Đọc truyện cười, đôi khi
không chỉ là để cười, để thư giãn. Mà có thể, đằng sau những mẩu chuyện ấy là
một bài học, một thông điệp đến từ cuộc sống.
Câu
chuyện thứ nhất: Một
cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập
làm văn của mình. Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí lớn", còn
thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế
giới".
Là
người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao
đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con
thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.
Câu
chuyện thứ hai: Ăn
cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi.
Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết
chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như
thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".
Chúng
ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó,
thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.
Câu
chuyện thứ ba: Người
ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", người qua đường
trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: "Vậy bà
thiếu tôi năm trăm nhé".
Nhiều
người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ,
không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
Câu
chuyện thứ tư: Người
vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn
thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước
đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra
ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai
bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như
thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".
Học
cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh
của người khác.
Câu
chuyện thứ năm: A nói
với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua,
đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi:
"Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ
ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".
Chuyện
gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy
nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người
khác sai.
Câu
chuyện thứ sáu: Hai
cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ
vào, cậu con trai nhận xét:
_Những
người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người
cha ôn tồn đáp lại:
-Người
vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!
Con
người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét
việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy
thận trọng!
Câu
chuyện thứ bảy: Có
hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời
mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn
của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi
tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói:
"Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào,
Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm
xúc thực tế".
Hoàn
cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư
tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn
cảnh nằm trong tay bạn.
Câu
chuyện thứ tám: Một
phụ nữ vào tiệm kim hoàng, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như
đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền
lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay
lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai
bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".
Hãy
xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều
thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào
suy nghĩ của mình mà lầm to.
Câu
chuyện thứ chín: Hai
vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh
của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở
mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng
đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nẫy người vợ
đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức
tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Đây là tranh
của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".
Trong
cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình
cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.
Câu
chuyện thứ mười: Tại
buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất
nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu.
Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên
dưới:
-Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
-Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!
-Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
-Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!
Danh
và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta
luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật
xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.
Sưu tầm khuyết danh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét