Lúc nãy khóc, khóc hơi nhiều, mắt đau, cổ họng thì khát. Trời đã tối &
ko nên uống thứ gì nhiều C, thế nhưng lên bếp pha 1 cốc sinh tố xoài & đá,
vừa nhiều C vừa mát lạnh, nên đoán là sẽ thức chờ ngày mới.
Để làm tròn vẹn thêm cho tình thế hiện giờ, 1 em gokiburi (gián) xuất hiện.
Lục đục đi lấy chai xịt muỗi, bật đèn thì chó sủa, nhưng cũng đủ phớt lờ &
tàn nhẫn để xịt xịt em gián cho đến khi em ấy lảo đảo bò vào 1 góc tối tăm nào
đó. Nói thiệt, tại ko muốn gây ồn ào vào buổi tối, ko thôi là cầm bình xịt muỗi
xịt thẳng vào mặt chó luôn, cho chó im luôn, nhưng thuốc xịt muỗi thì ko có
công dụng bắt chó phải “câm”, mà có khi còn khiến thần kinh chó bất ổn, nên tốt
nhất là ko xịt.
Sáng nay vui, học thêm được 1 thứ bánh rất đẹp & ngon, hòa hợp với bạn
cùng lớp (tại bi giờ Biển dễ ghét hơn hồi đó nhiều rồi), & hòa hợp tốt với
cả bạn khác lớp. Đang giờ học bánh tart mà hí hửng chạy sang phụ nặn bánh
chocolate chip cookies, rồi lấy nĩa nhấn để tạo vạch trang trí cho bánh nữa. Biển
có vẻ rất hợp với đồng phục bếp.
Từ lúc ko vào diễn đàn đó nữa, tự mình đã cắt đứt con đường đến với Chân
Trời Góc Biển. Lý do hết sức vớ vẩn: “tự cho rằng mình thanh cao hơn người khác”.
Lý do này nếu nói ra sẽ bị thiên hạ chửi rất nhiều, nhưng kệ, đã ko vào forum
được 8 ngày rồi, & sẽ ko vào 80 ~ 800 ngày nữa nếu nó vẫn chưa thay đổi.
____ Nhưng những lúc như thế này thì ko có Chân Trời Góc Biển để vào kêu gào, để
ném sỏi xuống nước, để uống rịu tưởng tượng trong ánh nến tưởng tượng, & để
giải phóng năng lượng tiêu cực of bản thân.
Chỉ muốn cười. Chỉ muốn cười. Chỉ muốn cười thôi.
Lần thứ tư lôi ra cuốn sách Ngựa Thép của Phan Hồn Nhiên. Đọc nó với niềm
thích thú say mê như lần đầu. Muốn được như cô tác giả ấy, sử dụng năng khiếu của
bản thân để kiếm sống (cảm nhận nghệ thuật rất cao & viết văn rất đỉnh). Muốn
yên ổn ko bị vướng bận bởi “nấu cơm lúc 4h, tưới cây lúc 7h” để toàn tâm toàn ý
viết 1 tiểu thuyết bách hợp chẳng hạn. Phải, toàn thích những điều điên rồ
& ko mang lại lợi ích cho ai cả, ngoài cái thói nuông chìu bản thân.
Muốn có ai đó hôn lên mắt khi mình đang khóc, nắm 2 bàn tay chơ vơ & lạnh
ngắt của mình, nói với mình rằng đừng lo sợ vì tổn thương nữa, tôi sẽ ko cho
phép bất cứ ai làm em khóc nữa.
2 cánh tay & 1 số vùng da khác nổi đầy những đốm đỏ. Bật quạt ngủ thì
có dấu hiệu bị cảm, nhưng ko bật quạt thì bị dị ứng chính mồ hôi của mình. Da
Biển nhạy cảm đến mức khi trời quá nóng, chỉ cần tiếp xúc với mồ hôi của mình /
với áo / với vải… là bị dị ứng nhẹ.Tự chữa trị bằng cách uống nhiều nước &
bôi baby oil. Ko thể nói với ai trong nhà, vì nói thì sẽ nghe câu “Tập cho quen
đi, tiểu thư quá làm sao ra đời được”. Tôi nói thật nha, ai đã nuôi dạy tôi “tiểu
thư” như thế, ko dạy tôi xông xáo & hòa nhập với XH, rồi kêu tôi là “tiểu
thư”? Sống mà cố gắng giữ mối liên kết gia đình mới khó, còn tung hê tất cả thì
rất dễ. Uh, thích thì chìu, kể từ năm 27 tuổi, 1 lần nữa, tôi hứa với lòng là
tôi ko đả động gì đến ông nữa.
Chị, em ko biết cảm xúc của chị thế nào khi “lỡ” đọc những dòng này. Em chỉ
biết là chúng rất tồi tệ, & em muốn tự kỷ đêm khuya, nên chị đọc xong thì tắt
trang blog này khỏi máy tính của chị, delete bài viết này ra khỏi đầu óc, &
cứ xem em như cô bé “có đẹp đâu bao giờ” mà chị vẫn hay nhéo mũi, nhé..
Giờ thì em muốn mãi mãi rời xa người đàn ông đó, ăn mừng bằng cách từ từ
dìm mình xuống làn nước xanh óng của 1 bể bơi (1m thôi) & để thứ nước đầy
clo đó vỗ về cái đầu đang nhức cùng làn da đang nổi đốm đỏ của em.
Đi ngủ đi Biển.
(Sea, 21-5-2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét