lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017

12.5.7102

M mới hỏi tôi có muốn tối nay đi nhà sách ko, tôi thích gì M sẽ tặng tôi thứ đó, nhất là các món đồ gốm xinh xắn mà lần nào tôi cũng mê mẩn ngắm nghía, nhưng tôi đã từ chối.

Tự dưng khi viết thì thật muốn khóc. Nghĩ thật buồn, điều tôi thích và muốn, ko cần đi nhà sách, ko cần mua bằng tiền. Tôi chỉ muốn có thể mời Chị đến nhà ăn bữa sinh nhật thanh đạm, có vài tiếng trò chuyện với nhau, cùng cười với nhau là đủ. Tôi ko cần, ko muốn gì khác.

Điều buồn hơn nữa là ngay cả việc nói ra điều mình muốn, tôi cũng ko thể, vì 2 người cần phải nghe lại là 2 người ko muốn nghe.

Hồi đó, tôi hay nói đùa rằng năm sinh của mình là 1988, năm mất là 2018. Liệu có nên mong lời nói đùa ấy trở thành sự thật ko nhỉ.

Cuộc sống có thể ngắn ngủi cũng được, miễn là phải ko tiếc giây phút nào. Mà tôi, với tất cả những sự cấm đoán này, tôi nghĩ rằng khi mình được tự do làm điều mình muốn, ko biết lúc ấy tôi có còn sức khỏe và nhiệt huyết ko nữa.

Dẹp phức cái gì gọi là tiệc sinh nhật đi, thậm chí đến 1 cái bánh bông lan đàng hoàng tử tế cho chính mình, tôi cũng ko muốn làm. Có gì vui đâu mà ăn bánh?

Tự dưng nhớ đến chiếc bánh BreadTalk Chị tặng tôi vào sinh nhật 2014, tôi đã ăn hết nó 1 mình trong vòng 1 tuần, mỗi ngày đều nhịn cơm chiều để ăn bánh. Lúc đó, ko phải tôi quá tham ăn (dù thật sự nó rất ngon), mà là tôi muốn 1 mình nhận hết tình cảm của Chị. Nhận 1 tình cảm to lớn và ngọt ngào như vậy, thật sự rất hạnh phúc đó. Chị ơi, cảm ơn Chị..

Chúc tôi từ nay trở đi có thể vui vẻ, cười nhiều hơn tất cả các năm trước đây trong đời, và ko bao giờ hối hận vì bất cứ điều gì mình làm.


(Sea, 12-5-2017)

Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

11.5.7102

Sau nhiều ngày đầy hứng thú với những thứ mới mẻ (trang sức dây đồng tự làm, may áo đầm thun ko cần nẹp áo, nấu những món mà-bản-thân-cho-là-ngon, lái xe đi Q7 thường xuyên…) thì sáng nay lại xảy ra chuyện với M. M lại phê phán rằng tôi nhìn M cứ như nhìn kẻ thù. Thật ra, tôi biết vẻ mặt mình khi cười và khi ko cười rất khác nhau. Tôi hiểu rõ rằng giọng điệu của mình khi dịu dàng và khi ko dịu dàng rất khác nhau. Nhưng tôi vẫn chưa thể vượt qua được cảm giác oán giận thỉnh thoảng lại trỗi dậy. Cuộc sống ngắn ngủi này là của tôi, ít ra tôi muốn sống như thế nào mà tôi thấy là có ý nghĩa nhất, chứ ko bị trói buộc trong những thứ ngục tù CHẾT TIỆT có tên là định kiến, văn hóa, tôn giáo, hay chỉ là suy nghĩ lối mòn của người khác, những người cho rằng họ có quyền trên tôi.

Chị khuyên tôi rằng ba mẹ tôi đã lớn tuổi, đừng nói ra những điều mà tôi muốn nói, họ sẽ ko chịu nổi cú shock. Nhưng tôi ko muốn mình cứ mãi sống trong chịu đựng và tự dối mình dối người như thế này. Tôi ko làm gì sai, tại sao tôi phải chịu đựng như thế này? Nếu ko thể cùng chung sống dưới 1 bầu trời, hay nói trong phạm vi nhỏ hơn là sống dưới 1 mái nhà, thì cách hợp lý nhất là 1 trong 2 bên hãy ra đi, vậy thì hãy để tôi đi.


Có ai đó, làm ơn hãy nắm tay tôi và kéo tôi ra khỏi tất cả những chuyện này đi, làm ơn…