Sau một thời gian dài
thường xuyên nằm mơ thấy Ryu, lần này một nhân vật khác đã xuất hiện trong giấc
mộng của tôi.
Mắt Nâu.
Nằm mơ thấy chị ấy khiến
tôi nghiêm túc nhìn lại thứ từ trước đến giờ được tôi gọi là “tình cảm chân
thành của trái tim mình”. Có thật lòng tôi yêu
Ryu, hay tôi chỉ đơn thuần muốn có anh ở bên như một thói quen, và đến khi
có người khác có thể làm tôi cười và khiến lòng tôi nhẹ nhàng ấm áp thì tôi đủ
vô tình để đẩy Ryu vào vùng ký ức của quá khứ? Người ta bảo rằng “yêu thì phải
nói ra”, nhưng cũng có người nói “yêu mà im lặng, không có nghĩa rằng bạn yêu
người đó ít hơn những ai dám nói ra”. Vậy cảm xúc của tôi đối với Ryu là gì mà
nó lại thật đến vậy?
Vài ngày sau cái hôm tôi
ngất xỉu tại trường, Mắt Nâu “tự tiện” gọi cho mẹ tôi, kể hết sự việc hôm đó rồi
xung phong làm “quản lý” cho tôi tại trường. Một giáo viên lịch duyệt như chị ấy
đương nhiên chiếm được cảm tình của mẹ tôi, mẹ đồng ý cho Mắt Nâu trở thành người
bạn lớn của tôi, được phép đến nhà tôi chơi khi nào chị ấy muốn!
Đó là lý do hiện giờ chị
ấy đang ngồi trên giường tôi, ôm cây guitar và cười cười nhìn tôi
__ Cưng muốn nghe bài gì
nào?
Tôi đang design logo cho
Facebook nickname của chị ấy, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói
__ Cry on my shoulder,
sung by SuperStars!
Vận áo shirt màu carot và
quần Jean xanh nhạt, tay chỉnh lại dây dàn guitar, vài lọn tóc mất trật tự rũ
xuống trán, trông Mắt Nâu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng đến mức tôi không thể rời mắt
khỏi chị ấy. Chẳng quan tâm mình đang trở thành đối tượng hâm mộ của một con
nhóc, chị ấy gảy đàn theo kiểu rải hợp âm, cất giọng hát trong veo ngọt ngào
“ If the hero never comes to you
If you need someone you’re feeling blue
If you wait for love and you’re alone
If you call your friends nobody’s home. . .”
Không thể tập trung
design được nữa, tôi lơ luôn màn hình máy tính, xoay hẳn người sang, chống tay
lên cằm và thưởng thức giọng hát cùng tiếng đàn của Mắt Nâu.
“ But if you wanna cry, cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what will love can do. . . what will love can
do . . . what will love can do. . .”
Dòng nhạc mượt mà bị cắt
ngang bởi tiếng “RENG! RENG!” thô bạo. Giọng Bạch Nữ.
__ Nước Xanh ơi, giá dịch
một cuốn hộ khẩu của phòng mình là bao nhiêu? Chị tìm trên trang web nhưng
không thấy!
__ À à, xx.000 ngàn /
trang. Cứ đếm trang mà tính tiền, riêng trang bìa không tính.
__ Sao tối nay không
online? Chị đang canh em online để hỏi nè! ^o^
Tôi nhìn sang gương mặt
rất hài của Mắt Nâu đang ngồi gần đó, cố nín cười để không tiết lộ tình cảnh hiện
giờ của mình.
__ À. . Tối nay em có hứng
sáng tác truyện nên không gắn Net. Cứ lên mạng là bị lôi kéo đủ thứ chuyện, em
muốn tập trung chuyên môn cao độ đó
mà! :D
__ Ờ, thế thì cứ tập
trung chuyên môn đi, viết cho hay vào rồi đưa chị đọc nhá! ^_^
__ Không hứa đâu! Chị đọc
xong sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác đấy! Mất hình tượng lắm! Không đưa chị đọc
đâu! :->
__ Con bé này! Pó tay chấm
canh nó luôn! Thôi viết đi cô nương!
__ Vâng, chúc chị ngủ
ngon, nhiều ác mộng, ủa lộn, nhiều mộng đẹp nhá! :D
__ Uhm, bye em!
Mắt Nâu búng tưng tưng
vào mấy sợi dây đàn, nháy mắt với tôi
__ Thân thiết quá ta! Mà
cưng đang sáng tác truyện gì thế? Có thể cho chị đọc không?
Tôi kiềm chế để không lườm
chị ấy, vì nếu làm vậy, tôi sẽ bật cười ngay tức khắc! Tiếp tục quay sang design
logo, tôi buột miệng đưa ra một yêu cầu ngu xuẩn
__ Không cho đọc! Chị
hát bài Tong Hua đi, Đồng Thoại phiên bản tiếng Anh ấy!
Thậm chí những note nhạc
đầu tiên cất lên cũng khiến mắt tôi bất giác cay cay, tôi trân mình ngồi nghe,
không tự chủ được nên cứ nhìn hoài về tấm thiệp cưới đang đặt trên kệ sách gần
đó.
Ryu từng nói sẽ luyện tập
bài này để nếu có đi karaoke thì sẽ hát tặng tôi bằng ba thứ tiếng : Nhật – Anh
– Trung. Tiếng Trung thì tôi đã nghe anh ấy hát, nhưng tiếng Nhật và Anh thì. .
. chẳng còn cơ hội nào nữa. Giờ nghe Mắt Nâu hát với một phong cách hoàn toàn
khác nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ Ryu nhiều thế này. . .
__ Thiệp cưới của ai vậy?
Người yêu cũ à?
Tôi không nhận ra Mắt
Nâu đã ngừng hát tự bao giờ, chị ấy đương nhiên nhận thấy điểm đến của ánh mắt
tôi.
__ Của người quen thôi.
Không có yêu iếc gì hết á!
__ Vậy là người yêu cũ
thật rồi ! – Mắt Nâu ra vẻ “ta đây nói gì cũng chính xác”, rồi hỏi tỉnh queo –
Cần phá đám cưới không? Chị làm cho! :D
Ánh nhìn của Mắt Nâu
trông đùa cợt nhưng thật ra lóe lên sắc bén khiến tôi biết chị ấy không đùa. Tự
dưng tôi có linh cảm rằng chỉ cần tôi nói một lời thì chị ấy sẽ không để yên
cho kẻ khiến tôi tổn thương. Thấu hiểu điều đó làm trái tim tôi bất chợt mềm
ra. Tôi đến ngồi gần Mắt Nâu, cười nụ cười hiền nhất của mình
__ Không cần đâu, đại tỷ!
Em quan niệm yêu ai là muốn người đó được hạnh phúc chứ không phải muốn sở hữu
người đó :D
__ Hờ hờ. . . – Mắt Nâu
vỗ vỗ vào má tôi – Lần đầu chị gặp một đứa 8x ngây thơ trong sáng như cưng đó!
Tôi đang ngẩn người vì
bàn tay mềm mại của chị ấy thì chợt trông thấy vài vạch gì đó vắt ngang cổ tay
Mắt Nâu. Tôi giật mạnh tay chị ấy, đưa ra phía ánh đèn
__ Cái gì đây?
__ Chiến tích! – Chị ấy
không rụt tay lại mà còn mỉm cười rất đáng sợ.
__ Hớ?! – Tôi nghĩ mặt
mình đang chuyển sang màu xanh – Chị nói sao?!
__ Thôi quên đi cưng! :D
__ Chị tự cắt tay mình bằng
dao cắt kirigami à?
__ Uh!
Vấn đề trầm trọng là :
chị ấy chơi kirigami bằng dao mổ chứ không phải dao rọc giấy, tôi từng nhiều lần
thấy chị ấy xài con dao ấy trong trường. “Điều tra” một lúc, tôi mới biết Mắt
Nâu từng bị tự kỷ khá nặng. Nói thật, tôi không shock khi phát hiện ra một góc
khuất khác của con người Mắt Nâu, nhưng tôi không muốn chị ấy tự làm đau bản
thân mình nữa, nên tôi bắt chị ấy phải dẹp bớt những gì sắc bén xung quanh. Nói
thì nói vậy nhưng ai biết Mắt Nâu có nghe theo không!
Hic, sao tôi có liên hệ
với ai thì người đó cũng thích tự gây tổn hại cho bản thân. Lúc trước, tối nào chat
tôi cũng bắt Ryu đi ngủ sớm vì anh ấy có thói quen thức khuya làm việc đến hơn
2h sáng. Giờ đến lượt chị Mắt Nâu, ngoài chuyện thức khuya đến 3h sáng (trễ hơn
cả Ryu), chị ấy còn thường xuyên gây ra vết thương nghiêm trọng trên thân thể
mình nữa chứ! Hic, tôi có phải là thiên thần hộ mệnh với đôi cánh trắng đâu mà
đòi ở bên cạnh an ủi nhắc nhở họ chứ!
•
•
•
Giá mà được chết đi một lúc
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đường sợ chả gặp ai. . . (5)
Khi nghe tôi kể về Mắt
Nâu, ai cũng tưởng chị ấy là một giáo viên nền nã dịu dàng, lúc nào cũng đi nhẹ,
nói khẽ, cười duyên. Chẳng ai ngờ những câu thơ yêu thích của chị ấy lại sặc
mùi tử khí như vậy! Trước đây, cũng có vài lần tôi nghe Mắt Nâu đề cập đến chuyện
chết chóc và tự sát nhưng tôi không tin chị ấy có thể làm những điều đáng sợ
như thế. Sau khi tận mắt thấy những vết sẹo chằng chịt trên hai cổ tay Mắt Nâu,
cho dù chúng chỉ còn là những vạch mờ mờ, tôi vẫn mường tượng được một vết cắt
tươm máu thì sẽ đau đớn thế nào. Phải có lý do gì đó khiến một cô gái trẻ thành
đạt như Mắt Nâu lại có những tư tưởng và hành động như vậy. Tôi không thích tọc
mạch chuyện riêng của người khác, nhưng nếu không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện
thì tôi sẽ đánh giá sai bản chất thật sự của Mắt Nâu, và tôi không muốn như vậy.
__ Này, tập trung chuyên
môn đi ! Đừng “tranh thủ giặt đồ khi không có con quỷ ở gần bên” nữa!!! (6)
__ Hehehe! – Tôi nhe
răng cười với Bạch Nữ đang nhìn sang từ bàn bên cạnh.
__ Nhìn con mắt ngơ ngẩn
là biết rồi ! – Đồng nghiệp của tôi vờ nhún vai chán nản – Em làm ơn bỏ anh
chàng Ryu đó ra khỏi đầu óc em dùm chị !
__ Em đang suy nghĩ bài dịch, đâu có rảnh mà
nghĩ đến Ryu! Mà Ryu là ai??? Em đâu có biết!!!!
Đôi mắt Bạch Nữ ánh lên
tinh quái, chị ấy quay sang con mèo mập mạp có bộ lông trắng vàng đang nằm liếm
chân gần đó, gọi
__ Ryu, chị Nước Xanh
kêu kìa!
Số là khi Ryu sắp học
xong lớp cao nhất ở trường tôi, vì sợ không đương đầu nổi với nỗi buồn khi
không gặp anh nữa nên tôi đã lấy tên anh đặt cho con mèo vô danh của trường
nuôi. Hầu như ngày nào tôi cũng nựng nó và kêu “Ryu! Ryu!”, mãi rồi mọi người
cũng biết tên nó và cả sự tích dông dài phía sau cái tên, kết quả là Bạch Nữ
thường lấy con mèo Ryu ra chọc tôi.
Lờ luôn con mèo, tôi cắm
mắt vào màn hình, cố gắng chăm chỉ trong vài chục phút cuối cùng của một ngày
làm việc.
__ Này, làm gì mà dạo
này thấy em có vẻ để ý kỹ chị Mắt Nâu lắm nha! – Bạch Nữ cười đầy tà ý – Nghi
quá hà!
Tôi không thèm nhìn qua,
lấy giọng lãnh đạm để che giấu một cảm xúc rất lạ đang bùng lên trong lòng
mình. Nó có vẻ giống như. . . sự hồi hộp.
__ Nghi gì mà nghi ! Mắt
Nâu là tiền bối của em, chị ấy xinh đẹp tài giỏi. Em coi chị ấy là người bạn lớn,
chị đừng có mà nghĩ linh tinh!
__ Người bạn lớn à? – Một
giọng giễu cợt từ sau lưng xen vào – Thì ra coi mình là bạn lớn cơ đấy!
Bạch Nữ và tôi quay lại
thì thấy Mắt Nâu đã đặt balo lên bàn, đang tiến về phía tôi với nụ cười thường
trực. Tuy nhiên, sau lần chị ấy đến nhà chơi và đàn cho tôi nghe, tôi nhận ra nụ
cười lần này không có chút vui vẻ nào. Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay học
sinh không tiếp thu tốt khiến chị ấy phải quát tháo sao??? Tuy chưa tận mắt mục
kích giờ dạy nào của Mắt Nâu nhưng tôi có thể tưởng tượng ra vẽ rúm ró sợ hãi của
bọn học sinh nếu vô phúc bị chị ấy nổi giận. Thay vì hứng chịu cơn giận của Mắt
Nâu, có lẽ bọn chúng thà chịu phạt đứng ngoài mưa lúc trời đang sấm chớp còn
hơn!
__ Hai người đang nói xấu
gì tui đó? – Giọng Mắt Nâu đe dọa.
__ Uh – Bạch Nữ gật đầu
mạnh mẽ - Đang nói xấu đó!
Vuốt lại mái tóc thề được
cắt rất đẹp, Mắt Nâu lại ngồi xuống chiếc ghế gần bàn tôi. Trước khi trở nên hơi
thân thiết với tôi, chị ấy toàn ngồi gần và nói chuyện với cô trưởng phòng du học.
Không biết tự khi nào tôi đã trở thành “nhân vật đặc biệt” chiếm lĩnh được sự
quan tâm của Mắt Nâu, và tôi thật sự vui vì điều đó.
Lần này chị ấy không gợi
chuyện một cách hăng hái như mọi khi, chỉ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt khó
đoán. Không biết phản ứng thế nào, tôi vờ chăm chú vào bản dịch trên màn hình,
cảm thấy mặt mình càng lúc càng trở nên ngớ ngẩn. Trước đây tôi chỉ xấu hổ khi
bị con trai nhìn chằm chằm, giờ tôi mới phát hiện ra mình cũng xấu hổ không kém
khi bị con gái nhìn chằm chằm!
Một lúc sau, chịu không
được, tôi lén nhìn Mắt Nâu, giật mình vì chị ấy vẫn đang chiếu tướng mình. Lảng
tránh ánh mắt thật nhanh, tôi lại chăm chú vào màn hình, cảm thấy chữ bay loạn
xạ trên ấy, chẳng đọc được chút nào!
__ Này! Sao cưng liếc
tui rồi ngó lơ? Có ý gì đây? Muốn đánh nhau không?
Từ chỗ đang lúng túng,
tôi trợn mắt nhìn chị ấy, lấy giọng phê phán
__ Hớ? Đánh nhau? Sao
trông dịu dàng mà thô bạo quá vậy?
Mắt Nâu cười cười, gõ những
ngón tay lên bàn. Toàn thân tôi căng lên cảnh giác vì biết chị ấy có thể chụp lấy bàn tay đang nhấp
chuột của tôi, sau đó chị ấy làm trò gì thì có Trời mới đoán nổi!
__ Chị đấy mà dịu dàng nỗi
gì! – Giọng Bạch Nữ vang lên khiến tôi nhẹ nhõm như được giải vây.
__ Nói gì tui đó? – Mắt
Nâu cao giọng đe dọa. Chẳng hiểu sao chất giọng trong thanh của chị ấy lúc nào
nghe cũng hay!
__ Không, không có gì! –
Bạch Nữ xua tay nhưng nụ cười đầy ẩn ý.
Những chuyện sau đó xảy
ra quá nhanh khiến tôi không nhìn kịp.
Chỉ thấy Mắt Nâu đứng bật
dậy, bước sang kẹp cổ Bạch Nữ. Đồng nghiệp đáng thương của tôi xém bị vật ngã
trong khi “kẻ thô bạo” kia cười đắc thắng. Một cảm giác kỳ lạ len vào lòng
nhưng tôi vẫn giả tảng cười xuề xòa
__ Qủa thật là hành hung
người khác mà!
__ Hành hung hồi nào
cưng??? Ôm hôn thắm thiết vậy thôi chứ!
Gì? Màn “đánh nhau” vừa
rồi thực chất là ôm hôn ư??? Tôi lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục làm việc như thể
ta đây siêng năng lắm.
Có lẽ thái độ lạnh lẽo của
tôi khiến Mắt Nâu cụt hứng, chị ấy không ở lại đến lúc chuông reo như mọi khi
mà xách balo về sớm. Tôi buồn bã nhìn chị ấy bước ra cửa không hề quay đầu lại lần
nào, hụt hẫng trông theo bóng dáng mảnh mai xinh xắn phóng xe cái “Vèo!” ra đến
đầu đường.
Sao tôi lại cảm thấy buồn
giống hệt lúc Ryu bỏ mặc tôi vậy? Thật đáng lo ngại !
Hơn nửa tháng nay, Bạch
Nữ được phân công đi dạy du học sinh cùng với Mắt Nâu. Mỗi sáng, họ đến trường
sớm một tiếng rồi ngồi chung xe 45 phút đến ký túc xá, quãng thời gian đó đủ
nhiều để hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đủ để giúp họ trở nên
thân thiết. Tệ thật! Chẳng lẽ cảm giác không dễ chịu trong lòng tôi là sợ Mắt
Nâu không còn coi tôi là người đặc biệt đối với chị ấy hay sao?
Tôi chẳng có lý do gì để
muốn thành người đặc biệt đối với bất cứ ai cả. Vậy tại sao tôi vẫn mong Mắt
Nâu đối xử với mình khác những người khác?
•
•
Hơn một tuần sau ngày Mắt
Nâu “ôm hôn” Bạch Nữ, tôi vẫn chưa gặp lại chị ấy. Từ lúc nói chuyện nhiều hơn
với Mắt Nâu, tình yêu origami trong tôi đã được khơi gợi trở lại, tôi tận dụng
triệt để những mảnh giấy in hỏng hoặc dư thừa của phòng dịch thuật để xếp
origami. Mỗi khi nhớ Mắt Nâu, tôi lại xếp thêm một tác phẩm. Giờ thì bàn tôi đã
đặt hẳn một chiếc hộp xếp bằng giấy, bên trong chứa đầy tim đôi, tim có cánh, hạc,
rùa, hoa huệ, ngôi sao. . . xếp bằng giấy. Đấy là chưa kể trong ví tôi còn có một
ít tim xếp bằng tiền giấy 5 nghìn đồng!
__ Dạo này chị Mắt Nâu
có thường xuyên ngồi xe lên ký túc xá chung với chị không? – Tôi bâng quơ hỏi Bạch
Nữ, ra vẻ mình chỉ hỏi chơi chứ không quan tâm cho lắm.
__ Ngày có ngày không,
có khi Mắt Nâu chạy honda thẳng lên đó luôn. Vì hai dãy phòng học của bọn chị
cách nhau hơn cả trăm mét nên nhiều lúc cả ngày cũng không thấy mặt mũi chị ấy
đâu!
Tôi gục gặt đầu, không
thể hỏi tiếp gì nên đành quay lại màn hình máy tính của mình, nhưng Bạch Nữ đã
kể tiếp
__ Hôm qua tay Mắt Nâu
dán băng trắng toát, chỉ bảo là bị mèo quào!
Tim tôi nảy lên một cái
thật mạnh, suýt nữa tôi đã túm lấy Bạch Nữ mà hỏi tới tấp, nhưng tôi kịp kiềm
chế lại và không phản ứng gì. Vậy là Mắt Nâu lại cắt tay nữa rồi, “mèo quào” chỉ
là cái cớ chị ấy dùng che mắt thiên hạ thôi. Không xong rồi, tối nay tôi nhất định
phải gọi cho chị ấy.
Con người vốn là giống
loài thuận theo bản năng khá mạnh, dù tính cách có thể hời hợt song khi đã nhận
ra có ai đó để ý đến mình thì lập tức sẽ nảy sinh tâm lý để ý lại. Và chỉ cần
có đầu óc, biết quan sát một chút thì rất dễ nhận ra ai đang để ý mình.
Có lẽ Mắt Nâu đã nhận ra
thái độ kỳ quặc của tôi với chị ấy.
Tôi đối xử với chị ấy
không giống con gái đối với con gái chút nào.
. . . “Reng reng”. . .
. . . “Reng reng”. . .
Bip! Bip! Bip! Bip! Bip!
Bip!. . .
. . . “Reng reng”. . .
. . . “Reng reng”. . .
Quen biết nhau đã vài
tháng nhưng đây là lần đầu tôi bấm số di động của Mắt Nâu. Cuống lên vì không gọi
được chị ấy, tôi chuyển sang gửi tin nhắn.
Vẫn không có động tĩnh
gì.
Tôi bấm phím gọi lần nữa.
__ Alo, Mắt Nâu nghe.
__ Hhmm. . . em . . .
em. . .
Giọng lạnh lẽo của chị ấy
khiến tôi sợ, ấp úng mãi không nói được gì ra hồn. Nhưng tôi kinh ngạc khi nghe
Mắt Nâu dịu giọng hỏi
__ Bé Nước Xanh phải
không? Đang làm gì đó? Sao gọi chị rồi không nói tiếng nào vậy?
Ôi trời! Chị ấy không lạnh
lẽo với tôi, chẳng qua là tôi suy diễn quá nhiều thôi. Nỗi mừng rỡ dâng trào
khiến mắt tôi bất giác cay cay.
__ Mắt Nâu. . . chị . .
. chị . . . không giận em phải không?
Mắt Nâu ra lệnh, giọng dứt
khoát
__ Online đi !
. . . .
Mắt Nâu : Sao, muốn nói gì nói đi !
Nước Xanh : Hôm đó. . chuyện ở phòng dịch thuật. . chị
không giận em chứ?
Mắt Nâu : Tui biết rồi cưng! Trước mặt người khác,
cưng cư xử như vậy cũng bình thường thôi!
“Trước mặt người khác?”
Vậy nếu không có người khác thì tôi sẽ cư xử với chị ấy như thế nào? Chẳng lẽ Mắt
Nâu có ẩn ý gì đó mà tôi chưa hiểu rõ? Nhưng kệ đi, miễn chị ấy không giận thì
tôi vui rồi.
Nước Xanh : Chị. . . chị cất bớt mấy thứ sắc bén xung
quanh chị được không? Dao rọc giấy, dao mổ. . . cất hết đi ! Lấy giấy báo gói lại,
cột thun và nhét vào xó xỉnh nào khó tìm nhất ấy!
Mắt Nâu : Sao vậy cưng? Dù cất đâu thì nếu muốn cũng
lôi ra được mà :->
Nước Xanh : Please!
Mắt Nâu : Hahaha vui mà! Lúc stress làm mấy trò đổ máu
cũng giảm stress được đó!
Nước Xanh : Hiền hiền chút đi, người gì mà nguy hiểm
quá!
Mắt Nâu : Hiền lắm rồi mà, thế nào nữa mới chịu???
:->
Nước Xanh : Ơ. . . hmmm. . . hiền là không tự làm đau bản
thân, chịu khó ngủ sớm (trước 1h sáng) và ăn sáng đàng hoàng trước khi đi dạy!
Mắt Nâu : Hên xui ^o^
Nước Xanh : Please! Làm ơn dùm đi !
Mắt Nâu : . . . Sẽ cố gắng!
Nước Xanh : Hura ^o^
Mắt Nâu : Với điều kiện Valentine này phải đi chơi với
chị! Lo xin phép ba mẹ đi B-) Không đi là không xong với tui đâu nha cưng! B-)
Nước Xanh : :-S
Kết thúc đoạn chat với Mắt
Nâu, lòng tôi tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Vui mừng có, lo lắng có, cả những
nỗi sợ sệt mơ hồ lẩn khuất trong một cảm giác bình yên kỳ lạ. Mang theo một cái
đầu đong đặc suy tư, tôi chìm vào giấc ngủ và lại mơ thấy Mắt Nâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét