Có ai ở đó ko?
Có những ngày, những lúc mà mọi thứ dường như rút sạch khỏi người em. Trong
đầu em có rất nhiều suy nghĩ nhưng đồng thời chẳng nghĩ được gì. Em chỉ muốn được
ngồi trên bãi cát dưới ánh sáng trắng rực rỡ, có ai đó vuốt tóc em và bảo em “Cứ
khóc, đừng lo lắng gì”. Em chỉ muốn mỗi ngày được tản bộ dưới những hàng cây
xanh mướt, trong lòng ko phải mang bất cứ ưu tư nào cả. Em muốn ko phải chịu đựng
nữa, ko phải cãi nhau nữa, ko phải tranh luận gay gắt nữa.
Nỗi oán hận cứ đến rồi đi, đến rồi đi, em ko biết làm sao để xóa tan nó. Em
rất tệ, vì em là 1 đứa con gái sung sướng nhưng vẫn ko biết tận hưởng, ko biết
ơn vì hoàn cảnh của mình. Em thà sống nghèo, lao động vất vả cả ngày nhưng có
người hàng ngày quan tâm và khiến em cười. Hiện giờ em cũng lao động đến mức cứ
đến tối là đứng ko nổi, nhưng em ko có ai làm cho mình cười, và em GHÉT KINH KHỦNG
cái chuyện phải giải thích thì người sống cùng nhà mới hiểu em. Nếu đã sống
cùng nhà, tại sao em phải giải thích thì họ mới hiểu? Và em phải chấp nhận tình
trạng này cho tới khi cuộc sống (của 1 trong 2 bên, hoặc cả 2) chấm dứt mà chẳng
bao giờ vượt qua cái hố sâu vô lý này được nữa.
Em có 2 lần nói với chị Mắt Nâu là “Hãy thử tắt máy tính và ném ĐT sang 1
bên, chị sẽ thấy cuộc đời vui hơn nhiều”. Đó ko phải nói đùa, mà là nói thật.
Câu nói đó em học được từ 1 truyện ngắn đọc được trên báo đã rất lâu. 5 ngày
nay máy tính em hư, ĐT cũng ko dùng thường xuyên, và em thấy ổn. Thậm chí right
now em vẫn phải dùng máy tính để post những dòng này lên blog, thì em vẫn thấy
thích cái ý tưởng tắt máy tính trường kỳ và tập trung vào cuộc sống thực, cho
dù cuộc sống thực hiện nay của em giống như 1 không gian vũ trụ chứa đầy sự bất
an và cô độc. Cho nên, em thật sự ko muốn 1 chiếc máy tính làm quà Noel đâu
nha. Điều em muốn thì đơn giản lắm: 1 cái ôm và dỗ dành em là đủ.
Ra đường, nhiều người khen em giỏi giang xinh xắn, khen em dễ thương,
nhưng điều đó có ý nghĩa gì, khi sự dễ thương của em ko thể đem tặng cho người
yêu thương em, khi sự giỏi giang của em chẳng thể làm hài lòng những người sống
cùng nhà với em. Gần đây có 1 chuyện khiến em chẳng biết nên tự hào hay nên tự
mỉa mai: có lần em đi giao bánh, đi bộ, người nhận hàng ở gần, nên em quyết định
ko tô son. Em là thể loại con gái HOÀN TOÀN KHÔNG BIẾT GÌ về phấn nền, kem BB,
kem CC hay kem che khuyết điểm gì cả, nhưng dù là đi chợ thì em cũng thoa son
dưỡng và son màu thật thích hợp với môi em, với không gian và thời gian mà em sắp
đến. Trở lại chuyện đi giao bánh mà để mặt mộc, hôm đó số lượng nam nhân nhìn
em cũng nhiều như / hoặc nhiều hơn khi em có thoa son nữa >> kết luận là em
để mặt mộc cũng rất thu hút ánh nhìn, phải ko? Nói thật là em ko có cảm giác tự
hào đâu, dạo này em đang thấy trống rỗng lắm, nhưng em cũng chẳng tự mỉa mai,
vì đâu cần phải dìm bản thân xuống bùn hơn nữa.
Em đang đọc tiểu thuyết của Cassandra Clare đến lần thứ 3 và vẫn thấy hay.
Em cũng đang đọc Ngựa Thép của Phan Hồn Nhiên đến lần thứ 5 và vẫn thấy hay.
Thôi thì giữa cơn cuồng loạn giữa phá tung tất cả để làm điều mình muốn và tiếp
tục chịu đựng đến khi thời thế thuận lợi, thì cách duy nhất để em ko khóc và ko
phát điên là mua nhiều nhiều sách rồi đắm mình vào các thế giới khác. Nếu may mắn
thì sẽ gặp được 1 thế giới dễ chịu và hợp lý chút, còn ko may mua trúng sách ko
hợp gout thì đành ngậm ngùi tiếc tiền chứ sao.
(Sea, 31-7-2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét