lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

No Title 54

Sau NHIỀU ngày làm bếp & được khen ngon, lại đến 1 ngày quái dị gì mà tất cả thực khách đều kêu là mặn, trong khi mình vẫn nêm nếm bình thường. Mình hiểu thay vì lo cãi trả lại để bảo vệ bản thân (hay bảo vệ cái tính cố chấp của mình), mình nên check lại coi mình có làm bếp mặn thật ko, nhưng mình thấy nó bình thường & khá ngon, & mình KHÔNG PHẢI là đứa thích ăn mặn.

Chị đã khuyên bảo mình - & mình cũng hiểu – rằng khẩu vị người lớn tuổi thì ko ổn định, nhưng thỉnh thoảng sau 1 buổi làm bếp cẩn trọng & cũng tốn kha khá công sức, người ăn chẳng những ko khen ngon mà còn chê mặn đến 5 lần, thì mình cũng buồn chứ. Mình biết có nhiều lần, do thời gian giữa các bữa ăn xa nhau nên lưỡi chưa “bắt” được vị ngon, mới nếm vào thì thấy quá lạt hoặc quá mặn, nhưng ăn 1 hồi mới thấy quen dần. Có lẽ đó là lý do nhà hàng có món khai vị. Bây giờ mới nấu cho 2 người ăn mà đã ý kiến nhiều như vậy, mai mốt mình làm Chef chắc sẽ còn nghe hàng triệu ý kiến ý cò nữa cho coi.

Sự mệt mỏi & thấy vọng khiến mình suýt khóc trong khi rửa chén, nhưng mình đã tự “xách” bản thân dậy bằng cách nghĩ rằng mình đã try my best, đã ko làm gì sai, nên mình ko khóc. She nói rằng mai mốt mình làm bếp mà she ăn ko được thì she sẽ ko góp ý 5 lần nữa, mà sẽ im lặng tìm món khác để ăn. Uh cứ vậy đi. She ăn chẳng nhiều hơn con mèo nhà mình bao nhiêu, nhưng cứ lên bàn cơm là nói là hỏi đủ thứ chuyện, giờ thêm chuyện chê lạt chê mặn nữa.

Sách dạy làm người từ xưa đến giờ luôn dạy cách đối xử với người ngang hàng / với cấp dưới, sao chả ai dạy cách đối xử với người lớn tuổi, với bậc trưởng bối trong nhà? Mấy ông Khổng Tử, Trang Tử hay Dale Carnegie gì đó chắc toàn là bậc thánh hiền & bị mồ côi từ nhỏ, nên họ ko phải chịu đựng mấy cái vô lý vô lối của người lớn. Sau này dù mình có đói nghèo cách mấy, nếu có ai trả lương chục triệu / tháng để làm trong viện dưỡng lão hoặc để chăm sóc người già, thì mình thà đói nghèo còn hơn, & bản thân mình cũng tuyệt đối ko muốn sống đến già để gây khó chịu cho người khác đâu.

Chị, em ko biết cảm xúc của chị sẽ ra sao khi chị đọc post này. Riết rồi em ko thể cứ ca cẩm với chị hoài, vì chuyện này ko có đoạn kết, mà kể với chị thì chị cũng ko giúp gì được em, ngoại trừ việc vuốt vuốt râu cáo. Em chẳng tự xưng mình là con ngoan hay gì gì, em chỉ càng lúc càng hay bị giằng xé bởi 2 suy nghĩ: 1_ sau này sống 1 mình, chắc em tự do lắm. 2_ sau này nếu ba mẹ mất đi, em có đau khổ ko?

Ngay lúc này, em lại muốn chửi thề (1 cách im lặng) & đập vỡ chén đĩa nữa rồi.

Viết tiếp.

Để xác nhận rằng mình ko làm sai, sau khi làm bánh buổi chiều, mình đã nếm lại món-bị-kêu-là-mặn thêm 1 lần nữa. Nó hoàn toàn ko mặn. Đến giờ cơm chiều, ba cũng công nhận là nó bình thường. Còn she, thấy dường như kêu mặn 5 lần như hồi trưa là chưa đủ, chiều nay before dinner, she nhấn mạnh lại lần nữa rằng món xào của mình mặn như món kho. Thôi mình ko có gì để nói nữa (đang nói quá trời quá đất ở đây còn gì). Lúc này, mình nhớ đến 1 câu được viết trên miếng chocolate của hãng Frey “Đừng cố gắng chìu lòng tất cả mọi người, bạn không phải là 1 viên chocolate”. Uh thì mình chẳng cố gắng chìu lòng ai đâu, nhưng – như mình từng nói - mình thật buồn khi thấy mối quan hệ tốt đẹp giữa mình với her càng lúc càng rạn vỡ. Rất nhiều lần, mình cảm giác như đang bị coi thường, bị nói oan, bị đẩy vào chỗ uất ức… Quan hệ mẹ & con gái mà tồi tệ như vậy sao?

Chị, em nghĩ ra rồi, những gì vui vẻ thì em sẽ viết mail cho chị, còn những gì u ám thì em sẽ viết lên đây. Em ko biết khi nào chị sẽ đọc được, & khi chị đọc được thì em còn tiếp tục viết lên đây hay ko, nhưng giờ blog là cứu cánh duy nhất của em. Hồi em khoảng 19 tuổi rưỡi, có 1 anh – chắc lớn hơn em khoảng 5;10 tuổi – đã nhận xét rằng sao em cái gì cũng tung hê hết cho người dưng biết. Ảnh nói vậy là vì hồi đó phần mềm Yahoo Messenger có 1 chức năng gọi là “đăng stastus”, khi mình online & đăng status kiểu như “mới lau nhà xong, mệt quá” thì toàn bộ bạn bè trong friendlist của mình đều thấy. Khi nghe nhận xét của ảnh, em nghĩ rằng cái gì cũng tung hê cho người khác biết thì thật ko nên, (giờ em vẫn nghĩ vậy), nhưng thực sự có những điều nếu em ko viết ra thì em sẽ stress, phát điên, muốn đập phá, & chắc chắn sẽ kết thúc bằng chuyện tối nằm khóc sưng mắt 1 mình. 1 gia đình mà có thành viên trong đó cứ khóc 1 mình buổi tối, gia đình như vậy có được xem là tổ ấm ko?

Thôi viết vậy chắc đủ cho hôm nay rồi. Hnay em đã giao hàng tốt đẹp được 1 mẻ bông lan trứng muối. Dù chuyện buôn bán vẫn cứ lay lất, nhưng em sẽ từ từ tìm thêm khách hàng, & tạo uy tín cho mình bằng cách làm ăn chân chính. Dù em là cáo non hay Phượng Hoàng, em cũng sẽ luôn là 1 cô gái tốt, & là cô người yêu ngoan ngoãn của chị, nha..

(Sea, 25-1-2016)

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

No Title 53

Gửi người yêu hiện tại của em

Tối nay em nhớ chị lắm, nên em chẳng viết mail cho chị đâu – hay ít ra bây giờ em nghĩ thế, nhưng hong chừng lát nữa em cũng viết hà. Hong hiểu sao mấy bữa nay em thèm đi chơi buổi tối quá đi, đến mức em có 1 suy nghĩ ko-nên-có, đó là nhờ cô Mắt Không Đen chở đi Q7, nhưng em kiềm chế kiềm chế kiềm chế để ko nói tiếng nào với cô ấy.

Trên môi em đang thơm thơm mùi mật ong nè, mùi ngọt ngào này mà trao nhau 1 nụ hôn dài thì sẽ càng ngọt ngào hơn, phải hôn chị ^.^ Từ lúc nào mà em ko nhớ rõ nữa, mỗi khi làm điều gì thì em cũng nhớ đến chị. Thỉnh thoảng em còn thầm nói chuyện với chị, như thể chị là 1 guardian angel của em. Lúc teenager, em có mê mệt 1 bộ truyện tranh Nhật tựa đề Tenshi nanka janai, nghĩa là “Em không là thiên thần”. Nữ chính của bộ truyện có thói quen nói chuyện thầm với người cô ấy yêu – tức là nam chính, thậm chí khi mối quan hệ giữa họ tưởng như trên bờ vực đổ vỡ, thì cô ấy vẫn ko thể đánh mất thói quen đó. Như thế nghĩa là yêu rất nhiều. Vậy liệu có thể nói là em cũng đang yêu chị rất nhiều ko?

Chị kêu em phải mạnh mẽ hơn, như thế mới khiến chị yên tâm, nhưng em xin lỗi khi thú thật điều này với chị: thỉnh thoảng vào buổi tối, em vẫn bị bao vây bởi những lo lắng về tương lai, lo rằng khi song thân ko còn, em đơn độc trên cõi đời này, lúc đó ai sẽ hướng dẫn em vượt qua những chông gai của lòng người, ai sẽ khiến em cảm thấy yên lòng khi em phải đối mặt với những khó khăn vượt ngoài khả năng xử lý của em… Cứ lo lắng hão như vậy, tức là em chẳng bao giờ khiến chị an tâm được phải ko?

Lại sắp đến 14-2 rồi, em nghi là 14-2 năm nay cũng như năm ngoái, tức là chúng ta vẫn chỉ có thể nói thương yêu nhau qua tin nhắn & emails, chứ ko thể mừng ngày này 1 cách ngọt ngào nồng nàn như những đôi tình nhân khác. Chị đừng bực em nha, đừng phiền lòng vì em cứ mãi nghĩ / nói về những thứ ngoài tầm tay của chúng ta. Ngày 14-2 trong mơ của em như thế này: chúng ta sẽ cùng ăn tiramisu em làm, uống rượu vỏ cam pha chút đá, sau đó em sẽ ngủ thật ngoan trong lòng chị, đơn giản vậy thôi..

Mỗi khi nghĩ lan man thế này, em luôn muốn xông ra đường & đi bộ vài cây số, hít thở, đối phó với xe cộ, chúng sẽ khiến em tạm quên, & cũng tốt cho sức khỏe + vóc dáng nữa, nhưng ở TP ồn & bụi này ko có nhiều mảng xanh như Singapura, ko có đường dành riêng cho người đi bộ. Qủa thật, đi bộ trong HCMC chẳng những ko thư giãn được mà còn khiến đầu óc căng thẳng hơn.

Thôi chẳng kể lể kêu ca nữa đâu, nói cho nhiều vào thì tối nay chúng ta vẫn sống chung dưới bầu trời & cách nhau mười mấy cây số. Em nhớ chị, em nhớ chị, em nhớ chị, em nhớ chị.. Tối nay chị ngủ ngon nhen..


(Sea, 20-1-2016)

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

No Title 52

Mới lao động tay chân xong nên thư giãn bằng cách chuyển sang lao động trí óc, hihi.

Chị, dạo này chị bận rộn hoa mắt với việc công lẫn việc tư, nên em chọn cách đưa những mè nheo nhõng nhẽo của em lên blog. Mai mốt nếu chị đọc được thì 1 là chị hãy biết rằng những điều này ko còn giá trị thời cuộc nữa, 2 là chị đừng phiền lòng vì em ko nói trực tiếp với chị mà lại viết lên cho người dưng xa lạ đọc, nha chị.

