lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

17.3.2017

Lại viết.

Biển thừa nhận mình thích mua sắm, nhưng ko phải mua sắm 1 cách tùy tiện. Trước khi mua thứ gì, Biển đầu cân nhắc rất lâu và rất kỹ, có lẽ đó là lý do Biển thích đi AEON khi cần thỏa mãn sở thích nhìn-ngắm-rồi-mới-mua của mình. Ở siêu thị chỉ có camera, ko có người bán đứng kế bên nhìn chằm chằm theo dõi xem mình có ăn cắp ko, muốn ngắm và cân nhắc bao lâu tùy thích. __ Và chính vì trước khi mua gì cũng cân nhắc lâu và kỹ, Biển rất hài lòng với quyển sách “Chef- Đầu bếp chuyên nghiệp” của tác giả Hungazit Nguyen, quyển sách mà Biển đã xem-kỹ-rồi-mới-mua trong hội sách Tiki 3/2017 vừa qua. Hễ cầm đến quyển sách đó thì Biển lại nhớ bối cảnh khi mình mua, nhớ là đã được Bạn cầm dùm bao sách rất nặng. Có những món đồ tự thân nó đã là 1 niềm vui, mà những thứ nó gợi nhớ cũng là niềm vui. Cũng như Mộc Trần Châu mà Biển đang đeo trên cổ vậy.

Quyển “Chef – Đầu bếp chuyên nghiệp” đó được Biển đặt trong bếp. Kể ra thì rất phong lưu tao nhã, Biển đọc nó sau mỗi lúc quay cuồng với bếp núc, đọc nó lúc ngồi chờ sấy bánh và chờ bánh nguội, đọc nó sau khi đã dọn dẹp và tay khô ráo sạch sẽ để lật sách. Từ lúc mua đến nay đã nửa tháng nhưng vẫn chưa đọc xong. Chỉ riêng chương đầu đã đọc đi đọc lại 3 lần, và chắc chắn sẽ còn đọc nhiều lần nữa đến khi thấm nhuần. Có thể nói hơi quá nhưng Biển thấy nó giống như 1 quyển bách khoa toàn thư về bếp. Dĩ nhiên nó ko chỉ cách làm toàn bộ các món ăn trên thế giới, nhưng kiến thức tổng quát nó cung cấp về ngành bếp thật đáng nể. Chưa nói đến chuyện muốn trở thành đầu bếp chuyên nghiệp thì nên đọc quyển đó, Biển nghĩ nó cũng rất thích hợp với những ai yêu nấu ăn và muốn đưa khoa học vào ngành bếp. Biết đi chợ lựa đồ và nấu nên những món ngon – đó chỉ là phần ngọn. Phần gốc là phải nắm vững đặc tính của các loại thực phẩm, cách chúng biến đổi thành thức ăn ngon như thế nào; là phải biết tổng quan về ngành bếp gồm có những vấn đề gì; là phải biết nên làm thế nào để gửi gắm tất cả tâm tư vào món ăn sao cho thực khách cảm nhận được….. Đối với 1 người quan tâm đến nhiều lĩnh vực của cuộc sống như Biển, chỉ riêng ngành bếp đã là 1 thế giới RẤT RỘNG LỚN mà Biển học hỏi cả đời cũng chưa đủ.

Kể đi kể lại hoài chắc người đọc cũng nhàm, nhưng Biển vẫn / và chắc sẽ ko quên cơ duyên đầu tiên của mình với bếp-bánh. 1 ngày đẹp trời mua được quyển “Nhật ký học làm bánh” tập 1 của Linh Trang đang bán giảm giá trên Tiki, đến giờ Biển vẫn ko hiểu vì sao mình mua nó! Chẳng lẽ vì tò mò mà nó lại đang giảm giá? Chứ thiết kế bìa cũng ko đẹp đến mức quyến rũ được Biển. Mua về cũng bao lại cẩn thận và cất lên kệ! Gần 2 năm sau mới lôi ra và tập tành những món bánh đầu tiên với sự hướng dẫn của 1 người bạn nam. Mục đích ban đầu của việc dấn thân vào bếp-bánh là để có thể làm cho gia đình / Luyến Nhân những món ăn thơm ngon chứa đựng tình cảm của Biển. Thế mà giờ đây khó khăn lắm mới có thể cho Luyến Nhân enjoy tay nghề đã thăng tiến hơn của Biển. Cuộc sống này quả thật có nhiều chuyện khiến Biển chỉ muốn dùng 1 con dao dài 16cm mà đâm nó hàng chục nhát, cuối cùng băm nhuyễn nó ra rồi vứt đi cho khuất mắt.

Thật ra đã từng có lúc cầm con dao bếp của Đức trên tay, chiêm ngưỡng độ bén của nó và nghĩ đến chuyện nếu cắt nó vào mạch máu ở cổ tay thì sẽ ra sao. Giờ thì những suy nghĩ đó đã hoàn toàn qua rồi, nhưng Biển vẫn nghĩ tự tử ko phải là hèn nhát. Tự tử chỉ là 1 cách giải thoát, và phải có dũng khí mới làm được. (Biển chưa đủ dũng khí). Đừng có nói đến gì mà nỗi đau của người ở lại, nếu đã đau lòng như thế thì từ đầu đừng lấy tình thương ra làm lý do để tổn thương người khác. Thế giới đông như vậy, bớt đi Biển thì cũng chỉ tốt hơn cho môi trường thôi.

Chậc, bài viết có vẻ đang chuyển sang 1 màu sắc u ám. Lúc đầu chỉ muốn viết ca ngợi quyển sách “Chef – Đầu bếp chuyên nghiệp” thôi mà. Chọn sách quả thật là 1 việc rất thú vị, giống như đứng trước 1 công viên xanh um rậm rạp, biết rằng khi bước vào, mỗi góc rẽ đều sẽ đem đến những bất ngờ. Cầm lên 1 quyển sách dày cộm và đọc thử cũng giống như vậy, nhất là những quyển ít ai để ý.

2 hội sách giảm giá gần đây Biển đi, có 1 quyển là nhật ký của người lái taxi có học nhất Singapore, tựa chính của nó là “Lên xuống dòng đời”. Có lẽ cái tựa quá thăng trầm cộng với thiết kế bìa khá đơn giản khiến giới trẻ ít chú ý, nhưng chỉ thoáng nhìn qua cái bìa thì Biển cảm thấy 1 sự quen thuộc ko giải thích được, thế là đọc thử và quyết định rước em nó về nhà, kết quả là vừa đọc vừa chấm chấm nước muối chảy ra từ mắt. Quyển sách ấy cũng đã được song thân chuyền tay nhau đọc và khen ngợi. Đối với người ko biết, đọc xong có thể kết luận Singapura chỉ là 1 đất nước chẳng khác gì VN, cũng có những con người lương cao nhưng vô văn hóa, có những đứa trẻ đi nhà thổ quá sớm và chuyện lừa những thiếu nữ nhẹ dạ vào đường dây buôn người, nhưng chỉ khi đích thân trải nghiệm mới nhìn ra những điểm khác biệt, và chính những điểm khác biệt đó mới là lý do khiến Biển yêu thích Singapura nhiều như vậy.

Trở lại chuyện chọn sách, cũng nhờ sở thích cầm lên những quyển ít người để ý mà đã phát hiện được 1 kho tàng nho nhỏ: 1 quyển sách về lãnh đạo. Ko nói tựa ở đây đâu. Chưa đọc hết đã băn khoăn nhận thấy bản thân chẳng có chút tư chất lãnh đạo nào, vậy mà nào giờ cứ kiêu hãnh tự xưng mình là charismatic leader. Những đặc tính như nói chuyện hòa đồng, hiểu tâm ý người khác, thường xuyên mỉm cười hòa nhã, truyền cảm hứng, nhìn xa trông rộng, biết lắng nghe, biết định ra mục tiêu cụ thể và kiên trì theo đuổi mục tiêu .. và 800 điều khác nữa, Biển chẳng có được 1 điều nào. Liệu bây giờ nên cố gắng luyện tập thêm, miễn cưỡng biến cáo non thành 1 nữ hoàng sói, hay là đành ngậm ngùi từ bỏ ý định làm minh chủ của bản thân và ngoan ngoãn lui về làm culi dưới trướng người khác?......

Nhưng thường thì khi Biển hỏi “liệu mình có làm được điều đó ko” thì 80% là Biển sẽ cố gắng làm nó, dù nó nằm ngoài tầm tay. Vậy có thể coi là kiên định hay viễn vông nhỉ.

Chẳng hiểu sao dạo này hay viết được kha khá dù vẫn thường lan man lạc đề như hồi trước. Chẳng lẽ tình trạng bị cấm đoán đã khiến tư tưởng muốn phản đối bằng cách kêu gào qua chữ viết? Dù sao đi nữa, đọc và viết vẫn có tác dụng khá tốt đối với Biển, cho nên sẽ duy trì nó như 1 nguồn an ủi hữu hiệu.

Cố lên Biển, đừng dừng lại. Dù có phải khóc và phải tự ôm lấy mình, hãy cứ bước về phía trước nha. Tất cả những hàng rào đó, dù có cứng như thép và nhọn như gai, cũng có ngày sẽ gãy vỡ dưới chân Biển, và Biển sẽ vượt qua. Nếu nó ko tự gãy vỡ thì hãy dùng sức dẫm đạp cho nó gãy vỡ đi.


(Sea, 17-3-2017)

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

16.3.2017

Chị, lẽ ra em viết bài này ở nơi khác, vì em ko muốn chị đọc được. Lý do ko muốn chị đọc: vì chị sẽ biết em đang thích gì. Nhưng rốt cuộc em vẫn viết ở đây, vì bài viết này ít ra cũng là 1 bài tươi sáng, kể về những sự kiện vui vẻ. Em đã rất thường đến chân trời góc biển để than thở khóc lóc, cho nên mỗi khi có chuyện gì vui vẻ tích cực cũng nên mang đến đây kể, ko thôi chốn trời biển này chỉ toàn tiêu cực thôi thì tội nghiệp nó lắm!

Sáng nay Biển cùng em gái Luvias đi AEON với 1 người mà trong thời điểm này Biển có phần ko muốn đi chung. Càng chạy xe nhiều thì tay lái của Biển càng vững hơn. Nhất định sẽ đi đại lộ Võ Văn Kiệt thêm nhiều lần nữa đến khi nào thuần thục đường ở khu vực đó. (Khu vực đó là khu vực nào? Nó kéo dài từ Q5 đến tận Q11 lận!). Trở lại chuyện tay lái vững. Chính vì tay lái vững hơn nên sáng nay có thể chở M 1 cách bình tĩnh, ko giật cục, M ngồi cũng thấy thoải mái hơn chứ ko lo sợ thon thót như hồi trước. Nhưng tay lái của Biển vẫn chưa chở được 3 người là Chị, bạn Bánh và cô Jtk, vì họ vốn là những người chạy xe QUÁ XỊN và thật sự thì Biển thích được họ chở hơn là chở họ. Nhưng mà, tuy tay lái vững bao nhiêu thì mỗi khi thấy bóng bò vàng phía xa thì Biển luôn lo sợ mơ hồ. Đã 3 lần bị vịn, trong đó 1 lần bị cướp tiền nên nỗi sợ bị bắt oan đã in sâu vào não Biển. Khi ngta đã dùng quyền lực để cướp thì người hiền như Biển chẳng có cách nào thoát được cả (thật ra đã thoát 2 lần rồi).

Bất kể tâm trạng Biển đang thế nào, dường như AEON luôn là nơi chốn Biển có thể tìm thấy niềm vui nhẹ nhàng và chút bình yên. Biển rất thích quầy rau tự chọn của AEON, là nơi luôn có gần chục loại rau đã được làm chín (carot, potatoe, pumpkin, shalott, corn, broccoli…), để sẵn hộp và kẹp gắp / muỗng lớn để lấy rau, bên cạnh còn có đầy đủ các loại sauce trộn rau. Thay vì vào các nhà hàng ở tầng 1 hoặc tầng 2 thì chỉ cần đến bakery lựa các loại bánh yêu thích, đi lòng vòng food court mua các món ăn yêu thích, cộng thêm hộp rau tự chọn thì rẻ hơn khá nhiều, đủ no và rất tốt cho sức khỏe. Í mà mục đích lúc đầu viết bài này ko phải để kể về rau.



1 lần nữa, khi đến trước quầy đồng hồ Casio Baby-G thì 1 mãnh lực vô hình lại kéo Biển dừng chân khá lâu. Nhớ ko lầm thì từ năm ngoái hoặc năm ngoái ngoái nữa, khi đi Cresent Mall với Chị thì Biển cũng đã đứng rất lâu chỉ để ngắm đúng cái đồng hồ mà sáng nay Biển ngắm. Thật ra đã có 1 cái màu đen chữ trắng mua hồi 2014, rất ít khi đeo nhưng xài mỗi ngày, đi đâu làm gì (trong nhà) cũng tha theo (kể cả trong bếp và trong nhà tắm), dùng nó để xem giờ còn nhiều hơn dùng ĐT xem giờ. Mỗi lần thay pin tốn ko ít tiền nha. Nhưng bên cạnh đó từ khi thấy em đồng hồ màu da trời thì giống như bị phải lòng em ấy (theo kiểu Biển phải lòng những thứ mà Biển từng mua), cứ nghĩ nếu có được thì sẽ rất rất rất vui. Liệu có phải đó là tâm lý cái gì mình chưa có được thì mình càng thèm muốn hay ko? Chắc là ko phải, vì có những thứ Biển đã có rồi nhưng vẫn rất rất yêu thích (em Luvias này, nước sơn móng tay từ HongKong này, em Z5 Dual này, bé cá xanh mua được trong 1 chuyến đi dạo tình cờ này, và 800 thứ khác do mua được hoặc do Chị tặng). Cho nên, thứ gì Biển đã tăm tia và yêu thích lâu như thế, Biển có nên làm chuyện nông nổi là bỏ 1 số tiền ko nhỏ ra để mua nó về ko nhỉ? __ Câu này ko thể hỏi ý kiến HTK được…..

