Vừa nhận
được tin nhắn từ chính quyền yêu cầu nghiêm túc thực hiện 12 biện pháp phòng chống
trong mùa dịch. Sau một thời gian dài (từ trước Tết Dương Lịch đến giờ) thì Biển
chợt muốn viết một bài có liên quan nhiều đến dịch bệnh đang hoành hành toàn thế
giới hiện nay. Biển không muốn viết tên nó ra (vì sợ xui ấy mà) nên gọi tắt là
Cô Na thôi. Có người gửi Biển tấm hình hài hước, bảo rằng 20 năm sau nhìn lại sẽ
thấy đây là kỳ nghỉ Tết huyền thoại, nghỉ tới tận tháng 4 chưa đi học đi làm lại,
nhưng Biển cho rằng không gọi là huyền thoại nữa mà đã trở thành thảm họa.
Với một
người ở nhà nội trợ như Biển thì không bị ảnh hưởng nhiều bởi dịch bệnh, do Biển
không phải tới công ty, không sợ bị lây từ nơi đông người, nhưng tất cả bạn bè
và người quen của Biển đều bị ảnh hưởng, phải nghỉ làm hoặc làm tại nhà, ảnh hưởng
đến thu nhập. Bên cạnh sự lo lắng dành cho họ, Biển phải thú thật rằng mình rất
thích thú với tình trạng vắng vẻ của TP hiện nay. Không còn kẹt xe, không còn
luồng giao thông điên rồ ồn ã mỗi giờ tan tầm với bao nhiêu là khói bụi ô nhiễm
bay rợp trời. Biển biết rõ rằng suy nghĩ thích thú của mình là vô cùng ích kỷ,
nhưng tối qua trước khi đi ngủ, Biển chợt ngạc nhiên nhận ra sự yên tĩnh đang
bao quanh mình. Yên tĩnh cứ như trong một khu nghỉ dưỡng cao cấp trên núi nhìn
ra biển. Yên tĩnh đến nỗi sau 5 năm mới được một lần Biển không cần dùng nút bịt
tai khi ngủ. Sự yên tĩnh này là điều Biển hằng mơ tưởng hai năm nay, giờ đã đạt
được, và đạt được do một hoàn cảnh không lấy gì làm tốt đẹp.
Ngoài
chuyện là người nội trợ không cần đi ra ngoài, Biển còn là người hướng nội, nên
không quá bí bách với chuyện phải ở nhà suốt ngày. Tuy vậy, thỉnh thoảng Biển cũng
thấy buồn / ngứa chân vì không thể đi những nơi Biển muốn / cần đi như nhà sách
hoặc AEON. Liệu có xảy ra chuyện xa mặt cách lòng không nhỉ.. Đợi đến khi dịch
bệnh lui đi, lại có thể ra đường, đến đó thì mọi mối quan hệ vừa manh nha đã bị
thui chột từ trứng nước, bạn bè không còn nhớ tới Biển nữa dù Biển vẫn nhớ tới
họ. Không biết khi nào chuyện dịch bệnh này sẽ kết thúc, nhưng có thể đoán chắc
rằng lần sau gặp lại, mọi người sẽ có chút ngạc nhiên vì tóc Biển đã dài ra một
ít.
Giờ nói
đến chuyện ở nhà đọc sách trong mùa dịch bệnh. Cách đây 2 năm, Biển cho rằng
khi đã có sách trong đời thì Biển chẳng cần tương tác với con người nữa. Sách sẽ
xua đi mọi buồn phiền, lấp đầy mọi trống rỗng và đem đến giải pháp cho mọi vấn đề.
Nhưng không, nhiều năm trước cứ mỗi khi trời mưa thì Biển cảm thấy cô độc và viết
status buồn; lúc bắt đầu đọc nhiều sách thì Biển không buồn vớ vẩn lúc mưa nữa;
nhưng đến giờ, sau khoảng 2 năm rưỡi đọc sách, thì Biển nhận ra sách không chữa
trị được chứng nhạy cảm tâm lý của Biển. Dù có hướng nội hay ghét đám đông chăng
nữa, Biển vẫn thuộc Loài Người, tức là có xã hội tính, vẫn cần giao lưu với cộng
đồng chứ không thể chịu nổi cảnh sống trong chùa trên núi như Biển từng mơ ước.
(Nhưng hơn 24 tiếng rồi Biển đang tự đưa mình vào một dạng “chùa trên núi” khi
deactivate FB của mình). Dù là phượng hoàng biển hay cáo biển thì cũng không thể
độc lai độc vãng, bởi vì sự tịch mịch là điều Biển chưa từng và vẫn sẽ không muốn
trải qua trong suốt cuộc đời mình.
Thế nhưng,
với hoàn cảnh sống + tính cách của mình, Biển không thể đáp ứng nguyện vọng hoặc
nhu cầu của bất cứ người nào. Nói theo kiểu Thiền, tùy vào cách mình nhìn vấn đề
mà mình sẽ bình thản hay đau khổ. Biển đã luôn cố gắng để bình thản và vẫn luôn
tỏ vẻ bình thản, nhưng có khi nào ẩn sâu dưới lớp vỏ bình thản là những giọt nước
mắt đã bị Biển thản nhiên bỏ qua và nuốt xuống không nhỉ.
Nói đến
nước mắt, con mèo Gừng yêu quý đã gắn bó với Biển suốt từ cuối 2017 tới giờ đã
bỏ nhà đi / hay bị mấy con khác đuổi cắn khiến nó chạy ra khỏi nhà – Biển cũng
không rõ nữa. Chỉ là Biển vô cùng nhớ và lo lắng cho nó. Nó thuộc loại nhỏ con
nên lúc nhỏ chỉ bé bằng bàn tay của Biển. Mới đầu Biển cũng không quan tâm đến
nó lắm vì đang bận yêu thương chăm sóc hai bé mèo Xiêm (cũng nhặt ngoài chợ về).
Đến khi hai bé Xiêm chết vì bệnh, khi Biển đang ngồi khóc thương thì mèo Gừng đứng
ngoài cửa nhìn, rồi từ từ đi tới cọ cọ vào tay Biển. Thế là quen nhau. Giữa bao
nhiêu người trong nhà, mèo Gừng chỉ tin tưởng cho một mình Biển bồng bế cưng nựng
nó. Bao nhiêu lần Biển nói thành lời với nó rằng đừng bao giờ bỏ đi, hãy sống yên
ổn trong sự chăm sóc của chị Biển, chị Biển chỉ mong nó được bình an cả đời, nhưng
nó vẫn bỏ đi và chắc sẽ không trở lại. Tất cả những người / con vật từng yêu thương
Biển rồi cũng bỏ đi. Biển đâu có đòi hỏi gì nhiều nhặn từ cuộc đời này, Biển chỉ
cần tình thương của một con mèo thôi mà, vậy mà cũng không có được.
Thôi kể
lể vậy cũng đủ rồi. Dù sao cũng phải kiên cường sống tiếp. Biển sẽ kiên cường. Dù
bị coi thường, bị xem nhẹ, bị cho là ngu ngơ khờ khạo, bị đùa bỡn trong tình cảm,
bị nói nặng lời ngay trên bàn ăn, hay phải trải qua những đêm lo lắng khó ngủ…
Biển cũng sẽ kiên cường, sẽ tích lũy thật nhiều tình yêu thương ấm áp trong lòng
để dành cho mình và dành cho những ai có duyên gặp được Biển. Tích cực hay tiêu
cực chỉ là một thái độ sống, cách nhau một lằn ranh mỏng manh, bước qua một bước
thì mọi chuyện sẽ khác. Biển sẽ làm tốt mọi việc mà, cứ tin như vậy nha.
(Sea, 28-3-2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét