lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

1.3.2017

Vậy là đã gần 1 tháng chuyện gì mình và Chị bị phát hiện. Thời gian qua thật là đáng nhớ, đáng nhớ đến nỗi nếu cho mình rất nhiều tiền để trải qua lần nữa thì mình cũng sẽ ko ngu gì mà nhận. Có trải qua những gì gọi là kỳ thị và cấm đoán thì mới biết hiểu cho người khác. Tuy đã quyết định sẽ làm 1 bông hoa trắng xinh đẹp ngoan ngoãn, nhưng mỗi khi ra đường, phối đồ thật phong cách và ngẩng cao đầu, mình thường tự hỏi liệu có ai hình dung ra con bé lạnh lùng này rất nhiều lần đã ngồi nhìn vào hư không và chảy nước mắt hay không. Chắc chẳng ai tưởng tượng ra đâu.

2 ngày nay đang bị thích nghe 2 bài này
Mỗi khi Biển mê nghe bản nhạc nào đó thì số lần nghe ko tính bằng chục lần mà có lẽ hơn 100 lần, bật liên tục trong vòng nhiều ngày, xoay tới xoay lui, nghe cả trong khi làm bếp. Hình như những bản nhạc như vầy có tác dụng xoa dịu tâm trí đang có vài vết thương của mình. Người quen của mình cho rằng vì mình coi phim thấy hay nên mới thích nghe nhạc, nhưng bản nhạc Tam Sinh Tam Thế thật sự mình đã nghe và thấy hay trước cả khi xem phim. Trước khi bắt đầu xem 1 bộ phim mấy chục tập, mình hay nghe thử nhạc giới thiệu và những cảnh quay tóm tắt của phim (hình như gọi là trailer thì phải) để xem xem có nên tốn thời gian cho phim đó ko. Kết quả là mấy ngày nay đã từ từ xem hết 58 tập của Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa.

Tuy nhìn cái tựa có thể đoán được là ngôn tình, nhưng nó hoàn toàn ko giống các bộ ngôn tình nhảm và tốn thời gian khác. Mình ko tiếc đã xem hết 58 tập, nó cũng hay như Cẩm Tú Vị Ương. Nhưng có 1 điều mình rút ra khi xem phim này là: Có thể yêu doanh nhân hay hoàng gia, nhưng ko nên yêu diễn viên. Nam chính của Thập Lý Đào Hoa là nam nhân đã có vợ. Nếu Biển là vợ của những người như thế, nhất định ko chịu nổi khi bạn đời của mình đóng cảnh nóng với người khác, dù đó chỉ là phim, dù Biển hiểu rõ đóng phim là kế sinh nhai của diễn viên. __ Nhưng ý kiến của riêng Biển thế thôi, biết đâu những nữ nhân cao thượng khoan dung và không quá nhạy cảm như Biển thì hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện bạn đời của mình đóng cảnh nóng với người khác.

Tháng vừa qua, Biển có vài lần lấy nước lã làm rượu. Khi cần 1 cảm giác cháy bỏng trong cổ họng để nước mắt có thể chảy, khi cần uống  thứ gì đó cay cay và dễ ngủ vào buổi tối, ko thể cứ uống rượu thì Biển lấy nước lã thay rượu. Tất nhiên là ko tác dụng bằng, nhưng cũng có 20% tác dụng. Biển đã sáng tạo ra cách này từ năm 19 tuổi, vừa vẽ tranh vừa uống thật nhiều nước lã, và chẳng có mảnh nào của nỗi buồn bị cuốn trôi cả, nhưng ít ra có làm gì đó còn hơn ko làm gì cả. Uống nhiều nước thì tốt, nhưng lượng nước nhận vào cũng tùy thuộc cơ địa mỗi người. Uống quá nhiều có thể làm loãng dịch vị bao tử hoặc gây ra bệnh phù thũng.

Dẫu biết rằng mình là công chúa được cưng chìu, dẫu biết mình hoàn toàn có điều kiện để sống ngoan như 1 bông hoa trắng, nhưng Biển không muốn ánh mắt của mình cứ buồn như thế này. Biển ko muốn cứ muốn khóc khi nghe bản Song from a stormy night. Biển ước gì mình có thể cười lại như hồi đó. Biển ước gì mình có thể cười nhiều hơn 20 lần/ngày, chứ ko phải ít hơn 2 lần/ngày như bây giờ. Nhưng mà, thế gian này đâu có gì đáng cười đâu. Chỉ có tượng Phật bụng to là hồn nhiên cười mãi mãi thôi.

Đại đỗ năng dung, dung thiên hạ nan dung chi sự
Khai khẩu thường tiếu, tiếu thiên hạ khả tiếu chi nhân.

Viết đến đây, chợt nhớ đến Chị đã chạy đôn chạy đáo sau giờ làm để tìm mua những thứ Biển đòi. Biển là loại người như thế nào nhỉ, khi được thương yêu như thế mà vẫn tồn tại những lúc tâm trạng u uẩn như thế. Chị, em xin lỗi. Em có lỗi với Chị. Em chẳng biết bộ não rắc rối của em muốn gì nữa. À mà em nghĩ thay vì ở nhà và đòi Chị mua quà, em sẽ thích hơn nhiều nếu được thắp nến và rót rượu để đợi Chị đi làm về :)

Càng viết càng ko biết mình đang muốn viết gì. Trong 1 bộ phim từng xem, có lời cho rằng “Thay vì chạy trốn, thì ở lại đối mặt mới là dũng cảm nhất”. Chạy trốn ở đây nghĩa là cứ mỗi khi xảy ra chuyện ko vui thì dọn nhà đi nơi khác, làm lại từ đầu ở nơi ko ai biết mình. Biển ko dũng cảm, Biển đang muốn giá mà có thể xóa đi hoàn toàn ký ức về Biển trong đầu những người xung quanh, rồi Biển có thể bình thản ở lại đây, sống trong khung cảnh quen thuộc, chẳng cần nhận những ấn tượng tốt của người khác về Biển – vốn đã tích tụ từ bao nhiêu năm nay – nữa. Nhưng nói đi nói lại, đến giờ Biển cũng đã sống mà đâu quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, tại sao còn muốn mọi người quên hết về mình. Có lẽ điều duy nhất Biển cần hiện giờ là được cười, chỉ vậy thôi.


(Sea, 1-3-2017)

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Muốn leo lên tầng 10 và nhảy xuống

Giá mà thế gian này thật sự có 1 thứ gọi là Thuốc Lãng Quên thì tốt quá nhỉ, có lẽ trong lúc bốc đồng mình sẽ uống nó, chẳng còn nhớ chút gì về tình cảnh hiện giờ nữa.

Em xin lỗi chị vì có ý nghĩ muốn uống thuốc lãng quên. Chỉ vài tháng sau khi quen biết chị, em đã từng hứa với lòng rằng sẽ hết sức trân trọng mối quan hệ của chúng ta, hết sức trân trọng tình cảm này, và em tự hào rằng đến giờ em vẫn làm được. Em vốn chỉ hứa những gì mình có thể làm được. Nhưng em ko muốn tiếp tục tình trạng này nữa. Giả  sử nếu bây giờ em bị 1 căn bệnh gì đó và chỉ sống được vài tháng vài tuần hoặc vài ngày, chắc gia đình em sẽ phải để em gặp chị thôi.

Thật xấu hổ là mình ko đủ dũng khí để bước ra rìa ngoài cùng của sân thượng nhà mình và nhảy xuống. Rơi từ tầng 4 xuống liệu có chết ko nhỉ? Mình chỉ sợ nếu ko chết liền mà bị thương tật hay phải sống đời sống thực vật thì khủng khiếp lắm, còn nếu có thể chết liền thì chắc mình (đang) có 80% muốn làm.

Ước gì có 1 người dịu dàng dẫn mình lên sân thượng nhà mình (hoặc tốt hơn nữa là tòa nhà 10 tầng của trường ĐH Hoa Sen), rồi dịu dàng cam đoan với mình rằng nhảy xuống sẽ chết liền, thì chắc mình sẽ yên tâm nhảy xuống với 1 nụ cười trên môi, ko còn phải khóc nữa, ko còn phải chịu đựng nữa. Thêm hay bớt đi 1 người cũng chẳng có ý nghĩa gì với thế giới này, thật vậy.

HTK có thể giúp em ko?


(Sea, ko ghi ngày làm chi)

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

20022017

Muốn viết 1 bài ngắn về chuyến đi AEON hôm nay.

Dạo này mỗi lần ra khỏi nhà đều có cảm giác ra khỏi tù. Hôm qua tự dưng nghĩ là nếu có lần nào mẹ đòi đi chơi chung thì mình sẽ cười nhẹ nhàng và trả lời rằng ‘Liệu có tù nhân nào thích đi chơi với cai ngục đâu’. Mình có biệt tài nói những lời nhẹ nhàng nhưng sau đó người nghe sẽ phẫn uất đến mức muốn tự tử đấy. Nhưng mình nghĩ chắc mình sẽ ko nhẫn tâm nói lời đó đâu, vì chẳng cần thiết phải quăng quá nhiều sự thù ghét lên người khác.

Cứ nghĩ là dù đến được AEON thì cũng sẽ ko vui mấy, nhưng ngay lúc gửi xe trong bãi, ko phải, ngay lúc chạy xe vào con đường quen thuộc có 2 hàng cây mát rượi, sự mát mẻ xâm chiếm cơ thể khiến mình lập tức thấy dễ chịu đến mức cảm động. Mình nhớ đến rất nhiều lần được Chị chở đi trên con đường đó. Hôm nay đầu đường đã được dựng lên 1 cổng vòm rất lớn ghi chữ CELADON CITY, buổi tối chắc sẽ có đèn, nhưng mình bận lái xe nên ko dừng lại để chụp. __ Lúc gửi xe trong bãi thì mình cũng thấy dễ chịu, và khi vừa bước vào không gian rộng mở rực rỡ ánh đèn của AEON thì mình hoàn toàn đã có cảm giác vui vẻ quen thuộc, dù là đi 1 mình hay đi với ai. À mà hình như đi với mẹ thì mình ko dễ chịu lắm.

Bi chừ mình đã rất chuyên nghiệp trong chuyện đi AEON. Bước vào thì gửi túi (túi rất to mang theo để chở đồ khi mua về) / lấy xe và lấy giỏ mua hàng / đi mua kem cây trà xanh / đẩy xe vào khu vực siêu thị, vừa măm kem vừa thong thả chọn đồ theo checklist đã ghi từ trước. Bảo đảm có 1 số người sẽ muốn bắt chước cách mua sắm của mình. Thật ra hôm nay ko thong thả lắm vì phải mua thật nhanh để chạy qua chỗ Chị, tuy vậy cũng rề rà đến 9h kém 20 mới ra khỏi khu vực siêu thị. / Đi đổi phiếu tiền để ghé sang bakery, mua 2 túi bánh riêng biệt, cho Chị và cho nhà mình. / Đi lấy túi đựng đồ đã gửi lúc ban đầu / đẩy cả xe lẫn túi quay trở lại mua theo 1 cây kem trà xanh + dưa lưới (màu xanh – vàng rất đẹp, vàng cam như thể bí đỏ như thơm mùi dưa lưới) / tìm chỗ ghế ngồi, vừa ăn kem vừa chia đồ vào các túi / đi rửa tay rồi ra lấy xe về. __ Hồi còn nhỏ, hay thích được ba mẹ chở đi Con Bò Sữa Long Thành, đến đó ăn kem tươi cho thỏa thích, mua 1 ít cốm xanh cốm trắng hoặc bánh phồng sữa đem về. Nhưng từ khi hệ thống AEON xuất hiện trong TP thì Con Bò Sữa đã trở thành dĩ vãng xa xôi. Kem của AEON vừa ngon vừa rẻ vừa đặc biệt (trà xanh dưa lưới), trong khi kem tươi của Con Bò Sữa bây giờ đã chuyển thành kem yogurt, cây kem nhỏ, lượng kem ít, vị kem chua, mà bán mắc hơn kem AEON 2 ngàn, nên thôi bye Con Bò Sữa nhé.

Nhờ có những dịp buộc phải chạy nhanh nên mới biết khả năng mình tới đâu. Sáng nay mình đua từ AEON về đến công ty Chị trong vòng đúng nửa tiếng. Bình thường nếu chở nhiêu đó đồ thì mình sẽ tốn 45 phút. Tốc độ trung bình sáng nay là 45km/h, thỉnh thoảng đạt mốc 50km/h. Chạy qua mặt cả xe bus, xe hơi và đàn ông. Em Luvias dễ thương của mình đã cùng chị Hai tạo nên 1 mũi tên xanh dương đậm trên đường phố Saigon hôm nay. Chị ko muốn mình chạy như vậy, rất nguy hiểm. Nhưng thật sự mình có cảm giác rất “phiêu” khi phóng xe như vậy. Lúc mới đẩy ra xe khỏi nhà thì mình hơi chóng mặt, thậm chí chạy đến nhà triển lãm Tân Bình rồi mà vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo và vẫn ước có người chở, nhưng rất may là chuyến đi + về đã hoàn thành tốt đẹp.

Cũng khá vui vì đã gặp được Chị và đưa Chị ít bánh để ăn trưa. Vì phải mua sắm vội vàng nên ko kịp chuẩn bị rau cho Chị, cũng quên mất là có thể mua bánh Thổ Nhĩ Kỳ có sẵn rau trong đó (giống bánh mì VN có kẹp thịt và đủ thứ rau, to bằng ½ cái bánh tráng tròn đường kính 20cm). Giờ thì nếu may mắn thì mỗi tháng chỉ có thể gặp mặt 1~2 lần, mỗi lần vài phút thôi. Chuyện tình cảm của mình sao mà éo le ngang trái vậy. Từng ngày trôi qua, niềm hy vọng càng mạnh mẽ trở lại nhưng sự bi quan cũng chẳng giảm bớt chút nào. Đến khi xảy ra chuyện mới thấy ngay cả việc đơn giản nhất là cùng Chị đi dạo trên bãi biển cũng trở thành chuyện bất khả thi. Trong phim Hoa Kiếm Hwarang nói rằng “Dù có giải quyết được vấn đề của riêng bạn thì thế giới cũng đâu có thay đổi gì”, uh thì đúng, nhưng mình đâu cần thế giới của người khác thay đổi, mình chỉ cần thay đổi thế giới của mình là đủ rồi.

Cố lên nhe Biển


(Sea, 20-2-2017)

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

17022017

Chị

Dường như việc đổi tên blog thành Chân Trời Góc Biển thật sự đã khiến em siêng viết blog hơn.

Hôm nay là ngày thứ 2 em uống 1 cốc café sau khi ngủ trưa dậy. Mấy bữa nay em cảm thấy cạn kiệt năng lượng quá nên tự buông thả cho mình lạm dụng café. Cốc café trưa nay vẫn theo tỷ lệ 3tsp café Sing + 1tsp cocoa powder + 0.5tsp granulated sugar. Bắt đầu từ mai em sẽ ko cho ganulated sugar vào nữa mà sẽ tăng lượng cocoa powder lên đồng thời cho vào 1 ít sữa tươi. Tổng lượng chất lỏng trong ly café của em khoảng 100ml, tính ra là đậm đặc hơn café sáng em uống, cho nên giờ này em mới tỉnh táo ngồi viết blog nè. Kiểu này em e rằng mình có thêm thói quen uống 2 cữ café/ngày, điều này sẽ khiến café hết nhanh, và HTK sẽ cung cấp café thêm cho em, rất là thiệt hại cho HTK!

Có lẽ nhờ café mà 2 ngày nay em ko bị mệt rã rời vào chiều tối nữa, mà còn làm houseworks được khoảng 1 tiếng. Trước khi viết this article thì em đã rửa 3 trái sweet peppers và 300gr string beans, 300gr rau cần, rồi gọt xắt tất cả bọn chúng. Em cũng xắt nhỏ 2 cặp lạp xưởng và chuẩn bị khá chỉn chu cho bếp núc ngày mai. Mai em sẽ nấu xôi đậu phộng lạp xưởng, nếu ko lười thì em sẽ chụp hình và ghi recipe lên đây luôn.

Như đã kể với chị, sáng nay em đã trả lại chocolate và bánh mà mẹ cho em hôm qua. Tuy đã nhiều lần nói cái này rồi nhưng em vẫn muốn càm ràm lại, hễ chị chán thì đừng đọc nha ^_^ Em đã cố gắng duy trì quan hệ tốt với mẹ, nhưng dường như bất khả thi. Em có cảm giác mình giống như 1 con vật được nuôi trong nhà, phải làm theo ý chủ, nếu làm theo ý em thì mọi thứ đều sai trái. Tuy biết là rất ngu ngốc ngớ ngẩn và chẳng đi đến đâu khi từ chối những thứ mẹ cho, nhưng sâu trong lòng em vẫn có 1 cảm giác thỏa mãn, vì em giống như “trả thù” lại được tất cả những tức giận mà mẹ từng đổ lên em. Kệ đi. Nay mai gì em sẽ tịnh tâm và suy nghĩ xem mình muốn gì, rồi lập kế hoạch và follow it.  Bất kỳ 1 sự cản trở nào dù có làm em tổn thương hoặc cảm thấy tệ đến mấy, thì em cũng sẽ cố gắng coi chúng như cỏ dại bên đường.

Em thấy thật vô duyên khi cấm em làm bánh cho chị và giao hàng cho người quen / đồng nghiệp của chị. Khi cấm em ko được qua lại với chị, mẹ đã đồng thời chấm dứt 1 niềm vui lớn của em: được làm bánh thường xuyên. Ngoài miệng thì cứ nói con phải mở lòng ra, giao tiếp nhiều – nhưng hành động thì toàn là giam lỏng em trong nhà. Mà em viết mấy cái này làm chi nhỉ, viết mà có giải quyết được gì đâu, chắc là viết như 1 liệu pháp để giải tỏa cảm xúc tiêu cực mà thôi.

Biển của chị là 1 đứa yếu yếu mà thích ra gió! Hôm bữa em thấy tiệm Sushi Bar trên đường NĐ Chiểu đang tuyển rất nhiều vị trí, trong đó có phụ bếp, em thấy hứng thú. Nhưng hoàn cảnh của em thì chẳng đi làm đâu được, nhất là nhà hàng Nhật thì thường làm đến 12h đêm. Em cũng ko đứng nổi 8~10 tiếng/ngày, lại thích được nghỉ cuối tuần. Nói tới nói lui, làm bếp trưởng nhà hàng tại gia coi vậy mà nhàn hạ hở chị, tuy có 1 thực khách khó tính đến mức nhiều chuyện nhưng vẫn có thể coi là nhàn hạ. __ Em ko muốn dùng những lời lẽ vô phép và khó nghe để nói về mẹ, nhưng càng lúc em thấy càng ko thể cứu vãn được nữa. Trước giờ em vốn lạc quan cho rằng có thể dùng đối thoại để dập tắt chiến tranh, nhưng giờ em đã hiểu thấu đáo rằng có những cuộc chiến ko thể giải quyết bằng đối thoại. Chưa nói đến chiến tranh vì kinh tế, chỉ riêng sự bất đồng về quan điểm, tôn giáo cũng có thể khiến người ta ko thể cùng sống dưới 1 bầu trời..

Ngày mai em sẽ làm món mà 2 mình ăn ở AVANI: ớt chuông xào đậu que, thay thịt gà bằng thịt cốt lết. Chắc chắn em sẽ nhớ đến bữa ăn tối của 2 mình ở AVANI, khi em choàng áo cardigan xanh dương bên ngoài áo đầm jean và thưởng thức ngon lành trong khi gió biển thổi lồng lộng và mưa trời rào rào bên ngoài, nhưng em ko thấy lạnh. Cảm ơn chị vì đã-đang-sẽ luôn chăm sóc và đem lại nhiều niềm vui cho em ^.^

Chúc chúng ta tối nay nhủ nhon ^_^


(Sea, 17-2-2017)

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

Arupagnis


Vừa đổi tên blog thành Thiên Nhai Hải Giác thay vì lovely dog’s castle như hồi trước, vì thấy mình có xu hướng thích đến chân trời góc biển để viết. Cứ sợ font chữ sẽ ko hiển thị được Vietnamese, ai ngờ nó vẫn hiện Thiên Nhai Hải Giác bằng Vietnamese đúng kiểu font mình thích, thật là may.

Bối cảnh khi Biển đang viết những dòng này: desktop wallpaper đang là hình Marina Bay Sands, cellphone home screen là hình 1 cái cây rất đẹp trong Gardens by The Bay, ngoài bức tường phòng mình có tiếng động lịch kịch của mấy người thợ sơn nước đang sơn lại nhà, gần bàn phím có 1 ly mocha theo tỷ lệ 3 teaspoon café Sing : 1 teaspoon cocoa powder : 0.5 teaspoon granulated sugar. Giờ này khi mọi người đang vật vã kiếm sống thì Biển phong lưu tao nhã ngồi không viết blog.

Mấy nay mình thật sự rất nhớ Singapura. Thà ko nghĩ đến thì thôi, còn mình thì đã bàn luận khá nhiều về chuyện lần tới sẽ đi vào thời điểm nào, tìm khách sạn nào, sẽ thăm thú những đâu. Đây là điển hình cho chuyện nếu hy vọng càng cao thì thất vọng càng sâu, mơ mộng càng nhiều thì nỗi buồn càng lớn. Nhưng may mà Biển đã tập tành khá lâu trong lĩnh vực kiềm chế bản thân, và còn có thể trò chuyện với Tâm Linh Vũ Trụ, nên nỗi buồn ko được đi chơi này tạm thời có thể xếp xó vào 1 góc của não.

Hôm 10-2-2017, Biển cùng em Luvias đi hội sách xả hàng cuối xuân ở Tân Bình. Tuy quảng cáo rầm rộ trên FB nhưng chủ yếu là sách cung hoàng đạo bán ế quá nên xả hàng cho giới trẻ hốt. Tuy nhiên, vẫn có những cuốn cookbook mới ra lò cho dịp 14-2, nên Biển khá hài lòng vì đã mua được 5 quyển sách ưng ý với giá được giảm mạnh, từ hơn 500k xuống còn 370k. Vì sách được xếp thành từng chồng trên 1 chiếc bàn lớn chẳng theo phân loại nào cả, nên Biển chọn sách bằng cách xem thử từng quyển. Xem thử ở đây nghĩa là đọc tựa sách / nhìn thiết kế bìa / lật bên trong đọc lời bạt / xem thử đánh giá in ở bìa sau của những người – những nhà xuất bản đã đọc quyển sách. Sau quá trình kén chọn gắt gao như rứa thì Biển đã mua 1 cuốn mà ai cũng bỏ qua: Lên Xuống Dòng Đời của tác giả người Singapore tên Cal Mingjie.

Quyển sách có 1 tiêu đề phụ nho nhỏ là “Nhật ký của người lái taxi có học nhất Singapore”. Lúc xem bìa trước thì Biển chẳng hề thấy dòng tiêu đề phụ này, chỉ khi về nhà và bắt đầu đọc thì Biển mới thấy. Quyển sách ko dày lắm, cỡ bằng cuốn Nhà Giả Kim thôi, nhưng Biển cố tình đọc chậm để thưởng thức. Với lại mấy ngày nay vừa bận rộn “khuân vác” nước nôi cho thầy thợ, vừa buồn bã vì bị cấm gặp người yêu, vừa mệt mỏi khó ở trong người >> nên Biển ko có hứng thú với bất cứ gì, kể cả quyển sách nói trên. Đọc sách và xem phim khiến Biển mờ mắt, kể cả khi có người rủ đi chơi và sẵn lòng qua chở Biển thì Biển cũng lười, mất hết sinh khí rồi.

Ngay khi đọc được vài trang của quyển Lên Xuống Dòng Đời, chỉ nhìn thấy 1 cụm từ đơn giản đã khiến Biển lập tức trào nước mắt. Outram Park. Biển hình dung ngay ra lúc 2 chị em vừa xuống sân bay Changi và dùng MRT để về khách sạn Dorsett. Từ trạm Outram Park kéo valy 18kg về khách sạn, đi bộ hơn 5 phút, vậy mà về đến khách sạn chỉ cần nghỉ ngơi chút xíu là có thể đi tắm rồi ăn hộp mì cá của Vietnam Airlines. Khá ngon. Đến giờ Biển vẫn còn hình dung rõ ràng về màu sắc và mùi vị của nó, hình dung rõ ràng về kiểu bước đi lóc cóc cà nhắc của mình từ trạm MRT về. Biển có 1 thói quen là luôn cố khắc ghi rất sâu vào não mọi khoảnh khắc mà mọi người cho rằng bình thường nhất, cho nên chỉ 1 đoạn đi bộ ngắn cũng khiến Biển nhớ rõ, chỉ 1 cụm từ Outram Park cũng khiến Biển khóc.

Rồi trong suốt quyển sách, Biển nhiều lần rơm rớm nước mắt hoặc bất chợt bật cười tự hào. Thật kỳ quái khi tự hào về 1 đất nước chả liên quan gì đến mình, nhưng Biển vẫn có cảm giác trìu mến và tự hào như đối với 1 người bạn rất thân. Những cụm từ như Chinatown Point, New Bridge Road, Tiong Bahru, Changi Airport cứ liên tục khiến Biển khóc. Còn quá nhiều điều Biển muốn trải nghiệm ở đất nước đó, còn quá nhiều nơi Biển muốn bước chân đến và chụp hình, còn rất nhiều khoảnh khắc mà Biển muốn trải qua cùng với Chị - cứ nghĩ về những điều đó, rồi quay về với thực tại là mình ko thể đi được nữa, Biển vừa tự nói “okie thôi ko sao cả” vừa tự thừa nhận là mình đang dối lòng để lấp liếm nỗi buồn.

Tác giả Cal Mingjie là 1 tiến sĩ ngành sinh học phân tử đã tốt nghiệp ĐH Stanford của Mỹ. Khi đọc về chuyện ông đã cống hiến cả đời tại Sing nhưng rốt cuộc vẫn bị giảm biên chế và phải chuyển sang lái taxi, Biển nhận ra Singapura rốt cuộc vẫn là 1 quốc gia tàn khốc như những nơi khác trên thế giới, nơi công dân của họ vẫn phải đối mặt với nỗi thất vọng và đau buồn. Nhưng Biển rất cảm động khi ông ấy viết rằng chính nhờ tầng lớp lao động hèn kém vô danh đã góp phần xây dựng nên 1 đảo quốc sư tử lừng lẫy như vậy. Biển nhớ đến 2 vợ chồng bán cơm rất ngon ở Hong Lim Food Center mà Biển đã mua 2 lần, nhớ đến những người Hoa lớn tuổi bán cho Biển cốc nước táo toàn mùi thuốc bắc trong food court ở Orchard Road, nhớ đến những người đẩy xe đi phát nước khoáng miễn phí trong Changi Airport, thật sự rất nhớ. Khi Biển đang đi dạo trong Botanic Gardens và thấy 1 người đàn ông có vẻ gốc Ấn đang tập yoga trên 1 chiếc cầu nhỏ, phản ứng cơ thể của Biển là dừng lại và tìm đường khác, nhưng rốt cuộc sau 1 hồi đi lòng vòng thì Biển vẫn phải băng qua cây cầu đó, và ông ta nói với Biển “Đừng sợ”. Chẳng lẽ nỗi ngần ngại thể hiện rõ trên mặt Biển vậy sao. Ông ta hỏi và biết Biển đến từ Vietnam, thế là ông ta có biểu hiện như “Oh thì ra là do vậy”. Vietnam là 1 đất nước mất an ninh nổi tiếng như vậy sao. Lẽ ra Biển phải thấy buồn khi mình có thể tự tin ra ngoài cả ngày trời ở Singapura với vốn liếng English ít ỏi, trong khi chỉ nghĩ đến chuyện cầm ĐT đi đến cây cầu Công Lý để chụp 1 tấm ảnh panorama thì Biển cũng e sợ bị giựt ĐT, nhưng Biển ko buồn cũng chẳng thấy xấu hổ gì, Biển chỉ muốn có thêm cơ hội qua Sing mà thôi. Những công dân bình thường nhưng tử tế ở Sing chính là những người góp phần xây dựng nên Singapura mà Biển yêu mến.

Tuy nhiên, quyển sách khắc họa Singapura với góc nhìn của 1 công dân bản xứ có tuổi đã sống và làm việc từ thời trẻ, chứ ko phải 1 khách du lịch non nớt như Biển, nên hoàn toàn chẳng có gì là thiên đường cả. Thật ra trước khi đọc nó, Biển cũng ko quá ngây thơ mà xem Singapura như thiên đường, chẳng qua Biển rất thích khung cảnh nhiều cây, dịch vụ xã hội và cơ sở hạ tầng rất tuyệt vời, chứ Biển thật ko biết mình có tồn tại nổi nếu sống và làm việc ở đó hay ko, nhưng có 3 vị trí mà Biển rất hứng thú
_ làm bánh trong tiệm Galicier
_ làm bánh trong xưởng bánh của Marina Bay Sands
_ làm bếp trong gian hàng ăn uống của Botanic Gardens
Nói vậy thôi, chẳng ai cấm cản được giấc mơ, nên cứ mơ đã đời đi hah.

Biển chẳng biết bài viết này sẽ đi tới đâu. Nó ko phải 1 bài bình luận sách nên ko thể post lên nơi công cộng để giới thiệu về quyển sách này được. À nhưng ko phải cứ bất cứ nơi nào Biển cũng thích đi du lịch đâu, thà đi Sing 20 lần còn hơn đi Israel 1 lần! Biển ko ghét bỏ gì Israel, thật ra còn ngưỡng mộ ngấm ngầm như đối với Nhật vậy, nhưng Biển ko muốn mạo hiểm đi đến những nơi mà phụ nữ phải trùm khăn. Nói đến du lịch thì Biển muốn ưu tiên cho Sing, Nhật, Hàn trước đã, dù sao thì Biển hoàn toàn có thể sử dụng English hoặc Nihongo ở những nơi đó.

Dù những tổn thương tinh thần sẽ phục hồi RẤT RẤT RẤT RẤT CHẬM, nhưng có cơn bão nào mà ko tan. Biển chẳng hy vọng tình thế có thể thay đổi, nhưng Biển tin chỉ cần mình cố gắng nỗ lực như 1 công dân Sing (khùng ghê) và sống theo cách mình cho là đúng, ko có lỗi với lương tâm, thì kết cuộc của Biển chắc sẽ ko quá tệ. Cứ tin 1 cách ngớ ngẩn như thế đi, cô nàng bếp trưởng hữu danh vô thực ạh.


(Sea, 16-2-2017)

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

06022017

Chị Sói của cáo non ơi, em viết bài này chỉ để kể lể về những cơn gió lớn vừa thổi qua Biển 2 ngày nay, chứ em ko cố tình khiến chị bị nóng ruột hoặc lo lắng đâu nha.

Vậy là vì sự bất cẩn em mà chúng ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội được ở riêng với nhau. Do đã đọc nhiều về hoàn cảnh của những người khác nên khi chuyện này xảy ra với em, tuy em vẫn bị đả kích nặng nề nhưng cảm giác đó ko kéo dài lâu, vì não em lập tức hoạt động mạnh để tìm ra giải pháp! Đối với gia đình, có lẽ em là đứa hết thuốc chữa, nhưng em ko thấy có lỗi với lương tâm mình. Chị nói đúng, chúng ta yêu thương nhau chứ đâu gây tổn hại gì cho ai. Dù biết sắp tới sẽ đối mặt với rất nhiều khó khăn (có khi là nhiều nước mắt nữa) nhưng em đã có thể cười khi nghĩ về chị, vì em vẫn ngông cuồng cho rằng số phận mình do mình quyết định, chỉ cần chị và em vẫn yêu thương nhau thì điều gì cũng có thể vượt qua, và tuy không thể nói chúng ta sẽ happy forever nhưng có lẽ sẽ happy in this life :)

Trong đời em, chưa bao giờ em làm chuyện như tối hôm qua: gửi đi 1 email, ngay lúc email đang được gửi thì mắt em đẫm nước, và em chắp tay để cầu mong Tâm Linh Vũ Trụ sẽ giúp em. Em cũng nói rõ với TLVT rằng em chỉ cầu mong vậy thôi, chứ em ko hoàn toàn tin là TLVT sẽ giúp em. Sau đó, sự tuyệt vọng trong lòng khiến em ko thể ngừng khóc. Em tựa vào piano để khóc, rồi ngồi lên giường khóc tiếp. Ngay lúc đó mà em còn đủ tỉnh táo để nghĩ là những diễn viên đóng cảnh thất tình / hoặc mất người yêu thì ko thể nào đóng đạt được, vì nước mắt do cảm xúc thật rất khác nước mắt do diễn xuất.

Rồi khi em nhận được email của chị, em đã mỉm cười lần đầu trong ngày. Em đọc tới đọc lui để chắc rằng nó là sự thật, và cảm giác choáng váng buồn nôn lập tức biến mất. Thì ra em ko cạn hết nước mắt như em tưởng. Sau 4 năm, em phát hiện mình vẫn có thể khóc và vẫn có cảm xúc như trước. Rồi em nhớ đến 1 lời khuyên từng được đọc ở đâu đó, rằng khi vợ chồng bất hòa với nhau thì tuyệt đối không được để qua đêm. Chúng ta ko phải vợ chồng, chuyện xảy ra cũng ko phải là bất hòa, nhưng chị đã tha thứ cho em và không để em phải chịu đựng cảm giác đau đớn đó qua đêm. Rõ ràng là, sự ngạc nhiên khi được yêu là sự ngạc nhiên tuyệt vời nhất, mà em là đứa được yêu rất nhiều. Cảm ơn chị..

Vì chúng ta ko thể ở gần nhau, chứ nếu có thể ở gần thì sau chuyện như hôm qua, em nghĩ nếu deepen our love bằng cách ôm nhau ngủ thì chắc là mật ong cũng không ngọt bằng, hah chị ^.^

Giờ thì em hoàn toàn cảm thấy đỡ hơn rồi. Nghĩ đến sắp tới sẽ khó gặp nhau, tuy biết cả 2 sẽ cùng cố gắng để tạo cơ hội cho nhau nhưng em vẫn có chút buồn. Em càng buồn nhiều hơn vì ko thể lo chuyện ăn uống cho chị. Có lẽ cô gái biết làm bếp nào cũng muốn có thể làm những món ăn ngon và đẹp cho người yêu, vậy mà bây giờ em phải để chị quay lại với cơm hàng cháo chợ, em rất ko vui về điều đó..Thật mong chị đừng bất mãn hoặc cảm thấy buồn thương về điều đó, nha..

Em cũng xin nhấn mạnh rằng em là cô gái của chị, và em đã có lỗi, nên khi nào có dịp, em sẽ chịu mọi trách phạt. Em chỉ mong trong thời gian xa nhau, mọi cảm xúc cảm giác của chị về em đều nguyên vẹn, chị sẽ thấy dễ chịu khi nghĩ về em, và lần sau chúng ta gặp nhau sẽ là 1 niềm vui to lớn..

Chúng ta sẽ (cố gắng) gặp nhau sớm hén chị ^.^


(Sea, 6-2-2017)