Sau nhiều ngày đầy hứng thú với những thứ mới mẻ (trang sức dây đồng tự
làm, may áo đầm thun ko cần nẹp áo, nấu những món mà-bản-thân-cho-là-ngon, lái
xe đi Q7 thường xuyên…) thì sáng nay lại xảy ra chuyện với M. M lại phê phán rằng
tôi nhìn M cứ như nhìn kẻ thù. Thật ra, tôi biết vẻ mặt mình khi cười và khi ko
cười rất khác nhau. Tôi hiểu rõ rằng giọng điệu của mình khi dịu dàng và khi ko
dịu dàng rất khác nhau. Nhưng tôi vẫn chưa thể vượt qua được cảm giác oán giận
thỉnh thoảng lại trỗi dậy. Cuộc sống ngắn ngủi này là của tôi, ít ra tôi muốn sống
như thế nào mà tôi thấy là có ý nghĩa nhất, chứ ko bị trói buộc trong những thứ
ngục tù CHẾT TIỆT có tên là định kiến, văn hóa, tôn giáo, hay chỉ là suy nghĩ lối
mòn của người khác, những người cho rằng họ có quyền trên tôi.
Chị khuyên tôi rằng ba mẹ tôi đã lớn tuổi, đừng nói ra những điều mà tôi
muốn nói, họ sẽ ko chịu nổi cú shock. Nhưng tôi ko muốn mình cứ mãi sống trong
chịu đựng và tự dối mình dối người như thế này. Tôi ko làm gì sai, tại sao tôi
phải chịu đựng như thế này? Nếu ko thể cùng chung sống dưới 1 bầu trời, hay nói
trong phạm vi nhỏ hơn là sống dưới 1 mái nhà, thì cách hợp lý nhất là 1 trong 2
bên hãy ra đi, vậy thì hãy để tôi đi.
Có ai đó, làm ơn hãy nắm tay tôi và kéo tôi ra khỏi tất cả những chuyện
này đi, làm ơn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét