối quan hệ tốt đẹp với 1 người như vậy thì mình sẽ cố gắng hết sức để trân trọng & giữ gìn nó :D

Có 1 truyện tương đối dài đã “thai nghén” rất lâu nhưng bây giờ 0 tiếp tục viết được nữa. Mình có tật xấu là viết cái gì thì thường lấy cảm hứng từ người – mình – đang – có – tình cảm, & bây giờ cảm hứng đó đã chết hoàn toàn rồi. Tên nhân vật, tính cách nhân vật. . . mình 0 thể đụng vào nữa, bởi vì đụng vào thì sẽ nhớ. Haizzzz, điều này có nghĩa là mình phải thay mới toàn bộ lý lịch of 1 trong các nhân vật chính. Thật là taihen, nhưng mình sẽ làm được ^o^

Thôi vào chủ đề chính nào :3 Dùng lại pic trên forum luôn vì thấy nó quá đẹp.


-oxoxoxoxoxoxo-

TÌNH YÊU CÁCH XA 2 THƯỚC
Tác giả : Thiên Lam Nhược Không
Editor : teo
 photo forgetmenot1post_zps61a14ac6.jpg

Một buổi chiều nọ, cách vách có người chuyển đến.

Diên thường ở ban công hút thuốc. Nguyên nhân là vì Mẫn ghét mùi thuốc lá. Đã muốn vào đông, Diên mặc một chiếc áo len màu đen, quần jean, đi chân trần, cảm nhận khí trời lành lạnh hoà cùng hơi thở yên ả của thuốc lá. Hai ngón tay nàng khép hờ điếu thuốc. Nhìn thấy nó giờ chỉ còn là một đoạn tro xám, sự mỏi mệt trong lòng nàng liền chậm rãi tiêu tán như khói thuốc.

Ban công nhà hàng xóm ở ngay bên cạnh. Cách nhau hai thước. Đã lâu không có người ở, trên ban công còn sót lại một chiếc móc áo nhựa của chủ cũ, chuyển màu bạc thếch, lủng lẳng trơ trọi. Nơi ban công không người bị thời gian gột rửa, tản ra thứ hơi thở đạm bạc tịch liêu. Diên có khi sẽ nhìn sang đó mà ngẩn người.

Đến lúc chú ý lại thì đã thấy một cô gái ở bên kia, nàng mặc áo len trắng rộng thùng thình, không nhìn rõ mặt, mái tóc đen nhánh tuỳ ý buộc sau ót, đang dùng khăn chùi bụi.

Cô gái chuyên chú lau sạch ban công, một lọn tóc xoã ở sườn mặt đung đưa theo động tác của nàng. Diên hờ hững rít một hồi thuốc, cứ thế qua hai ba phút.

Đến lúc quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng cô gái ấy đâu. Diên chậm rãi phun ra ngụm khói cuối cùng, dụi điếu thuốc vào một cái gạt tàn thuỷ tinh thật to, xong lại mang nó trở vào phòng.

+ + + +

Hôm qua, Mẫn treo một chuỗi chuông gió lên cửa ngoài ban công. Giờ thì đứng ở ban công có thể nghe thấy tiếng chuông gió ngân lên thanh thuý mà nhẹ nhàng.

Ở ban công nhà bên, chiếc móc áo cũ cùng cỗ cảm giác tịch liêu không bóng người nay đã biến mất, thay vào đó là tấm ra trải giường màu trắng, cùng một chậu kiểng trồng loại cây thon dài tinh tế.

Diên nhìn tấm ra giường phất phơ trong gió một hồi. Tội tình gì mà phải dùng loại màu dễ bẩn đến thế nhỉ, nàng không khỏi cảm thán. Nhưng dù nói thế nào thì trên thế giới có vô số loại người cùng tồn tại, trong đó dĩ nhiên cũng sẽ chừa chỗ cho những người cố chấp thích dùng màu trắng.

Gió lớn, Diên cảm thấy có điểm lạnh, đang định xoay người vào phòng, lại thấy cô gái mới dọn đến đứng ngoài ban công. Nàng vận một chiếc áo len trắng, phủ thêm tấm khăn choàng màu xám tro, Diên vô tình chạm phải ánh mắt của nàng, cô gái có gương mặt trái xoan, ánh mắt đen khó dò. Nàng hướng Diên gật đầu một cái, Diên cũng hàm hồ gật đầu đáp lễ rồi trở lại vào phòng.

+ + + +

Hai giờ sáng, Mẫn phiền não xoay người liên tục, làm Diên cũng không cách nào ngủ được.

Nhà bên thật ồn, Mẫn nói.

Diên vì thế tập trung lắng nghe, khó khăn lắm mới nhận ra tiếng nhạc như có như không truyền đến từ cách vách. Trong bóng đêm tiếng kèn túi cực nhỏ dần dần lấp đầy căn phòng. Diên thấy cũng không quá ồn. Nhưng Mẫn thì không chịu được, nàng bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng.

Diên bảo, để ngày mai chị sang nói một tiếng.

Sáng hôm sau, Diên đến trước cửa nhà bên gõ cửa. Nàng gõ hai tiếng, chờ một hồi. Cửa vẫn không mở. Lúc Diên nhấc tay chuẩn bị gõ tiếp, cửa mở.

Cô gái mặc áo ngủ màu trắng, dùng ánh mắt thanh tĩnh nhìn Diên. Diên chú ý đến bắp chân thuôn thả của nàng, đôi chân trần tinh xảo đẹp mắt, móng chân để trơn.

Chào buổi sáng. Tôi ở nhà kế bên. Diên không hay cười, bèn giữ vẻ mặt bình thản nói.

Chào. Cô gái thấp giọng đáp. Nói rồi lại tiếp tục nhìn Diên. Con ngươi nàng đen như được khảm thuỷ tinh hun khói, lạnh lẽo mà không toát ra chút ánh sáng nào.

Buổi tối cô nghe nhạc khiến bạn cùng phòng tôi không ngủ được, Diên nói, nàng rất khó ngủ, cô có thể vặn nhỏ một chút không.

À. Cô gái nghiêng đầu, tựa như đang trầm tư. Hàng mi tế mật lặng im phủ lấy ánh mắt nàng. Tôi hiểu, thật xin lỗi.

Cám ơn.

Diên cũng không nói gặp lại sau, liền rời cửa phòng bên. Đến lúc về nhà nàng mới sực nhớ, từ đầu đến cuối cô gái miễn cưỡng tựa cửa nói chuyện với nàng, tư thế kia có chút bài xích. Lại nói, dường như rất ít khi thấy cô gái đó ra ngoài, có lẽ nàng cũng như Diên, làm nghề tự do kiếm sống.

+ + + +

Trước sinh nhật một tuần, Diên cùng Mẫn cãi nhau một trận, cũng do vài việc tủn mủn. Mẫn vì thế mà trở lại ở ký túc xá.

Diên nghĩ, chờ nàng hết giận rồi quay về. Nàng không tính toán đi đón Mẫn. Nếu là trước kia, nàng sẽ làm vậy, hơn nữa còn mua một bó hoa thiên điểu mà Mẫn thích mang theo. Hoa thiên điểu có màu sắc rực rỡ, phảng phất như lúc nào cũng có thể sải cánh bay đi, rời khỏi thế tục ồn ào.

Nhưng có nhiều chuyện khiến người ta trở nên lãnh đạm, hoặc là mệt mỏi. Tỉ như, quá nhiều chất vấn, hoài nghi, cuồng loạn. Mẫn là người nhạy cảm, mà tình yêu của nàng, qua một năm sống chung, trở nên ngày một nặng nề.

Diên một mình trải qua tuần đó, mỗi ngày đều dành phân nửa thời gian ngẩn người. Thời gian còn lại, nàng biên dịch tài liệu cho công ty, đi siêu thị mua thức ăn làm sẵn, giặt quần áo, lau nhà. Mẫn thích sàn gỗ sạch bóng không hạt bụi.

Đến hết tuần Mẫn vẫn chưa trở về. Lần nào Diên gọi đến ký túc xá, cũng đều không có Mẫn. Hẳn là nàng từ chối nghe, Diên nghĩ. Chà, có nên đi mua hoa thiên điểu không nhỉ.

Nhưng mãi mà nàng vẫn trù trừ không quyết. Đến ngày nọ chợt phát hiện ra đã là sinh nhật mình.

Trải qua sinh nhật cùng Mẫn tựa hồ sớm thành một thói quen. Dù sao thì từ lúc hẹn hò nhau đến nay đã gần ba năm. Ba năm này, Mẫn từ phổ thông chuyển lên đại học. Mà Diên cũng từ bỏ công việc rất có tiền đồ, rời nhà đến nơi này, cũng chỉ để cho hai người có thêm nhiều thời gian bên nhau.

Diên vẫn như thường ngày đứng ở ban công ngẩn người, đây là lầu 26, có tầm nhìn rất tốt. Trường của Mẫn cách đây khá xa. Nàng nhìn về phía trường một hồi, dĩ nhiên là chẳng thấy gì.

Vô tình, cô gái nhà bên cũng xuất hiện ngoài ban công. Hẳn là nàng sợ lạnh, ôm lấy hai vai, trong tay còn có điếu thuốc cháy dở. Ánh mắt của nàng dừng trên người Diên, như muốn nói gì đó.

Diên hướng nàng mỉm cười. Đã lâu không cười, có chút lúng túng.

Tôi vừa nấu một nồi xúp, nhiều lắm. Cô có muốn sang ăn chung không. Cô gái nói, vẫn là nhàn nhạt như vậy.

Dù có chút ngoài ý muốn, Diên vẫn sảng khoái gật đầu. Nói, hay đấy, vừa lúc tôi đang đói bụng.

Đó là lần đầu tiên nàng bước vào nhà bên. Trong phòng trống trải ngoài sức tưởng tượng. Kết cấu cũng không khác phòng Diên là mấy, một phòng khách một phòng ngủ. Phòng khách chỉ có một chiếc ghế sô pha màu trắng, một bàn trà nho nhỏ bằng thuỷ tinh, một bộ máy hát thông thường, cùng xấp đĩa nhạc để lung tung trên sàn nhà. Sàn nhà sạch bóng.

