Ù ôi, Photobucket account of mình bị unlimit rồi, kết quả là
1 mớ hình bị mất link >> hình trên blog cũng ko show được luôn, mà mình
lười sửa lại quá, hichic!
Tối thứ 7, để 0 ngồi thương thân + tơ tưởng người lạ thì chỉ
còn cách viết blog. Hôm qua đến nay đang có hứng viết về BIỂN, nhưng trước khi
viết về biển thì phải kêu gào cho đỡ bức xúc trong lòng đã.
Buổi trưa, bạn đến chỗ làm ăn trưa chung, xong 2 đứa lót tót
ra nhà sách đầu đường trốn nắng, tuy rất vui vì có người đến thăm nhưng sau đó
Biển phải nốc 1 ly café vì mất ngủ trưa. Bây giờ ngồi viết những dòng này mà 0
tỉnh táo cho lắm, nếu có viết nhầm thì ai lỡ đọc trúng bài này thì cho Biển
sorry nhoa.
Chiều rời chỗ làm, đạp xe đến trường, bị 2 thằng quỷ vô giáo
dục (xin lỗi, phải gọi như vậy mới đúng bản chất of chúng nó!) quẹt xe, may mà
chưa ngã chỏng gọng ngay ngã tư đông đúc. Đưa xe vào bãi, đi lên lớp rồi mà tay
vẫn còn run, vừa run vừa trù ẻo tụi hắn = những từ ngữ độc địa nhất mà đầu óc
hiền lành of Biển nghĩ ra (Ex: cầu cho tụi nó chưa đi hết con đường thì sẽ bị
xe đụng chết 0 toàn thây!!!) . Nhưng, phía sau phản ứng dữ dằn đó chỉ là cảm
giác cô độc dâng trào, ước gì có ai đó cho mình than thở, ai đó nắm lấy đôi tay
đang run of mình & nhẹ nhàng bảo “Đừng sợ, qua rồi”. . .
Phút lảm nhảm đã qua, giờ vào vấn đề chính nào. BIỂN.
Lần đầu tiên đi biển là được dì dượng dẫn đi. Người đầu tiên
bế Biển xuống biển là dượng. Nghe kể lại, sóng đánh đến đâu thì Biển khóc &
hét ầm lên đến đó. Chắc là ồn khủng khiếp! Nhưng giờ nhìn lại hình chụp thì chỉ
thấy 1 con bé tròn vo xinh xắn đang cười. Vầng, hồi nhỏ em dễ thương lắm, bây
giờ KHỎI HẲN rồi =))
Lớn lên 1 chút, dù cuộc sống 0 giàu có gì nhưng ba mẹ vẫn cố
gắng mỗi năm dẫn Biển đi nghỉ hè ở biển 1 lần. Long Hải, Vũng Tàu, Nha Trang, Đại
Lãnh… đều đã có trải nghiệm + kỷ niệm, nhưng cơ bản là thích Nha Trang + Đại
Lãnh. Chưa đi biển Đà Nẵng bao giờ nhưng nghĩ là sẽ thích, vì nghe đồn biển Đà
Nẵng rất đẹp. Ngoài ra, đang có nhu cầu ra Đà Nẵng / Ngũ Hành Sơn để vác về 1
balo toàn là đá :3
Nước biển miền Trung hình như khá trong + xanh, 1 màu xanh ngọc
bích ánh lên dưới nắng mà biển Vũng Tàu 0 hề có. Cơ mà 0 phải lúc nào đi biển
cũng vui, nhất là đi biển trong những năm tháng teenager điên rồ. Đi biển mà 0
biết tận hưởng cảnh biển, chỉ toàn quan tâm những chuyện vớ vẩn gì đâu.
Lúc bé bé, da thịt độc (bi giờ lớn vẫn độc), tay chân hễ bị
thương thì dễ bị làm mủ, mà lội xuống Bãi Dâu thì ôi thôi là mảnh vỡ of vò sò vỏ
ốc, cộng thêm váng dầu từ những con tàu chở dầu ngoài khơi, bước lên bãi là 2
bàn chân tan nát. Đi biển mà băng bó tùm lum, thật là. . . !
Nhưng cũng có kỷ niệm 0 thể quên. Sáng 5h30, cùng song thân
leo lên tầng thượng khách sạn, còn nhớ lúc đó mặc bộ đồ trẻ con kiểu Tung Cụa,
màu trắng chấm bi đỏ (xinh lắm), đứng nhìn Mặt Trời mọc trên biển. Gió biển thổi
lạnh nên mẹ ôm vào lòng, đứng cười hí hửng ấm áp trong tay mẹ, nhìn bình minh.
Viết đến đây 0 thể 0 cười :)
Lớn hơn 1 chút, mang diều ra biển thả. Công nhận vui. Gió biển
giật rất mạnh, diều bay cao, nhưng phải cầm dây chặt 1 chút, 0 thôi diều đứt
dây bay mất tiêu. May mà chưa bị mất con diều nào. Lâu lắm rồi 0 có dịp đi biển,
diều nằm yên trong tủ đợi chờ. Khi nào mới có dịp đi biển với 1 người đặc biệt
& cùng thả cánh diều mơ ước tung bay lên bầu trời nhỉ?
Lớn hơn chút nữa, phát hiện ra thú vui mới : đi bộ tập thể dục
trên hàng rào ciment rộng khoảng 10cm ngăn giữa con đường với mặt nước. Vâng, 1
bên là đường nhựa, 1 bên là con dốc thẳng đứng cao khoảng chục mét với đầy các
thể loại cỏ cây gai góc, té xuống 0 chết thì cũng bị thương nghiêm trọng ^_^ Thế
mà con bé Biển mười mấy tuổi thản nhiên đi gần 1 cây số rưỡi trên hàng rào
ciment 10cm đó, giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó mình gan, bi chừ mà có cơ hội. . .
đương nhiên sẽ tái diễn trò đó chứ sao =))
Nói đến biển, 0 thể 0 nói đến hải sản. Đã từng có cảnh ngồi
ăn cua + ghẹ với mẹ & chú tài xế, uống beer lon (chả nhớ là beer gì, nhưng
0 phải beer hơi). Công nhận là ngon, đáng nhớ, nhưng có lẽ sẽ vui hơn nếu ngồi
trên bãi cát vào buổi tối, đốt lửa, nướng cá, uống beer, 1 bạn sẽ ôm đàn
guitar, còn Biển tựa vào vai ai đó & hát “Tình yêu, em sợ tình yêu, vì tình
yêu như là hương hoa, lỡ mai sau em mất người yêu, em khổ thật nhiều. . .” :-“>
Nhân tiện, tửu lượng Biển cao à nha, chấp luôn beer pha rượu
pha nước ngọt :D
Trong lần đi Vũng Tàu trước khi đi làm, đã mua được chiếc nhẫn
mình rất thích với giá 25k : 1 chiếc nhẫn inox hoàn toàn 0 có trang trí, 0 chạm
khắc. Tròn trơn như 1 chiếc nhẫn cưới bạch kim. Thường đeo vào ngón thứ tư of
bàn tay trái để đánh lừa thiên hạ :-‘>
Nghĩ đến chuyện ngày nào đó sẽ được ai đó lồng chiếc nhẫn như vậy vào
tay, chắc là hạnh phúc đến chết cũng được. . . ^.^
Lần đi biển gần đây nhất, đi Nha Trang với staff ở chỗ làm.
Được mở mang tầm mắt với Vinpearl Land. Kỷ niệm tuyệt nhất là vòng tay đá mắt
mèo màu xanh biển & nhẫn mã não trắng, cả 2 thứ đều bị Biển bất cẩn làm bể.
THẬT SỰ RẤT BUỒN. Đó cũng là lý do bi chừ đang dành dụm để đi Đà Nẵng mua 1
balo đá!
Ngồi cáp treo 0 sợ độ cao, chỉ sợ gió lạnh. Người thân nhiệt
thấp nên sợ lạnh. Có dịp làm quen với vài cô giáo dạy tiếng Việt tính tình rất
là dzui dzẻ chong xáng. (Vâng, em nói chị đó, chị - yêu – màu – xanh – giống –
em ạh :D ). Cơ mà Vinpearl Land hơi bị.
. . nhỏ hẹp, Biển cầm bản đồ lội bộ 3 lần hết khu vui chơi thì 0 còn cảm giác
là chân đang gắn vào người mình nữa @_@ 0 biết ngta có cho phép mang giày trượt
patin vào đó 0 nhỉ? Chắc là sẽ khỏe hơn, tuy nhiên có nguy cơ chụp ếch &
làm vỡ cái máy ảnh yêu quý!
Old love từng nói “đã từng phóng xe 1 mình ra biển, ngồi 1 tiếng,
vẫn 0 có cảm giác khuây khỏa trong lòng”. Ôi, chúng ta là những con người nhỏ
bé đáng thương :( Điều ta cần – muốn –
khao khát 0 phải là biển giúp chúng ta khuây khỏa, mà là 1 người có thể giúp ta
cười, 1 tâm hồn đồng điệu mà chỉ cần nhớ đến cũng giúp ta có đủ nghị lực vượt
qua thời khắc tệ hại nhất. Khi lìa xa old love, Biển đã từng có ý nghĩ nhảy xuống
biển từ 1 mỏm đá thật cao, để nước ùa vào mũi & tai, mang đến cảm giác nóng
rát trong phổi, nhờ đại dương xanh ngắt lấy sự sống ra khỏi cơ thể, từ đó sẽ 0
còn đau lòng nữa, nhưng . . . rốt cuộc đã 0 làm như vậy. . .
Giờ thì cảm thấy 1 ngày 24 tiếng cũng là hơi ít. Có quá nhiều
thứ muốn học, muốn làm – nhưng nếu chỉ ngủ 4 tiếng / ngày thì não sẽ rơi vào
tình trạng lơ tơ mơ, trước sau gì ra đường cũng gây tai nạn xe cộ! Thôi ráng đi
tui ơi, các bậc vĩ nhân cũng chỉ có 24 tiếng / ngày mà cũng làm nên bao nhiêu kỳ
công lưu danh thiên cổ, mình vốn là … ác nhân thì cũng nên cố gắng, haha =))
Mỗi khi đau đầu / đau lòng thì đều kêu gào “Muốn đi biển quá
đi !!!” – nhưng đã lâu rồi chưa đi. (Mới có 10 tháng chứ nhiêu)!!! Nhưng giờ chỉ
muốn đi với 2 người, 1 là mẹ, 2 là “người mà mình muốn tựa vào vai & hát
tình ca” :-> 0 thích đi chung với cả
2, vì nếu đi chung thì 0 thể tựa vai & hát tình ca trước mặt mẹ được, bị
nhìn = ánh mắt hình dao găm cho coi =))
Anyway, I really love the ocean <3 <3 <3
P.S : Không liên quan, cơ mà Biển nghĩ mang fastfood ra biển
ăn sẽ 0 ngon đâu, bởi vì ra biển rồi thì đâu cần ăn, hahahahaha.
(written by lovely dog
Saturday February 22nd
2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét