Khi tìm
lại blog mới thấy đã 2 năm rồi không viết blog, vì mải mê với book reviews trên
FB. Chuyện được tương tác trên FB cũng không quan trọng, quan trọng là có thể
giới thiệu sách hay nên đọc đến với nhiều người. Nếu vì lý do gì đó mà FB bị dẹp
(nhưng chắc không có đâu, vì FB hùng mạnh lắm mà) thì Biển cũng chả lo sẽ không
có chỗ viết. Cứ tạo thêm tài khoản Google là sẽ có thêm blog, không thì tạo mục
cá nhân trên diễn đàn nào đó rồi viết cho người dưng đọc.
Dạo này
Biển đang cảm thấy vui, sẵn hôm qua 8/3 có thêm chuyện vui nên Biển sẽ ghi lại,
nhưng Biển không ghi lý do vì sao dạo này Biển cảm thấy vui đâu, để khi 8~10 năm
sau đọc lại, Biển chỉ biết “à thì ra lúc đó mình đang vui”, chứ không biết lý
do khiến Biển vui. ____ Sau lần đầu đi chùa Bửu Long vào mùng 4 Tết năm 2017,
Biển cứ nhớ mãi và muốn trở lại nơi đó, nay bạn Njco đang rảnh nên Biển rủ luôn,
thật tuyệt là bạn ấy còn sẵn lòng lái xe cả đường đi lẫn về. Đồng ý rằng ngồi
sau thì rất khỏe (cũng hơi mệt ah) nhưng đi đâu cũng toàn người khác chở thì Biển
làm sao trở thành tay lái lụa được nhỉ, làm sao đi phượt bằng xe máy được?!
Không
thể quên nói rõ rằng khi Biển viết những dòng này thì dịch bệnh Cô Na đang bùng
phát tại HN và có nguy cơ lan vào Sài Gòn, thế nhưng Biển vẫn ham vui và không
hủy chuyến đi chùa đã hẹn từ trước cả tuần. Đi mà cứ nơm nớp lo sợ, đeo khẩu
trang suốt, chỉ gỡ ra lúc chụp hình, vậy mà lại quên xài chai nước rửa tay khô đem
theo, cứ hồn nhiên ngồi bệt xuống bất cứ chỗ nào muốn chụp hình, đến trưa thì hồn
nhiên lấy lunchbox ra ăn, kết quả là suốt từ trưa hôm qua về đến giờ chắc đã tự
sờ trán mình khoảng hơn trăm lần để xem thân nhiệt có tăng không!
Chỗ mà
Njco và Biển ngồi ăn trưa ở chùa là ngay trước phòng ở của một vị sư khoảng 40
tuổi. Ông ấy niềm nở trò chuyện với hai đứa, rồi đem cho mỗi đứa bao nhiêu đây
quà: 1 gói kẹo chanh muối Hàn Quốc (không rẻ đâu nha), 1 gói rong biển, 1 ổi, 1
mận, 1 quýt, 1 chai LaVie chưa khui và 1 chai nước rễ tranh mía lau rất ngọt
ngon. Lúc nhận quà thì Biển hồn nhiên nhận và cảm ơn (hình như hồn nhiên hơi bị
nhiều), nhưng khi về nhà mới ái ngại là sao mình lại nhận nhiều quà như thế từ
1 người lạ. Bên cạnh sự ái ngại thì Biển cũng rất biết ơn, cảm thấy 1 sự an yên
đối với tấm lòng từ bi hỉ xả của Thầy ấy. Lần sau có dịp quay lại chùa đó, Biển
nhất định sẽ đem một ít quà bánh cho Thầy, nếu có duyên thì vài năm sau quay lại
vẫn gặp, còn nếu đã vô duyên thì ngay hôm sau quay lại cũng sẽ không gặp.
3 năm
trước đi chùa Bửu Long, rất thích, nhớ hoài, muốn quay lại, nhưng khi quay lại được
rồi thì thấy sao nó không hoành tráng và đẹp như trong trí nhớ của mình, cây cũng
không nhiều hơn bao nhiêu, nắng vẫn nóng như rứa. Biển đâu có lớn thêm nhưng
sao lại thấy chùa nhỏ lại nhỉ. Nhưng dù sao so với Suối Tiên ở gần đó thì chùa
Bửu Long vẫn là một khung cảnh tươi xanh yên tĩnh lý tưởng để đổi gió cuối tuần
cùng gia đình, bạn bè hoặc người yêu. Chỉ cần chuẩn bị chu đáo hành trang + đồ ăn
thì có thể thư thả trải qua gần cả ngày ở đó. Có lẽ Biển sẽ còn quay trở lại.
Hôm qua
có người khuyên Biển rằng “hãy tập nhìn những thứ mình không thích, không ưa, rồi
tập sống chung với nó”, Biển không biết trả lời sao luôn. Một trong 8 cái khổ của
giáo lý Phật giáo là phải nghe / nhìn những điều mình ghét, bởi vì nó khiến
tinh thần bị tổn thương. Đã vài năm rồi, Biển phát hiện rằng những người sống
chung nhà với mình thỉnh thoảng có thể nói ra những câu gây tổn thương đến mức
Biển không tưởng tượng nổi. Có lúc sự bất hòa và bất mãn tăng cao đến nỗi Biển
muốn chết cho xong hoặc bỏ ra khỏi nhà, sống như người vô gia cư để khỏi phải sống
chung với những điều Biển ghét. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, nếu tự mình còn không làm
cho mình cười được thì làm sao mong người khác khiến mình cười. Biển hiểu rằng
người khuyên có ý tốt, vì nếu bất mãn với cả thế gian hoặc không thích nghi nổi
với bất cứ ai thì người khổ sẽ là Biển, nhưng ít ra trong khi còn có thể, Biển
sẽ nhìn / nghe / nói những gì Biển cho là đẹp, là đúng, là vui.
Nhưng
thôi căng thẳng làm gì, khi còn có thể cười thì cứ cười, lúc không thể cười nữa
thì tập Thiền để cân bằng thân tâm, và đọc lại cuốn “Dám bị ghét” để tập cho mình
mạnh mẽ hơn nữa.
(Sea,
9-3-2020)
Bởi vậy mai mốt đi đâu thì đi một lần thôi để giữ mãi ký ức đẹp :)
Trả lờiXóaHehe, sẽ đi nhiều lần đến khi nào nhớ rõ từng cành cây ngọn cỏ thì mới... đi tiếp :D
Trả lờiXóa