Buổi chiều trước khi rời Nhật Bản, có một cô
gái ngồi bên chiếc bàn nhỏ ở sân bay Narita và lẩm nhẩm hát theo những bài hát
vu vơ nghe được từ chiếc ti vi công cộng. Những bài hát rất cũ được phát đi từ
chiếc ti vi LCD đời mới, “tình yêu vĩnh cửu”, “cuộc sống tươi đẹp”, “nếu tôi có
thể bay”... dường như tình yêu, cuộc sống, ước mơ, tất cả không phải được phát
ra từ chiếc loa bên cạnh cô mà phảng phất đâu đó từ tận trên cao, cô mơ màng
nhìn theo những chuyến bay đi đến năm châu bốn biển, mơ màng nhớ một cái gì đó
không gọi được tên.
Một đoạn nhạc không lời ở đâu đó chen
vào giấc mơ của cô, nhạc phim Oshin. Bà mẹ bên cạnh đã đánh thức con trai để
kịp bắt chuyến bay của mình. Còn cô, giữa hàng ngàn bước chân đi và đến, cô vẫn
ngồi đó, một vài nốt nhạc cũ kỹ đánh thức một miền ký ức trong cô. Cô gái thấy
như mình đang ngồi bên cạnh gia đình, bên cạnh là mẹ, Nội, bố đang nấu chè để
kịp xem bộ phim buổi tối. 1994, khi đó cô mới lên 11.
Có đi tới những miền xa mới thấy Việt Nam mình lúc đó còn
nghèo quá. Mọi người vẫn chưa quen lắm với từ ti vi, có nhà nào xem được chiếc
national đen trắng cũng đã sang lắm rồi. Nhiều nhà vẫn còn xem chiếc ti vi 7
inch bé tẹo. Giữa lúc đó bố mang về một chiếc ti vi JVC màn hình màu. Cô háo
hức như được quà mới, so với chiếc National đen trắng phải dò tay, JVC có thêm
điều khiển từ xa trở nên một cái gì đó quá cao siêu và hấp dẫn. Cô bé lúc đó
suốt ngày ngồi bấm ti vi, hết kênh này đến kênh khác mặc dù lúc đấy chẳng có
nhiều nội dung hấp dẫn đến thế.
“Đi học đi, xem gì suốt ngày thế?”
Bị nội la, cô vùng vằng bỏ đi. Có một hôm bố mẹ đi vắng, có mỗi
cô với nội ở nhà, cô biết nội thích xem phim Oshin buổi tối, bèn tìm cách gài
hẹn giờ tắt rồi bỏ đi chơi. “Nội già rồi cổ lỗ, có biết gì đâu?”, cô biết thế
nên làm thế để nội không xem được phim. Mà đúng thế thật, cô về nhà lúc nội cứ
lóng ngóng không biết bật tắt thế nào. Cô thích thú đi ngủ, nội thở dài.
Hôm sau cô thấy như mình có lỗi. Nội loay hoay thật tội, từ sáng
đến chiều không bật nổi cái ti vi. Cô lại gần chỉ cho nội, cái nút này là nút
bật từ xa, nhưng mà phải bật công tắc điện ở đây cái đã. Nếu nó hết pin thì
phải mở cái nắp hộp này, rồi ấn vào nút thứ hai từ phải sang. Nội già rồi khó
nhớ, cô vùng vằng “Chán Nội, nói mãi không xong” rồi lại bỏ đi chơi. Nội lại
một mình loay hoay.
Bố về biết chuyện, bố buồn. Bố gọi vào nói khẽ “Sao con để Nội
một mình?”. Cô bị bắt phải ngồi viết tỉ mỉ cách bật tắt ti vi, cách chuyển kênh
cho nội. Nội thấy cháu viết cho Nội, Nội bật được phim để xem Nội vui lắm, Nội
cầm điều khiển suốt ngày.
Rồi từ ti vi màu, người ta có ti vi màn hình phẳng. Từ truyền
hình sóng người ta có truyền hình cáp. Từ ti vi dùng bóng hình người ta có màn
hình tinh thể lỏng, rồi LCD. Cô gái cũng dần lớn lên, đi theo những ước mơ của
mình để đến những miền đất mới. Cô sống một cuộc sống bận rộn, với bạn bè
trường lớp và những chuyến du lịch, không còn có chiếc ti vi bên cạnh vì
internet đã thay thế truyền hình. Nội cũng đã già và đã lẫn. Hàng ngày cô gái
gọi về nhà cho bố mẹ, bố vẫn khỏe, mẹ vẫn khỏe, chỉ có Nội là già lắm rồi. Nội
chỉ đi được từ phòng ngủ ra bếp, rồi từ bếp vào phòng ngủ, thỉnh thoảng cầm
điều khiển bấm một lúc rồi thiếp đi.
Rồi Nội đi, một chiều mưa ảm đạm cô chạy vội ra sân bay bắt
chuyến bay nhanh nhất để về nhà hòng mong đuổi theo Nội được một chốc. Cô thấy
bố cô khóc, mẹ cô khóc, mọi người đều khóc. Bố bảo dạo này hay thấy Nội muốn
xem ti vi, có tờ giấy con viết ngày xưa,Nội bảo sao cứ làm như thế mà không có
phim?
Cô nhớ Nội thích xem phim Oshin. Nội bảo cô phải như Oshin,
không bao giờ bị khuất phục. Nhưng cũng có những lúc cô phải đầu hàng một cái
gì đó.
Như lúc này, cô gái đầu hàng nỗi nhớ, chỉ một vài nốt nhạc khiến
cô đắm chìm trong nỗi nhớ mênh mang, nhớ gia đình, nhớ bố mẹ, nhớ người thân,
nhớ Nội, cô nhớ những ngày ngồi bên gia đình nhỏ của cô, nhớ những lần thấy Nội
cầm tờ giấy với nét chữ trẻ con, cô đã hiểu vì sao Nội vui vẻ ngồi xem phim,
không hẳn vì phim hay, mà vì cuộc sống xung quanh Nội, từ lúc đấy dường như đã
có một niềm vui nho nhỏ.
Một giọt nước mắt lăn trên má, cô nghĩ cô sẽ về nhà và viết thêm
một vài tờ giấy hướng dẫn sử dụng ti vi cho bố. Bố mới than chiều qua, sao ti
vi cô mua cho bố khó dùng thế.
Tác
giả: Nothing_perfect
•♥•
Đang khá là dzui vì dạo này đã có hứng viết “White
Rose on the Sword” trở lại ^.^ Mỗi ngày túi bụi với chuyện may đồ _ nấu ăn _ học
Jap & Eng _ vẽ 3D 3 tiếng + linh tinh khác nên vẫn chưa post được 2 entries
đã “quảng cáo” trên blog suzushi_mizuumi! Càng ngày càng thấy mình trở nên
giống cô gái nhân vật chính trong truyện trên (KHÔNG phải truyện mình viết),
nhưng mình tệ hơn nhiều, hehehe! Mình vô cảm, chẳng tin vào những điều tốt đẹp
of cuộc sống nữa, hoàn toàn 0 hình dung tình yêu là gì, & tự thấy bản thân
tuy đã khá hiểu biết về nhân gian quan hệ nhưng rất nhiều lúc vẫn cư xử rất ngu
ngốc, đặc biệt khi dính dáng đến con trai. Từ nay xin chừa. Tình yêu cũng giống
thanh katana (kiếm Nhật), hoàn hảo & sắc bén, chỉ có thể ngắm chứ 0 nên
đụng vào, bởi vì chỉ cần lấy 1 chiếc khăn lụa thả rơi trên lưỡi kiếm thì khăn
cũng đứt làm đôi!
Enough.
(collected
& written by lovely dog
Sat. April 21st
2012
Nick YM :
innova_landscruise
Homepage : http://vn.360plus.yahoo.com/suzushi_mizuumi/
Castle : http://godylevol.blogspot.com/)
Blog mới >> tập 1 thói quen mới : tự comment cho mình =)) Lúc nào cũng muốn được quan tâm, được đọc & được comm nhưng chả ai rảnh. Trước khi muốn được người khác chìu chuộng thì tự mình phải biết chìu chuộng bản thân trước đã!!! Chúc lovely dog weekend tuyệt vời & tuần mới thành công + giàu có!!! Ganbatte kudasai neeeee! :-bd
Trả lờiXóa