lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2017

Tản mạn về "Sex at Dawn"

Tuy đặt ra cho bản thân mục tiêu đọc 1 quyển sách mỗi tuần, nhưng với cuốn Tình Dục Thuở Hồng Hoang thì thật sự ko thể hoàn thành mục tiêu đó. Cũng giống như các quyển The Definite Book about Body Language hoặc Why Men Want Sex and Women Need Love, quyển Sex at Dawn là 1 quyển sách nghiên cứu, khoa học rất khó đọc và đáng đọc, ko phải loại dâm thư có thể xem lướt rồi bỏ. Có những quyển sách dù đọc đi đọc lại nhiều lần, ta vẫn ngộ ra những điều mới mẻ mỗi lần đọc lại.

Mục đích của bài viết này ko phải là bình luận về cuốn Tình Dục Thuở Hồng Hoang. Mục đích của bài viết này là để bày tỏ sự tâm đắc đối với quyển sách, kể lể 1 chút về những gì Biển đã thấu triệt được. Có thể nhiều thông tin riêng tư về Biển sẽ được tiết lộ, nhưng nếu người đọc đã là người rất thân thì ko có gì phải lo, còn nếu người đọc xa lạ thì sẽ ko biết Biển là ai, cũng ko có gì phải lo luôn.

Đọc cùng lúc 2 quyển, Tình Dục Thuở Hồng Hoang và “Hiểu về đồng tính, lưỡng tính và chuyển giới”. Tự dưng trả lời được rất nhiều câu hỏi về bản thân. Sẽ thông qua việc trả lời những câu hỏi về bản thân để nói lên những gì đã lĩnh hội được sau khi đọc 2 quyển sách đó cùng lúc nhé.

Suốt 1 thời gian khá dài từ tuổi teen đến khi đi làm, Biển nghĩ là mình bất thường khi dường như bị 1 sự lôi kéo cực mạnh từ phía nam nhân, tức là Biển ko thể ngừng chú ý tìm kiếm 1 đối tượng thích hợp theo những tiêu chuẩn của bản thân, và thường xuyên thất vọng khi ko được đáp trả lại. Hơn 10 năm trời, Biển cho rằng mình là 1 đứa con gái bất thường và đáng xấu hổ, giờ Biển đã hiểu đó chỉ là có ham muốn cao. Với bản chất sống nội tâm, trí tưởng tượng cao, suy nghĩ nhiều, khao khát tình cảm và bị kiềm giữ gắt gao ở nhà, ham muốn đó ko được thỏa mãn 1 cách hợp lý, tốt cho sức khỏe thể lý và tinh thần, mà bị kiềm chế, nên Biển mới có cảm giác bất thường và vô vọng như thế. __ 1 trong những lý do khiến Biển bỏ học ĐH chỉ sau 5 tuần, Biển thường giải thích với người khác rằng “quãng thời gian đó quá cô độc”. Giờ thì Biển đã hiểu chẳng qua ko có ai chỉ dẫn cho Biển làm cách nào thỏa hiệp với chính mình và phải sống thế nào để đạt được điều mình muốn, dù những điều Biển muốn ngay lúc đó chỉ là có 1 người yêu, có vài người bạn, và tiếp thu tốt các môn học ở ĐH – vốn quá xa lạ với 1 đứa mà 12 năm đều đạt học sinh giỏi như Biển.

Giờ quan sát xung quanh, Biển nhận thấy dường như ham muốn của mình thời cách đây chục năm, nó mạnh mẽ như của 1 tên con trai mới lớn chứ ko phải như của 1 thiếu nữ. Uh thì đúng là ko được kết luận thiếu nữ / phụ nữ thì nên ham muốn như thế nào và bao nhiêu là đủ, nhưng so với các bạn đồng trang lứa thì Biển quả thật hơi khác người. Rất may, Biển đã hiểu sự khác người đó ko phải tội lỗi, và cũng ko còn tự dằn vặt, tự tát vào mặt khi nghĩ đến những ngốc nghếch thời trẻ của mình nữa.

Nói về ham muốn giữa con người với nhau, về lý do tại sao phụ nữ và đàn ông từ thời cận đại đến hiện đại (ko bàn đến thời cổ đại, vì thời đó quan hệ giữa 2 giới diễn ra rất khác) vẫn luôn gặp rất nhiều vấn đề trong chuyện kết đôi, thì phải dẫn đến lịch sử tiến hóa của loài người. Í mà như vậy nghĩa là Biển vô tình đã đồng ý với thuyết “con người tiến hóa từ loài khỉ”, điều mà chắc chắn papa nói riêng và Thiên Chúa giáo nói chung sẽ kết luận là báng bổ thần thánh. Trở lại vấn đề, lịch sử tiến hóa của loài người đã diễn ra từ nhiều triệu năm trước, trong khi loài người mới chuyển từ săn bắt hái lượm sang trồng trọt từ vài ngàn năm nay. Bản năng nhiều triệu năm nhoáng 1 cái bị khép vào các lề thói xã hội vài ngàn năm, đó là lý do tại sao loài người vẫn chưa (và chắc là sẽ ko) thể thích nghi được với thứ “tình yêu” 1 vợ 1 chồng, hoặc có thể gọi là kiểu phối ngẫu chỉ với 1 đối tượng duy nhất.

Để Biển cố gắng giải thích đơn giản và ngắn gọn nhất nha, chứ quyển Tình Dục Thuở Hồng Hoang thì rất dày, nếu viện dẫn hết nội dung trong sách thì Biển ko có sức để viết!

Khi sống như các cộng đồng săn bắt hái lượm (tức là KHÔNG trồng trọt), loài người sống theo chế độ mẫu hệ, theo từng nhóm nhỏ, chia đều thức ăn tìm được cho nhau, ko sở hữu tài sản gì, ko theo chế độ 1 vợ 1 chồng mà nữ giới sẽ kết đôi với (rất) nhiều đàn ông khác nhau để duy trì và phát triển nguồn gene tốt cho loài người. Dĩ nhiên họ ko biết việc làm đó của họ gọi là “duy trì nguồn gene tốt”, họ chỉ làm thế vì nghĩ khi giao phối với người đàn ông khỏe mạnh nhất, thông minh nhất, hát hay nhất, đi săn giỏi nhất… thì đứa con của họ sẽ thừa hưởng tất cả những đặc tính đó. Những người đàn ông đó ko coi trọng chuyện ai là cha của đứa trẻ, tất cả họ đều cùng nhau chăm sóc đứa trẻ, đều biết ơn vì đứa trẻ còn có những người cha khác, vì lỡ 1 trong số họ qua đời thì họ sẽ yên tâm rằng đứa trẻ sẽ ko bị bơ vơ.

Biển chưa đọc quyển sách đủ kỹ để có thể kể lại rằng kiểu kết đôi với nhiều người như vậy có đem lại kết quả tốt như mong muốn hay ko, nhưng cứ nhìn vào những cộng đồng người được duy trì khỏe mạnh, tiến hóa qua các thời đại, thì sẽ biết nó có kết quả tốt hay ko. Có nhiều tài liệu học thuật viết rằng, & cũng khiến nhiều người tin rằng người tiền sử thường chết sớm ở khoảng tuổi 37. Thật ra ko phải Tất Cả người tiền sử đều lùn và chết sớm. Vì việc giữ gìn vệ sinh chưa được biết đến nên thai nhi và sản phụ thường mất mạng, và người trưởng thành thì chết sớm do gặp nguy hiểm bởi thú dữ, nhưng những ai sống sót qua những khó khăn đó thì sẽ sống khỏe mạnh và sống lâu.

Khi chuyển từ săn bắt hái lượm sang trồng trọt, con người đã bắt đầu sở hữu đất đai, vườn tược, gia súc, và lúc đó phụ nữ - với khả năng sinh đẻ của mình – với sức lao động kém hơn đã trở thành 1 trong những tài sản sở hữu của đàn ông. Ko còn chuyện kết đôi với nhiều nam nhân để duy trì nguồn gene tốt nữa. Vì khả năng sinh sản quý giá của mình, phụ nữ đã bị tước mất sự bình đẳng và sự coi trọng như trong chế độ mẫu hệ, và vô tình đã trở thành phái yếu, bị lệ thuộc vào đàn ông. Ko thể kết đôi với nhiều người tức là chỉ có thể kết đôi với 1 người, và đó là chế độ 1 vợ 1 chồng.