Cô gái mở máy hát, phát ra thứ âm nhạc ưu thương sáng ngời. Diên hoảng hốt nhớ đến, đây chính là bản nhạc nàng nghe đêm đó.

Cô gái cùng Diên ngồi ăn trên sô pha. Xúp là la tống thang [1], được làm rất nồng. Màu sắc ấm áp, hương thơm ôn nhuận. Diên ăn cơm trong bát xúp, lại ăn thêm một ít bánh mì tỏi [2], bánh mì là phết tỏi cùng sốt cà rồi dùng microwave nướng lên.

[1] La tống thang (
罗宋汤): Một món ăn xuất phát từ Nga, bao gồm nước cốt củ cải đường, cà rốt, khoai tây, thịt bò cắt hạt lựu, khá giống canh xúp khoai tây ở VN.
[2] Bánh mì tỏi: Bánh mì phết bơ, tỏi, rau sấy rồi nướng chín.

Mùi vị không tồi, cám ơn cô. Diên nói.

Cô gái cơ hồ không đáp, Diên cũng không mở miệng. Âm nhạc như khói thuốc lượn lờ xung quanh, trời chiều nhuộm căn phòng trong một màu vàng óng ả, cả chiếc ghế sô pha trắng, cả cô gái áo trắng. Tựa hồ nàng có rất nhiều y phục màu trắng. Như bộ nàng đang mặc, áo cổ rộng vẽ nên một đường cong mượt mà, nghiêng nghiêng lộ ra phần cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh tiêm tế, không khỏi dấy lên loại mỹ cảm mong manh đơn bạc.

Ăn xong, Diên một lần nữa cám ơn rồi rời đi. Cô gái cũng không đứng dậy tiễn. Lúc ra cửa, Diên quay đầu nhìn lại. Bóng dáng cô gái quạnh quẽ ngồi trên sô pha, như thể bị ai đó bỏ rơi. Chỉ có tiếng kèn túi tựa một bản nhạc nền phim buồn bã vang dội.

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

Sẽ tự học cách bơi

 photo caxanhtreoDT_zps8f011795.jpg

Tuy hôm trước đã viết article “2013の期末” rồi nhưng thường trước Giao Thừa luôn muốn viết gì đó, nhất là Tết năm nay may mắn được nghỉ đến 10 ngày, phải tranh thủ viết, 0 thôi để thời gian trôi qua vô ích thì lãng phí lắm.

Có điều còn hơn 24 tiếng nữa mới đến Giao Thừa, hehe.

Tình cờ tìm thấy 1 tờ báo mạng khá mới mẻ, tên là http://xanhmagazine.com . Công nhận trên đó có nhiều bài hay, & hôm qua Biển đã đọc được 1 bài có tác dụng giúp giác ngộ! Giác ngộ thế nào thì khi đọc hết this article sẽ rõ.

--------------------------------------------
Chị,
Mấy ngày nay em lúc nào cũng nhớ chị. Dường như em là đứa sống với quá khứ khi thường hay nói câu “thời điểm này năm ngoái” – lúc chị & em vừa bắt đầu mối quan hệ lay lắt trầy trật & đầy hoang mang. Hôm 26 Tết em chở mẹ đi thăm mộ, 0 hiểu sao đường Sài Gòn – Lái Thiêu khá giống đường SG – Củ Chi (nhất là đường về), & dù chị tin hay 0 thì suốt đường đi & đường về em chỉ nhớ đến chị. Thậm chí em còn nói mẹ em biết là em nhớ chị! Mẹ đề nghị mời chị đến nhà chơi, nhưng em lờ đi. Em sẽ 0 mời 1 người mà mình vẫn còn tơ tưởng đến trong khi người đó 0 hề yêu mình.

Chị có nhớ chị từng nói “Thương bền vững hơn yêu”. Gần đây, em vừa cười vừa nhói cả lòng khi đọc được định nghĩa “Thương là 1 loại vũ khí lạnh, dùng để đâm”. Từ giờ trở đi em sẽ rất cẩn trọng trước khi nói thương bất cứ ai hoặc thứ gì.

Nhưng chị ơi, em nói ra cái định nghĩa “thương” ở trên tuyệt đối 0 phải để mỉa mai những tình cảm chị đã dành cho em. Dù ngắn ngủi nhưng em tin cảm giác & tình cảm of chị là THẬT. Có điều, chị vẫn là 1 người yếu đuối khi quyết định thương em chỉ vì em có nét giống người cũ of chị. Em hiểu. & em sẽ 0 trách đâu. Nhưng em 0 nghĩ là sau này em sẽ (cố gắng) tìm 1 người có nét giống chị để yêu. Chị đã làm em biết sợ rồi. Sợ nỗi đau thất vọng.

Sáng 28 Tết, em sơn móng tay xanh, áo xanh, túi xanh, Lumia xanh – chở mẹ đi hội hoa Tao Đàn – y như năm ngoái khi em đi với chị. Thú thật là em nhớ đến chị 60% thời gian rong ruổi trong Tao Đàn, nhưng thú thật là em 0 buồn, cũng 0 ao ước có chị bên cạnh. Có lẽ những nỗ lực để quên chị đã thành công được 1 chút.

Tất cả là vì em hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng đau đớn. Hơn nữa, trong 1 khía cạnh nào đó thì chị là mối tình đầu of em – 1 loại tình yêu ám ảnh đối với 1 đứa đa sầu đa cảm như em – nên có lẽ chỉ khi gặp được Miss Right thì em mới hoàn toàn gạt bỏ được vương vấn đối với chị. (Cái này nói hoài, đọc nhàm hỉ :-p)

Nếu chị đọc bài “Hãy tự biết bơi” thì chị sẽ hiểu làm thế nào mà em cảm thấy nhẹ nhàng để viết cho chị thế này. Em sẽ tự học cách bơi, & dù em rất muốn gửi chị mail cuối năm, nói xa gần để chị đọc các bài em viết (cho chị) nhưng em sẽ 0 làm, vì em đã bắt đầu tự học cách bơi. Cô đơn of em 0 phải lỗi do chị. Chị chỉ là 1 đoạn quá khứ đẹp & buồn, & cảm giác cô độc hiện giờ of em 0 liên quan gì đến chị :) // Em đã hiểu, em vô cảm với Mèo Rừng thế nào thì chị cũng vô cảm với em như vậy :)

Chị biết 0, khi gặp chị buổi trưa hôm đó ở chỗ làm, (cái này em nhận xét thật lòng, chị đừng buồn nha), suýt nữa em 0 nhận ra, vì chị trông như bà phụ huynh HS nào đó !!! Khi nhìn thấy cái telefonino thì em mới nhận ra chị. Nhưng nói thật nha, bây giờ, dù em đã quyết định học cách để tự bơi, dù em đã 0 còn mong được be by your side, dù chị vẫn thấp hơn em, tròn tròn & trông đã nhiều vết hằn năm tháng, dù chẳng biết tình trạng quan hệ giữa chị với người ấy hiện giờ ra sao. . . thì em NGHĨ rằng mình vẫn có thể yêu chị. (Em 0 dùng chữ “thương” nữa đâu!) ____ Em 0 diễn tả chính xác được nhưng Trang Hạ từng viết rằng “yêu ai là muốn ở bên, chia ngọt xẻ bùi với người ấy, 0 quan tâm giai cấp, tiền lương, công việc, ngoại hình. . . Khi người ấy già đi, xấu đi, ta vẫn bất chấp tất cả mà ở bên người ấy, như vậy mới là yêu”.

Có thể em quá tự tin, nhưng em cho rằng mình có thể yêu chị được như vậy.

Em từng xem bộ film tựa đề “Cánh bướm” (film les of China). Cuối film, nữ chính dọn đến ở với người yêu trong 1 căn hộ nhỏ. Cô ấy đi dạy, người yêu hát phòng trà, cuộc sống bình lặng giản dị, có thể ngồi bỏ chân ra balcony, vung chân trong gió cho dép rơi xuống đường, & mỉm cười khi người yêu ôm từ phía sau, 2 mái tóc dài cùng tung bay. Chị 0 thích ở chung cư, chứ nếu 0 thì em vẫn có thể sống cùng chị như vậy. Nhưng thôi 0 nói chuyện viễn tưởng nữa *smile*

Vài dòng đến chị nha. Em sẽ tự học bơi, L.J à. . .

-------------------------------------------------
Đó, Biển thật sự thích thú cái chuyện “tự học bơi”. Trưa nay mới coi film Gravity, nhận ra khi 2 chân ta vẫn còn đặt trên mặt đất thì ta vẫn đang may mắn được sống – an – toàn (tương đối thôi, tương đối thôi ^.^).

Aiya, chả lẽ mình lười đến nỗi 0 có hứng thú viết về những thành tựu năm cũ & mục tiêu năm mới sao??? Chẳng lẽ mục tiêu năm 2014 chỉ là “tự học bơi”??? Ngày mai sẽ cùng mẹ đi đường hoa Nguyễn Huệ, nơi mà mùng 1 Tết năm ngoái đã đi cùng old love. Biển hứa là sẽ vui, sẽ 0 tơ tưởng & sẽ chụp nhiều hình. Bữa đi Tao Đàn đã được 180 tấm hình, hy vọng là đường hoa Nguyễn Huệ sẽ có nhiều cái đáng chụp. Mà quên, 0 nên hy vọng vào bất cứ ai hoặc điều gì :)

Viết nhảm đủ rồi, giờ tiếp tục hưởng thụ mấy ngày cận Tết đây :->
Mai mốt đi làm lại, mọi người sẽ đỏ con mắt bên trái, xanh con mắt bên phải, cả 2 mắt đều sững & sờ trước 2 bàn tay sơn móng màu da trời of mình, haha :-“> Dù sao màu xanh này cũng là màu chủ đạo ở chỗ làm mà, kekeke.

(written by lovely dog

Wed. Jan. 29th 2014)

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

No Title 45

Chị,

Em vừa đọc được 1 bài giúp em hiểu ra cảm giác of em đối với chị.

Vậy ra tình cảm em dành cho chị là “tình yêu ám ảnh” (~.~) Nghe có vẻ hơi ghê ghê nhưng em nghĩ nó là sự thật, vì các “triệu chứng” đề cập trong bài khá là giống em!

Nên em hơi buồn khi chị nói em “trẻ con”, nhưng kệ thôi, kiểu nào thì em cũng phải vượt qua tâm trạng này 1 mình. Cũng tốt vì em đã cố gắng ko hé 1 lời với chị về việc em viết blog này, ko thôi thì em lại là 1 đứa đáng thương, vì tình cảm bi luỵ of bản thân mà gây bực mình cho người khác.

Chị có nhớ, 17/1 năm ngoái, lần đầu chị gửi tin nhắn cho em là khi em đang tham gia lớp huấn luyện kỹ năng ở ĐH Sư phạm, hôm đó em thấy rất bứt rứt trong người, nhớ đến chị & cứ lôi ĐT ra suốt, kết quả là nhận được 5 tin nhắn trong buổi học. & khoảng thời gian thiên đường + địa ngục of em đã bắt đầu từ lúc đó.

Hiya, hình như tình cảm & cảm xúc lâu bền of em lại bị hiểu ra là “trẻ con” & “làm phiền” – nhưng ko hiểu vì lý do kỳ quái nào mà em chỉ muốn được CHỊ yêu mến. Có lẽ vì em chưa gặp được Miss Right dành cho em (~.~)

Hôm nay, 14/1/2014, em HỨA VỚI LÒNG là sẽ ko bao giờ chủ động nhắn tin hay liên lạc với chị (ngoại trừ công việc), nhưng em ko hứa là em sẽ ko viết cho chị trên blog này nữa. Thiệt tình em ước gì mình sớm sớm gặp được “chân mệnh ái nhân” of mình, để em khỏi phải nhớ nhung chị, nhất là vào mùa Tết đầy kỷ niệm này. . .

Ước gì em có thể hoàn toàn quên chị. . .

Tình yêu quả thật là 1 thứ tồi tệ mà :-o

(written by lovely dog

Wed. Jan. 14th 2014)

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

No Title 44

Chị,

Lại viết cho chị nữa nà.

May mà chị ko đọc, chứ chị đọc thì chắc sẽ từ cảm động chuyển sang khó chịu, vì cứ bị con bé Biển lôi ra làm đối tượng tâm sự đêm khuya.

Thời điểm này năm ngoái là lúc em đang để mình rơi tự do vào tình cảm đặc biệt dành cho chị // là lúc em đang viết truyện “Hai Chiều” nhưng bí ý tưởng, & chỉ sau 1 buổi chiều chị đến nhà em, em đã viết liền 1 mạch đến gần hết. Ko biết em có nói điều này chưa, nhưng chính vì cái tựa truyện “Hai Chiều” (do chị đặt cho) mà em ảo tưởng rằng tình cảm of mình ko phải đơn phương, mà là song phương, do đó em mới yêu quý chị mà ko hề nghĩ ngợi bất cứ gì. ____ Ui, vừa coi lại, giờ thì em hiểu tại sao hôm 1/1 chị hỏi “ngày này năm ngoái đang làm gì?” – lúc đó chị đang ngồi chơi ở nhà em! & chỉ 5 ngày sau thì em viết xong truyện. Chiều nay, mọi thứ giống hệt năm ngoái : “bầu không khí im lìm đặc quánh xung quanh khiến những dây thần kinh vốn đang căng như dây đàn càng dễ đứt đoạn hơn”, nhưng giờ thì ko có ai xếp hoa hồng = khăn giấy cho em, ko có ai chọc em cười nữa ^.^

Có người quan niệm rằng khi bị từ chối tình cảm, dù đau khổ mấy cũng ko được để đối phương biết, cũng phải giữ lại sĩ diện cho bản thân. Khi nghe như vậy, em vỡ lẽ ra là suốt thời gian ko còn được bên chị nữa, em đã tỏ ra thảm thương thế nào, khóc lóc thế nào, thậm chí còn cố gắng nhắn tin quan tâm chị, để rồi nhận lại lời từ chối. Vậy là em đã chẳng biết giữ sĩ diện of mình, phải ko chị? Mà cũng chẳng cần, giữ sĩ diện là 1 chuyện, còn làm mọi cách để tỏ ra mình yêu quý người khác – đó là 1 chuyện khác.

Lúc nãy vừa xem ngta chuẩn bị đường hoa, trong đầu ko khỏi nghĩ đến “đòi” chị đi chung vào Tết năm nay, ko khỏi nghĩ đến năm ngoái đã được chị nắm tay suốt dọc chiều dài đường hoa. Em biết dù có đi chung thì em cũng ko có chút hy vọng gì, & 90% là tối về sẽ lại khóc vì tuyệt vọng – nhưng dù như vậy thì em vẫn muốn đi với chị, vì được ở cạnh chị 30’ hay là 3 tiếng cũng đều khiến em cảm thấy vui từ sâu thẳm lòng mình.

Em thật ngu ngốc nhỉ, đang yên đang lành, tự dưng lại từ chối 1 người – yêu – mình, & cứ mãi quay quắt về 1 người ko yêu mình. Có lẽ chị cũng tương tự, chị từ chối em. . . à mà ko, vì dù sao người ấy of chị cũng yêu chị, chứ chị ko như em ^^

Bầu khí cuối năm tịch mịch này càng khiến em muốn đi biển với chị. Hình như đã 3 năm em ko tắm biển (có đi biển 2 lần nhưng ko bước chân xuống nước), & em chỉ muốn đi với chị mà thôi. Chị biết ko, sóng biển lúc 5h sáng rất tuyệt. Mặt Trời chưa lên nên nước có màu xám, sóng mạnh, gió lạnh – được đứng cạnh chị trên dốc cao & nhìn mặt biển lúc 5h sáng, có lẽ sẽ là 1 kỷ niệm khó quên đối với em
>> cho phép em mơ mộng chút mà, điều gì mình ko thể làm được thì vẫn có thể mơ được

Giờ thì em trở lại là 1 đứa con gái cô đơn giữa đời, mất hết năng lượng sống & năng lực làm việc, dung nhan thì xấu như cũ (~.~) Thậm chí em còn nghĩ đến chuyện đi đến quán café Chuồn Chuồn, thử ngồi 1 buổi xem có ai đến làm quen ko, nhưng chị biết rồi đó – 1 đứa khờ khạo như em ko đủ dũng khí đến quán Chuồn Chuồn 1 mình.

Có lúc, em ước gì chị kéo em ra 1 góc vắng, tát em thật mạnh & mắng em thậm tệ >> để em hoàn toàn có thể xua tan hình bóng chị khỏi đầu em (phải nói là đầu chứ ko phải tim, vì tình yêu là do não chứ ko phải do tim). Chị làm vậy được ko?

Chị àh, em mệt rồi, ngưng viết đây. Wish to sleep beside your hands. . .

(written by lovely dog

Tuesday January 7th 2014)

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

No Title 43

Chị,

Tối qua lại nhớ chị, lại khóc & ngủ trễ >> sáng nay ko dậy đi lễ 5h được >> đi lễ 4h chiều, suốt 1 tiếng đứng trong nhà thờ & nhớ đến chị.

Nhiều lúc em ko biết cái thứ tồn tại trong lòng em liệu có phải là tình cảm sâu nặng dành cho chị?, hay chỉ là ý thích chinh phục tầm thường of con người? Liệu có khi nào em chỉ cần được ôm 1 lần, được chị kiss on my lips 1 lần thì sau đó em sẽ có đủ kỷ niệm để rời bỏ chị, để chị được yên? Sau 5 tháng ở bên cạnh người – yêu – em (rất tiếc ko phải là người – em – yêu) thì em cảm nhận 1 điều rằng : khi mình thật sự yêu ai thì đôi lúc mình sẽ muốn chạm vào người đó, & đã nhiều lần chị ngồi cạnh em nhưng ko hề chạm vào em lần nào >> suy ra là chị ko yêu em (điều hiển nhiên, ko cần hỏi).

Thời điểm này năm ngoái, em đang hoang mang buồn bã vì sự lạnh nhạt of Ryu, chị đã đến & làm cho thế giới quanh em sáng bừng lên (nói thật, ko phải văn vẻ cho hay ho lên), & khi chị đi, lần đầu trong đời 1 con bé 25 tuổi, em đã hiểu thế nào là rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng (vẫn ko phải nói văn chương nha). Sau đó, em đã nhiều lần gặp lại Ryu, nói chuyện bình thường vui vẻ như 2 người bạn thân, thậm chí còn chụp hình chung. NHƯNG, sau 3 tháng cố gắng cố gắng để sống mà ko nghĩ đến chị, cộng với 5 tháng bước vào 1 mối quan hệ mới với Yama Neko _ rồi chỉ sau 1 buổi chiều ngắn ngủi gặp lại chị, em đã đủ tàn nhẫn rời bỏ Yama Neko, để tiếp tục tự làm khổ mình với những ký ức về chị. Thế thì nên kết luận sao đây? __ giờ thì em có thể làm bạn với Ryu, nhưng gặp lại chị thì em vẫn phản ứng mạnh như hồi đó >> vậy là em còn thương chị sao?

Em thích nụ cười “biết tỏng” of chị khi chị cười với em. Thích khi chị chạy xe về chung với em. Thích khi chị chở em đi chơi (nhưng tóc chị đâm vào mặt em hoài *_*). Thậm chí nếu chị la em thì em cũng sẽ vừa khóc nhè vừa nghe, chứ em ko lầm lì như thể em cư xử với đồng nghiệp of chúng ta đâu. Em thích được ôm, nhưng nếu chị muốn thì em sẽ ôm chị. Em cũng thích đi biển với chị, nhưng tưởng tượng đi ra biển rồi 2 đứa đi cách nhau nửa mét, nghiêm túc nói chuyện nhã nhặn với nhau >> đi biển kiểu này thì em thà ở nhà còn hơn!

Điều mà em ko thích là mỗi khi gặp em ở nơi làm việc cách TP 30km, chị đều rất lạnh nhạt với em. Em ko thể quên buổi tối cô đơn kinh khủng lang thang ngoài vườn tối suốt nửa tiếng, chỉ cách chị 100m nhưng chẳng thể bước đến bên chị. Em hiểu, thứ nhất là chị ko yêu em; thứ 2 là chị ko muốn ngta biết chị & em thuộc “the L world” (hay chỉ có mình em thuộc?) nên em sẽ ko làm gì để chị khó xử đâu. Haizzzz, chị biết ko, Yama Neko of em luôn mặc kệ ngta nhìn, cứ tự nhiên ôm em, khoát vai em đi ngoài đường, đôi lúc em ước chị có thể thân mật được khoảng 50% như vậy, chắc em sẽ vui lắm.

Em cực kỳ ko thích phải ngồi khóc khi chị nói có thể phải vì gia đình mà đi lấy chồng. Trong suy nghĩ non trẻ of em, đó là 1 điều khủng khiếp (ko biết chị có thích trẻ con ko) – nên trước khi em nghĩ đến mình sẽ mất chị vĩnh viễn, em nghĩ đến chị sẽ đánh mất cuộc đời of chính bản thân.

Lúc “nhỏ” em vẫn mong khi nào có người yêu, mỗi ngày em sẽ viết nhật ký cho anh ấy, bắt đầu mỗi trang = 1 chữ “anh” ngọt ngào, nhưng giờ thì em viết cho chị - 1 người sẽ ko bao giờ đọc, bắt đầu = 1 chữ “chị” đơn giản. Hôm nay em ko vừa viết vừa khóc nữa ^.^ Lúc chiều em đã tự mình xếp xong 1 hoa hồng xanh, bỏ vào hộp tim cũng màu xanh & tặng mẹ em. Lúc xếp, em có 1 suy nghĩ ngu ngốc thế này : nếu em xếp xong 999 hoa hồng, liệu có tạo nên phép màu nào làm cho trái tim chị hoàn toàn dành cho em ko nhỉ? __ Nói vậy chứ em ko xếp nổi đâu, cố gắng lắm chắc phải mất 2 năm mới xong 999 hoa, lúc đó thì chị đã 32, đã có nhà riêng & về sống chung với người – chị - yêu từ lâu rồi.

Tối qua có việc đi ngang nơi mà chị dẫn em đến uống capuccino, em ngoái cổ nhìn mãi lên nơi chúng ta từng ngồi, yên ả xếp hoa hồng & cười nhẹ nhàng với nhau. Tuy chỉ là 1 tòa nhà = kính nhưng em cứ nhìn lại hoài. Thật là ngốc, vì có nhìn bao nhiêu thì hình bóng chị cũng chẳng bất ngờ hiện ra cho em thấy!

Chiều nay đi nhà thờ, ngang qua 1 góc phố mà em từng trú mưa chung với Yama Neko. Hôm đó người ấy ngồi sau lưng, vòng tay ôm em, cách đó chỉ 5m là màn mưa giăng mắc qua ánh đèn đường màu vàng. Bản thân em thấy cảnh đó cũng bình thường, nhưng Yama Neko nói rằng rất cảm động với khung cảnh êm đềm đó. Chiều nay – nhìn lại khung cảnh cũ – chẳng hiểu sao em lại chỉ nghĩ đến chị, nghĩ rằng nếu người cùng trú mưa với em là chị, người ôm em từ sau lưng & tựa cằm lên vai em là chị - có lẽ ngay giây phút đó em sẽ vừa khóc vừa cười vì hạnh phúc. . .

. . . Ngày còn yêu nhau thì mình thường nói dài lâu
Ngày mình bên nhau, dù là giận dỗi vẫn tìm nhau
Rồi tình đã hết, cuộc tình đã chết, em vẫn chờ. . .
1 mình ngồi khóc, ngoài trời bão tố, người đi. . .

Mùng 1 Tết, lúc chị chở em, em còn nhớ mình đã nói khi nào sống chung nhà, em sẽ làm món gà kho sả, rồi em ăn sả để chị ăn gà (^.^) vì chị ko thích sả. Như vậy có phải là “ngày còn yêu nhau thì thường nói dài lâu” ko nhỉ? Nhưng nhìn vào sự thật thì chúng ta có rất rất rất nhiều điểm khác nhau & xung khắc với nhau (haizzzz, nói cái này thì lại nhớ Xử Nữ & Kim Ngưu là 1 đôi trời sinh – cung hoàng đạo phán sai bét), nên nếu chị đồng ý bên cạnh em thì thật ko biết chúng ta sẽ bên nhau được bao lâu. Nhưng dù chỉ được nửa năm thì em cũng chấp nhận mà, tuy là em thích 5 năm hơn.

Em thích hằng ngày đến chỗ làm, giữ vẻ mặt bình thản, cố gắng làm tốt phận sự of mình – trong khi đầu vẫn tự tin & hạnh phúc nghĩ rằng “cách đây 30km có 1 người nhớ đến mình, tuy cũng đang vất vả làm việc nhưng mình tin rằng người ấy sẽ luôn tin tưởng để chia sẻ với mình những khó khăn of người ấy, & như vậy đã có thể gọi là vui” – nhưng em biết, ngay cả điều đó cũng ko thể nào. Em ko oán trách than khóc gì đâu, vì chị àh, em đã hiểu chị cũng đang chịu đựng mỗi ngày, mong ước mỗi ngày rằng sẽ được tự do bên cạnh người – chị - yêu.

Ngừng đây, lan man nhiêu đây đủ rồi. Có thể lần sau gặp chị ở chỗ làm, em sẽ tiếp tục câm lặng & lờ chị đi, lúc đó xin chị cũng hãy lơ em nhé. Cảm ơn.

(written by lovely dog
Sunday January 5th 2014

. . . from Sea-chan to the wind . . .)

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

No Title 42

Chị,

Em ngồi mò mẫm xếp lại hoa hồng of chị, xếp hoài ko được nên đã gỡ tác phẩm of chị ra >> thế là làm được. Sau đó em xếp lại cái mà em vừa gỡ ra >> cũng làm được luôn. Rồi em ngồi nhìn 2 bông hoa xinh đẹp vừa làm, & em khóc.

Yama Neko của em nói rằng em vẫn còn yêu chị, chỉ là em ko thừa nhận, hay đúng hơn là não em ko thừa nhận. Em thật ko hiểu, hôm nọ đã ở cạnh chị 2 tiếng rưỡi, nói cười hoàn toàn bình thường, nhưng chị có biết tối hôm đó về nhà, em đã chính thức từ chối tình cảm of Yama Neko, nhận 1 trận nước mắt of người ấy, & em – hoàn toàn lạnh lùng – đã tiếp tục từ chối qua ĐT, rồi bây giờ em ngồi đây với những hoa hồng mà chị dạy em làm, nhớ đến chị, & lại khóc. Giống hệt như 8 tháng trước.

Yama Neko nói em 1 là theo đuổi chị, 2 là buông bỏ, cứ lập lờ giữa 2 điều này thì thật là DỞ DỞ ƯƠN ƯƠN. Cả 2 điều em đều ko làm được. Vậy là em dở dở ươn ươn rồi, em ko quyết đoán, ko biết sống theo lý trí. Em ko thể theo đuổi 1 người để rồi người đó nhắn tin nói mình “đừng quan tâm nữa”, nhưng em cũng ko thể buông bỏ 1 người mà em chỉ muốn nhìn thấy người ấy cười vui (với em), sống khỏe. Chị àh, bao nhiêu lâu quen chị, vẫn chưa ôm chị được lần nào. . . Em ko đủ dũng khí để làm, dù rằng em có hàng chục cơ hội. . .

Lại đang khóc đó.

Em chỉ muốn được ngại ngùng ôm chị nhè nhẹ, để chị ôm lại em (mạnh mạnh), & em sẽ xem thử thân nhiệt chị có cao như chị nói ko.

Cũng tốt vì chị ko vào đọc blog em nữa, vì em đã hiểu cảm giác bức bối & khó chịu thế nào khi ko thể đáp trả tình cảm of người khác. Chị mà đọc thì chị sẽ bị những cảm giác khó chịu đó, & em ko muốn như vậy. Nhưng thật lòng em vẫn muốn chị đọc, muốn chị biết được những tâm tư of em (thứ mà chị chắc cũng biết hơi bị rõ rồi).

Chị àh, em vẫn chưa quên câu “wish to sleep beside your hands” đâu.

Nói thiệt nha, chị ko phải là người đặc biệt nhất quả đất, cũng ko xinh đẹp nhất TP, lại còn thấp hơn em, nhưng tại sao em lại khóc như thế này khi nhớ đến chị - nhất là sau tận 8 tháng quyết giết chết tình cảm trong lòng mình?

Chị àh, em nhớ chị lắm. . . Nhớ nhiều lắm. . . 2 tiếng rưỡi là ko đủ cho em. . .

Thôi em ko viết nữa. Chị từng nói “ai khóc mà chả xấu” – giờ thì mặt em xấu ghê gớm luôn rồi.

Chị, chứ phải chị gặp em trước khi gặp “người kia”, như vậy thì em sẽ ko phải khóc như thế này, vì biết đâu chị sẽ thích em rồi thương em. . .

Dù chị ko đọc được, nhưng em vẫn muốn nói “tối nay chị ngủ ngon nhé, đừng thức khuya tự kỷ - dù là với loại hình tự kỷ nào thì nó đều ko tốt cho chị đâu”.

(written by lovely dog
Friday January 3rd 2014

. . . to L.J. . .)