lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

31.7.2017

Có ai ở đó ko?

Có những ngày, những lúc mà mọi thứ dường như rút sạch khỏi người em. Trong đầu em có rất nhiều suy nghĩ nhưng đồng thời chẳng nghĩ được gì. Em chỉ muốn được ngồi trên bãi cát dưới ánh sáng trắng rực rỡ, có ai đó vuốt tóc em và bảo em “Cứ khóc, đừng lo lắng gì”. Em chỉ muốn mỗi ngày được tản bộ dưới những hàng cây xanh mướt, trong lòng ko phải mang bất cứ ưu tư nào cả. Em muốn ko phải chịu đựng nữa, ko phải cãi nhau nữa, ko phải tranh luận gay gắt nữa.

Nỗi oán hận cứ đến rồi đi, đến rồi đi, em ko biết làm sao để xóa tan nó. Em rất tệ, vì em là 1 đứa con gái sung sướng nhưng vẫn ko biết tận hưởng, ko biết ơn vì hoàn cảnh của mình. Em thà sống nghèo, lao động vất vả cả ngày nhưng có người hàng ngày quan tâm và khiến em cười. Hiện giờ em cũng lao động đến mức cứ đến tối là đứng ko nổi, nhưng em ko có ai làm cho mình cười, và em GHÉT KINH KHỦNG cái chuyện phải giải thích thì người sống cùng nhà mới hiểu em. Nếu đã sống cùng nhà, tại sao em phải giải thích thì họ mới hiểu? Và em phải chấp nhận tình trạng này cho tới khi cuộc sống (của 1 trong 2 bên, hoặc cả 2) chấm dứt mà chẳng bao giờ vượt qua cái hố sâu vô lý này được nữa.

Em có 2 lần nói với chị Mắt Nâu là “Hãy thử tắt máy tính và ném ĐT sang 1 bên, chị sẽ thấy cuộc đời vui hơn nhiều”. Đó ko phải nói đùa, mà là nói thật. Câu nói đó em học được từ 1 truyện ngắn đọc được trên báo đã rất lâu. 5 ngày nay máy tính em hư, ĐT cũng ko dùng thường xuyên, và em thấy ổn. Thậm chí right now em vẫn phải dùng máy tính để post những dòng này lên blog, thì em vẫn thấy thích cái ý tưởng tắt máy tính trường kỳ và tập trung vào cuộc sống thực, cho dù cuộc sống thực hiện nay của em giống như 1 không gian vũ trụ chứa đầy sự bất an và cô độc. Cho nên, em thật sự ko muốn 1 chiếc máy tính làm quà Noel đâu nha. Điều em muốn thì đơn giản lắm: 1 cái ôm và dỗ dành em là đủ.

Ra đường, nhiều người khen em giỏi giang xinh xắn, khen em dễ thương, nhưng điều đó có ý nghĩa gì, khi sự dễ thương của em ko thể đem tặng cho người yêu thương em, khi sự giỏi giang của em chẳng thể làm hài lòng những người sống cùng nhà với em. Gần đây có 1 chuyện khiến em chẳng biết nên tự hào hay nên tự mỉa mai: có lần em đi giao bánh, đi bộ, người nhận hàng ở gần, nên em quyết định ko tô son. Em là thể loại con gái HOÀN TOÀN KHÔNG BIẾT GÌ về phấn nền, kem BB, kem CC hay kem che khuyết điểm gì cả, nhưng dù là đi chợ thì em cũng thoa son dưỡng và son màu thật thích hợp với môi em, với không gian và thời gian mà em sắp đến. Trở lại chuyện đi giao bánh mà để mặt mộc, hôm đó số lượng nam nhân nhìn em cũng nhiều như / hoặc nhiều hơn khi em có thoa son nữa >> kết luận là em để mặt mộc cũng rất thu hút ánh nhìn, phải ko? Nói thật là em ko có cảm giác tự hào đâu, dạo này em đang thấy trống rỗng lắm, nhưng em cũng chẳng tự mỉa mai, vì đâu cần phải dìm bản thân xuống bùn hơn nữa.

Em đang đọc tiểu thuyết của Cassandra Clare đến lần thứ 3 và vẫn thấy hay. Em cũng đang đọc Ngựa Thép của Phan Hồn Nhiên đến lần thứ 5 và vẫn thấy hay. Thôi thì giữa cơn cuồng loạn giữa phá tung tất cả để làm điều mình muốn và tiếp tục chịu đựng đến khi thời thế thuận lợi, thì cách duy nhất để em ko khóc và ko phát điên là mua nhiều nhiều sách rồi đắm mình vào các thế giới khác. Nếu may mắn thì sẽ gặp được 1 thế giới dễ chịu và hợp lý chút, còn ko may mua trúng sách ko hợp gout thì đành ngậm ngùi tiếc tiền chứ sao.


(Sea, 31-7-2017)

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

7.7.2017

Hôm nay nàng dành cả buổi trưa để cắt xấp vải 2m2 thành 1 áo đầm mặc ngoài có nơ dài sau lưng, 1 sleeping dress, 1 áo kiểu đơn giản nhất, còn dư được 2 mảnh quần. After dinner, nàng dành thêm hơn 1 tiếng rưỡi và may gần xong áo kiểu. Do không muốn force herself a lot nên nàng đã nghỉ tay và chuyển sang viết vài điều tản mạn lên blog.

Đã 2 buổi tối, nàng có thể bỏ cả sở thích xem phim để tìm và tải về các bản nhạc – hầu hết là English – trong vòng 40 năm trở lại. Nàng nghe và ngạc nhiên và chất giọng VÔ CÙNG ẤM ÁP của các boybands như MLTR, Modern Talking, Joy, O-Zone, Five, Westlife… Ngẫm đi ngẫm lại, tuy chỉ biết 1 thứ tiếng Việt nhưng nàng có hứng thú với âm nhạc trong  các thứ tiếng English, Japanese, Korean, Chinese, Spanish, Romanian, tổng cộng nàng có thể nghe nhạc trong 7 thứ tiếng. Âm nhạc đúng là ngôn ngữ không biên giới. Dù không hiểu mình đang nghe gì nhưng nàng vẫn thấy rạo rực!

Tất nhiên là nàng đã chép hết tất cả vào telefonino nhỏ xinh và nghe tới nghe lui cả khi làm bếp lẫn khi may đồ. Bật nhạc sôi động khi đạp máy may thật là 1 cao kiến, có thể may đến quên mệt (thật ra vẫn mệt nên đã ngừng may để gõ những dòng này). Cách đây chục năm, chắc chắn nàng sẽ mê (thật sự phải dùng từ “mê”) vài anh chàng trong những boybands đó, nhưng mấy nay khi xem các music video clips, nhìn những nam ca sĩ (đã từng) trẻ tuổi phong độ với chất giọng truyền thẳng vào tim, nàng chỉ dừng ở việc nghe lâu 1 chút và google tên những người đó mà thôi. Hầu hết họ đã già, tóc 2 màu, nếu gặp phải gọi bằng Uncle rồi.Thời gian chẳng bỏ qua cho ai, có phải vì vậy mà xưa nay nhiều người mơ ước sự bất tử. Nói chung, niềm ham sống và sự quyến rũ lẫn nhau chỉ tồn tại khi người ta còn trẻ. TRẺ ở đây là nói về độ tuổi và sức khỏe của cơ thể, nhưng không loại trừ 1 số trường hợp tuy có tuổi nhưng tâm hồn vẫn trẻ trung. Sự trẻ trung của tâm hồn là rất đáng quý và cần có.

Hồi trước, nàng rất ghét bài “Căn nhà màu tím” dù Đan Nguyên hát rất hay. Nàng ghét nó vì 1 câu trong bài. Nàng cũng từ rất thích chuyển sang ghét bài “Mùa đông của anh” vì tác giả kêu nữ nhân là “yêu đi, nếm thử thương đau khi hạnh phúc qua mau”. Thể loại nam nhân nào lại kêu phụ nữ nếm thử thương đau? Trong 1 truyện ngắn lãng mạn nào đó nàng từng đọc khi còn “trẻ”, viết rằng Thượng Đế tạo ra đàn ông có đôi tay ấm và bờ vai rộng để có thể ôm và lau nước mắt khi phụ nữ khóc, giờ nghĩ lại liệu có bao nhiêu đàn ông bằng lòng với chuyện lau nước mắt cho phụ nữ. Quên đi, phụ nữ nếu có khóc thì cứ cắn răng im lặng mà khóc 1 mình, dùng gối lau mắt và dùng chó mèo để lấy lại nụ cười cho mình.