1__ Hôm qua 18-1-2016, em vừa từ chối 1 gia đình chính thức dạm hỏi em cho con trai họ. Nói thiệt là em muốn kể chị nghe liền luôn áh, nhưng em kiềm chế ko kể để đầu óc chị đừng bị lăn tăn. Dạo này chị có quá nhiều việc để lăn tăn rồi. ____ Em ko ngờ có ngày 1 cô bé tròn trịa & khó tính như em lại đi từ chối ngta. Thậm chí em còn chuẩn bị lời nói để nếu bị năn nỉ thì em biết cách trả lời. Như thế này: ‘Hôn nhân phải có tình yêu. Con vốn ko yêu con trai của cô chú, thậm chí còn chưa làm bạn bao giờ, thì làm sao mà tiến tới hôn nhân được hỉ?’ . Nhưng rất may em chưa phải nói ra những lời đó. Bao nhiêu người trên đời này có thể hiểu rằng hiện giờ trong tư tưởng / trái tim em hoàn toàn ko có chỗ cho nam nhân nữa rồi.

2__ Hôm nay em thử làm 1 món mới mà em học được trên mạng: Thịt heo quay kho trứng vịt. Món này hoàn toàn nêm bằng nước tương Kikkoman & mật ong, ko dùng nước mắm. Nước tương Kikkoman khi cho vào món ăn thì làm món ăn hơi sậm màu, nên khi kho thì ko cần dùng nước màu. Lâu rồi mới ăn trứng vịt, thêm nữa tổng thể món thịt quay kho trứng vịt quá sức là ngon, nên em rất tự hào với thành quả hôm nay của mình. Ngoài ra còn 1 điều tuyệt vời khác: em đã thử luộc trứng bằng nồi cơm điện & thành công rực rỡ. Mai mốt em sẽ thử luộc rau luôn. Em đã tham khảo cách sử dụng nồi cơm điện trên Internet, sẽ dùng & bảo quản kỹ lưỡng, ko lạm dụng, chị yên tâm nha.

Em cũng vừa được tặng 1 chai vang đỏ Chile. Có chút thú vị khi trò chuyện với những người ko chuyên về ngành bếp, họ thậm chí ko biết vang đỏ dùng cho các loại động vật 4 chân, còn vang trắng dùng cho động vật 2 chân & không chân. Ngoài chuyện để uống, em thích rượu vì chúng giúp thức ăn ngon hơn. Em cũng thích các loại thảo mộc vì cùng lý do đó.

3__ Thế là lại đến những ngày cuối năm Âm Lịch. Thời tiết vẫn khá nóng chứ ko chuyển sang mát mẻ của đầu xuân như mấy năm trước. Em bắt đầu công cuộc tổng vệ sinh nhà cửa. Làm từ từ thì khỏe người + nhà sạch, chứ cứ dồn vô làm hết những ngày cuối năm thì vừa bị áp lực thời gian vừa ko sạch nhà. Nói tới đây lại nhớ khi em đi làm ở chỗ làm đầu tiên, luôn luôn là chiều 27 Tết mới được nghỉ, có năm tháng Chạp chỉ tới 29 Âm chứ ko có 30 Âm, nên chỉ có 2 ngày ngắn ngủi mà phải tổng vệ sinh nguyên cái nhà, quả thật là em vừa làm vừa càu nhàu cấp trên. Giờ thì em vừa là cấp trên –cum- quản lý –cum- nhân viên –cum- lao công luôn rồi, em sẽ tự quản bản thân mình, & chẳng trách móc hay đổ thừa ai nữa hết.

Giữa những giờ phút lao động chân tay vất vả nhưng lương thiện & có tác dụng giảm cân (^.^), thỉnh thoảng trong em cuộn lên khao khát được gần bên chị, hoặc được chị chở đi chơi qua hầm Thủ Thiêm, chạy tít tắp đến Đồng Văn Cống rồi quành tuốt qua Q2 để qua cầu Phú Mỹ, chạy thẳng đến Nguyễn Văn Linh rồi về qua cầu Khánh Hội. Dường như đó là tuyến đường rất ưa thích của em, nhưng trong “đời lái xe” của mình thì số lần em đi được có thể đếm trên 1 bàn tay, lý do vì em sợ xách chiếc Mưa Màu Xanh xinh đẹp của mình ra chạy, ngơ ngơ ngáo ngáo sẽ bị Yellow Dogs hỏi thăm. Em chẳng muốn so sánh những người ấy với Bò, Chó hay Kiến Vàng, vì em nghĩ những loài động vật ấy còn dễ thương hơn những kẻ cướp đường đánh mất cả nhân cách. Trở lại chuyện đi chơi, những lúc quá muốn đi mà ko có ai để rủ / để vòi vĩnh, em có suy nghĩ điên rồ là lên FB tìm người chở đi (điều này hình như em có viết trong 1 post khác thuộc this blog rồi thì phải), nhưng rốt cuộc em ko “tuyển tài xế” trên FB, đơn giản vì em biết chẳng có ai available, & em cũng ko muốn làm chuyện có lỗi với chị.

Chẳng hạn như ngay lúc này (chiều tối ko mưa & có chút gió), em cực kỳ muốn có người chở mình đi hóng gió trên các con đường Q7, chạy điêu luyện & nói chuyện khiến em cười, rồi cùng thả bộ ra bờ hồ Bán Nguyệt & uống 1 ly sinh tố gì-đó vừa rẻ vừa ngon & ko gây đau bụng! Thay vì thế, em dẹp bỏ mọi mong muốn của mình để ngồi viết cái này, sau đó em sẽ đọc cùng lúc 3 quyển sách, 2 quyển mang hơi hướm triết học của tác giả Ý & 1 quyển truyện giả tưởng. Bữa party văn chương này sẽ giúp em quên đi mong muốn được đi chơi. Thiệt tình em ko hiểu sao mình lại ham đi chơi dữ vậy!!! Ra đường vừa đèn xe chói mắt vừa khói xe ô nhiễm, chưa kể dân tình ngày càng chạy ẩu kinh khiếp, người lờ khờ như em ko thể phản ứng kịp thì chỉ có mà tông xe!

Có những buổi tối ngồi đọc văn học Ý rồi lại nghĩ vẩn vơ, em thoáng buồn vì mối quan hệ của chúng ta chẳng bao giờ có thể công khai, vì em sẽ mãi mãi là người phụ nữ trong bóng tối. Em xin lỗi nếu những lời này khiến chị chạnh lòng, nhưng sự thật là như vậy mà. Thôi kệ, đã viết thì cứ tung hê hết, nhiều lúc em lãng đãng mơ ước giá mà em sống chung nhà với chị, em sẽ ở nhà để chị nuôi (quá tệ quá tệ quá tệ), quán xuyến ngôi nhà rộng, chuẩn bị cơm cho chị đi làm, quét dọn, nấu nướng, giặt đồ, làm vườn, nuôi thú cưng, & chạy ra ôm chị mỗi khi chị đi làm về, chuẩn bị cho chị nước nóng để tắm & soup nóng để ăn. Qúy cô hiện đại thanh lịch của thế kỷ 21 hình như vẫn có những mơ mộng rất nữ tính, y chang như phụ nữ của những năm 50 của thế kỷ trước. Thôi chắc em phải giấu, ko cho chị biết về post này, kẻo chị đọc xong thì mắt sẽ càng u hoài, trán càng nhiều nết nhăn, & tóc thì mau hết đen..

4__ Em cũng muốn lên tiếng 1 chút về chuyện người tị nạn Hồi giáo đang đổ xô về các nước Châu Âu, & đe đọa sẽ tiếp tục sang tị nạn ở Châu Á, như thế thì VN sẽ ko tránh khỏi bị khủng bố. Em biết, chị thường nói em toàn lo hão về những chuyện có-thể-chẳng-bao-giờ-xảy-ra, nhưng với con mắt quan sát của 1 đứa con gái chả biết gì về chính trị, em vẫn có thể thấy thế giới đang ngày càng tồi tệ hơn. Ngay gần xóm nhà em sống cũng có 1 xóm Hồi giáo, họ vẫn thường đi chợ gần nhà em. Trước đây khi những cao ốc chưa mọc lên nhiều, sáng sáng khoảng 4h là tiếng cầu kinh Koran của họ vang vọng khắp vùng, vì họ mở loa rất to khi cầu kinh mà chẳng thấy bị chính quyền nhắc nhở gì cả.

