lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

Review Hoa Thiên Cốt


Đã 7 năm kể từ bộ phim Boy Over Flowers, chưa có tác phẩm nào khác thu hút sự quan tâm của ta. Nhưng nay, chỉ tình cờ nhìn thấy bức ảnh của Hoa Thiên Cốt & Sát Thiên Mạch trên mạng, ta đã phải search bộ phim đó, tốn hơn tuần lễ để xem hết phim, tốn thêm vài ngày để xem truyện, đang u hoài vì sách giấy đã hết hàng. Vì đã thích tác phẩm này như vậy, ta nghĩ mình nên dành thời gian viết về nó 1 chút.

Nội dung tác phẩm thì ai cũng có thể tìm trên mạng, ta không nhắc lại ở đây. Bài viết này chỉ là những suy tưởng của ta trong thời gian bị “nghiện” tác phẩm này, đến mức đã tìm xem gần hết các videos liên quan trên Youtube, đến mức đã nghe đi nghe lại main song của phim khoảng vài chục lần, tìm ra music sheet của nó & sẽ tập trên piano. Ta vốn rất ghét thể loại ngôn tình, nhưng từ nhỏ đã thích văn chương cổ trang Tung Cụa. Có người đã so sánh Hoa Thiên Cốt với Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung, ta thấy sự so sánh đó không hề quá đáng. Tuy tác giả Fresh Qủa Qủa của Hoa Thiên Cốt là hậu hậu bối của tiền bối Kim Dung, nhưng tư tưởng vô cùng phong phú & văn phong khoáng đạt của tỷ ấy khiến ta bội phục. Dù sau này tỷ ấy có thể viết thêm bộ tiểu thuyết nào nữa hay không, ta vẫn cho rằng Hoa Thiên Cốt sẽ là tuyệt phẩm để đời của tỷ ấy. Có thể viết nên 1 bộ tiểu thuyết võ hiệp kỳ tình xuất sắc như Hoa Thiên Cốt, Fresh Qủa Qủa thực sự phải tự hào vì đã đạt đến cảnh giới khá cao trong sự nghiệp văn chương của tỷ.

Bản nhạc chủ đề của phim, Not to mention,do 2 diễn viên chính trình bày. Ta biết họ vốn là ca sĩ, nhưng vẫn phải tỏ lòng khâm phục cách họ hát. Chất giọng hết sức dịu dàng của 2 người tương đồng tuyệt đối với tình yêu mà họ dành cho nhau (trong phim). Ta đặc biệt thích giọng của nữ diễn viên Triệu Lệ Dĩnh, nàng hát cứ như thể thật sự đang có thâm tình với sư phụ nàng. Người hâm mộ khắp nơi của bộ phim đang mong muốn 1 kết cuộc “phim giả tình thật” cho đôi diễn viên chính, riêng ta không hy vọng điều đó. Yêu trong phim & yêu ngoài đời là 2 chuyện cách nhau 1 trời 1 vực, thậm chí tình yêu trong phim khi đã có happy ending rồi cũng chưa chắc 2 nhân vật chính sẽ sống hoàn toàn hòa hợp từ đó đến cuối đời. Ta không bi quan đâu nhé, kể cả nàng Công chúa Aurora suốt 16 năm đầu đời sống trong sự chăm sóc của 3 bà tiên, đến lúc cưới Hoàng tử rồi thì chắc gì nàng vẫn trở thành 1 phụ nữ vừa hạnh phúc trong hôn nhân vừa tự chủ được cuộc đời của mình không?

“Dùng bàn tay chàng, mở khóa lòng ta
Bước vào vòng xoáy dịu dàng này
Nghìn thước phong ba, vạn nỗi sa đà
Tình ý vẫn chưa từng thay đổi
Một đời gò bó, nhất niệm thành họa
Càng cố chấp đã sai lại càng sai
Chỉ trong khoảnh khắc, một đời bầu bạn, tan vỡ thành không
Yêu chàng yêu phải sai lầm
Mất nàng mất đi hồn phách
Nực cười vận mệnh trêu ngươi, kiếp sau đời này không nơi trốn chạy
Không phải không thể nói, là ta không dám nói
Một bước mỉm cười, một bước thương tâm
Một bước một kiếp nạn, hóa thành thiêu thân lao vào lửa
Bởi vì yêu chàng, ta không còn là ta nữa
Hãy để tất cả theo gió bay đi
Không phải không thể nói, là ta không nói được
Ôm ấp lời ước hẹn, đừng trách ta yếu mềm
Tình không dung đôi ta, để ta sống vì bảo vệ người
Bởi vì đã yêu người, ta mới trở thành ta
Cùng người trầm luân..”

Nếu như cách đây nhiều năm, có lẽ ta sẽ lập tức si mê hình ảnh Tôn Thượng Bạch Tử Họa & vội vàng tôn Hoắc Kiến Hoa ấy làm hảo mỹ nam của lòng ta, nhưng giờ thì ta chỉ đơn thuần xem huynh ấy như 1 trong những vì tinh tú cao cao tại thượng mà ta sẽ không bao giờ có dịp đến gần. Nếu như cách đây nhiều năm, có lẽ ta sẽ vừa xem phim / đọc truyện vừa khóc cười cùng lúc vì cảm động, vì mong ước bản thân được như Hoa Thiên Cốt, nhưng giờ ta đã biết sớm vứt bỏ những huyễn mộng trong lòng. Gần đây ta nghĩ, xem ai đó như thần tượng để mơ mộng, để yêu, để thèm khát – thật sự là 1 sự đau đớn dai dẳng. Tất cả chỉ là kết quả của ngành truyền thông. Truyền hình & Internet đã gieo vào lòng  thiếu nữ khắp nơi những hình tượng Bạch Y Hoàng Tử siêu thực, kết quả là những câu lạc bộ fan ra đời, những thiếu nữ ngày nhớ đêm mong đến Hoàng Tử mà mình chưa gặp bao giờ, cười khi nghe nhạc của chàng, khóc khi xem phim của chàng, vẽ tranh về chàng & treo đầy phòng, xếp hàng nhiều giờ đồng hồ dưới nắng đến ngất xỉu chỉ để nhìn thấy vài giây chàng ngồi vào xe hơi. Bởi, tình yêu đôi lứa ngày càng khó thành, ngày càng ít được trân trọng, chính vì nhân loại hiện giờ có quá nhiều đối tượng để mơ ước, để so sánh, để lựa chọn.

Dưới sự đồng ý của tác giá Fresh Qủa Qủa, bộ phim được quay dưới 1 kịch bản đã thay đổi khá nhiều, dàn nhân vật được lọc bớt, nhiều chi tiết xuất hiện trong phim với trình tự khác trong truyện – mà chỉ những người từng đọc truyện mới nhận ra. Điều khiến người hâm mộ - & cả ta – thấy bất mãn, đó là đài truyền hình công chiếu bộ phim đã cắt cảnh quá nhiều, khiến những ai chưa đọc truyện sẽ thấy phim khó hiểu. Ngoài ra, những cảnh bị cắt theo ta thì chẳng có gì đáng cắt. Những nụ hôn đẫm máu & nước mắt, những khoảnh khắc cô đệ tử nhỏ tình nguyện hiến tính mạng cho sư phụ mà nàng yêu.. tất cả chỉ để thể hiện rằng dù ái nhân của ta có là thượng tiên đi chăng nữa thì vẫn có những khoảnh khắc đời thường, những giây phút không kiềm chế được bản thân - & nếu ta chấp nhận được toàn bộ thuộc về chàng thì tình yêu ta dành cho chàng mới gọi là sâu đậm. Nhưng mà, phim & truyện phải khác nhau như thế thì những con-nghiện-sự-lãng-mạn như ta mới tốn thời gian tiền bạc mà xem cả 2 thứ. À mà phải xem English version mới thấu hiểu tình yêu của 2 thầy trò họ, nhất là xem trên diễn đàn mà fans vừa xem vừa bình luận thẳng vào phim. Nói thật chứ kẻ có não nhỏ như ta phải xem các bình luận của người khác mới hiểu rõ tình cảm của Bạch Tử Họa dành cho Tiểu Cốt. Ta thích nhất cảnh phim sư phụ dạy đệ tử đánh đàn dây cổ truyền. Tay chàng vòng qua vai nàng, 2 bàn tay đặt trên tay nàng, bình tĩnh dạy nàng cách hít thở và điều chỉnh các ngón tay – trong khi nàng lọt thỏm trong lòng chàng, tinh thần bấn loạn, chẳng đàn được gì. Thân thể chàng như tảng băng ngàn năm nhưng nàng thì cả người nóng ran, đầu đầy mồ hôi. Haha, nếu là ta trong hoàn cảnh đó cộng thêm 1 cây piano, chắc ta cũng chẳng còn bình tĩnh mà đàn.

Các lý do mà tác phẩm Hoa Thiên Cốt được nhiều người hâm mộ (cái này do ta nghĩ ra chứ chưa từng được viết ở đâu nhá):

+ Bộ tiểu thuyết thể hiện đầu óc thông tuệ, khả năng viết văn tuyệt vời của Fresh Qủa Qủa. Những ai có chút máu mê sách trong người nhất định không thể bỏ qua 1 bộ tiểu thuyết đáng đọc như vậy.

+ Hình tượng các nhân vật trong truyện, dù chính hay phụ, đều được xây dựng để đánh thẳng vào tâm lý con người. Hoa Thiên Cốt ngây thơ dễ thương, có tình có nghĩa, kiên cường theo đuổi điều mình muốn. Bạch Tử Hoa băng lãnh thoát tục, khí chất phi phàm, 130% xứng đáng là người đàn ông lý tưởng của các cô gái trẻ. Phàm ở đời cái gì khó nắm giữ thì con người càng muốn sở hữu, như Bạch Tử Họa chẳng hạn. ____ Các nhân vật nam phụ vây quanh Hoa Thiên Cốt, người là Thánh Quân Ma Giới, kẻ là Hoàng Đế, kẻ khác lại kiểu như nhân vật thần bí mà thiên hạ đều phải tìm đến khi có việc cần hỏi… nhưng tất cả họ đều yêu nữ chính đến mức sẵn lòng hy sinh tính mạng, địa vị, chỉ để nàng có cuộc sống bình an. Chỉ cần là thiếu nữ + chưa mất đi trái tim mơ mộng, thì khi xem phim nhất định sẽ mơ ước mình được là 1 nhân vật nào đó trong phim.

+ Riêng ta thích Tiểu Cốt vì ít ra nàng sinh động hoạt bát, sẵn sàng tan xương nát thịt vì sư phụ mà nàng yêu, chứ không đờ đẫn, “đi trên 1 mặt phẳng vẫn có thể vấp ngã” như Isabella Swan. Tiểu Cốt biết tận dụng bộ Thất Tuyệt Phổ mà Bạch Tử Họa truyền cho để tự học, tự mình rèn luyện để tinh thông âm nhạc, kiếm thuật, nấu ăn, bắt mạch bốc thuốc... Nó giống như nàng đã chăm chỉ hấp thu nguyên bộ bách khoa toàn thư & dùng chúng trong cuộc sống. Ta rất ngưỡng mộ 1 cô gái như vậy.

Sau khi lục vấn bản thân, ta nhận ra mình không muốn ở vào vị trí của Hoa Thiên Cốt, mà ta thích làm Bạch Tử Họa hơn. Nhiệm vụ chính của vị tiên cai quản Trường Lưu Sơn là hằng ngày ngắm Mặt Trời lặn ở phía Tây, nhìn bóng đổ của vạn vật để kiểm tra có điều gì bất thường không, từ đó ra tay điều chỉnh. Đương nhiên không phải ta muốn thành đàn ông, nhưng dù có làm 1 Băng Hải Tiên Tử ngày ngày ra mỏm đá cao nhất nơi thiên nhai hải giác trông xuống nhân gian, đời đời kiếp kiếp cô đơn trong gió lạnh, chỉ có cây đàn dây & khóm hoa đào bầu bạn, thì ta nguyện ý làm tiên tử, có pháp thuật + quyền lực + võ công cái thế trong tay, có thể xoay chuyển càn khôn, cai trị thiên hạ theo ý mình, há chẳng phải điều tuyệt vời nhất sao. Cái gì là ngông cuồng hay không thể tha thứ, có thể sống như mình muốn, yêu người mình yêu, dù cuộc đời bất tử hay chỉ kéo dài trong 1 ngày cũng mãn nguyện.

Hiện giờ, mong muốn nhỏ bé của phàm nhân ta đây là tìm mua được trọn bộ Hoa Thiên Cốt tại hội sách 2016. Bỏ qua chi tiết nó là bộ ngôn tình đầu tiên ta rước về tệ xá, nó thật sự là bộ tiểu thuyết tình vân ý vũ xứng đáng có trong tay ta. Nhưng, vạn sự tùy duyên mà. . .

(Sea, 28-2-2016)

Dưới đây có 1 số links ta sưu tầm được về Hoa Thiên Cốt, vẫn đọc được trong tháng 3/2016, còn sau đó có thay đổi hay mất mát gì thì trách nhiệm thuộc về Internet nhé.

Link piano music sheet _ Not to mention (Không thể nói)
Link đọc truyện Hoa Thiên Cốt online:
Tóm tắt nội dung phim Hoa Thiên Cốt:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_Thi%C3%AAn_C%E1%BB%91t_(phim)

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

No Title 55

Ngày mai 20/2, tôi sẽ làm 1 chuyện mà đến giờ - buổi tối hôm trước – tôi còn chưa biết nó đúng hay sai. Có những chuyện tôi làm vào năm 20 tuổi, cố chấp cho là đúng, rồi đến 6~8 năm sau lại muốn tự tát vào mặt mình để trừng phạt cái tội quá ngốc. Nên giờ, chuyện tôi làm vào năm 28 tuổi, biết đâu đến chục năm sau tôi mới biết phân biệt đúng – sai, nhưng trong tình cảm nói riêng & trong cuộc sống nói chung vẫn có nhiều khoảng xám. Có lẽ tôi sẽ cả đời lập lờ trong những vùng xám đó.

Dạo này FB xuất hiện 1 phần ngộ nghĩnh ở mục Profile, “Hãy mô tả bản thân bạn”. Hình như tôi đã viết cái gì đó đại loại như “Lập dị. Cầu toàn. Dưa hấu. Mọt sách. Sắc màu. Nước biển. Charismatic leader. Nhẫn. Tâm. Mây mây.” __ Tôi ko biết ai sẽ “dịch” ra nổi, nên tôi ghi chú thích ở đây. Bản mô tả bản thân tôi sẽ được hiểu như sau: Lập dị. Cầu toàn. Ngoài lạnh lùng trong nồng nhiệt. Thích đọc sách. Không thích những gì đơn điệu. Hay chảy nước muối ở mắt. Có tố chất lãnh đạo charismatic. Cố gắng sống có Nhẫn & có Tâm nhưng hầu hết thời gian đều rất nhẫn tâm. Vân vân. Ngoài ra, “sắc màu” còn ám chỉ “lục sắc”, tức là tôi muốn tiết lộ mình là yêu nữ, nhưng chắc chả ai tưởng tượng tới mức đó đâu, haha.

Hôm qua 18/2, cũng là sinh nhật chàng trai cùng tuổi đầu tiên mà tôi từng thích rất nhiều, đến mức khi he có bạn gái thì tôi đã thất tình & buồn vật vã suốt 4 năm mấy tháng  mấy chục ngày thì mới có thể nói chuyện bình thường như bạn bè với him. Hôm qua 18/2, cũng là ngày tôi unfriend K.L - người mà tôi từng say nắng. Có những người tôi unfriend vì ko biết họ là ai – tôi vốn rất chọn lọc danh sách xin add friend FB của mình mà, nhưng đối với K.L, unfriend bạn ấy là cách duy nhất để tôi ko dính dáng gì đến bạn ấy nữa. Do có 2 cái FB, khi tình cờ đăng nhập 1 FB mà mình ít sử dụng, tôi đọc được các post của bạn ấy mà tôi ko thể đọc khi đăng nhập FB kia >> tức là bạn ấy đã đưa tôi vào danh sách Restricted. Tôi từng đưa người khác vào danh sách đó, nên tôi hiểu khi nào mình đang bị hạn chế đọc post của người ta. K.L. mới cắt tóc nhân dịp năm mới, chụp chung với her Father nhìn như cha & con trai. Bạn ấy đã làm đúng khi chặn FB để tôi ko nhìn thấy kiểu tóc trông-rất-đẹp-trai của bạn ấy. Tôi hoàn toàn hiểu K.L ngăn tôi đọc FB của bạn ấy ko phải vì bạn ấy có ác ý hay ghét tôi, mà vì bạn ấy muốn tốt cho tôi. Nên giờ đây tôi unfriend bạn ấy ra khỏi cả 2 FB của mình, mục đích là để mình đừng bao giờ quan tâm hay lăn tăn bất cứ điều gì về bạn ấy nữa. Tôi nghĩ mình nên biết điểm dừng, biết giữ lòng tự tôn của bản thân.

Trong mục tin nhắn của chiếc Lumia 720 của tôi, tin nhắn chúc Tết được gửi đến từ 4 người phụ nữ tôi đã từng – đang – sẽ thích & yêu. Người tôi đang – sẽ yêu dĩ nhiên là Chị :) 3 người còn lại là Mắt Nâu, Bánh Bao, K.L. Những lời chúc của họ thật sự tốt đẹp, lời nhắc nhở giữ ấm khi mùng 1 Tết lạnh 18 độ… nhưng giờ đây lòng tôi đã ko còn xao động nữa. Tôi là của Chị rồi. Trừ Chị ra, dù tôi biết mình chẳng chiếm vị trí lớn lao nào trong lòng những người còn lại, tôi vẫn ko tránh khỏi có chút mỉm cười (dù là cười gượng) khi thấy mình vẫn được họ nhớ tới, sau chừng ấy thời gian & thăng trầm. Thỉnh thoảng vô tình hay ngu khờ cố ý vào FB Mắt Nâu, tôi thấy chị ấy viết những thứ rõ ràng mang dấu ấn của tôi, chẳng hạn như “FA = freedom & attractive”. Nếu nói dối thì tôi sẽ bảo rằng mình vui khi vẫn được họ nhớ tới, nhưng nếu nói thật thì tôi sẽ chua chát mà bảo rằng tại sao sự hiện diện của tôi ghi dấu trong lòng you sâu như vậy mà sao hồi đó you không yêu tôi. Nhưng thôi, có những điều không nên nói ra nếu không có năng lực gánh lấy hậu quả. Có lần tôi đọc được trong 1 tiểu thuyết bách hợp (xin lỗi quên tựa & tên tác giả rồi) rằng “Con người là sinh vật có nhiều gai nhọn nhất. Khi càng cố gắng tựa vào nhau thì sẽ càng đau”. Nhưng Chị và tôi là 2 sinh vật sẽ KHÔNG BAO GIỜ xù gai để làm đau nhau, không bao giờ.

Chị H của em, nếu chị đọc những dòng này thì chị sẽ tự hỏi nếu em cứ nhấn mạnh mình là của Chị, thì sao em lại viết chi tiết về K.L. như thế. Cho phép em viết ở đây nha, vì có những điều em ko thể nói với ai, nếu cũng ko thể nói với chính mình thì não em sẽ phải chứa quá nhiều thứ. Em im lặng unfriend K.L. như thế, chấp nhận để bị bạn ấy ghét hoặc hiểu lầm, chứ em ko giải thích 1 lời nào cả.

Tiếp. Lúc nãy tôi vừa xem lại bài Lets it go của Nữ Hoàng Elsa hát trong phim Frozen. Tôi thích câu “You’ll never see me cry”, & tôi có ý định sẽ ko để ai khiến mình khóc / thấy mình khóc nữa, nhưng rất khó, vì theo phần miêu tả bản thân trên FB thì tôi là đứa rất dễ chảy nước muối nơi mắt. Vì tôi là đứa hơi bị đa sầu đa cảm, nên việc phải thả bay những tình cảm đã từng rất đậm đều khiến tôi cảm thấy lăn tăn, trừ Bánh Bao, vì bây giờ tôi với bạn ấy hoàn toàn là bạn bè chong xáng, tôi cũng ko hiểu tại sao được như vậy luôn!

Thôi nói lan man nhiều quá rồi, tốt nhất thì từ đây tôi nên áp dụng Mindfulness để sống tiếp. Tôi biết, mình ko nên lạm dụng từ đó, nhưng nó thật sự có ích cho tôi. Nghĩ cũng khó nhỉ, sống ở đời mà ko có tham vọng thì ko tiến lên được, nhưng nếu ko kiểm soát được những mong muốn, tham lam, sai trái của bản thân thì càng nguy hiểm hơn. Nghĩ mới thấy, hình như 1 đứa con gái như tôi vẫn có đôi lúc tham lam trong lĩnh vực tình cảm – nói thẳng ra là muốn được nhiều người thích – thì làm sao trách đàn ông đa tình khi họ cũng muốn chinh phục càng nhiều phụ nữ càng tốt. Eh nhưng tôi hoàn toàn ko có tư tưởng chinh phục của đàn ông nha, tôi chỉ đơn giản muốn có thể làm bạn bè tốt với những người tôi từng thích, nhưng khó quá, vì tâm tôi vẫn chưa tịnh, cảm xúc của tôi vẫn chưa cho phép.

Nice weekends nha lovely dog –cum- cáo non ^_^


(Sea, 19-2-2016)

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Valentine 2016

Mùa Valentine này giống mà khác các mùa Valentine từ 2014 trở về trước. Giống ở chỗ nàng vẫn có 1 mình (theo nghĩa đen), khác ở chỗ nàng đã có Chị. Nàng cặm cụi làm món quà Valentine nhỏ bé mà hoành tráng cho Chị (2 tính chất của món quà nghe thật là mâu thuẫn), trông nó rất xinh, làm xong là nàng thích ngay tác phẩm của mình.

Tối hôm kia, nàng ôm cuốn ‘Tình yêu là ko ai muốn bỏ đi’ của Phan Ý Yên để đọc. Văn phong mà nàng rất thích khoảng 2 năm trước, giờ khiến nàng nhàm chán đến nỗi đọc xong liền nhét cuốn sách lên kệ. Nàng vẫn rất khâm phục cô ấy vì đã viết thành câu chữ & viết hay đến thế về những xúc cảm đời thường, nhưng giờ thì văn của Ý Yên cho nàng cảm giác rằng khi viết những tản văn đó thì Yên khá…rảnh! Chỉ có người rảnh mới buồn vì nhìn thấy trời đang mưa sau khi ngủ trưa dậy! Nàng thì thỉnh thoảng buồn vì mưa đêm, khi nàng nhớ Chị quay quắt mà chỉ có thể cầm ĐT nhắn tin cho Chị-đang-ngủ-của-nàng. Còn sau khi nghỉ trưa mà thấy trời mưa, nàng ko buồn mà chỉ lo, lo rằng trời mưa sẽ làm mờ đi ánh sáng ban ngày, khiến nàng khó nướng bánh hơn!

Cũng may là nàng có khá nhiều việc để làm khi nhớ Chị. Nàng dùng năng lượng của nỗi nhớ để trút vào lao động tay chân, vào origami, vào bếp bánh. Nhưng thỉnh thoảng ko may là bao nhiêu đó chuyện cũng ko làm giảm bớt nỗi nhớ của nàng. Xét kỹ lại thì nàng có thật sự NHỚ Chị ko? Hay nàng chỉ muốn được ở cạnh Chị để cảm nhận rõ hơn về tình yêu & sự chăm sóc của Chị? Rốt cuộc, tình yêu mà mình dành cho người khác là vì người khác hay vì chính bản thân mình?

Tối qua để ko nghĩ lăn tăn về nỗi nhớ, nàng xem phim Tiếu Ngạo Giang Hồ version 1996. Phim đã 20 năm mà vẫn hay hơn, diễn viên vẫn diễn đạt hơn các phiên bản hiện đại gần đây. Nàng nhớ mình đã từng mê mệt Tiêu Cầm Khúc trong phim đến mức đã tự chế ra nó để đàn trên piano. Giờ thì nàng vẫn đàn được Tiêu Cầm Khúc, nhưng qua thời gian, có những thứ đã thay đổi đến mức nàng có cảm tưởng nào giờ mình vẫn vậy, nhưng thực ra nó đã thay đổi. Hồi trước, nàng mơ mộng song tấu piano & guitar với chân mệnh ái nhân, nhưng hiện giờ, gặp được Chị / nhìn Chị / nói cười với Chị cũng đã ko dễ, nói chi là hát chung hay là hòa nhạc cùng :) Nhưng nàng đã quyết rồi, nàng là cô gái sa mạc của Chị, nên nàng sẽ im lặng mỉm cười ở lại hang của mình, ở lại ốc đảo của mình, chờ đợi Chị.

Khi đi bộ ngoài đường, nàng thích đi bên trái, ngược với hướng bình thường của người VN, vì đi bên trái khiến nàng có cảm giác mình đang đi trên những vỉa hè của Singapura. Nhưng, nàng lại ko hẳn muốn đi bên trái trên những vỉa hè VN, vì dòng xe cộ ngược chiều sẽ quan sát được gương mặt nàng, thấy được tâm trạng nàng, buổi tối đèn xe sẽ chói vào mắt nàng vân vân & mây mây. Nói nhiều thế nhưng tối nay nàng sẽ vẫn đi bên trái, đơn giản nó giúp nàng thư giãn.

Nàng ko thích nói câu sáo rỗng này, nhưng trước giờ nàng chưa tìm ra câu gì hay ho hơn, nên nàng phải lập lại thôi. Every thing will be okie, Sea ^_^


(Sea, 13-2-2016)

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2016

Nắng xuân, trà đào & những tâm tình ngọt thơm

Mùa xuân thứ hai Chị bên cạnh nàng. Nàng muốn ghi lại những khoảnh khắc còn hơn cả niềm vui. Trước đây nàng ngây thơ từng nghĩ rằng có người yêu sẽ rất hạnh phúc, nhưng những gì Chị tặng nàng còn hơn cả hạnh phúc. Chị tặng nàng cảm giác yên tâm, được chăm sóc, được tôn trọng, & được yêu thương nhiều thật nhiều hơn cả mức nàng từng tưởng tượng ra.

Mùng 1 Tết, nàng hẹn Chị cùng gia đình nàng tản bộ ở đường hoa. Đường hoa – nói đúng ra cũng là 1 trong những ký ức chẳng vui vẻ gì của nàng, nhưng nhờ 2 lần đồng hành cùng Chị (& hy vọng sẽ có thêm n lần nữa), đường hoa đã trở thành niềm mong đợi đầu năm của nàng. 1 bên là muôn hoa bung nở khoe sắc, 1 bên là nàng chậm bước kiêu hãnh, trong mỗi hành động giơ điện thoại lên chụp hình hoặc bước thong thả cảm nhận nền đường dưới chân, nàng biết rằng mình là cô gái được yêu, được Chị yêu.

Mùng 3 Tết, Chị lại cưng chìu mà dành cho nàng thật nhiều thời gian + sức lực của Chị. Ngồi sau yên xe, tin cậy dựa dẫm & tận hưởng tay lái vững vàng của Chị, nàng được “tha” đi khắp nơi từ nhà đến quận 11 sang quận 8 qua quận 7 về quận 1. Có lẽ cách nàng huyên thuyên suốt quãng đường cũng khiến Chị biết nàng thích thú & phấn khích thế nào. Có những con đường đã rất lâu nàng chưa trở lại, có những con đường nàng được đi lần đầu tiên, cũng có những con đường từng khiến nàng rơi nước mắt mỗi khi nhắc đến tên – nhưng nay, tất cả chúng đã mang dấu ấn của Chị, tất cả chúng đã được Chị khắc ghi những kỷ niệm tươi mới & an lành. Ngồi sau lưng Chị, có lúc nàng cảm động suýt khóc (nhưng ko khóc đâu, Chị đừng lo ^.^) vì Chị đã xóa sạch những hồi ức màu xám ra khỏi nàng. Nàng đâu mong muốn gì cao xa, tất cả những gì nàng muốn chỉ là 1 tình yêu giản dị vậy thôi, vậy mà nàng đã phải chờ đợi 1 quãng thời gian đến-bây-giờ-nghĩ-lại vẫn thấy là rất lâu. Viết đến đây, nàng chợt nhớ đến 1 câu trong diễn đàn yêu chó mèo, nàng xin phép sửa lại cho hợp với hoàn cảnh của nàng “Yêu 1 người ko làm thay đổi thế giới, nhưng sẽ khiến thế giới của người đó thay đổi”. Thế giới của nàng đã từng chút từng chút thay đổi, nàng vui & cố gắng trưởng thành hơn trong thế giới đó.

Sau những lần gặp Chị, nàng thấy ngọt ngào, ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi dù có chuyện gì xảy ra khiến nàng giận điên lên thì nàng cũng sẽ cố nhớ đến Chị & cười 1 mình, còn chuyện khóc 1 mình thì để sau. Chở nàng sau xe, tóc ngắn của Chị không bay vào miệng nàng, nhưng thỉnh thoảng tay Chị siết lấy những ngón tay nàng, & có lần Chị còn mạo hiểm vừa lái xe vừa chạm vào mũ bảo hiểm của nàng. Còn nàng, có thể ôm Chị bất cứ lúc nào nàng muốn, có thể gác đầu lên vai chị bất cứ lúc nào nàng thích, có thể nói cười rúc rích suốt đường đi đường về. Chỉ cần như vậy thôi thì những nẻo đường gió bụi cũng trở thành đáng nhớ, những ngọn gió bình thường thổi lên từ những dòng kênh bình thường cũng trở thành mát rượi, & bầu trời nhạt nắng cùng vài áng mây le que cũng trở thành phóng khoáng phiêu lãng.

Có lẽ, nàng nên tập làm cô gái của vùng sa mạc. Cô gái của sa mạc biết mong đợi người tình của mình, biết rằng người tình của mình ra đi là để tìm & mang về những kho tàng lớn lao. Kho tàng lớn lao thì Chị đã tặng cho nàng rồi, đó là tình yêu của Chị, nhưng đôi lúc / rất nhiều lúc nàng sẽ phải tập mong đợi Chị, vì chỉ có cách đó mới làm dịu đi nỗi nhớ & làm nguôi ngoai trái tim đã trở lại hừng hực của nàng. Nàng sẽ vừa là biển xanh mát rượu vừa là sa mạc nhẫn nại của Chị, ko điều gì có thể khiến Chị lo lắng về tình cảm của nàng từ nay đến 50 năm sau, nha ^.^


(Sea, with HTK, 10-2-2016, mùng 3 Tết Bính Thân)