Nàng cũng ghét “Niệm khúc cuối”, cũng không thích nghe “Woman in love” vì nó quá ủy mị. Nhưng sau khi đọc quyển “Sex at dawn” cộng với ngâm kíu khá nhiều về tâm lý tiến hóa của loài người, nàng đã hiểu thấu đáo lý do con người bị ám ảnh bởi tình yêu và tình dục, nên nàng nghĩ không cần ghét những bài hát đó nữa. Thậm chí những bài hát đó được rất nhiều người ưa thích vì chúng phản ánh rõ rệt và trung thực những nhu cầu, ước muốn, mơ mộng của họ.

Nàng nhận xét là dường như có 1 số phụ nữ thích kể lể (chưa nói là khoe khoang) về tình sử của bản thân, dù họ là quý cô độc thân xinh đẹp hay là phụ nữ đã có chồng con. Theo hiểu biết của nàng, khoe như vậy là muốn chứng tỏ sức thu hút của bản thân đối với nam nhân. Điều này về mặt tự nhiên thì có lợi cho duy trì nòi giống, nhưng khoe với nữ nhân khác thì đâu có tác dụng gì. Đối tượng nghe phải là đàn ông trong độ tuổi còn sinh sản tốt thì người phụ nữ muốn khoe mới đạt được mục đích. Chậc, nói chuyện thuần túy khoa học nghe rất ghê và phũ phàng vậy đó.

Trớ trêu thay, người như nàng mà cũng có chuyện để khoe, nên nàng sẽ khoe ở đây, ít người đọc được và ko có tác dụng gì haha. Tuy lúc nhỏ nàng tròn vo như màn thầu và tính cách lạnh như thùng kem, nhưng nàng nhớ rõ từ tiểu học đến cấp 2, không phải là nàng không có người để ý. Điều khiến nàng nhớ và tự hào là những người để ý nàng vốn là phần tử xuất sắc trong môi trường học đường đó. Nàng luôn nhớ về tuổi thơ của mình như là quãng thời gian ngu ngốc, thô kệch, đáng xấu hổ và không hề muốn lặp lại, nhưng những gì ngọt ngào và thơ mộng như trong truyện teen thì đều có. Trên hành lang tan học của năm lớp 7 có 1 bàn tay cố ý chạm vào tay nàng. Trong lớp học thêm Lý năm lớp 8, có người ngồi sau, cố tình chồm lên phía trước để giải thích bài Lý cho nàng với thái độ dịu dàng nhất. Trên bàn gỗ của năm lớp 9 có những dòng thơ về ngôn ngữ loài hoa viết bằng bút nhũ. Những ánh mắt thăm thẳm nhìn theo trong cơn mưa hè, đuôi tóc cột nơ hồng và nụ cười ngây thơ tỏa sáng, tuy không bao giờ muốn trở lại thời thơ ấu ngốc nghếch nữa, nhưng ít ra khi nhớ lại, nàng vẫn có chút gì đó để cười. Tất cả những người đó có lẽ bây giờ đã có vợ con và tiến rất xa trên con đường sự nghiệp. Nghĩ lại, đối với sự ngốc nghếch nồng nhiệt của nàng thuở nhỏ, dù có đáp lại hay không thì tất cả họ đã rất tử tế lịch sự với nàng. Nhưng nàng chẳng nói cảm ơn đâu haha. Có lẽ sau này chín chắn hơn thì nàng sẽ gửi lời cảm ơn theo gió đến cho họ.

Mà tại sao từ chuyện may đồ lại bắt sang chuyện quá khứ thế??? Xấp vải nàng đang may quả thật là 1 xấp vải đẹp, dù nó chỉ có 2 màu trắng và xanh đen, hoa văn cũng đơn giản. Khi nhìn nó, mẫu thân nàng nói “Mẹ không thích vải có hoa văn hình tròn”. (Thật ra nếu không may dọc mà may ngang thì nhìn nó sẽ bớt tròn và khiến người mặc thon thả hơn). Nàng trả lời “Con may xong mẹ sẽ thấy rất đẹp”. Đến giờ chưa may xong 130% mà đã thấy rất đẹp rồi, bảo đảm may xong mặc ra đường là có thể ngạo kiều.

Gần đây, nàng ra hàng vải trên tầng 1 của chợ nhỏ gần nhà và hốt được 4 xấp vải xanh đẹp lộng lẫy. Trong mắt nàng thì chúng nó đẹp, còn người khác nghĩ sao thì kệ, nhưng đã may được 2 áo đầm mặc ra đường, lần nào cũng được nhìn như kỳ quan thế giới, thậm chí có người hỏi đi đâu mà mặc đồ đẹp vậy. Họ không biết đó chỉ là vải thun 50,000VND/m và tự cắt may không cần vắt sổ. Xưa nay người đẹp vì lụa chứ ít khi lụa đẹp vì người, nhưng dù là vải rẻ tiền nhưng biết chọn thứ thích hợp với mình + may theo kiểu mặc vào tôn dáng + đường kim mũi chỉ cẩn thận + phong thái tự tin khi mặc = sẽ khiến người khác cảm nhận được khí chất khác biệt (chứ không phải khác thường) của người mặc. Từ câu nói “Your bake is you attitude” của 1 chị thợ bánh nổi tiếng, có thể đổi thành “Your work is your attitude”, và khi nghĩ đến câu nói đó thì tự dưng nàng buộc mình phải tập trung hơn trong mọi việc đang làm. Mindfulness thật sự là 1 điều tốt, nên thực hành.

Sau khi bé mèo Cinderella bất hạnh qua đời vì vết lở loét không lành, hôm nay có người đã đem đến 1 bé mèo non mới, trắng ít đen nhiều, mượt mà tròn trĩnh theo kiểu được chăm kỹ. Hiện nó đang nằm lăn lóc ở chỗ để chân trên chiếc Mưa màu Xanh của nàng. Thỉnh thoảng đi chợ, nàng nhìn / nghe thấy mèo con kêu gào dưới gầm cầu thang chợ. Mèo hoang ngoài chợ tuy sống ở nơi đầy thức ăn nhưng lại là những đứa đói khát khổ sở nhất. Sinh mệnh nào cũng đáng quý, cũng đáng sống, nhưng có những sinh mệnh sống không bằng chết..

Dạo này tâm trạng oán hận của nàng hình như đã tan hết. Mấy nay may được đồ đẹp, nàng bâng khuâng nghĩ không biết bao giờ có thể mặc chúng cho Chị nhìn. Nàng đã hứa với những đôi boots mới rằng sẽ xài chúng thật kỹ lưỡng để chúng có tuổi thọ thật lâu, và sẽ có ngày nàng để chúng được bước đi trên vùng đất xanh ngát mơ ước đó. Giờ đây nàng cũng thì thầm với các áo đẹp tự may rằng sẽ mặc chúng thật kỹ lưỡng, sẽ có ngày nàng xếp chúng vào valy kéo và đưa chúng đến vùng đất ước mơ xanh ngát đó. Sống mà không có hy vọng thì còn tệ hơn đã chết, nhưng hy vọng thật rất mệt mỏi, vì trong chữ Nhẫn có bộ Đao mà, nên hy vọng rất mệt mỏi.

Nàng đang thích nghe bài hát La La Love On My Mind. Ngày mai nàng sẽ tiếp tục mặc áo đầm đẹp tự may đi chợ và nhận lấy vài ánh mắt ngưỡng mộ. Cuộc sống tuy ngắn ngủi nhưng vẫn phải có mục đích sống, và nàng nghĩ mục đích sống của mình là làm cho bản thân và các sinh mệnh khác được hạnh phúc, được mỉm cười và không phải hối tiếc điều gì khi đi qua cuộc đời này.

(Sea, 7-7-2017)