Theo những gì em được kể, sau khi xảy ra chuyện người tị nạn Hồi giáo sàm sỡ & cưỡng hiếp phụ nữ Đức, rất đông người Đức (đa số là phụ nữ) đã xuống đường biểu tình đòi bà Thủ tướng giải quyết việc này. Cảnh sát dùng vòi nước cứu hỏa để giải tán biểu tình. Em thật ko hiểu, bà Thủ tướng Đức cũng là phụ nữ, chẳng lẽ bà ấy ko đồng cảm với nỗi tủi nhục mà những người phụ nữ kia đã gặp phải. Thái độ của bà ấy đã khiến dân Đức nổi giận & đòi hạ bệ bà. Mẹ em thì lo lắng & tiếc vì việc này, nhưng em lạnh lùng nghĩ rằng ‘Đã làm lãnh đạo thì phải có tư chất lãnh đạo, còn hễ bất tài thì xuống cho người khác lên. Chỉ lo rằng người nào kế nhiệm liệu có giải quyết được vấn đề ko, hay chỉ làm sự vụ ngày càng tồi tệ hơn’.

Em nghĩ có lẽ hồi trước phát xít Đức đã giết quá nhiều người, nên bây giờ hậu duệ của họ muốn chuộc lại lỗi lầm của cha ông, đó là lý do người Đức dễ dãi với người tị nạn Hồi giáo. 1 lý do khác em được nghe nói, đó là nước Đức cũng muốn nhận người tị nạn vì họ đang thiếu lao động phổ thông. Hầy, nước Nhật cũng thiếu lao động lắm, nhưng em nghĩ nếu người Hồi giáo muốn tị nạn ở Nhật thì thật ko dễ. Bởi, các nước Châu Âu có lẽ do sống trong nhung lụa lâu quá rồi nên mất hết cảnh giác. Chỉ cần nhìn cảnh người Hồi giáo quỳ cầu nguyện ngay Khải Hoàn Môn của Pháp là đủ thấy sự quản lý yếu kém & phản ứng yếu ớt của Châu Âu như thế nào. Em chỉ cầu mong Thụy Sỹ xinh đẹp đừng bị Hồi giáo xin vào tị nạn.

Em ko hiểu điều gì đã gây ra tư tưởng Hồi giáo cực đoan. Có những sự ganh ghét do khác biệt về tôn giáo, màu da, sắc tộc – nhưng đến mức có thể đánh bom liều chết để giết người vô tội thì điều ấy quả thật khó giải thích, hay vì em chưa đủ trình độ tâm lý học để giải thích. Em nghĩ phương án hiện giờ cho Châu Âu là họ chỉ nhận người tị nạn là nữ giới & trẻ em, còn đàn ông con trai thì cấm, nhưng em nghĩ lại thì nữ giới & trẻ em đâu phải ko nguy hiểm. (Bản thân em là nữ & em nguy hiểm nè, hehe). Phụ nữ Hồi giáo vẫn có thể đánh bom cảm tử, còn trẻ em – nếu được nhồi sọ những tư tưởng cực đoan ngay từ khi còn nhỏ, thì lớn lên chúng vẫn là những kẻ Hồi giáo cực đoan.

Nói mới nhớ, thật khâm phục Nguyễn Phương Mai – cô tác giả của “Con đường Hồi giáo”. Nếu em có nhiêu đó tiền, ngoại trừ khoản tiết kiệm thì em sẽ spend để đi du lịch xuyên Việt cùng chị, chứ chả dại gì mà đi qua cái vùng buộc phụ nữ phải trùm khăn choàng đen như thế! Nên mới phải khâm phục NPM, vì cô ấy đã liều lĩnh + đam mê để đi, & đem đến cho chúng ta những quyển sách tuyệt vời về các xứ sở Hồi giáo.

5__ Mấy ngày nay, tâm trạng em ko được tốt – từ khi nghe chuyện của chị. Chị đừng nói “biết vậy ko nói cho em nghe” nha. Dù chị nói chị đã ổn, chị sẽ điều chỉnh & vượt qua, nhưng trong em vẫn lan man 1 cảm giác bất lực vì ko giúp được gì cho chị, cả vật chất lẫn tinh thần. Em chỉ là 1 bạn đồng hành nhỏ tuổi luôn lẽo đẽo đi bên chị trên con đường đời nhiều chông gai, đã ko khích lệ chị mà còn thường xuyên nhõng nhẽo & đòi được chăm sóc. Nhiều lúc em thấy mình vô dụng lắm đó. Cảm ơn chị đã yêu thương em với tình bao dung & kiên nhẫn cao độ.. Cảm ơn chị đã đồng ý để em được làm người-của-chị, chỉ riêng điều này cũng giúp em thấy mình được sống như 1 phụ nữ đích thực, & em nghĩ mình chắc ko còn gì phải hối tiếc trên đời này nữa :)

Em mỏi tay rồi, dừng ở đây, khi nào trí não lan man với 1 đống tư tưởng nữa thì em sẽ viết tiếp. Chúc chúng ta tối nay ngủ thiệt ngon & mơ thấy nhau ^_^


(Sea, 19-1-2016)

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

No Title 51

Trong 4 ngày liên tiếp đã xem xong 4 bộ phim đình đám của 2015. Carol. Tomorrowland. Ant-Man. Hercules. & thêm 1 số phim khác đã xem trước đó mà chưa kể tên hết. Thật lòng biết ơn những người đã tải phim về / dịch phụ đề / lo lắng sao cho chất lượng hình ảnh âm thanh tốt nhất / tải lên mạng cho thiên hạ xem & nhận về bao nhiêu lời chê bai chửi bới. Hình như văn hóa VN còn hơi kém nhỉ. Chẳng hạn như bộ phim Tomorrowland, mình thấy thông điệp bộ phim truyền tải rất hay, rất ý nghĩa, thế mà 1 số kẻ chắc là quá ngốc hay sao ấy, đã chê bai bộ phim. Bởi, đến thời điểm này mà nhân loại vẫn còn tồn tại những kẻ thiếu đầu óc như vậy, tránh sao Trái Đất chả tiến gần đến ngày tận diệt.

Mấy bữa nay khá là thèm đi chơi. Muốn có người chở qua Q7, chạy lòng vòng rồi chạy về. Tuyệt hơn nữa là đem theo bánh mì xíu mại của nhà mình & nước blueberry tự pha để ngồi dưới chân cầu Ánh Sao mà picnic. Nhưng chẳng được. Người mà mình muốn đi cùng thì ko thể ra khỏi nhà buổi chiều tối. Người mà hoàn toàn có thể chở mình đi thì mình lại ko muốn đi với người ấy nữa. Có phải phần lớn các nỗi đau khổ của con người là luôn muốn những thứ ko thể đạt được ko nhỉ. Mình nhớ trước đây có đọc được 1 câu châm ngôn “Con người có 2 thời điểm đau khổ, đó là trước khi đạt được những gì mình muốn, & sau khi đã đạt được chúng”.

Trong số những bộ phim vừa xem mấy ngày nay, mình thích phim Carol. Mặc kệ chuyện nó nhận được bao nhiêu đề cử Oscar, mình thích vì kết cuộc của phim khiến mình cười + rơm rớm nước mắt. Mình nghĩ nếu có thể làm 1 chuyến đi dài với Chị như vậy thì thật đáng nhớ. Tuy 2 mình ko có xe hơi, nhưng hoàn toàn có thể dùng chiếc Mưa Màu Xanh của mình, uh thì chắc là gặp khó khăn khá nhiều với chuyện đóng gói hành lý (mình thuộc dạng thích tha theo cả ½ cái tủ quần áo cơ mà) nhưng mình nghĩ chắc là Chị & mình sẽ thu xếp ổn thỏa. Haizzzz, mình nhớ Phú Quốc, nhớ Vũng Tàu, thậm chí mình nhớ những giây phút mặc áo bếp, đứng trước cổng trường bánh chờ taxi đến đón, nhớ nụ cười dịu dàng & đôi mắt sáng lên của Chị khi nhìn mình. Bao giờ mới được trải nghiệm lại những khoảnh khắc tuyệt vời đó nhỉ.

Đúng 5 ngày sau khi hẹn gặp uống nước với mình tại café sách, bạn Bánh đã chia tay người yêu. Mình chẳng biết mình hân hạnh là người thứ mấy được bạn ấy báo tin (bạn ấy có nhiều bạn mà), nhưng mình đã cố gắng an ủi & khiến bạn ấy cảm thấy khá hơn. Vừa an ủi, mình vừa nhớ lại lúc Bánh từ chối tình cảm của mình, hình như vào ngày 8-4-2014 thì phải. Dù rất may lúc ấy mình có Chị an ủi, nhưng khó mà quên cảm giác rạn vỡ trong lòng khi mình leo cầu thang lên lầu trên để nghỉ trưa. Bỏ qua cái gì gọi là văn chương hay tiểu thuyết, lúc ấy mình cảm thấy thứ gọi là trái tim đang thực sự nứt ra, cảm thấy dường như máu bị rút kiệt, sức lực & suy nghĩ cũng ko còn. Nghĩ cũng khó, tình yêu ko phải là sự ngu ngốc, nhưng những đứa hễ yêu ai là yêu quá nhiều như mình thì thực sự ngu ngốc, nhưng nếu yêu mà ko hết lòng thì còn ngu ngốc hơn, mình nghĩ vậy.

Haizzzz, ngay bây giờ mình muốn ở bên cạnh Chị, muốn ăn gà chiên có lăn bột chiên giòn pha với trứng (dù mình biết bột chiên giòn ko tốt), muốn uống Cointreau pha đá & hôn Chị thật nhiều. Mình muốn đứng giang tay ngoài bãi biển, để gió mang vị muối luồn vào mái tóc xơ xác của mình, & sau đó về tắm lại nước ngọt với sữa tắm mùi hoa anh đào của Nhật. Mình toàn muốn những thứ rất khó thực hiện :)

Chị, dạo này Chị ít vào đọc blog em, nên em viết ở đây & ko cho Chị biết đâu, để 1 ngày nào đó khi Chị tình cờ đọc được, thì những mong ước vẩn vơ này đã trôi qua. Chưa đầy 5 ngày nữa thì em được gặp Chị rồi, thế mà em vẫn thấy lâu ghê. Hôm nay em quét lau nhà rất sạch & nấu canh rau rất ngon, vừa làm vừa nghĩ giá mà em có thể làm những điều đó cho Chị, vừa nghĩ giá mà em có thể đơn giản bắt xe chạy ra chỗ Chị nghỉ lại qua đêm, & tự tay em chuyển phát nhanh cho Chị tình yêu & sự ngoan ngoãn của em, nhưng những điều đó chỉ là mong ước hão huyền thôi..

(Sea, 11-1-2016)


P.S: Cách đây 8 năm, lúc 1h sáng ngày 11-1-2008, con chó yêu quý mang tên Lucky của nhà mình đã qua đời. Mình thực sự đã khóc suốt 1 tháng sau. Thậm chí chị người làm của nhà mình cũng vừa khóc vừa lau dọn chỗ Lucky nằm lần cuối. Hôm nay là giỗ em nó. Mình tin rằng Lucky đã đến thế giới tốt đẹp hơn, chờ đón mình.