Đồng hồ ấy có màu giống màu sơn móng Revlon Lovestruck trên tay phải Biển hiện giờ. Nếu mà đeo lên tay sẽ tạo nên 1 sự đồng điệu dịu dàng. Chợt nghĩ trước giờ vốn ko thường đeo đồng hồ, nếu mà có em nó chắc sẽ có 1 thói quen mới là chăm chỉ đeo và vệ sinh đồng hồ! Biển thật ko thể lên núi tu chùa được, lòng sân si còn quá nhiều, sự ưa thích vật chất còn quá mạnh, tâm ko tịnh như thế thì chỉ có cố sức tập Mindfulness chứ chưa thể tu chùa được!

Khi viết bài này thì đã vẽ xong cái bookmark thứ n. Công nhận chỉ cần có ý tưởng thì việc vẽ dễ như thở vậy. Khi vẽ, Biển nhớ đến Chị. Biển đã-đang-sẽ vẽ nhiều thứ cho Chị. Có thể đối với người khác, bookmarks vẽ tay chẳng khác gì những mảnh giấy lộn mà ngta có thể vứt bất kỳ lúc nào, nhưng Chị là người có nhiều sách, Biển tin là Chị sẽ dùng chúng với đúng mục đích sử dụng.

Mắt mệt rồi, sẽ đi ngủ sớm để mai tiếp tục 1 cuộc sống có ý nghĩa và mục đích. Đang cân nhắc về việc đi học trường y Lê Hữu Trác. Có vẻ đó là trường tư, và cơ sở ở HN cũng có khá nhiều tai tiếng. Nếu phải đóng 25tr chỉ để lấy tấm bằng mà Biển sẽ ko dùng vào việc gì, thì có lẽ dùng số tiền ít hơn mua sách thuốc về tự đọc và tham khảo thêm từ các thầy thuốc quen còn hơn.


(Sea, 16-3-2017)

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

14.3.2017

2 ngày 13 và 14/3/2017 có vài điều đáng nhớ nên muốn ghi lại.

Sáng 13 có hẹn với Chị, dắt em Luvias ra khỏi nhà thì đề máy ko nổ. Ngậm ngùi nhờ ba đẩy trở vào, nghĩ rằng chắc chuột cắn dây điện. Mấy tuần nay trong nhà xe khá nhiều chuột, con nào con nấy to bằng tay bạn Biển (từ cổ tay đến gần khuỷu tay), bò nghênh ngang cả trên lò nướng (đã được phủ bạt). Trưa dắt xe đi sửa, tuy đường chim bay chỉ khoảng 100m nhưng cáo đi bộ và dắt chiếc xe 110kg cũng mệt run tay run chân. Bác sửa xe rất tử tế, lấy ghế cho ngồi, bật quạt cho mát, sửa xong ngon lành cành đào chỉ tốn 40k thôi. Vẫn còn tiếc sao lúc đó ngớ ngẩn lẩm cẩm quá mà ko gửi bác 50k luôn.

Đi đổ xăng và chạy qua thăm Chị. Nói chuyện ít thôi nhưng vui. Chẳng muốn cứ phải lén lút và giành giật chút ít thời gian đi gặp Chị như vậy, nhưng hoàn cảnh bắt buộc thì phải chịu thôi. Dù sao ko phải xa cách mấy tỉnh hoặc Bắc –Nam cũng là may rồi. Em sẽ cố gắng nhẫn nhịn và hết sức trân trọng mối quan hệ này, nhen chị.

Chiều, lần đầu thử làm hoành thánh chiên. Nhân gồm có thịt xay, carot bào, đậu hũ trắng dầm nhuyễn, trứng gà, ta nói nó vừa mềm vừa ngon, thêm lần này nêm nếm rất chuẩn nên rất nhon. Ko hiểu sao người nhà ko thích cho taufu trắng vào nhân, trong khi mình thì thấy nó vừa làm cho nhân mềm hơn mà ko bị béo như mỡ (nhân nhiều mỡ cũng mềm nhưng béo), bên cạnh đó taufu là thực phẩm chứa lượng omega-3 nhiều xếp thứ 2 sau cá hồi, vậy mà ở nhà chỉ có mỗi mình thích ăn. Hoành thánh chiên rất nhon, ăn với tương cà Cholimex cực kỳ hợp. Hồi trước thích tương cà Heinz nhưng từ lúc làm quen với Cholimex thì thích nó luôn. Tuy hãng Heinz đã điều chỉnh công thức sản phẩm cho phù hợp với mỗi địa phương, nhưng cá nhân mình thấy tương cà Heinz vẫn nhiều chua nhiều mặn, trong khi tương cà Cholimex thì ngả sang ngọt nhiều hơn, phù hợp với khẩu vị miền Nam VN. Ôi mà lạc đề sang tương cà rồi. Nói túm lại là hoành tháng chiên rất rất nhon, ko thua gì hoành thánh của hàng đồ chay gần nhà hay bán vào ngày rằm. Làm được món này, lòng có chút buồn vì ko biết đến bao giờ mới có thể làm cho Chị ăn. Còn bạn Bánh thì đã hẹn rồi, hôm nào làm nữa sẽ mời bản tới nhà rồi chiên cho bản ăn.

14/3 là White Valentine (do người Hàn nghĩ ra). Mình chẳng nhớ gì về ngày này, chỉ là sáng tự nhiên có hứng thú ghé hàng quần áo ngoài chợ mà mình đã tăm tia từ tháng 12 năm ngoái. Ko ghé thì thôi, ghé thì tiêu ko ít tiền. Chọn được 3 cái áo rất đẹp và rất hợp với mình, coi như trung bình mỗi cái 200k. Thật ra nếu là con triệu phú thì chắc mình đã chọn nhiều hơn và ko phải đắn đo gì cả. Mình rất thích tủ quần áo, phải nói là gian phòng để quần áo của cô nữ chính trong phim Sex And The City. Theo mình ước tính thì phòng đó ngang 2m dài 3m, 2 bên là 2 hàng tủ âm tường chứa quần áo và trang sức, cuối phòng là 1 kệ giày 5 tầng kéo hết chiều ngang gian phòng, giữa phòng là 1 băng ghế đệm để ngồi mang giày hoặc để ngồi nghĩ xem nên mặc gì. Mình nghĩ mình ko phải “cô gái vật chất”, mình cũng duy tâm lắm chứ ko duy vật, nhưng mình rất rất rất rất thích có 1 phòng đậm chất fashionista như thế, trong tương lai nếu có khả năng, mình nhất định sẽ biến nó thành hiện thực.

Trưa ngủ dậy thì quyết định cùng chiếc Mưa màu xanh rong ruổi trên đại lộ Võ Văn Kiệt. Từ năm ngoái khi được bạn Bánh chở trên đó, mình đã thắc mắc ko biết nếu từ Q1 đi thẳng hoài đại lộ đó thì sẽ đi được đến đâu, thế là hôm nay mình chạy từ chân cầu Khánh Hội, định là đến Ng Tri Phương sẽ quẹo để về, nhưng đến Ng Tri Phương thì mình ko nhìn thấy tên đường và chạy vượt luôn thêm khá nhiều km. Đến khi thấy đường Phạm Phú Thứ thì mình bắt đầu hơi hoảng và tìm cách quay về. Nghĩ ngợi 1 lúc thì mình quyết định chạy đến khi gặp chỗ quay đầu xe để về bằng Võ Văn Kiệt luôn, thế là phải chạy thêm khoảng 2km nữa đến tận giao lộ với An Dương Vương mới có thể quay đầu xe. Lúc qua cầu Lò Gốm và cầu Rạch Cây thì mình có 50% phấn khích (vì đường xa + tốc độ) và 50% hoang mang (ôi tui đang đi đâu thế này). Lúc quay lại và chạy khoảng 10km thì mình đã thấy đường Ng Tri Phương và quẹo để về, mừng ghê.

Mục đích của chuyến ra khỏi nhà trưa nay là để ghé nơi bán sách của NXB Trẻ trên đường Lý Chính Thắng để mua những quyển mới ra của bộ Horrible Science, nhưng khi tìm được đường về rồi thì mừng quá chạy về luôn mà ko ghé mua sách, dù có đi ngang cửa hàng sách! Bạn Biển đáng chán ghê hỉ. Đợi lần sau đi mua sách thì kết thúc đợt giảm 30% rồi!

Sẽ nhiều lần nữa cùng em Luvias đi lại tuyến đường hôm nay, và đi vào những đường nhánh từ đại lộ Võ Văn Kiệt. Tự nhiên nhận ra hôm nay mình đã thực hiện được 1 trong các mơ ước lớn của mình đó chứ. Cứ cố gắng và kiên định, chân thành và nỗ lực, chắc sẽ thực hiện được mọi giấc mơ của mình mà, hén Biển. Sau chuyến đi, dùng trang web http://www.gmap-pedometer.com/ để đo số km đã đi được: khoảng 30km cả đi lẫn về, tính ra cũng xa cỡ đi chùa Bửu Long rồi chạy về. Hình như sau vài lần đi chơi xuyên trưa với Chị thì mình đã quen với việc dùng sức trong 1 khoảng thời gian dài (vài tiếng!). Hồi trước nghĩ đến chuyện lái xe liên tục 30km chắc sẽ mệt lắm, nhưng hôm nay đã làm được mà ko mệt như mình tưởng, dù bây giờ khi đang gõ những dòng này thì rất là đuối, hehe. Mai mốt sẽ thử chạy đến vòng xoay Mỹ Thủy xem sao, hehe.

Cách đây khoảng 2 tuần, ngay từ khi xem tập đầu tiên của bộ phim Họa Sĩ Gió thì tay nghề vẽ dường như được đánh thức trở lại. Đột nhiên cảm thấy cầm bút vẽ là 1 điều dễ dàng như thở, thế là bắt đầu vẽ những bookmarks thật đẹp để tặng xung quanh. Cũng đã vẽ xong 1 bức tranh cỡ postcard để tặng Chị, chắc chắn Chị sẽ rất bất ngờ thú vị với nội dung của nó. Nói đến chuyện tự dưng thích vẽ trở lại, và vẽ đẹp nữa, thì lại phải cảm ơn bạn Bánh. Chính bạn ấy đã giới thiệu bộ phim đó cho mình. Sẽ vẽ tặng bản vài cái bookmarks theo chủ đề bản yêu thích.

Mục tiêu của năm 2017 này là
+ Ít nhất mỗi tuần đọc được 1 quyển sách và ghi chú lại tựa đề, tác giả
+ Làm được các thể loại bánh mì do cô Linh Trang dạy
+ Cùng em Luvias khám phá thêm nhiều tuyến đường mới
+ Giảm còn 55kg
+ Nghiêm túc xem xét việc theo học trường y Lê Hữu Trác

Các mơ mộng ko biết khi nào thành hiện thực là
+ Đi Vũng Tàu bằng Luvias
+ Đi Singapore cùng Chị
+ Có 1 chiếc giường king size và có thể cùng Chị lăn lóc trên đó

Giờ mệt rồi nên đành gác lại bộ phim muốn xem. Niềm vui cuối ngày là vừa download được 3 quyển ebooks trong bộ Tứ Thư Lãnh Đạo thay vì tốn tiền mua sách giấy. Thật ra ôm sách giấy đọc cùng 1 tách mocha sữa thật to vốn là 1 niềm vui lớn, nhưng sách giấy của bộ này dày nặng, ko thích hợp để mang đi du lịch, cho nên đành hài lòng với ebooks. Thiết nghĩ bây giờ mà đi du lịch, chắc chỉ cần em Sony Z5 Dual là đủ, hehe.

Chúc Biển ngủ ngon và sớm thực hiện được các mục tiêu cũng như mơ mộng của Biển


(Sea, 14-3-2017)

Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

6.3.2017

Bài này Biển nghe trong khi viết, nếu người đọc muốn nghe trong khi đọc thì cũng thích hợp.

Chị, sáng giờ em đã đọc hết quyển sách hơn 570 trang, là phần 3 của 1 bộ sách thể loại phiêu lưu kỳ ảo mà em đã đọc mấy năm nay, của tác giả Cassandra Clare. Từ lúc đọc bộ Twilight của Stephenie Meyer, em đã nhận ra mình có 1 đặc điểm ngồ ngộ: đó là sau khi tập trung đọc 1 quyển văn học nào đó xong, em thường có hứng để viết, và bài viết đó sẽ mang văn phong giống với tác giả em mới đọc. Lúc đọc Phan Hồn Nhiên và Phan Ý Yên, em cũng viết ra những bài có giọng văn giống họ. Nói tới nói lui nãy giờ, ý em chỉ là vì vừa đọc xong 1 quyển sách hơn 570 trang nên em có vài điều muốn viết.

Trong quyển em vừa đọc, có 1 câu em rất thích. Em ko thể viết lại chính xác nội dung của nó, nhưng em sẽ viết đại ý. “Cuộc đời giống như 1 quyển sách…”. Nào giờ em ko nhìn nhận cuộc đời như thế. Em chỉ thấy vui, thấy buồn, thấy giận dữ, thấy hy vọng và tuyệt vọng, nhưng em chưa từng nhìn nó như 1 quyển sách để đọc. Và hơn cả để đọc, nó là 1 quyển sách mà em là người sẽ viết ra. Giờ em hiểu vì sao em rất coi trọng tình yêu và thích đi du lịch. Cả 2 điều đó đều giúp em có nhiều dữ kiện đáng giá vô cùng để viết vào quyển sách đời mình. Chỉ quanh quẩn với khu phố và xóm chợ, với những con đường tuy rộng nhưng nhiều bụi của thành phố, em luôn có 1 cảm giác tù túng. Cảm giác đó được cuốn trôi khi em gặp chị, nhưng giờ khi ko được phép gặp chị nữa, cảm giác đó trở lại mạnh mẽ hơn. Người ta nói ‘người mù bẩm sinh thì hạnh phúc hơn người đã từng nhìn thấy rồi mới mù, vì người mù bẩm sinh không biết bản thân đã mất những thứ gì”. Tình trạng của em hiện giờ là ‘biết bản thân đã mất những điều gì’. Em ko biết mình sẽ chịu đựng được bao lâu, sẽ thất thường bao lâu, nhưng em nghĩ mình có thể vượt qua và bình thường trở lại, rồi em lại lo lắng nếu em bình thường lại thì em có trở nên quá vô cảm rồi ko.

Từ bữa đi ngang Sushi Bar và thấy họ đang tuyển người, em thật sự hứng thú với cảnh tượng mình làm phụ bếp trong nhà hàng Nhật, hoặc trong 1 bếp bánh nào đó. Em hiểu rõ hoàn cảnh của mình ko thuận lợi để đi làm. Thật là 1 điều khó chịu khi sống chung với những người vừa muốn mình đi làm, vừa muốn mình phục vụ họ chu đáo. Họ kêu em nghĩ đến việc hẹn hò với nam nhân và lấy chồng, rồi suốt ngày kể những câu chuyện về sự bội bạc của đàn ông, về những cặp đôi sau khi cưới đã trở nên tàn tạ thế nào cả về nhan sắc lẫn tâm hồn. Rốt cuộc em rút ra là ‘Nếu mình sống theo ý muốn của người khác, thì đó chỉ là thảm họa. Nhưng khi nào họ vẫn có quyền trên mình, thì làm trái ý họ cũng là thảm họa’. ____ Sau này khi đã được tự do, nếu sức khỏe của em còn cho phép, thậm chí dù trở thành cô chủ nhỏ của ngôi nhà to, em vẫn muốn đem sức lực và tài nghệ của mình ra để tạo nên những món ăn ngon và đẹp cho người khác thưởng thức. Em đã bỏ hẳn ý định tìm minh chủ cho mình rồi, dù có đi làm cho người khác, em vẫn sẽ là minh chủ của chính mình, chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống, chẳng cần lúc nào cũng nơm nớp sợ bị nghe những lời khó nghe sẽ khiến mình khó chịu nữa.

Sau khi xem phim Thập Lý Đào Hoa, em nảy sinh 1 suy tưởng điên rồ là ước gì mình có thể sống bất tử như thần tiên. Như vậy em có thể trẻ đẹp mãi để đem tặng bản thân cho người mà em yêu, ko lo lắng về tuổi tác hay vết hằn ở đuôi mắt em. Có lẽ, chỉ là có lẽ em sẽ bình thản hơn để chờ đợi đến ngày em ko còn bị cấm đoán nữa. Sự bất tử sẽ giúp em có thể đi đến mọi nơi em muốn, làm mọi điều em muốn.

Nhưng cho dù ko bất tử, em cũng sẽ cố gắng đến cùng, nỗ lực đến cùng để viết quyển sách cuộc đời mình sao cho trước khi chết, em sẽ ko có gì hối tiếc. Thật ra, đã gặp được chị, đã được chị yêu thương, đã cùng đi qua những nẻo đường chúng ta đã đi, em đã thấy đủ, ko có gì hối tiếc. Nếu phải buông bỏ cuộc đời ở độ tuổi này, điều em tiếc chỉ là những gì còn chưa thể làm với chị, những nơi chưa thể cùng đi với chị. Viết đến đây, tự dưng em hình dung ra cảnh chúng ta cùng ngồi trên 1 bờ sông cỏ xanh mướt, nắng ấm trên đầu và bướm bay xung quanh, và em sẽ hát cho chị nghe. Em biết giọng em cũng tàm tạm nhưng ko có kỹ thuật xướng ca (nói trắng ra là hát ko hay), em cũng ko biết sẽ hát bài gì thích hợp trong hoàn cảnh đó, nhưng nghĩ nếu có thể dùng âm nhạc để diễn tả lòng mình lúc đó, sẽ là 1 điều thật đẹp.

