Tác giả: Hoài Thượng.
Editor: sentancuoithu
Thể loại: Đam mỹ cổ đại,
lịch sử, hư cấu, cung đấu, cường cường, chung tình, HE
Đánh giá: Hay ngang bằng
Ma Đạo Tổ Sư! (Điểm: 13/10)
Nguồn:
lilian357.wordpress.com
Gần đây Biển học được 1 từ mới: lọt hố, nghĩa là sa vào việc đọc mê mẩn 1 bộ
truyện nào đó. Nghĩ cũng đúng, đọc thử vài trang / vài chương rồi bị lọt hố 1
cách tự nguyện vui vẻ luôn. Hôm trước vừa viết review lần 2 cho Ma Đạo Tổ Sư, cứ
nghĩ rằng đó sẽ là bộ đam mỹ / bộ truyện hay nhất 2018 Biển từng đọc, nhưng
chưa đầy 2 ngày sau thì phát hiện ra bộ Thanh Long Đồ Đằng, còn muốn hay hơn
MĐTS, và hay hơn nhiều so với Đế Vương Công Lược.
Tổng quan nội dung: Thanh Long Đồ Đằng là câu chuyện về mối duyên giữa Thống
lĩnh cấm quân Tạ Vân và nam tử Đan Siêu, đặt trong bối cảnh ba đời Hoàng đế Đại
Đường. Mối duyên (không biết là lương duyên hay nghiệt duyên) kéo dài từ lúc
Đan Siêu còn là tiểu tử yếu ớt bị bán làm nô lệ nơi hoang mạc ngàn dặm cát vàng
phía Bắc, được thanh niên Tạ Vân chuộc về nuôi nấng dạy dỗ. Công ơn như núi,
Đan Siêu đối với Tạ Vân sớm nảy sinh lòng kính ngưỡng xen lẫn chân tình trong
trẻo của tuổi trẻ. Nhưng đến một ngày, Tạ Vân cầm Thất tinh Long Uyên kiếm một
mực muốn giết Đan Siêu đang vết thương đầy người quỳ trên cát vàng… Hai năm
sau, Đan Siêu ký ức bị phong bế, thanh tịnh làm một đại sư trong Từ Ân tự, một
buổi tối tình cờ gặp kiệu của Thống lĩnh cấm quân đi ngang, màn kiệu vén lên, để
lộ một gương mặt vốn đã khắc sâu trong tâm tư của hắn suốt cả thời thơ ấu.
Tạ Vân: y __ Đan Siêu: hắn (thống nhất xưng hô cho dễ nhớ)
TẠ VÂN: Nhân vật thụ này cường đến mức ban đầu Biển cứ nghĩ y là công. Tác
giả miêu tả vẻ đẹp của Tạ Vân tà mị cứ như hồ ly tinh, phong cách làm việc quyết
đoán, ra tay tàn độc, thành thạo mưu ma chước quỷ trong triều đình. Cả bộ chính
văn 110 chương + 2 phiên ngoại, Tạ Vân không lần nào nói yêu Đan Siêu, trong
khi người kia từ lúc rất nhỏ đã đem lòng mê luyến y, nhưng ngẫm kỹ lại thì suốt
cả đời Đan Siêu luôn có Tạ Vân đồng hành, nhiều lần cứu tính mệnh của nhau. Tạ
Vân từ nhỏ đã chịu ơn Võ Hậu, thân bất do kỷ, trước mặt Đan Siêu suốt ngày cứ lấy
lý do “tại ta ích kỷ, tham quyền lực vinh hoa phú quý” để giải thích cho những
hành động của mình, nhưng theo cảm nhận của Biển thì y là một người trung thành
tận tâm và không thiếu lòng nhân ái, chỉ vì thời cuộc đưa đẩy, y lại hiểu rõ chỉ
kẻ mạnh mới có thể tồn tại, nên đành cắn răng bỏ mặc những sinh mệnh yếu đuối
lâm vào tuyệt diệt. Rất nhiều lần, những hành động của Tạ Vân khiến Biển tức tối
hoặc đau lòng thay cho Đan Siêu, nhưng đã sống trong loạn thế, chỉ cần mềm lòng
hoặc sơ sẩy một ly thì sẽ lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nên Biển cũng
cố gắng thông cảm cho Tạ Vân!
ĐAN SIÊU: Truyện này có vẻ hơi ngược công, từ đầu đến cuối toàn thấy Đan
Siêu bị Tạ Vân ăn hiếp (tuy thật sự thì Tạ Vân mới là người bị “ăn + hiếp”). Cũng
giống như với bộ Ma Đạo Tổ Sư, trong bộ Thanh Long Đồ Đằng thì Biển thích thụ
hơn công, dù Tạ Vân khá ác liệt chứ không ngoan hiền dễ thương như Ngụy Vô Tiện
(cái tên ma đạo tổ sư đó mà ngoan hiền dễ thương???). Tuy thích thụ hơn công
nhưng Biển vẫn công nhận hình tượng Đan Siêu trong truyện này phải nói là được
xây dựng hoàn hảo. Hắn từ lúc còn bọc trong tã lót bị song thân sai người ngàn
dặm vứt ra chốn hoang mạc, trở thành nô lệ bị trói bị đánh, lúc tưởng sắp mất mạng
thì được sư phụ cứu, đem về nuôi dưỡng dạy dỗ, ở nơi đại mạc cây cỏ không mọc nổi
mà sư phụ còn dạy được hắn đọc sách viết chữ. Đan Siêu ôm mối chân tình suốt 20
năm, trải qua núi đao biển lửa cùng địa ngục nhân gian, từ từ bồi dưỡng chính
mình trở thành nam nhân trưởng thành mang sức mạnh cường đại, anh tuấn khí
phách. Điều Biển thích nhất ở nam nhân này là hắn không hề ngốc, từ một hài tử
nô lệ nơi hoang mạc trở thành đại sư trong chùa, rồi thành đại tướng quân chinh
chiến sa trường, lúc nào hắn cũng dùng những kiến thức sư phụ dạy kết hợp với tư
chất thiên phú của bản thân để đối nhân xử thế, biết người biết ta. Điều thứ
hai Biển thích ở Đan Siêu là hắn chung tình, tình cảm cả đời đều dành cho duy
nhất một người. Biết rằng chỉ là nhân vật trong sách, nhưng nữ nhân mơ mộng như
Biển đương nhiên là đọc cũng không tránh khỏi mộng mơ một chút.
“Hồi bẩm Thánh thượng, là thần trước kia khi lưu lạc nơi Đại Mạc định ra
hôn ước, hiện giờ đã có hơn mười năm. Tuy rằng bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn
chưa cưới qua cửa, nhưng bất luận thương hải tang điền, thế sự biến thiên, thần
trong lòng thủy chung chỉ ái niệm một người đó. Hy vọng một ngày có thể quang
minh chánh đại mà tiến đến nghênh thú. Nguyện vọng này đến chết cũng không thay
đổi”.
Cả hai nhân vật chính đều được xây dựng hình tượng đặc sắc, ghi dấu ấn sâu
đậm trong lòng người đọc. Võ Tắc Thiên trong truyện này tuy chỉ là nhân vật phụ
nhưng được tác giả khắc họa sinh động, lột tả được bản chất gian hùng của một vị
nữ nhân chính khách lưu danh kim cổ. Một điều nữa Biển thích trong Thanh Long Đồ
Đằng là các nữ phụ không quá đáng thương. Không có nữ phụ nào ôm mối tình vô vọng
với hai nam chính, cũng không có cảnh khóc lóc nhõng nhẽo rợn người =)). Khoảnh
khắc rơi lệ duy nhất và thấm thía nhất trong truyện là khi Đan Siêu khóc vì Tạ
Vân. Đừng vội thất vọng hoặc chán nản khi nghe nói công rơi lệ, hãy đọc để biết
công rơi lệ trong tình huống nào, sau đó sẽ càng rung động mãnh liệt trước độ
hay của câu truyện này.
Vì truyện có yếu tố huyền huyễn nên dĩ nhiên cũng có những cảnh miêu tả nội
lực thâm hậu, đánh nhau toàn dùng khinh công, tốc độ mắt người không nhìn kịp,
Thanh Long Huyền Vũ hiện nguyên hình đại chiến… nhưng đọc vẫn có cảm giác rất
chân thực, không ảo ảo như các bộ của Nhĩ Nhã. Trước giờ Biển ghét đọc truyện /
xem phim có yếu tố cung đấu, nhưng khi lọt hố bộ Thanh Long Đồ Đằng thì Biển thản
nhiên bình tĩnh “đi” hết 112 chương truyện cung đấu mà không bỏ lỡ đoạn nào. Đọc
mới thấy chỗ nào có nhân tâm thì chỗ đó có thị phi, phàm là người địa vị càng
cao mà càng thiếu nhân đức + tư cách thì chỉ khổ cho con dân hèn mọn. Kẻ làm
vua có thể vì quyền lực của mình mà chiếm đoạt bao nhiêu nữ nhân cũng được, sau
đó lại vì quyền lực mà coi rẻ sinh mệnh của cả con ruột, đuổi tận giết tuyệt cả
nhi tuổi nhỏ tuổi. Càng đọc thì Biển càng nghĩ đến một vấn đề: Giang sơn càng rộng
lớn thì cần đến cả bộ máy lãnh đạo chứ không thể dựa vào sức một người mà cai
trị, nhưng từ xưa đến nay chưa thấy bộ máy lãnh đạo nào đồng lòng vì giang sơn,
mỗi kẻ đều vì bản năng mà vun vén cho chính mình, tranh đoạt danh lợi cho bản
thân, phải chăng vì vậy mà thế gian này từ quá khứ đến hiện tại đến tương lai
chẳng bao giờ trở thành thiên đường nơi người người tương thân tương ái với
nhau được?
Tuy biết sẽ có nhiều ý kiến phản đối khi Biển đem các bộ kiếm hiệp đam mỹ của
các tác giả hậu bối ra so sánh với tác phẩm kiếm hiệp kinh điển của các vị tiền
bối, nhưng những bộ đam mỹ mà Biển đã kiên nhẫn đọc hết quả thật rất xuất sắc. Truyện
kiếm hiệp của các tiền bối thường hay phong kiến quá mức, trọng nam khinh nữ,
hoặc xây dựng hình tượng các nhân vật nữ nếu không chảnh cún, xin lỗi, chảnh
mèo thì cũng ngu ngốc mít ướt hoặc lụy tình quá mức, ngoài khóc lóc đi tu hoặc
mặt lạnh đi giết người vì tình thì chả nghĩ ra cách nào khác để tiếp tục sống.
____ Trong khi, những bộ kiếm hiệp đam mỹ của các tác giả hậu bối mà Biển từng
đọc đều có cốt truyện và lối kể truyện mới mẻ, không đi vào lối mòn chỉ toàn H
văn (cảnh hot) như một số truyện đam mỹ tầm thường khác. Có lẽ vì các tác giả
cũng còn trẻ hoặc chỉ chớm trung niên nên hiểu rõ xu hướng và sở thích đọc của
người trẻ. Đọc các bộ truyện Ma Đạo Tổ Sư, Thanh Long Đồ Đằng và Đế Vương Công
Lược, Biển thường xuyên tự hỏi tác giả là bậc cao nhân như thế nào mà viết được
những áng văn khiến nhân gian phải kinh ngạc ngưỡng mộ như vậy.
Ban đầu Biển đọc thử Thanh Long Đồ Đằng là vì tựa truyện, có những tựa sách
và bìa sách chỉ cần nhìn vào thì có cảm giác truyện sẽ hay (ừ thì thỉnh thoảng
cũng gặp tình huống ngược lại), thêm một lý do kiên nhẫn đọc tiếp là vì Nguyên
Tắc Edit của dịch giả sentancuoithu “Đam mỹ cổ trang, mỹ nam tử, chung tình
1x1, không phụ tử / huynh đệ, không nhược thụ, không cao H (tức là không có cảnh
nóng khẩu vị nặng), không luyến đồng, quan trọng nhất là HE, người có tình thân
sẽ thành quyến thuộc”. Chỉ cần đọc phần Nguyên Tắc Edit này thì Biển đã yên tâm
mà nhảy hố. Quả thật không thất vọng, Thanh Long Đồ Đằng là một bộ tiểu thuyết
đam mỹ cổ đại lịch sử vừa hùng hậu vừa thâm tình, lại không thiếu phần hài hước,
rõ ràng đọc cảm thấy rất ngược, máu chảy đầu rơi, người vô tội chết oan vô số, lời
lẽ của thụ dành cho công rất tàn nhẫn nhưng không hiểu sao Biển cứ liên tục bật
cười, chả lẽ đầu óc có vấn đề =))
Phần lịch sử trong Thanh Long Đồ Đằng được lồng ghép, bẻ cong, hư cấu đến mức
thượng thừa. Biển đọc xong đã chăm chỉ tra cứu wikipedia và biết được hai nhân
vật chính không hề có thật trong lịch sử, lại được tác giả sáng tạo ra và đặt
vào bối cảnh vô cùng thân thiết với Võ Tắc Thiên. Một số yếu tố lịch sử về các
trận đánh, các sự kiện binh biến cũng được hư cấu nhưng bút pháp lưu loát thành
thục, đọc không có chút gượng ép nào. Cuối truyện có nói đến Địch Nhân Kiệt,
hình tượng Địch Công bị hạ thấp đáng thương, thay vì anh minh thần võ như trong
truyện của Robert Van Gulik thì lại là một lão quan suốt ngày lo lắng đến chuyện
lập hậu của đế vương *haha*
Tác giả cũng rất am hiểu nhân tâm, từng phản ứng – lời nói – hành động của
các nhân vật trong truyện đều hợp lý đồng thời cũng đủ bứt phá để thích hợp với
bối cảnh tiểu thuyết, không nhạt nhẽo tầm thường. Có nhiều đoạn về mưu mô cung
đình hoặc triết lý cuộc sống được viết rất hay, rất đáng lưu ý..
“Mẫu thân thì lại làm sao? Trên đời này ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng có
nhiều kẻ hại chết hài tử, người biết không?! Có kẻ lòng dạ tàn nhẫn dùng đánh
chửi hại chết thân tử, có lẻ ngu muội dùng cưng chìu hại chết thân tử, lại còn
có kẻ ngoan độc không thông lại quyết giữ ý mình, dùng độc dược mang tên mỹ miều
là tình thương của mẫu thân đem mọi người xung quanh hài tử - ngoại trừ chính
nàng – mà hại chết, khiến cho hài tử hít thở không thông, sống trong cô độc
cùng tuyệt vọng, so với cái chết còn đáng sợ hơn, ngươi không biết sao?!”
>> đọc đoạn này mà giật mình..
Hoặc ““Thế nhân phần lớn
hô hào rùm beng trung nghĩa, nhưng trên thực tế mỗi người đều sẽ lựa chọn con
đường có lợi nhất cho mình, cùng đúng sai không có quan hệ gì”.
H văn trong Thanh Long Đồ Đằng không quá kịch liệt (chỉ mãnh liệt thôi)
nhưng khiến Biển thật sự động tâm, cảm thấy rất hay và cảm động. Đọc nhiều truyện
đam mỹ mới biết viết (và dịch) H văn là cả một nghệ thuật, phải làm sao để giảm
tối thiểu phần thô thiển mà vẫn đủ đầy phần ân ái đam mê. H văn trong Thanh
Long Đồ Đằng và Đế Vương Công Lược là dạng thanh thủy văn, còn H văn trong Ma Đạo
Tổ Sư thực kinh khủng nha, cần chuẩn bị tinh thần trước khi đọc ;) Trích đoạn một
chút H văn trong Thanh Long nè
“Linh hồn Đan Siêu giống như bị xé rách thành hai nửa, một nửa hận không thể
quỳ gối xuống đất, đem toàn bộ thân tâm phụng hiến, cầu xin được một khắc rủ
lòng thương; một nửa khác lại điên cuồng kêu gào dục vọng tội ác, giống như từ
sâu trong lòng vươn ra ma trảo, giờ phút này muốn đem người dưới thân nuốt vào
trong bụng, từ nay về sau triệt để của riêng mình mình”.
Tuy Thanh Long Đồ Đằng là truyện HE nhưng cái kết sau cùng vẫn làm Biển bùi
ngùi chớm rơi lệ. Trong lúc đọc Ma Đạo Tổ Sư thì khóc một lần, đọc Thanh Long Đồ
Đằng thì khóc hai lần. Đọc hết một bộ truyện tuyệt vời cũng giống như phải tạm
biệt một người rất thú vị để ai về nhà nấy, tuy vẫn có thể gặp lại nhưng vẫn thấy
luyến tiếc, chỉ muốn được giữ luôn bên cạnh để bất cứ khi nào cũng có thể nhìn
ngắm nói cười, đây phải chăng là tâm lý chiếm hữu quen thuộc của con người đối
với những gì mình yêu thích?
Biển vừa đọc vừa lưu lại thành file Word hơn 1000 trang size chữ 13, đọc
trong vòng 4 ngày, chắc không thể tính là đọc nhanh. Nay đã gặp được hai bộ
truyện hay và hoành tráng ngang nhau nên không dám nói bộ nào là hay nhất từng
đọc trong năm 2018 nữa, lòng chỉ có thể ẩn tàng vui sướng vì trong quãng đời đọc
sách vô tình bắt gặp những áng văn tuyệt bút như thế. Biển cũng xin gửi lời cảm
ơn và tán thưởng đến editor sentancuoithu vì đã cất công dịch một bộ truyện hay
và dài như vậy, chuyển ngữ rất lưu loát mượt mà, tuy chỉ đăng trên mạng nhưng
hoàn toàn không có lỗi chính tả, những từ ngữ Hán Việt đọc khá dễ hiểu, thơ phú
trong truyện được dịch nghĩa chính xác, các sự kiện lịch sử được chú thích rõ
ràng, Biển hy vọng nếu sau này Thanh Long Đồ Đằng được xuất bản sách giấy thì
editor sẽ được trả công xứng đáng. Ngoài ra cũng hy vọng bộ truyện này cũng sẽ
được chuyển thể truyện tranh, hoạt hình, phim người thật đóng để con dân có thể
mãn nhãn thưởng thức.
Cảm ơn những ai đã đọc hết review này ^^
(Sea, 10-11-2018)