lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Sunday nắng vàng


Hôm nay Biển chính thức lên chức “cô chủ nhỏ của gia đình”. Nói năng hoành tráng như rứa nhưng thực ra chỉ là được phép “control” chuyện đi chợ + làm bếp cho cả nhà. Dù sao cũng là 1 bước tiến lớn trong quá trình làm cô chủ nhỏ, nên vui phải ko?

Bữa nói với Mum là Biển đi chợ làm bếp thì dễ thôi, cái gì ko biết thì Biển sẽ hỏi, tiền phát gạo đong Biển cũng chấp luôn, miễn là đừng thay đổi ý kiến 4 lần trong vòng 1 tiếng. Mum bảo là “con phải biết thích nghi chứ”. Nói thiệt, Biển là con nhà gia giáo, nhưng có nhiều lần những lời nói của Mum & Dad khiến Biển rất muốn đập nát thứ gì đó & chửi thề. Người ngoài thì còn có quyền khiến cho Biển lên tăng xông mà chết, nhưng người nhà mà cũng làm như thế, thật Biển ko hiểu nổi.

Mỗi lần nhờ Biển chở đi đâu thì nói là rất ngại, ko muốn làm phiền Biển, biết Biển ko có nhiều thời gian rảnh. Thế mà trong chuyện ăn uống thì tự cho mình cái quyền muốn đòi gì thì đòi gấp, Biển ko thể làm theo thì nói con chẳng bao giờ sẵn sàng, làm sao ra đời sống với người khác được. Nói thiệt nha, Biển nghỉ làm ở 2 chỗ rồi, là vì ở đó ko có những vị lãnh đạo tốt, cũng toàn những người hay thay đổi & chẳng biết nghĩ đến người khác. Người nhà mà cũng giống người ngoài như vậy, Biển cũng ko biết làm sao luôn. Dọn ra ngoài sống thì tuyệt đối ko được, nhưng cứ ở lại rồi lâu lâu đẹp trời lại ban cho mình vài trận bão như thế, vui lắm chắc.

Chị thường xuyên khuyên Biển là ba mẹ lớn tuổi rồi, rất thương Biển nhưng đối xử với Biển theo cách của những người thế hệ trước. Thế thì đừng trách vì sao Biển ko có cảm tình với thế hệ trước, đừng trách vì sao Biển có đạo mà sống như đứa vô thần. Muốn khiến Biển phục thì hãy cư xử sao cho Biển phải cúi đầu, ko thể cãi, chứ đừng lấy quyền lực của người lớn, của những ông bà ở tận đâu đâu để bắt Biển phải nghe theo những điều vô lý, những điều ko hề có chút căn cứ nào. Biển tuyệt đối ko nghe đâu, dù có bị mang tiếng là đứa con ko ngoan.

Từ hôm uống thuốc Đông y đến nay, chẳng ngày nào là cảm thấy khỏe. Trán lúc nào cũng sực nức mùi dầu nóng, xức nhiều đến mức sợ phỏng da. Chị trấn an Biển rằng do Biển ít tiếp thu dược liệu nên khi uống vào sẽ bị tác dụng rất mạnh. Lúc thì Biển đau bụng từ sáng đến trưa, hoặc buồn nôn suốt từ chiều đến tối. Thuốc đã hết nửa gói rồi mà cảm giác đờ đẫn vẫn ko biến mất. Khi nào thì Biển mới trở lại như xưa nhỉ? Biển ko sợ chết vì bệnh, Biển chỉ sợ sống mà ko đủ khỏe mạnh tỉnh táo để làm những gì mình muốn. Vốn đã ko nhận được sự hợp tác vui vẻ của người nhà, thì bây giờ nếu tự mình còn ko lo cho mình được, ai sẽ lo cho mình đây, hả Biển xanh?

Thật may, trong những tháng ngày này, Biển có Chị. Mỗi khi nhớ đến Chị thì Biển mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ lại, tim ấm lên. Nghĩ đến Chị khiến lượng hormone oxytocin & dopamine của Biển tăng lên. Ước gì mỗi lần bên Chị thì lượng hormone adrenaline cũng tăng lên nhỉ, hihi ^.^ Nếu hôm Dad bệnh mà ko có Chị tới lui thăm hỏi (thực chất là thăm Biển) & ôm Biển vào lòng để Biển khóc, thì Biển cũng ko biết mình sẽ vượt qua quãng thời gian đó như thế nào nữa. Chị thương của em ơi. .

Hôm qua lần đầu đi AEON Canary. Điểm trừ: ngồi xe mệt / dân tình chen lấn, bất lịch sự / hỏi gì mẹ cũng ko trả lời / bụng bị đau đầu bị choáng nên hoa mắt & ko enjoy hết được cái shopping mall to khủng khiếp đó. Điểm cộng: được ở cạnh Chị cả ngày, được mua cho toàn đồ ưng ý như nồi inox xịn 1 quai, sổ tay đẹp, sushi ngon, tiramisu chocolate ngon nhất :) Đã gọi là cuộc đời thì sẽ có lúc lên elephant xuống dog, thôi thì Biển hãy cố gắng ghi lại những điều tích cực vào bộ nhớ, & delete những điều tiêu cực nha. Cứ ôm những phẫn uất & buồn phiền đi ngủ thì sẽ bị nhức đầu đến ko ngủ được, & bụng thì to thêm đó.

Mai bắt đầu 1 tuần mới. Tuần mới quả thực là “mới”, vì Biển sẽ đóng vai trò the Chef + housekeeper full time. Chị hỏi cảm giác của Biển, Biển chưa trả lời Chị, vì trả lời sẽ giống than vãn nhõng nhẽo. Cảm giác của Biển là có 1 chút thỏa mãn, nhưng Biển vẫn lăn tăn gợn sóng với câu nói của mẹ “Ai đòi ăn tùm lum, đổi ý 4 lần trong 1 tiếng thì con cũng phải tập thích nghi chứ”. Nghe mà muốn chửi um lên cho đỡ tức. Cảm giác khác là hiện giờ chưa quen nên chắc chắn sẽ hơi mệt, chóng mặt hoa mắt, nhưng Biển tin là mình sẽ làm được. Mong ước xa xôi của Biển là làm 1 quý cô trẻ trung đảm đang uy tín trên trang Airbnb. Hồi trước Biển từng nói dù cả thế giới có quay lưng với Biển, Biển cũng sẽ ko bao giờ quay lưng với chính mình, nhưng giờ Biển còn tin thêm 1 điều tốt đẹp nữa: đó là Chị cũng sẽ ko bao giờ quay lưng với Biển, hén Chị ^_^


(Sea, 25-10-2015)

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

Vung Tau Trip 2015

Gửi người yêu hiện tại (& tương lai) của em,

Chưa đầy 2 tiếng sau khi trở về nhà sau chuyến đi biển với chị, em đã buồn đến khóc vì nhớ chị.

Lúc chị xuống xe, em đã ngoái lại nhìn theo đến khi ko còn thấy bóng dáng đội cái nón như cái nấm của chị nữa. Em về nhà, cảm thấy đói nên đã ăn & uống rất nhiều nước, vì em nhịn nước từ 9AM đến 2 PM. Xong thì em ngủ, ngủ dậy thì bắt đầu nhớ chị đến mức em ủ rũ ra & ko kiềm được nước muối chảy ra từ mắt. Em vừa dọn cơm chiều cho cả nhà vừa nhớ chị vô cùng, & em chợt hiểu ra mình đang bị gì. Đó là Tương Tư, là sự nhung nhớ 1 người, rất may là người đó cũng thương nhớ em.. Cảm giác này có giống HANGOVER ko chị? Hangover là cảm giác nửa tỉnh nửa say lúc tỉnh dậy sau khi vừa uống quá nhiều chất cồn, vừa còn chút phấn khích nhưng cũng đang dần bị sự đau buồn xâm chiếm. Em giống như đang tiếc nhớ dư âm của 1 giấc mơ, 1 giấc mơ ngọt ngào, nồng nàn, tuyệt vời & ko thể quên.

Chuyến đi Singapura là lúc chị tha thứ cho em, chuyến đi đảo ngọc là deepen tình cảm của chúng ta, còn chuyến đi VT lần này mới chính thức là trăng mật (có trăng Trung Thu & có mật ngọt), là khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mà em được trở thành người phụ nữ của chị. Em rất vui & vinh hạnh vì điều đó..

Đúng như HTK nói, đi với HTK thì em có rất nhiều “lần đầu”. Đây là lần đầu em tự mình lái xe trên đường bờ biển, lần đầu vào Cây Bàng sau khi nó được xây lại, lần đầu đi dạo xa như vậy vào buổi tối, lần đầu vào nhà thờ dự lễ cùng người yêu. Đặc biệt là lần đầu được tặng trọn vẹn cáo non cho chị… Cáo non chỉ có một, nên những lần sau em đem cáo ko còn non tặng chị, mong chị vẫn thấy vui vẻ hứng thú để nhận, chứ chị chán thì em cũng ko biết làm sao…

Hình như em đã nói những điều này rồi, nhưng em xin nhắc lại: dù chị ko thường xuyên tặng quà hay chăm sóc em bằng vật chất, em vẫn sẽ là cáo phụ nữ của chị mà. Em vô cùng thích giây phút chị nằm ôm em từ phía sau, hơi ấm của chị bao trùm lấy em, khiến em phải kêu lên “Ấm quá” :) Hành động của chị giống y như trong những giấc mơ bồng bột của em, mong có người yêu nằm sau ôm cho em ngủ! Lúc chị hỏi em đang nghĩ gì (lúc em nằm khêu gợi trong cái khăn) thì em đang lẩn thẩn nghĩ là mình ko có bạch mã hoàng tử, nhưng đã có Nữ vương Sói Bắc cực thương yêu chìu chuộng quá, & em đang nằm im re vì cảm động, thậm chí mắt còn hơi ướt.

Tối mở mail lên thì đã thấy chị viết cho em, đọc xong thì cười & khóc liền! Bé cáo thiệt là khác thường, cười khóc thất thường quá! Em đã nói rồi mà, em sẽ khóc vì hạnh phúc khi gặp được người thật sự yêu mình. Người đó là chị :)

Rồi em cũng hiểu ra (lần thứ n) rằng mối quan hệ này giữa chúng ta sẽ mãi mãi tiếp diễn như vậy. Dù tình cảm có sâu hơn thì chúng ta sẽ ko thể gặp nhau khi muốn, em sẽ ko thể chào đón khi chị đi làm về hay chăm sóc chị mỗi ngày khi chị đau vai, ko thể nấu cho chị những món ăn bình dị nhưng tốt cho sức khỏe… Nhưng thôi, kể lể đâu có ích gì, em sẽ ngoan ngoãn với vai trò người yêu bé nhỏ của chị, nhớ chị thật nhiều & biết rằng chị cũng nhớ em, thương em, vậy là đủ..

Những lời thật sến này em viết sau khi đã khóc khá nhiều, nên nếu chị đọc thấy khó hiểu thì chị ráng hiểu nha, đoạn nào ko hiểu thì khi gặp hỏi em *smile*. Viết đến đây, nhìn xuống đất thì thấy Akiko đang nằm ngủ bình yên từ hồi nào, chợt nghĩ đến em cũng ngủ bình yên bên cạnh chị như vậy. Em thật diễm phúc vì đã gặp được chân mệnh ái nhân của em *smile*

Best wishese for us, my love ♥♥♥


(Sea, Trung thu 2015, with Black Pearl)

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

No Title 50



Sau khi suy nghĩ tới vài phút lận thì tôi đã quyết định viết những điều này, ở 1 nơi mà Chị nhất định sẽ đọc được, chứ tôi ko viết ở FB hoặc ở Plus. Mới đầu, Plus là 1 chân trời hoang vắng ít người biết đến, nên khi cần viết những gì mà đối tượng đọc cần được chọn lọc, thì tôi viết ở Plus. Nhưng đến nay thì số người thường đọc đã lên khoảng 4 người, trong đó có 2 người mà tôi TỪNG thích, nên tôi nghĩ mình cần thận trọng hơn khi chọn nơi để bày tỏ tâm tư cảm xúc. Ko phải là tôi ko muốn họ đọc. Đương nhiên đã viết & post lên mạng thì muốn có ai đó sẽ đọc những dòng chữ này, sẽ đồng cảm được với tâm hồn này. Nhưng lý do mà tôi thận trọng khi post, đó là tôi không muốn show bản thân quá nhiều với những người KHÁ HIỂU tôi. Tôi là để cho CHỊ hiểu, & chỉ có CHỊ mà thôi :)

Hôm qua, tôi vừa tự mình nhồi bột White Sandwich bằng tay. Phải nói đó là 1 cảm giác rất thích thú. Dưới 2 bàn tay yếu xìu của tôi, khối bột lổn nhổn ban đầu dần trở nên mịn trắng & thơm mùi đặc trưng của bánh mì: mùi men pha mùi sữa. Sữa bột Dielac thơm thật, nếu ko phải vì ý chí cao thì tôi đã pha 1 ly & uống!!! Lúc còn nhỏ nhỏ (đã qua tuổi uống sữa bột) thì tôi vẫn nghĩ khi nào làm ra tiền sẽ mua sữa bột uống cho đã thèm, nhưng bây giờ đã mua được sữa bột rồi thì để dành làm bánh chứ ko uống, hihi ^.^

Cách đây 1 năm thôi, dù có nằm mơ, tôi cũng ko nghĩ mình sẽ tự tay làm được ổ White Sandwich mà mình rất ưa thích. Tôi ko thích bánh mì cứng, tôi thích bánh mì trắng mềm thơm, ăn với đồ mặn hay đồ ngọt đều rất ngon. Giờ thì đã tự làm được bánh mì trắng, thế là ABC Bakery & Đức Phát Bakery sẽ mất mối của tôi rồi nhé ^o^

Hôm qua (26-6-2015), cũng là ngày luật pháp Mỹ chính thức cho phép hôn nhân đồng tính trên khắp quốc gia này. Đây là 1 ngày lịch sử, 1 ngày đáng nhớ đối với toàn thể LGBT. Tôi xem 1 bài viết về các bức ảnh chụp các cặp đôi đồng tính hôn nhau mừng rỡ, xem mà mắt ướt ướt. Dù biết chân tình thì ko cần show cho thế giới biết, nhưng tôi vẫn có 1 mong mỏi trẻ con, đó là được hôn Chị - được Chị hôn ở nơi công cộng, hoặc ít ra cũng là ngoài trời. Tôi biết Chị không thích, nhưng như tôi đã nói, đó là 1 mong ước trẻ con, & tôi sẽ ko dại dột thực hiện nó đâu. À mà dù sao thì tôi cũng đã lén hôn Chị trên máy bay, thật là vui ^.^

Bữa nọ, trước nhà xảy ra 1 vụ đụng xe. Tôi được tường thuật đó là 2 chiếc tay ga do 2 cô gái cầm lái. Tự dưng khi nghe mẹ kể, tôi lại kể với mẹ điều này

. . . Con đã từng được vài người (đều là nữ) đưa về. Người nào cũng đều chạy theo kiểu bảo vệ con, sao cho con dễ chạy nhất. . .

Vừa nói, trong đầu vừa nhớ lại lần đầu chạy từ trường Nhật ngữ về nhà cùng với Mắt Nâu, hôm đó xe đạp đen, áo đỏ, quần trắng xám, khi chạy ngang trường ĐH Ngoại thương thì chị ấy nói 1 câu khiến tôi cười đỏ cả mặt. “Tối nay có người sẽ post lên FB là hôm nay đi làm có người đưa về”. //// Nhớ lại người cùng tôi về suốt 2 tháng trời khi tôi học event & thường xuyên về nhà 9~10h tối, lần nào cũng cười suốt từ lúc ra khỏi cổng trường đến khi về ngả rẽ gần nhà tôi. //// Nhớ lại có lần đi gói quà từ thiện, khi về, tôi chạy giữa 2 chiếc xe màu đỏ, 1 chiếc Wave & 1 chiếc AirBlade.//// Và từ lúc gặp Chị đến giờ, Chị là người duy nhất vừa lái xe chở tôi dưới trời nắng nóng mà còn đưa tay ra nắm lấy tay tôi, trấn an tôi khỏi những nỗi lo lắng mơ hồ. Chị chạy song song với xe đạp của tôi mà ko hề than phiền tôi chạy chậm. Chị sẵn sàng đổ đường xa gần 50 cây số ngay mùng 1 Tết chỉ để giới thiệu tôi với mẹ Chị….. Tôi thật hạnh phúc & hân hạnh khi được yêu thương như thế :)

Sự nghiệp bánh trái của tôi có vẻ đã tiến triển thuận lợi (xin lỗi cho tôi lạc quan chút xíu, giữa vô vàn bi quan vốn có). Sau mẻ White Sandwich đầu tay, tôi biết mình sẽ lao vào lĩnh vực bánh mì ngọt, cho đến khi tôi master it. Liệu có đúng ko, khi tôi bỏ công việc dịch thuật lương ko đến nỗi tệ, để bắt đầu từ đầu với công việc phụ bếp? Bạn cùng lớp của tôi, bỏ công việc thiết kế còn ngon lành hơn tôi, để bắt đầu với lĩnh vực bánh Âu. Có lẽ chúng tôi giống nhau ở điểm đều là những người trẻ, dám mạo hiểm rẽ sang những lối mà gia đình ko đồng ý, để mải miết trên những ngả đường tìm kiếm đam mê & sự an định cuối cùng cho bản thân. Con gái, ai mà ko mong muốn 1 chốn bình yên để cuối cùng tìm về chứ. Vấn đề của tôi là, nếu ko ai cho tôi chốn bình yên đó, thì tôi sẽ cố gắng từng ngày để xây dựng nên nó.

Trưa nay đi học về, ko hiểu sao tôi thấy rã rời, chỉ muốn được ngồi sau xe Chị để rong ruổi các nẻo đường quận 7, muốn lang thang với Chị trên những vỉa hè ít ỏi cây xanh của thành phố. Ko hiểu sao đã đi hơn 5 lần, có 1 lần còn mất tiền cho kẻ cướp đường, thế mà tôi vẫn thích đi quận 7. Phố xá ở đó đâu khác gì nơi tôi sống, không khí cũng ô nhiễm y vậy, thậm chí còn ô nhiễm hơn! Nhưng con đường Nguyễn Văn Linh rậm rạp cây cối nhắc tôi nhớ những con đường xanh mướt của Singapura, & tôi thật mong sớm có ngày được dạo bước cùng Chị trên bờ hồ Bán Nguyệt. Nó cũng chẳng đẹp xuất sắc gì, đi ban ngày có thể bị nắng, nhưng tôi vẫn muốn đi. Tôi thật là 1 đứa con gái kỳ quặc & dở hơi, phải ko? ^.^

Mục tiêu sắp tới của tôi là Bánh kem bắp, Triple Chocolate Cookies, Coffee Cookies & bánh sừng bò vàng ươm thơm bơ. Kể thì nhiều, làm cũng chẳng nhanh, nhưng tôi biết mình sẽ hứng thú thế nào khi spend nhiều tiếng đồng hồ trong bếp để làm các loại bánh đó. Cáo non rồi sẽ trở thành cáo phụ nữ xinh đẹp, tự tin, giàu có, làm bếp + làm bánh thật điêu luyện, & có cuộc sống như ý. Cứ tin như vậy đi hén..

Vài dòng tản mạn cuối tháng 6. Giờ thì đi ngủ để mai continue to fight ^.^

(Sea, 27-6-2015)

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

No Title 49

Lúc nãy khóc, khóc hơi nhiều, mắt đau, cổ họng thì khát. Trời đã tối & ko nên uống thứ gì nhiều C, thế nhưng lên bếp pha 1 cốc sinh tố xoài & đá, vừa nhiều C vừa mát lạnh, nên đoán là sẽ thức chờ ngày mới.

Để làm tròn vẹn thêm cho tình thế hiện giờ, 1 em gokiburi (gián) xuất hiện. Lục đục đi lấy chai xịt muỗi, bật đèn thì chó sủa, nhưng cũng đủ phớt lờ & tàn nhẫn để xịt xịt em gián cho đến khi em ấy lảo đảo bò vào 1 góc tối tăm nào đó. Nói thiệt, tại ko muốn gây ồn ào vào buổi tối, ko thôi là cầm bình xịt muỗi xịt thẳng vào mặt chó luôn, cho chó im luôn, nhưng thuốc xịt muỗi thì ko có công dụng bắt chó phải “câm”, mà có khi còn khiến thần kinh chó bất ổn, nên tốt nhất là ko xịt.

Sáng nay vui, học thêm được 1 thứ bánh rất đẹp & ngon, hòa hợp với bạn cùng lớp (tại bi giờ Biển dễ ghét hơn hồi đó nhiều rồi), & hòa hợp tốt với cả bạn khác lớp. Đang giờ học bánh tart mà hí hửng chạy sang phụ nặn bánh chocolate chip cookies, rồi lấy nĩa nhấn để tạo vạch trang trí cho bánh nữa. Biển có vẻ rất hợp với đồng phục bếp.

Từ lúc ko vào diễn đàn đó nữa, tự mình đã cắt đứt con đường đến với Chân Trời Góc Biển. Lý do hết sức vớ vẩn: “tự cho rằng mình thanh cao hơn người khác”. Lý do này nếu nói ra sẽ bị thiên hạ chửi rất nhiều, nhưng kệ, đã ko vào forum được 8 ngày rồi, & sẽ ko vào 80 ~ 800 ngày nữa nếu nó vẫn chưa thay đổi. ____ Nhưng những lúc như thế này thì ko có Chân Trời Góc Biển để vào kêu gào, để ném sỏi xuống nước, để uống rịu tưởng tượng trong ánh nến tưởng tượng, & để giải phóng năng lượng tiêu cực of bản thân.

Chỉ muốn cười. Chỉ muốn cười. Chỉ muốn cười thôi.

Lần thứ tư lôi ra cuốn sách Ngựa Thép của Phan Hồn Nhiên. Đọc nó với niềm thích thú say mê như lần đầu. Muốn được như cô tác giả ấy, sử dụng năng khiếu của bản thân để kiếm sống (cảm nhận nghệ thuật rất cao & viết văn rất đỉnh). Muốn yên ổn ko bị vướng bận bởi “nấu cơm lúc 4h, tưới cây lúc 7h” để toàn tâm toàn ý viết 1 tiểu thuyết bách hợp chẳng hạn. Phải, toàn thích những điều điên rồ & ko mang lại lợi ích cho ai cả, ngoài cái thói nuông chìu bản thân.

Muốn có ai đó hôn lên mắt khi mình đang khóc, nắm 2 bàn tay chơ vơ & lạnh ngắt của mình, nói với mình rằng đừng lo sợ vì tổn thương nữa, tôi sẽ ko cho phép bất cứ ai làm em khóc nữa.

2 cánh tay & 1 số vùng da khác nổi đầy những đốm đỏ. Bật quạt ngủ thì có dấu hiệu bị cảm, nhưng ko bật quạt thì bị dị ứng chính mồ hôi của mình. Da Biển nhạy cảm đến mức khi trời quá nóng, chỉ cần tiếp xúc với mồ hôi của mình / với áo / với vải… là bị dị ứng nhẹ.Tự chữa trị bằng cách uống nhiều nước & bôi baby oil. Ko thể nói với ai trong nhà, vì nói thì sẽ nghe câu “Tập cho quen đi, tiểu thư quá làm sao ra đời được”. Tôi nói thật nha, ai đã nuôi dạy tôi “tiểu thư” như thế, ko dạy tôi xông xáo & hòa nhập với XH, rồi kêu tôi là “tiểu thư”? Sống mà cố gắng giữ mối liên kết gia đình mới khó, còn tung hê tất cả thì rất dễ. Uh, thích thì chìu, kể từ năm 27 tuổi, 1 lần nữa, tôi hứa với lòng là tôi ko đả động gì đến ông nữa.

Chị, em ko biết cảm xúc của chị thế nào khi “lỡ” đọc những dòng này. Em chỉ biết là chúng rất tồi tệ, & em muốn tự kỷ đêm khuya, nên chị đọc xong thì tắt trang blog này khỏi máy tính của chị, delete bài viết này ra khỏi đầu óc, & cứ xem em như cô bé “có đẹp đâu bao giờ” mà chị vẫn hay nhéo mũi, nhé..

Giờ thì em muốn mãi mãi rời xa người đàn ông đó, ăn mừng bằng cách từ từ dìm mình xuống làn nước xanh óng của 1 bể bơi (1m thôi) & để thứ nước đầy clo đó vỗ về cái đầu đang nhức cùng làn da đang nổi đốm đỏ của em.

Đi ngủ đi Biển.


(Sea, 21-5-2015)

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Birthday 27



Công nhận càng lúc càng nhanh đến cái ngày mà Biển ngồi ghi lại những gì diễn ra trong 1 năm. Năm vừa rồi quả thật rất rất rất đặc biệt, vì K đã bước vào đời Biển và cùng Biển trải qua năm 26 tuổi đầy hạnh phúc và biến động. Chỉ 1 năm sau, Biển đã ko còn thích đọc Phan Ý Yên nữa, nhưng quãng thời gian đầy màu sắc vừa qua, cùng với sự hiện diện của K, sẽ tạo nên dấu ấn không bao giờ quên cho tuổi 26 này.

Thường thì lúc buồn Biển sẽ viết hay hơn, nhưng bây giờ Biển ko buồn ko vui, hơi đờ đẫn vì thời tiết quá nóng. Vừa rồi đã pha MỘT BÌNH LỚN cocktail gồm Rhum, Cointreau, water & ice để tạo cảm hứng viết. Uống ngon hơn Blue Margarita nhưng ko ngon bằng trà sữa made-by-Sea. Vì hơi đờ đẫn nên Biển chưa biết sẽ bắt đầu kể lại từ đoạn nào của quãng đường vừa qua.

Sinh nhật 26, đang ở chỗ làm thì bất ngờ nhận được từ K 1 chiếc bánh chocolate BreadTalk to tướng. Trước đó đã có 4 hộp kem Fanny được chính K cầm đến dưới trời nắng. Trong vòng 1 tuần, buổi tối Biển đi học Japanese ở Sakura về thì chỉ ăn tối bánh kem + kem, vậy mà ko hề đau bụng, còn có tăng cân hay ko thì Biển cũng ko rõ nữa, đừng nhắc đến chuyện tăng cân đau lòng này (~.~) Sở dĩ 1 mình ăn hết bánh kem + kem vì ở nhà ko ai muốn / dám chia với Biển, ngoài ra vì là quà của K nên Biển cũng ko muốn chia cho ai khác. Qúa ích kỷ là rứa ^.^

Gần đây, có 1 quyển sách du ký mà Biển cứ đọc đi đọc lại từ chương 20, đơn giản vì câu chuyện từ chương 20 trở đi quá ngọt ngào, nữ tác giả đã đón sinh nhật 26 tại 1 nơi cách quê nhà nửa vòng Trái Đất, được người cô yêu tự tay làm chiếc bánh sinh nhật. Câu chuyện trong sách nhắc Biển nhớ K của Biển cũng đã tặng Biển 1 sinh nhật 26 đáng nhớ & tuyệt vời, để rồi đây, 1 năm sau, Biển vẫn có thể đón sinh nhật cùng K, chỉ khác là Biển có thể tự tay làm chiếc bánh & bữa tiệc nhỏ thơm lành ấm cúng cho cả 2, & tất cả là nhờ K đã khơi gợi + khích lệ Biển.

Uhm, Biển biết sẽ là buồn ngủ đối với 1 số người nếu Biển chỉ nói về tình yêu, vốn là 1 chủ đề rất khác nhau đối với những người khác nhau! (hiểu gì ko?) Nên Biển sẽ nói về những điều khác trong tuổi 26 của mình nhé.

Về công việc, tư tưởng “tìm kiếm minh chủ” của Biển đã dẫn Biển bước khỏi lối mòn cũ kỹ, dấn thân vào vài con đường lạ lẫm, & thú thật cũng ko kết thúc tốt đẹp gì cho lắm. Nhưng, cứ coi như đó là những bài học mà Biển may mắn chưa phải trả giá bằng máu hay nước mắt. Hiện nay, Biển đang thực hiện 1 “turning point”. Nếu mình ko tin vào chính mình thì mần răng mà bắt người khác tin mình, nhưng Biển thú thật phần lớn thời gian là Biển hoang mang & tự hỏi mình làm đúng hay sai, tương lai sẽ ra sao… Anyway, đã nhiều lần hứa, & bây giờ lại hứa: nếu cả thế giới có quay lưng với Biển, thì Biển tuyệt đối sẽ KHÔNG quay lưng với chính mình. 頑張ってください、海ちゃん。^.^

Thật tuyệt khi tập bỏ bớt sự rụt rè, mỉm cười đón nhận những điều mới mẻ của thế giới. Trong năm 26 tuổi, nhờ công việc, nhờ lớp học “liều mạng” đăng ký, nhờ vài cuộc đi chơi “liều mạng” tham dự, Biển đã quen được với nhiều người RẤT giỏi giang, dũng cảm và thân thiện. Uh thì cũng biết phần lớn nhân gian quan hệ đều là xã giao, nhưng Biển thấy vui khi quen được với những người truyền thêm cho Biển cảm hứng sống, truyền thêm cho Biển dũng khí để làm những điều mà Biển chưa từng nghĩ mình có thể làm được. Xin cảm ơn :)

Vài lần, đi trên con đường 1 chiều đến chỗ làm đầu tiên, ko khỏi nhớ lại mình đã từng nghĩ chắc chẳng bao giờ cười được nữa khi đạp xe trên con đường này, nhớ lại mình đã từng vừa đạp xe vừa chảy nước mắt khi tim & não cứ luôn nhắc nhở rằng tình cảm này ko thể có 2 chiều. Nhưng, giờ thì bình thản đạp xe trên con đường cũ, cười nhẹ với sự dễ vỡ của hồi xưa, & càng cảm thấy biết ơn K vì đã giúp Biển trở thành 1 đứa tự tin vui vẻ của hiện nay. Giờ thì đã có thể đứng dưới nắng, giơ 2 bàn tay “tiểu thư” lên nhìn & mỉm cười, ko còn tự hỏi tại sao tay nhỏ bé này mãi mà chẳng mang lại hạnh phúc cho chủ nhân. Hạnh phúc đã có, có nhiều, nhưng chủ nhân vẫn còn tham lắm, cứ muốn có thêm nữa..

Năm 26 tuổi, lần đầu bước lên máy bay, lần đầu đến quốc gia khác, lần đầu tắm biển ở đảo, lần đầu được dẫn đi ăn bạch tuộc sống… “Cái gì cũng phải có lần đầu”, uh thì mong rằng những điều trên sẽ diễn ra N lần nữa. À, phải kể đến cả lần đầu được K chở đi chào phụ huynh ngay mùng 1 Tết. Cảm giác được chia sẻ cuộc sống, được coi trọng, được yêu từ những chi tiết nhỏ nhất sẽ trở thành hành trang tinh thần để nâng đỡ Biển bây giờ & sau này. Có cụm từ “sau này” vì Biển vốn là người bi quan lắm, nhưng lâu lâu cũng phải nhìn đời qua lăng kính màu xanh chứ, phải ko? ^.^

Vẫn chưa quên giấc mơ trở thành tỷ phú sau 30 tuổi, nhưng trước mắt Biển sẽ nỗ lực để thực hiện bước chuyển đổi quan trọng trong đời mình. Uh thì có nhiều lo lắng, nhiều khoảnh khắc ngồi nhìn xa xăm (nghe sến chưa) nhưng giờ đâu còn lựa chọn nào khác. Biển chắc chắn sẽ thành công, cố lên nha Biển ^.^

Thoai ghi vài mơ ước cho tuổi mới nhen:

1_ Được làm việc trong bếp bánh

2_ Đi phượt Vũng Tàu bằng chiếc Mưa màu xanh

3_ Trở thành cộng tác viên hoạt động tích cực cho ICS

4_ Hôn người yêu ở nơi công cộng
Thoai ghi ít thoai, ghi nhiều quá làm ko hết!


Chú thích cho bức ảnh chụp sáng nay: Hoa mẹ lượm cho, balo tí hon mua năm ngoái ở 1 khu vui chơi có nhiều hoa sen.
. . . em chỉ là cô cáo non mắt ướt, thơ thẩn bên hoa, nhớ người yêu. . .
二十七歳の誕生日 おめでとう御座います、海ちゃん。
Happy birthday 27, Sea-chan ^_^

(Sea, 13-5-2015)

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Only nhõng nhẽo

Chị yêu quý của em,

1 cách vô thức, em luôn thích viết nhật ký cho chân mệnh ái nhân của em đọc, dù em biết có lúc người ấy sẽ ko đủ hứng thú để đọc, hoặc đọc riết – biết hết rồi nên sẽ chán. Nhưng, em vẫn lạc quan tin rằng chân mệnh ái nhân của em sẽ ko bao giờ chán em, bởi vì em là công chúa bé nhỏ của người ấy mà, phải ko chị?

Vậy là sáng nay em đã liều mạng đi đăng ký lớp Bánh Âu, đóng 1 số tiền (có thể gọi là lớn) trong bối cảnh em ko làm ra tiền. Đọc đến đây, chị sẽ lắc đầu tặc lưỡi, vì chị đã nói tới nói lui về việc HTK sẽ support cho việc học của em. Những dòng này em viết, vốn để kể lể cảm giác của mình, chứ ko phải để khiến chị nóng ruột hoặc thấy tội nghiệp em quá, nha chị, nhưng nếu đọc xong mà thấy thương em hơn thì cứ thương, pfipfi..

Vài chục phút trước khi dắt xe khỏi nhà để đạp đến trường, em vừa soạn học phí vừa trải qua cảm giác giống hệt khi em chuẩn bị đóng học phí cho MARCOM, khác ở chỗ lần này em thấy sợ hãi gấp đôi. Lúc đó trong đầu em nghĩ ra đủ thứ chuyện điên rồ, kiểu như ‘ko đủ tiền rồi, thôi để khóa sau học’ / hoặc ‘chắc nhịn ăn nhịn mặc từ giờ đến khi học xong & kiếm được việc trong bếp bánh’ ….. Hôm qua, lúc em ko có nhà, ba đã nói với mẹ rằng ‘đang yên đang lành với mức lương trên 5tr, tự nhiên nghỉ làm để bán bánh mỗi ngày vài chục ngàn…’. Cảm giác sợ hãi của em trước khi đi đóng học phí, là vì em thấy ngoài chị ra, chẳng còn ai ủng hộ tư tưởng của em, chẳng có ai hiểu được lựa chọn của em..

Đến tận khi đạp xe qua khỏi công viên Hoàng Văn Thụ, khi dừng xe đạp để chờ đoàn xe hơi rồng rắn lướt qua, em mới nghĩ ra điều quan trọng: CHỊ đã xuất hiện thật sự trong đời em, cho em sự dịu dàng & hơi ấm mà ngày trước em phải TƯỞNG TƯỢNG để có, nhưng giờ mọi thứ đều thành sự thật rồi. Dù em làm gì, chị cũng sẽ ở đó để đón em, để dỗ em cho dù thế giới ngoài kia khiến em khóc.. Nghĩ đến điều này, lòng em bớt lo sợ, & em bình tĩnh hơn để đạp tiếp đến trường.

Cách đây 1 năm, khi ra khỏi lớp ở Sakura trong cơn mưa tầm tã, thay vì buồn bã đạp xe về thì em đã nghĩ đến CHỊ, thế là em cười rạng rỡ khi về trong mưa. Bây giờ, mỗi lúc gương mặt em sắp méo đi vì tức giận, hay mắt sắp trào ra cả 50ml nước muối, thì em sẽ nghĩ đến chị, & môi em tự động mỉm cười.

Nghĩ cho kỹ, ngay tháng thứ hai sau khi quen nhau (5/2014), chị đã luôn thu xếp để có mặt trong cuộc sống của em, đón em ở chỗ làm & dẫn em đi chơi, lo lắng cho sức khỏe + việc làm của em, rồi lại mua pizza, lấy thật nhiều tương cà Heinz rồi đón em ở chỗ làm mới… Thậm chí chị còn phải ở xa nhà qua đêm chỉ để thỏa mãn sở thích của em là đi ngắm đèn ở AEON.. Đã nhiều kỷ niệm như vậy, nhiều bằng chứng của tình yêu như vậy mà em vẫn muốn nghe giọng chị qua ĐT chỉ để đòi chị khích lệ cho 1 quyết định của em (là đi học làm bánh). Công nhận em là cô nhỏ rắc rối nhất Qủa Đất phải ko chị? :)

Sau khi đóng học phí, em đạp xe về mà lòng thấy nhẹ nhàng hơn. Dường như em thuộc kiểu người cảm thấy okie hơn sau khi đã thực hiện 1 quyết định quan trọng nào đó. Đường đi / về ko xa, trời vẫn nóng như cả tháng nay, & em lại miên man nghĩ đến ba mẹ, đến những người thân / hoặc ko thân ko bao giờ nhìn thấy những nỗ lực của em, ko nhìn thấy chuyện em đi xe đạp là để tiết kiệm xăng, ko nhìn thấy chuyện em đang trong thời kỳ vật lộn để thay đổi, để dọ dẫm trên con đường mới.. Cái mà họ nhìn thấy, là 1 đứa con gái gần 30, chưa chồng, thất nghiệp, chẳng bao giờ làm họ vui đủ. Thế là em vừa đạp xe vừa tự nói với mình ‘Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi Biển. Đừng lo nhé”.

Nghĩ đến những tư tưởng của người khác về em thì em có thể buồn, có thể chảy nước muối, nhưng em đã có chị. HTK rất giỏi trong việc khiến em cười (ngoại trừ những lúc hiếm hoi làm em khóc) ^.^ Em xin nhắc lại lần nữa: được chị yêu thương – là 1 trong những điều may mắn LỚN NHẤT của đời em.. ‘Ko ai nghe em nói thì HTK sẽ nghe em nói..’ – khi đọc câu này của chị thì em đã vừa khóc vừa cười :)

Thôi ko nhõng nhẽo hoài nữa. Bất cứ khi nào chị thấy em lười biếng hoặc xuống tinh thần thì xin hãy nhắc nhở em, nhắc là có HTK bên em rồi, nhắc em ko được nhụt chí, nhắc em phải ngoan, & nếu cần thì chị hãy trừng mắt mà nói câu này
“Em là của tui, không cho phép ai khác động tới hết”
nhen chị :)

Em ngủ đây ạh. 2 ngày cuối tuần sẽ qua nhanh để mình sẽ gặp nhau, khi đó chị nhớ cười hiền với em nhen ;-)

(written by young fox

Fri. April 24th 2015)

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

To my Black Pearl (2)


Chị

Bây giờ là 10h kém 10, lẽ ra em nên chuẩn bị đắp mặt, bôi kem, đi ngủ sớm hơn mọi thường để tươi tỉnh mà thực hiện cái schedule từ 4h30 đến hết buổi sáng, nhưng em thật sự muốn viết xuống những suy nghĩ xoay xoay trong đầu em từ tối qua đến giờ. Ko biết khi nào chị đọc, vì sắp tới thì chị bận rộn liên tục với những chuyến công tác xa. Hiii, cách đây 2 năm thôi, em còn chưa từng tưởng tượng có ngày mình có người yêu “làm lớn” & thường xuyên đi công tác nước ngoài như vậy :) Em tưởng điều này chỉ xảy ra với những cô nàng xinh đẹp giỏi giang thôi..

Dạo này ko hiểu sao em rất hay nghĩ đến cái chết. Ko phải cái chết của mình mà là của 2 người thân trong nhà, & em ko biết mình có đủ bình tĩnh để làm mọi việc 1 cách trọn vẹn chu đáo hay ko, hay là nỗi sợ sẽ khiến tay chân em quíu lại & ngất xỉu. Trong quá khứ, từng có lần em gần ngất xỉu vì sợ, đó là khi em nhỏ xíu & đi Nha Trang với ba mẹ, lúc ngồi trên xe, bác tài thông báo nắp bình xăng đã bị rơi mất / bị trộm mất. Đầu óc bé nhỏ của em lúc đó chỉ nghĩ rằng nắp bình xăng mất >> xăng chảy >> xe bị nổ, thế là em sợ đến mức chóng mặt muốn xỉu, nhưng rốt cuộc xe vẫn về đến Sài Gòn bình yên.

Có lẽ 1 số người sẽ nghĩ em là đứa vô cùng sung sướng nên ko biết cố gắng. Chị thì luôn bênh vực em & cho rằng “tùy hoàn cảnh mỗi người khác nhau nên cách họ quyết định & hành xử khác nha”, nhưng em thấy để thật sự đi qua hết cuộc sống này, cần có rất nhiều dũng khí – điều mà em còn thiếu & phải luyện tập bổ sung nhiều hơn nữa.

Có lẽ em là 1 phần tử hết sức kỳ quái lập dị trên thế gian này. Em luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại rất dễ khóc trước những nỗi đau khổ của người khác, vật khác. Mấy ngày nay, em tranh thủ đọc cuốn “Con đường Hồi giáo”. Cuốn sách đã mở ra trước mắt em 1 thế giới Hồi giáo vừa quen vừa lạ. Quen vì những điều tàn bạo mà báo chí đưa tin hằng ngày – những điều ấy có thật. Lạ vì chính người dân trong những đất nước đó đang che giấu sự bếp bênh của họ dưới 1 cuộc sống hoặc rất bình yên hoặc rất vương giả. Chính nơi được thế giới biết đến như vùng đất có giá trị văn hóa & lịch sử lâu đời lại đang chật vật chống lại sự toàn cầu hóa do làn sóng khách du lịch phương Tây mang đến. Mới đọc được nửa cuốn nhưng em cảm thấy mình rất may mắn vì đã ko sinh ra & lớn lên ở Trung Đông.

Lạc đề rồi, em đang viết về sự yếu đuối & mau nước mắt của mình. Càng online nhiều, đọc nhiều về thế giới ngoài kia, em càng thấy toàn cái xấu, thấy thế giới này rốt cuộc hình như ko có 1 Đấng trên cao để mà lo lắng cho mọi sự tốt đẹp hơn. Theo luật đào thải của tự nhiên, kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua, kẻ nhạy cảm quá cũng thua. Dù có tiền & quyền lực thì cũng chẳng làm gì giúp cho con người + sự vật khác hạnh phúc hơn, điều này có nghĩa là em nên bỏ hết mọi suy nghĩ vĩ mô đi & lo sống cuộc đời nhỏ bé của mình thôi, phải ko chị?

Chị cũng biết khá rõ về my situation hiện giờ. Hôm nay em thú nhận 1 điều: tuy ở nhà làm cô chủ nhỏ của gia đình, nhưng đôi lúc em vẫn lăn tăn đến hình ảnh 1 quý cô hiện đại,tóc gợn sóng bồng bềnh, mặc quầu âu & áo vest thật chuẩn, giày cao gót thanh lịch, tự tin gõ bước trên sàn đại sảnh của 1 khách sạn lớn ở quận 1. Có lẽ em cũng như mọi người bình thường khác, đánh giá bản thân qua năng lực kiếm tiền của chính mình. Ba em từng nói còn trẻ cũng nên ra ngoài kia thi thố với đời, chứ chôn vùi tuổi thanh xuân thì đáng tiếc lắm. Em cũng nghĩ vậy. ____ Cho nên, dù chỉ mới manh nha, nhưng em sẽ ôn lại tiếng Nhật & tiếng Anh, ko có bằng cấp cũng được, bắt đầu từ những công việc lương 4tr cũng được, sau khi việc nhà cửa xong xuôi thì em chắc sẽ trở lại làm culi cho người khác, hợp thì tiến, ko hợp thì tìm chỗ khác. Thôi em chẳng quan tâm CV của mình có đẹp hay ko, nhảy việc nhiều quá hay ko, em sẽ tìm đến khi nào gặp The Right Boss..

Em xin lỗi vì đã ko theo đuổi kế hoạch mở tiệm bánh của riêng mình. Có lần em đọc thấy AnCom viết rằng “cái gì nếu làm mà nhắm đem lại thành quả lâu dài thì hẵng làm, còn không thì đừng làm”. Em cũng đã liên hệ xin đặt bánh quy trong tủ bánh mì nhà em, nhưng em thấy trước (1 cách bi quan) là việc buôn bán này sẽ ko đem lại lợi nhuận bao nhiêu, thậm chí còn lỗ, nên trước mắt thì em vẫn cứ làm (cầu may), nếu ko ổn thì ngưng.

Bài viết này sẽ có nhiều lời confess, nên em cũng thú thật là em rất mê đi đây đi đó để học hỏi (như chị đã có dịp đi thật nhiều trong công việc). Lúc đi học English ở SEAMEO, em mới biết đến sự thú vị của ngành Nhân Loại Học, nhưng thật sự thì học bất cứ gì ở VN cũng chẳng đem lại kết quả, mà ra nước ngoài học thì bằng cấp & tài năng cũng ko thể sử dụng ở VN, nên thích thì tự tìm hiểu thôi chứ ko giúp cho khả năng tài chính của bản thân vững mạnh hơn.

Lan man nhiều quá rồi, giờ em trở lại làm The Chef & cô chủ nhỏ của gia đình đây ^_^ One more time, thank you a lot for entering my life & giving me a lot of wonderful things :)  Em yêu chị, xin đừng hỏi có phải em yêu chị vì chị yêu em trước hay ko, xin chỉ đơn giản chấp nhận em như 1 cáo non bé nhỏ, & đừng bao giờ bỏ em, nhe chị..


(Sea, 3-3-2015)

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Khai bút 2015 _ for my Black Pearl

Chị thương yêu của em,

Cảm ơn chị đã giúp em đạt được 1 trong những ước vọng lớn của đời mình: có thể viết nhật ký cho người-mình-yêu đọc, & được người-yêu-mình (cũng là người-mình-yêu) reply đầy đủ với những lời khuyên tốt đẹp.. Hình như em có nói chuyện này rồi, nhưng cái gì khiến em cảm động & biết ơn thì em cứ muốn nhắc đi nhắc lại hoài ^.^

Kể từ hồi biết “yêu” & biết khao khát tình cảm lứa đôi đến nay (chắc cũng trên 10 năm), Tết năm nay là Tết đầu tiên hầu như em trải qua thời khắc giao mùa bên cạnh chị, trước / trong / sau Tết cũng đều bên cạnh chị. Tuy Tết năm nay em ở nhà chứ ko ra ngoài nhiều như các năm trước, nhưng em rất vui, lòng cảm thấy ấm áp, & em rất hạnh phúc khi được ôm thật lâu trong vòng tay chị, hoặc có thể nằm dụi dụi vào lòng chị ^.^  Chị thích chọc em quá hà, càng ngày càng thích chọc đến khi em bật cười ko nói được, hoặc chỉ biết eh eh lên rồi rút đầu vào lưng chị thôi ^.^  Nhưng chị cứ chọc tiếp đi, em rất mong được làm người yêu bé nhỏ của chị hoài hoài..

Hôm nay mùng 3 Tết, nhờ xem albums với chị, em cảm nhận được 1 điều chưa từng cảm nhận bao giờ: ba mẹ đã cho em 1 tuổi thơ tuyệt vời… Tuy quần áo ko màu mè lòe loẹt nhưng vẫn rất đúng mode & loại vải tốt; tuy ko ăn hàng ăn quán nhưng thực phẩm có chọn lọc & ko để em thèm thuồng gì; tuy ko để em đi chơi lung tung (giữ đến nỗi chị nói em là “gà công nghiệp”) nhưng đã chọn bạn bè cho em & đặt em vào các môi trường tốt đẹp, có thể bồi dưỡng tinh thần…

Có lẽ bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, ba mẹ lớn tuổi nên tính tình thay đổi, em thì ra ngoài đi làm, tiếp xúc nhiều, lại trở thành yêu-nữ nên cách cư xử với ở nhà cũng thay đổi, nên hôm nay em mới hiểu rõ & mới dám nói câu này: tình yêu thương của ba mẹ dành cho em vẫn ko thay đổi. Có thể nó diễn ra dưới các hình thức khác, nhưng nó vẫn còn đó, chỉ tại em chai sạn quá nên em ko cảm nhận được nữa. Em hứa với chị, kể từ nay, em sẽ cố gắng nhớ để cư xử với ba mẹ dịu dàng lễ phép hơn, ráng kiên nhẫn hơn nữa.. (Hứa với chị là vì chị là người yêu em, nếu hứa với người yêu thì em buộc phải giữ lời :)  )

Nói ra thì thật đáng ngạc nhiên: tình cảm của chúng ta đã được 2 năm rồi đó (em ko tính ngày tính tháng ở đây ^.^) , thậm chí bây giờ em ko đếm để kỷ niệm mỗi tháng ngày chúng ta quen nhau (ko phải vì em ko muốn đếm nữa mà vì chúng ngày càng trở nên nhiều hơn). Chị là người yêu thương em lâu nhất, kiên nhẫn với em nhất, & vẫn thương em dù em có ngoại hình tròn xoe, tính tình rất cổ quái & nhiều lúc rất ko ngoan….. Giờ nghĩ lại, em thật sự ko biết nói gì để biện minh cho sự lạc lòng của mình, khi em đang in a warm relationship với chị mà em lại bị thu hút bởi người khác, đến mức suýt nữa em đã vĩnh viễn đánh mất tình yêu của chị. Giờ nghĩ lại, em mới hình dung ra mức độ tệ hại & nguy hiểm of những cảm giác sai trái lúc đó.. Cảm ơn chị đã tha thứ & vẫn yêu thương em. Cảm ơn chị rất nhiều ạh..

Ngồi viết blog, tình cờ đọc lại 1 bài viết từ năm ngoài, viết cho chị, đọc & cười, rồi mắt hơi rơm rớm. Ngay từ lúc đó, em đã được thương nhiều rất nhiều, còn bây giờ, chẳng những được thương mà còn được yêu nhiều nữa ^_*

Chúc năm 2015 an lành cho cả 2 chúng ta nhen chị ^_^
Cún nhỏ yêu chị nhiều lắm ♥♥♥

(Sat. Feb. 21st 2015

. . . from Sea-chan with love. . . )