Em đã ko chờ được đến gần birthday mà đã sơn bàn tay phải bằng màu Lovestruck. Trong từ điển màu sắc của giới thời trang, màu này có tên là Baby Blue. Chị tra Google Image sẽ thấy. Giờ 2 bàn tay của em khác màu nhau, tay trái là màu da trời của The Face Shop, tay phải là baby blue của Revlon. Em còn có ý định sơn xen kẽ màu Fullhouse và màu Lovestruck, cứ 1 ngón màu này 1 ngón màu kia, và chắc em sẽ làm vậy thật sau đợt sơn lần này. Thật ra em cũng có chút băn khoăn rằng phụ huynh sẽ có thái độ thế nào khi em sơn móng kiểu vậy, nhưng chuyện sơn móng tay xen kẽ 2 màu khác nhau ko vi phạm gì đến tôn giáo, ko vi phạm pháp luật, nên em cho rằng mình ko làm điều gì sai.

Giờ em xin phép viết vài dòng cho bạn Dumpling nha chị.
……………………………………………………..
Gửi bạn Bánh, tôi ko biết bạn nghĩ gì khi cầm dùm tôi bao sách khá nặng lúc chúng ta cùng đi hội sách Tiki. Tôi biết bạn ghét bị người khác xem bạn như con trai, nhưng tôi thấy rằng có rất nhiều lời nói hành động của bạn khá nam tính. Điều chính yếu tôi muốn nói là ‘Cảm ơn bạn vì đã cầm sách dùm tôi. Cảm ơn bạn vì đã khiến tôi cười’.

Tôi luôn muốn kiểm soát được bản thân, nhưng khi bạn vừa cầm bao sách nặng đó, tôi đã vô thức và rồi ý thức rõ ràng rằng mình đã cười thật vui vẻ (tôi ko muốn dùng từ ‘cười thật hạnh phúc’ vì từ đó chỉ dùng cho người yêu). Có thể đó chỉ là 1 hành động nhỏ nhặt với bạn và bạn ko có ý gì cả, chỉ là sự tử tế đơn thuần, thì nó vẫn làm tôi cảm động, giống như lần trước bạn đến chở tôi đi dạo vì biết tôi đang buồn vì bị “giam lỏng”.

Tôi chưa từng quên khi bạn từ chối tình cảm của tôi vào năm 2014, tôi thật sự đã hiểu 1 trái tim rạn vỡ là như thế nào. Tôi dường như đã nghe được tiếng rạn vỡ của nó. Nhưng tôi chưa từng tưởng tượng ra chỉ sau đó hơn 1 năm, tôi lại có thể trở thành người được bạn ko tiếc công sức mà chở đi chơi khắp nơi, dỗ dành tôi khi tôi buồn, và có những lời nói hành động mang tính chất an ủi rất hữu hiệu với tôi. Bạn tự xưng rằng bạn xấu tính, ích kỷ, điên điên, sống “trên trời”… nhưng tôi thấy đối với tôi, bạn ko mang bất kỳ tính xấu nào trong số đó.

Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận thấy tất cả những người tôi từng yêu (nếu có thể gọi thứ tình cảm ngây ngô nồng nhiệt hồi xưa là “yêu”) mà đã từng từ chối tôi, giờ đây họ đối xử với tôi còn hơn cách tôi từng muốn. Với kiến thức tâm lý của mình, tôi vẫn chưa tỏ tường được rằng họ làm vậy với tôi vì họ hối hận đã từ chối tôi (chắc ko có vậy đâu nhỉ) hay vì họ hài lòng với Tình Bạn như thế này, ko quá sâu đậm, ko phải chịu trách nhiệm về trái tim của đối phương. Có lẽ là kiểu thứ 2. Tôi thật sự phải rất thận trọng để mình ko đối xử với người khác theo kiểu này, nhất là đối xử với người yêu theo kiểu này.

……………………………………………..
Viết đến đây đã mệt rồi, em đi ngủ nha chị. Lúc nào cũng vậy, cứ ngủ dậy thì em sẽ minh mẫn và nhìn mọi thứ lạc quan hơn chút, rồi đến chiều tối lại bi quan như cũ. Nhưng em sẽ cố gắng viết tiếp quyển sách đời mình.


(Sea, 6-3-2017)