Viết đến đây, tự dưng Biển nghĩ cuộc “Giải phóng phụ nữ” thật ra chỉ là tái diễn lại những gì đã diễn ra từ xa xưa, đem đến cho phụ nữ quyền bình đẳng trong xã hội loài người, được tự do phát triển tài năng hoặc tự do thể hiện / thỏa mãn khao khát tình dục của bản thân mà thôi. Mà thứ gì thuộc về bản năng tự nhiên thì ko ai có quyền thóa mạ dè bỉu hoặc cho rằng đúng hay sai. Đúng hay sai chẳng qua được hình thành trong đầu mỗi người trong bối cảnh xã hội / văn hóa / giáo dục / tôn giáo… mà người đó lớn lên và lĩnh hội được.

Hic, bắt đầu mệt rồi, thôi trở lại với những câu hỏi về bản thân. Rốt cuộc thì Biển là dị tính hay yêu nữ, và sẽ phải làm sao với cuộc đời mình? __ Biển sẽ trả lời theo hiểu biết và trải nghiệm của bản thân, còn đúng hay sai thì phải nhờ chuyên gia đánh giá.

Giới tính sinh học (sex) và giới (gender): Nữ (Female)
Nhận dạng giới (Gender identity): Nữ
Hành vi giới (Gender expression): Nữ
Thiên hướng tính dục (Sexual orientation): Chủ yếu đồng tính luyến ái, chỉ đôi khi dị tính luyến ái

Thiên hướng tính dục có tính chất ổn định, những điều Biển tự kết luận ở trên (Chủ yếu đồng tính luyến ái, chỉ đôi khi dị tính luyến ái) là mức số 5 xét theo thước đo Kinsey. Hiện nay thước đo này ko còn “đáp ứng được tính chính xác mà khoa học yêu cầu” (trích lời trong sách), nhưng Biển vẫn dùng nó vì thấy nó có vẻ đúng với bản thân mình.

Trước 2012, Biển hoàn toàn là dị tính luyến ái (chỉ quan tâm đến nam nhân). Nếu nói chắc cú như vậy thì tại sao năm 16 tuổi Biển lại có rung động rất kỳ lạ với 1 chị lớp trên nhỉ????? Đến 2012, vì nhiều lần ko được nam nhân đáp trả tình cảm, Biển đã vì điều này mà quyết định sẽ chuyển sang thích – yêu nữ nhân, và cũng mất lòng tin vào Thiên Chúa giáo, vì những lời cầu nguyện của Biển dường như rơi xuống đáy vực mà ko có bất kỳ đáp trả nào. Gọi là “chuyển sang yêu thích nữ nhân” nghe có vẻ nông nổi hời hợt, nhưng Biển đã làm điều đó với tất cả sự chân thành và nghiêm túc. Vì nghĩ rằng yêu nữ nhân thì sẽ ko đối mặt với tất cả những vấn đề rắc rối như khi yêu thích nam nhân, Biển đã thả lỏng trái tim mình, dùng 1300% tình cảm để yêu nữ nhân đầu tiên mà Biển “tìm” được, chính vì vậy khi chuyện ko thành, coi như lần đầu Biển thất tình tồi tệ nhất là đối với nữ nhân.

Cho nên, Biển ko phải lesbian bẩm sinh, mà là trở thành lesbian do hoàn cảnh sống đưa đẩy. Nhưng, trong thời gian khẳng định mình đã là lesbian, thì Biển phát hiện ra mình vẫn có thể chú ý đến nam nhân, nhưng chỉ những cá nhân đặc biệt nào đó. Vì vậy, khi biết được thước đo Kinsey, Biển đã tìm hiểu và thấy mình ở vào mức 5. Nhưng mà, dù có là bisexual chăng nữa, Biển đã hứa với Chị rằng sẽ ko bao giờ để bất kỳ nam nhân nào tiếp cận mình, thì Biển sẽ giữ lời hứa. Chưa nói đến chuyện xã hội đều cho rằng tình cảm đồng giới rất mong manh và đơn thuần vì dục vọng, Biển nghĩ khó khăn đối với người trong cuộc là họ phải hiểu được các khao khát của mình, và biết cách xử lý chúng sao cho có tình có nghĩa, đúng với nguyên tắc, giá trị và lòng tự trọng của bản thân. Cuốn Sex at Dawn đã giúp Biển hiểu được lý do / nguồn gốc của những khao khát của bản thân, tuy cuốn sách ko đưa ra giải pháp (có cuốn sách nào / người nào đưa ra được giải pháp cho mọi chuyện đâu) nhưng Biển cho rằng hiểu được chính mình là tốt lắm rồi, giải pháp thì cứ follow your heart (thực chất là follow what I want) và làm những gì mình cho là đúng, tạm thời cứ vậy đi.

Ôi mệt, hình như mình đã gõ hơn 1 tiếng. Chị ơi, em nghĩ đến Chị. Em đã giải tỏa được khá nhiều điều trong những băn khoăn của mình. Em từng nói câu này rồi nhưng giờ em nhắc lại nha: Dù em đã đối xử hoặc yêu ai khác bằng tất cả sự ngây thơ của em, thì bây giờ em sẽ yêu Chị bằng tất cả sự trưởng thành của em. Em biết là mình chẳng trưởng thành bao nhiêu, nhưng Chị có đồng ý không? ^_^


(Sea, 16-4-2017)

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

13.4.2017


Hôm nay lại là ngày 13 nhưng ko phải thứ sáu. Thứ sáu 13 vốn là ngày hên của mình, nhưng sao cứ liên tiếp gặp xui vào ngày đó (ko hiểu nổi luôn) nên bây giờ sinh ra e dè, kiêng kỵ, hễ nghe nói đến ngày 13 là hơi lăn tăn, dù chỉ 1 tháng nữa là đến ngày 13/5 đặc biệt rồi.

Tuy tham gia nhiều diễn đàn bếp bánh nhưng chưa bao giờ post hình khoe thành quả trên đó. Ko hiểu sao mình có tư tưởng rằng khoe hình lên đó thực chất là khoe bản thân (thấy tui giỏi chưa, tui làm được đẹp ngon như vầy nè), mà chuyện khoe bản thân hay khoe tài năng chỉ nên khoe với người yêu (tội nghiệp người yêu ghê). Cho nên đành khoe trên blog vậy, và thỉnh thoảng nếu ko lười thì sẽ post trên BGVN nữa.

Có người thích post hình đồ ăn thì cũng có nhiều người dị ứng với chuyện này (ăn có tô bún bò cũng bày đặt chụp hình khoe), nhưng cá nhân mình cho rằng post hình đồ ăn và check-in những nơi mình tới – thực chất là 1 thú vui tao nhã và vô hại, miễn nó đừng bị xen vào bởi các tư tưởng post để so đo bon chen cho bằng người khác.

Mình thích trứng. Trứng (cũng như gà) quả thật là những điều kỳ diệu của lĩnh vực ẩm thực. Nói thậm xưng chứ mình thấy có bao nhiêu thực vật (ăn được) thì có thể kết hợp bấy nhiêu với trứng / hoặc gà. Trong bộ truyện Gia Tộc Ma Ca Rồng, mình học được rằng “đậu bắp chiên trứng là món mà thần tiên đã làm cho loài người ăn để an ủi nỗi đau thất tình”. Món đó ngon khủng khiếp luôn nha (terrific, ko phải terrible), và có thể cải thiện tâm trạng chứ chẳng liên quan đến thất tình, và có thể làm chung với cà chua hoặc đậu chickpeas. Đậu bắp & cà chua chiên với trứng >> thành 1 món ăn mà mùi thơm có thể khiến ngta phải bước sang từ gian phòng bên cạnh.

Ảnh chụp: Canh dưa leo nấu giò tươi và Đậu chickpeas hộp xúc trứng. 2 món này là thực đơn mình nghĩ ra cho ngày nắng nóng, cân bằng & cung cấp đủ dưỡng chất, ko cần cơm cũng được. Thêm vài cái cookies mè đen chocolate chips đen để tráng miệng là hoàn hảo.

Mai là lần đầu trong đời sẽ được nếm thử canh chua bông súng nấu tép.

À, ngày 13/5 năm nay, do ko có gì vui vẻ, cũng ko muốn mời ai (vì người mình muốn mời thì ko được mời) nên mình dự tính sẽ làm 1 món mà mama ko thích ăn: canh cà chua trứng ăn với bún. Thay vì nấu hoành tráng như mọi khi thì mình sẽ làm 1 món để tỏ rõ tinh thần chống đối và để nhớ đến người mình ko được mời. Mấy bữa nay sau khi đọc nhiều bài viết về tâm lý thì mình cho rằng mình bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế (loại nhẹ) và trầm cảm (loại nhẹ) luôn, thực là mắc cười mà.


(Sea, 13-4-2017)

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

9.4.2017

Đang đọc truyện này lần thứ 3.
Lần đầu đọc kỹ, lần 2 đọc lướt, lần 3 lại đọc kỹ, mỗi lần đọc đều thấy hay. Ko hiểu sao ngoài thực tế thì ko bị quyến rũ bởi đàn ông nhưng lại thích đọc truyện đam mỹ hơn truyện bách hợp. Ngay cả bộ bách hợp mà Biển cho là hay nhất, “Phồn hoa tự cẩm”, bộ truyện bách hợp đầu tiên Biển tình cờ đọc được và đem lại cho Biển cái nhìn hoàn toàn mới về tình yêu đồng tính, Biển cũng ko có can đảm đọc lại nó lần thứ 2. Dù cứ đi quảng cáo với mọi người là nó rất hay nhưng bản thân ko dám đọc lại, quá nhiều chi tiết ngược tâm (ngược đãi tâm can), tác giả đã rất khéo léo khi cho vào truyện rất ít chi tiết hạnh phúc khiến độc giả ko thỏa mãn và cứ phải đọc tiếp đọc tiếp để đọc được những gì mình muốn đọc.

Còn truyện Huyễn Phượng Khúc, lúc đầu trong danh mục đam mỹ, cái tựa của nó khơi gợi trí tò mò của Biển. Đọc thử thì thấy khá hay, văn phong ổn nhưng hơi giống dịch từ Google rồi edit lại (chắc vậy quá). Nếu để Biển edit lại 1 lần nữa chắc sẽ thuần Việt hơn. Tính cách chung của những nhân vật nam trong truyện là tiêu sái phóng khoáng chứ ko ủy mị hẹp hòi mưu mô xảo quyệt như 1 số nhân vật nữ trong truyện TQ nói chung. Tóm lại chắc sẽ còn đọc n lần nữa và giới thiệu cho người khác.

Khi đang viết những dòng này thì đang dự tính trưa nay sẽ cùng em Mưa màu Xanh đi đại lộ Võ Văn Kiệt lần thứ 2 trong đời (tự đi, ko phải được chở). Hỏi papa đi ko nhưng papa sợ nắng. Biển cứ tưởng đàn ông ko sợ nắng, chỉ có con gái mới sợ nắng xấu da thôi chứ. Nếu có đi thì lúc về sẽ tường thuật trên blog, còn thấy im re thì biết là lười ko đi rồi há.
---------------------------------------------
Haha, đã đi đại lộ VVK về rồi và đang viết tiếp, haha.

Trưa nay từ 14h~16h, mama mời bạn Bánh đến nhà để “nói chuyện phải quấy”, sẵn bạn ấy lấy bánh cookies đặt hàng luôn. Do ko muốn ngồi trong căn phòng cách chỗ họ nói chuyện chỉ khoảng 7m, với lại Biển cũng đang muốn đi chơi (do ko nướng bánh được, và trời cũng ko mưa) nên đã cùng em Mưa màu Xanh chạy đi đại lộ VVK lần 2. Gần 2 tiếng trôi qua rất nhanh, phải tập trung hết mình để lái xe nên não không còn phần nào rảnh rỗi để nghĩ đến những gì đang diễn ra ở nhà. Lần 2 đi nhanh hơn lần 1 khoảng 15’, do ko bị đậu phộng đường như lần 1. Cứ thẳng tiến đến khi qua khỏi cầu Rạch Cây, đến giao lộ thì vòng về, thấy cầu vượt Nguyễn Tri Phương thì quẹo trái về nhà. Rất nhiều người sẽ nói Biển điên khi có sở thích lái xe dưới trời nắng nóng. Khi ngừng xe ngay giao lộ gì đó để vòng về, nắng 3h chiếu vào chân mặc quần jean xanh đen và giày boots đen của Biển, cảm giác còn hơn đút tay vào lò nướng 180 độ C!! Nhưng đây là lý do Biển thích ra khỏi nhà lúc 14h: giờ đó ít xe, vì nắng nóng nên mọi người đều lười ra khỏi nhà, và đi giờ đó cũng ít có khả năng đụng độ những kẻ mà Biển ko muốn đụng độ. Ai chẳng biết đi chơi buổi sáng sớm hoặc chiều tối mới mát mẻ, nhưng ai cũng lựa giờ đó để đi, tay lái vải cotton của Biển ko đủ khả năng đương đầu với giao thông điên loạn của TP này, và cũng ko có ai để chở Biển, để Biển có thể tựa đầu vào vai người lái xe và bình thản ngắm cảnh, cho nên Biển chỉ có thể tự lái, tự ra khỏi nhà lúc 2h trưa thôi.

Ngoài cảm giác đút chân vào lò nướng, khi chạy ngang cầu Lò Gốm và cầu Rạch Cây, dù vận tốc chỉ ở mức 40km/h, gió rất lớn khiến Biển thấy chênh chao, cảm thấy có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. Hít sâu và cắn răng lái tiếp, bởi vì nếu đôi tay này ko tự đưa cơ thể về nhà, thì chẳng ai xuất hiện để đưa Biển về, và giờ đã về được rồi, đã ăn mừng bằng 1 cái éclair nhân kem chanh tự làm và 1 chút nước lọc lạnh. Mơ ước được cùng em Mưa màu Xanh rong ruổi khắp nơi đang dần dần trở thành sự thật. Khi lái trên đại lộ VVK, ko hiểu sao Biển liên tưởng đến lúc mình cầm bản đồ trên tay và đôi chân lang thang khắp các nẻo đường của Singapura. Khi những ngọn gió nóng dữ dội quất vào sườn xe, Biển liên tưởng nếu đi trên sa mạc thì sao nhỉ, chắc chắn mức độ khốc liệt sẽ gấp 100 lần như thế, vì bây giờ Biển vẫn đang ở giữa đô thị với đường sá tráng nhựa, nơi đâu cũng có bóng người. Ở trong sa mạc, dù đoàn lữ hành có 100 người chăng nữa, thì Biển biết mình vẫn sẽ có cảm giác bất an.

Nhưng, hôm nay, khi lái xe như thế, ko còn cảm giác cô độc nữa, những ý nghĩ tiêu cực đã tạm bị đẩy lui để nhường chỗ cho sự tập trung. Lái xe trung bình 50km/h dưới cái nóng gay gắt và ánh nắng hoa mắt như thế, ko tập trung thì hôm sau sẽ có báo giật tít là “Tai nạn thảm khốc ở đại lộ VVK” thì nguy to.

Rốt cuộc thì đi VVK Avenue về mệt quá nên ko còn sức để viết về những gì đã lĩnh hội được sau khi đọc cuốn Sex At Dawn nữa. Đi ngủ.


(Sea, 9-4-2017)

Thứ Bảy, 8 tháng 4, 2017

8.4.2017

Cứ nói tới nói lui riết giống khoe, nhưng hôm kia thật là 1 buổi trưa – chiều vất vả nhưng rất may là ko cảm thấy choáng váng. Từ 12h20 đến 17h làm 1 mẻ bánh éclair 88 cái, công thức 10 trứng. Nướng bánh choux, éclair lâu gần gấp đôi nướng cookies, còn thêm khâu vào nhân bánh, trang trí chocolate và bông đường trên mặt bánh. Tuy thành quả rất đẹp và rất ngon nhưng vẫn vừa làm vừa ao ước có 1 robot giúp việc. Uh thì mình đã biết trí thông minh nhân tạo có thể trở nên nguy hiểm cho loài người thế nào, nhưng khi quá cần người giúp đỡ thì mình vẫn nghĩ đến robot :)

Trưa nay lúc đang nướng bánh, tự dưng nhìn ra cửa phòng bếp thì thấy 1 em mèo non (chứ ko phải mèo con nha) đang lững thững đi vào. Bánh trong lò đang sắp cần lấy ra, em mèo thì lông trắng đen, đen nhiều hơn trắng nên nhìn rất đe dọa!, thế là mình cầu cứu papa xuống, vì ko dám đụng vào em mèo, sợ bị cào cắn. Papa lấy cái khăn bưng nó ra khỏi bếp rồi thả nó XUỐNG ĐƯỜNG HẺM (độ cao chắc khoảng hơn 4m). Lúc đó mình lo lấy bánh ra khỏi lò nên ko để ý, tự dưng nghe mama kêu lên là “Nó đang ở dưới hẻm” thì mới tá hỏa nhận ra papa đã thả nó xuống hẻm!!!, lúc đó trời đột nhiên đổ mưa, em mèo ngơ ngác kêu nhéo nhéo dưới hẻm. Mình cảm giác nhói cả lòng, thay vì cho mẻ bánh tiếp theo vào lò thì chạy ra chạy vào nhìn con mèo, ko biết làm sao. Nghĩ đến những người ở nhà dưới, vốn đã cưu mang 1 bé mèo hoang, mình chạy xuống thì rất may gặp được bạn gái của chủ cửa hàng, vội vàng nói với cô ấy về con mèo ngoài hẻm. Cô ấy lập tức đi ra hẻm, kêu meo meo và bế bé mèo vào nhà (nhà mình, haha). Đến giờ khi viết những dòng này thì đã mấy tiếng trôi qua, chẳng biết nó còn ở dưới nhà hay đã được họ bưng về nhà họ để nuôi. Lúc biết nó đã được cứu, mình thấy vui mừng và nhẹ nhõm như thể mình được cứu. Mình ko có khả năng cứu tất cả những động vật bị tổn thương và bị bỏ rơi, chính sự tổn thương của mình, mình còn chưa làm gì được, nhưng nhìn cảnh con mèo nhỏ quanh quẩn trong hẻm dưới cơn mưa, mình ko chịu được. Nếu thật sự Thượng Đế đã tạo ra các loài vật, thì Ngài ko được để bất kỳ sinh mệnh nào phải đau khổ, Ngài ko được để cái ác tồn tại. Cho nên, rốt cuộc thì Ngài có tồn tại ko, mình đã tự kết luận từ lâu rồi.

Mấy nay mình đang (cố gắng) đọc quyển “Tình dục thuở hồng hoang”. Nhiều người sẽ e ngại cái tựa của nó, rất nhiều người khác sẽ chống đối nội dung của nó, nhưng nó đã giúp mình thấu hiểu thêm khá nhiều về lý do cho những hành xử thông thường của con người. Đơn giản là mình đã hiểu vì sao mình luôn khao khát được yêu thương, hiểu vì sao thỉnh thoảng mình lại cảm thấy cô đơn. NHƯNG MÀ, cuốn sách mới chỉ giúp mình hiểu, chứ ko đưa ra bất cứ giải pháp nào. Thôi kệ, hiểu được đã là 1 bước tiến rất lớn rồi. Mình chưa viết (những gì mình hiểu) ra ở đây vì dài lắm, giờ mình mệt rồi, nhưng chắc chắn sẽ viết trong tương lai gần.

Chính vì ko biết được giải pháp nào cho những gì mình thấu hiểu, nên giờ mình vẫn thấy cô đơn, nên mới viết những dòng này. Mình vui vì con mèo đã được cứu, ít ra nếu mình chưa thể tự đạt được hạnh phúc thì mình sẽ nỗ lực giúp các sinh mệnh khác được sống tốt.

Muốn được Chị hôn và ôm ôm vào lòng..


(Sea, 8-4-2017)


Kem đánh răng: Cũng vui mừng thông báo rằng đã được Luyến Nhân tặng quà sinh nhật sớm, chính là bé đồng hồ Baby G xanh da trời lộng lẫy. Ngày nào mình cũng ngắm nó, và những khi thuận lợi thì dùng nó để xem giờ luôn, nhưng chưa đeo lên tay ra đường được lần nào (trừ lần mua nó về). Cảm ơn Luyến Nhân của em..