lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Hai Chiều (phần 1)

Photobucket
Hai Chieàu
 (Song Phöông)
Began : Suday Decmeber 9th 2012
Finished : Sunday January 6th 2013
•♥•
Tác giả : Godylevol
Thơ  của Ryu
Tựa truyện của Mắt Nâu

•♥•
“. . . Tình yêu của đàn ông giống như lửa, sau khi bùng cháy nồng nhiệt thì sẽ thiêu rụi tất cả thành tro tàn. Tình yêu của phụ nữ giống như nước, dù có bị sức nóng làm cho bốc hơi hết thì các nguyên tử H2 & O2 vẫn lơ lửng thủy chung trong không khí. . .”
•♥•
Trên bàn làm việc của tôi có đặt một con gấu bông bé xíu. Loại gấu bông bình thường xuất xứ từ đâu đó mà các cô gái thường mua về treo cặp, treo chìa khóa, treo điện thoại. . . Lông vàng nâu nhạt nhạt, hai mắt là hai mẩu nhựa đen nhánh to tròn, điểm nhấn đặc biệt là đoạn ruy băng đỏ trong suốt thắt quanh cổ, bên trên in hàng chữ “I LOVE YOU” to đùng màu trắng. Chính vì hàng chữ “I LOVE YOU” và đoạn ruy băng xinh xẻo nổi bật này mà tôi mới rước nó từ cửa hàng về.

Tôi đặt gấu bông trên bàn làm việc, hoàn toàn không phải vì lãng mạn, mơ mộng, mà vì nó là người bạn duy nhất của tôi sau hai tháng trở thành nhân viên dịch thuật Anh ngữ mới toanh của một ngôi trường khá nổi tiếng trong thành phố. Gấu bông ở đó để giảm bớt nỗi cô độc của tôi mỗi khi tôi nhớ Ryu.

Khi mới vào làm, một vài vấn đề liên quan đến tiền lương khiến một kẻ non nớt kinh nghiệm sống như tôi phải hứng chịu tâm trạng cực kỳ nặng nề. Tôi không quá túng thiếu để phải xoắn lên vì vài đồng tiền, nhưng tôi không thể chấp nhận chuyện “nhân tài không được trọng dụng”, thế là tôi héo hon ủ rũ suốt. Trong quãng thời gian tồi tệ đó, Ryu là người duy nhất bên cạnh an ủi, lấy kinh nghiệm đau thương trong vòng 5 năm đi làm của anh ra để khích lệ tôi.

. . . Nếu như màn đêm bao phủ làm em không thể thấy gì
Thì anh sẽ trở thành ánh mắt cho em
Nếu như nỗi buồn làm em không thốt nên lời
Thì hãy để những vần thơ của anh nói hộ cùng em . . . (1)

Tuy luôn tự hào mình là đứa con gái thông minh nhưng dường suốt quãng thời gian bên nhau, với chừng đó tiếng cười và những lời ngọt ngào không chịu nổi, tôi đã không hiểu được trong lòng Ryu thật sự nghĩ gì, và chính sự khờ khạo (hay cố tình vô tâm) của tôi đã khiến anh rời xa tôi.

. . . Cảm xúc dành cho em cứ lớn lên từng ngày trong tôi
Nhưng sao tôi vẫn chẳng thể biến chúng thành lời được . . . (2)
6 tháng sau khi anh đột ngột cắt liên lạc hoàn toàn, tôi vẫn vào Facebook của anh mỗi ngày không dưới năm lần, lẳng lặng đọc những dòng status không – biết – viết – cho  - ai , và tôi chợt nhận ra mình rất dại dột khi say mê những lời ngọt ngào lửng lơ của anh mà sơ ý quên rằng anh là Song Tử.

Song Tử - ai cũng biết người thuộc cung hoàng đạo này có thể cùng lúc nghĩ nhiều thứ, làm nhiều việc, và đáng ngại nhất : có thể cùng lúc yêu 2 người!

Và cho dù không biết anh có thích ai cùng lúc với yêu thích tôi hay không, tôi vẫn không cảm thấy an toàn để có thể tự tin rằng anh sẽ yêu thích tôi mãi mãi. Con người là loài rất mau nhàm chán, ngay cả trong tình yêu, nếu không có gì mới mẻ hoặc không biết cách thắp lửa trở lại thì sớm muộn gì thời gian cũng sẽ làm tình yêu lụi tàn.

Không thể lảng tránh sự thật khó chấp nhận rằng : vì anh là Song Tử nên tôi không thể tin những lời dịu ngọt của anh.

Cho dù tôi ước gì mình có thể tin chúng.

Hạ tuần tháng 11. Buổi chiều. Nắng nhạt.

Mọi người trong phòng chăm chú cắm mặt vào máy tính. Bầu không khí im lìm đặc quánh xung quanh khiến những dây thần kinh vốn đang căng như dây đàn càng dễ đứt đoạn hơn. Những chậu hoa đa sắc trên lầu một của dãy chung cư đối diện không lay động chứng tỏ chẳng có ngọn gió nào lướt qua. Dường như là lúc tôi cần đến sự an ủi của những thế lực vô hình nhất thì những thế lực ấy càng thi nhau rời bỏ tôi.

Sáng nay, tình cờ một người bạn cùng lớp với Ryu đã cho tôi biết tin tức về anh. Anh đã mở công ty. Cảm giác bị vứt ra khỏi cuộc đời của người mình quan tâm thật sự rất khó chịu, nó khiến tay tôi run lên không ngừng. Chuyện quan trọng như vậy mà Ryu không hề nói với tôi. Thật ra, tôi là người biết kế hoạch này của anh từ khi mọi việc còn trong trứng nước, nhưng đến khi công sức của Ryu đơm hoa kết quả thì tôi đã trở nên xa lạ đến mức anh cảm thấy không cần báo với tôi một tiếng. Thế gian này liệu còn tồn tại khái niệm “bạn bè” không chứ?

Gấu bông ơi, em có nhớ anh Ryu như ta không? Ryu đã từng đến đây, đã từng cầm em trên tay, từng ngồi chọc cười ta suốt 3 tiếng. . . Hhhmm, em là gấu bông, không biết nhớ, không biết buồn, thật hạnh phúc mà! Ta cũng muốn như em, có thể xóa bỏ Ryu ra khỏi đầu ta, nhưng ta chưa làm được!

Một quý cô văn phòng chuyên nghiệp không được để cảm xúc ảnh hưởng công việc, do đó, dù tay run, tôi vẫn ép mình tập trung vào màn hình để dịch cho xong những hồ sơ chất thành đống của khách hàng. Đang chóng mặt hoa mắt thì

__ Nè!

Tôi ngơ ngác nhìn cánh tay vừa đưa đến từ sau lưng mình, ngỡ ngàng nhìn bông hồng được xếp rất khéo bằng khăn giấy. Thì ra là Mắt Nâu.

__ Cái này . . tặng em đó sao?

__ Uh!

__ Nhân dịp gì vậy?

__ . . Thích thì tặng! Cần gì dịp!

__ . . . . Ah, hôm nay Halloween! Trời ! Lần đầu trong đời được tặng hoa hồng vào dịp Halloween! Đặc biệt quá nha!

Mắt Nâu cười, không tỏ thái độ gì trước vẻ phấn khích quá đáng của tôi, im lặng trở về chỗ.

Chốc lát sau, tôi quay lại nhìn lén, thấy Mắt Nâu đang ngồi tỉ mẩn làm gì đó bằng hai bàn tay khéo léo. Do vẫn đang bận dịch, tôi không thể bước đến quan sát. “Có lẽ để lần khác”.

Tối hôm đó, tôi thức hơi trễ vì mãi nghĩ đến hành động lúc chiều của Mắt Nâu. Cứ nhớ đến thì tôi không thể ngăn môi mình nở nụ cười.

Mắt Nâu là giáo viên Toán chuyên dạy du học sinh ở trường tôi. Mỗi ngày, chị ấy phải đến trường sớm hơn mọi người cả tiếng, cùng các giáo viên khác lên xe bảy chỗ để đến ký túc xá của du học sinh cho kịp buổi dạy sáng lúc 8 giờ. Trước giờ chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều, chị ấy thuộc hàng tiền bối, kẻ hậu bối như tôi khi gặp là cúi chào chị. Một Xử Nữ hoàn hảo, lịch duyệt giang hồ như chị ấy cớ sao lại đột ngột quan tâm đến một đứa vô danh tiểu tốt như tôi?!

Không hiểu nổi. Nhưng tôi vẫn cười khi nhớ đến bông hồng của chị, nó đã được gài vào cánh tay mũm mĩm của bé gấu bông vẫn thường ngồi trên bàn làm việc của tôi.

Nhưng không thể ngồi cười suốt buổi tối (!), tôi lấy sách vở ra, bắt đầu ôn bài cho ba kỳ thi liên tiếp sắp diễn ra vào cuối tháng 11.

Học đến khi đầu óc không tiếp thu nổi thứ gì nữa, tôi lại làm một việc ngu xuẩn quen thuộc : vào Facebook của Ryu.

Vài phút sau, tôi trân trân nhìn vào những dòng chữ đầy ẩn ý trên tường Facebook của Ryu, dù cố gắng ngăn mình đừng ảo tưởng nữa nhưng vẫn không khỏi hy vọng rằng những dòng ấy được viết cho mình! Haaiizzzz!

. . . . . Ảo tưởng rằng sẽ hóa thành hồ điệp mang đôi cánh
Khẽ dừng lại trên chiếc lá đang lìa cành
Lay thức những kỷ niệm chỉ còn là ý nguyện
Cho em ở lại cùng với duyên phận luân hồi
Đợi chờ một tia sáng ở nơi cuối con đường
Để thấy chúng ta cùng chung một lời ước nguyện xưa cũ
Thôi thì vào giây phút ấy anh đi cùng ai khác
Là những kỷ niệm cuối cùng của hai chúng ta
Và rồi sẽ có ai khác đi được vào thế giới của anh
Dẫu biết rằng thế giới ấy đã từng chỉ có mỗi EM
Người ra đi từ nơi thiên đường muôn lối đó
Và ta trở về với băng giá buốt lạnh giữa trời xuân . . . . . (3)

Viết như vầy là có ý gì?! Con trai khi cứ mãi đắn đo dằn vặt, không thể bày tỏ tấm lòng với con gái, chẳng qua là tim không đủ tình cảm, chứ không phải không đủ dũng cảm. Dù Ryu có nói gì đi nữa, tôi vẫn kết luận rằng trong lòng anh không có tôi. Nếu anh thật sự có tình cảm với tôi, tôi không cần làm gì cả, nhưng nếu anh đã không nghĩ đến tôi, tôi có làm gì cũng vô ích.

Kết quả của việc đọc những dòng thơ đó : tôi thẫn thờ gõ vài dòng tự thương thân lên tường rồi đi ngủ với bộ não đong đầy những tư tưởng hoang mang, rơi vào giấc mơ không đầu không cuối tràn ngập hình ảnh Ryu.

Những ngày cuối cùng trước ba kỳ thi nhanh chóng qua mau, chỉ còn một ngày nữa thì tôi phải đương đầu với chúng. Vẩn vơ nhìn lên tầng 2 của ngôi biệt thự giàu có đối diện cửa phòng làm việc đang được phủ ngợp tông xanh của những chậu kiểng đắt tiền, tôi chớp chớp mắt để tạo cảm giác thoải mái sau nhiều giờ tập trung vào màn hình.

__ Xin chàoooooo !

Giọng trong thanh của Mắt Nâu vang lên từ sau lưng. Niềm vui là lạ bỗng dâng lên trong lòng khi tôi quay lại cười với chị ấy. Vốn biết Mắt Nâu đã có cả ngày vất vả với du học sinh nên tôi im lặng làm việc tiếp dù trong đầu đã nảy sinh nhiều tư tưởng khác chẳng liên quan gì đến công việc.

Dường như những suy nghĩ của tôi hiện lên trong không khí hay sao mà Mắt Nâu kéo ghế ngồi cạnh bàn làm việc của tôi, cười cười. Sau đó, suốt nửa tiếng trước khi chuông reo, hầu như chị ấy khiến tôi cười không ngớt vì những câu chuyện nhuốm màu sắc giang hồ và rất hài hước của chị ấy. Tôi biết được vài sở thích của Mắt Nâu như origami và kirigami. Hai tai chị ấy xỏ tất cả năm lỗ, và ba trong số ấy là do Mắt Nâu “tự xử” bằng kim!!! Chị ấy đúng là một Xử Nữ mạnh mẽ! ^_^

Trong khi soạn đồ ra về, tôi cười hỏi

__ Chị Mắt Nâu, kể từ mai em thi ba ngày liên tiếp. Chị có gì nói với em không? :->

__ Aahh! – Mắt Nâu giả vờ đập bàn, hào hứng kêu lên – Chị đã định là hôm nay gặp em phải ôm em thật chặt, nhìn đắm đuối vào mắt em và chúc em thi tốt. Thế mà lại quên mất!

Đồng nghiệp Bạch Nữ từ bàn bên nhìn qua

__ Gớm! Hai chị em nhà này ghê quá nha!

Mắt Nâu cười ha hả, chỉ vào tôi

__ Nước Xanh ghi trên Facebook như vậy mà! Tui chỉ làm theo mong muốn của em í thôi ^o^

Còn tôi chỉ biết cười theo để khỏa lấp sự bối rối kỳ quặc của mình, giả vờ khục khặc đầu

__ Hehe, chị Mắt Nâu nhớ đúng rồi đó! :-p

Đến khi dắt con ngựa sắt thân thương ra khỏi bãi xe, tôi vẫn đang cười không dứt sau lớp khẩu trang.

Hình như nào giờ vị trí của Ryu trong lòng tôi quá lớn, luôn nghĩ rằng chỉ mình anh ấy mới có thể khiến tôi cười, nhưng Mắt Nâu đã khiến tôi bất ngờ nhận ra : việc trò chuyện giữa những cô gái cũng có thể đem đến niềm vui thật sự.

Ngay khi hoàn tất môn thi cuối, tôi đã biết kết quả của mình không khả quan, thậm chí có thể nói là khá tệ. Tuy làm nhân viên dịch thuật trong trường nhưng tôi không có nhiều thời gian tập trung học hành như lúc trước, nhìn vào đề thi mà tôi có cảm giác nó như một bức tường thép đang quắc mắt nhìn lại tôi, kiên quyết đẩy lùi bất cứ nỗ lực nào của tôi! Haaizzzz!

Mệt.

Tuy đã nhiều lần trải qua kỳ - thi - cả - ngày tại trường nhưng thể trạng tôi vẫn không quen với việc thiếu nghỉ trưa. Lần này nếu tôi thi rớt, nguyên nhân chắc chắn là do buồn ngủ đến mụ mị ngay trong phần thi nghe. Thi ngoại ngữ mà buồn ngủ trong khi thi nghe thì còn cứu vãn gì được nữa!

Thật sự rất mệt.

Mọi ý thức dường như bay biến khỏi tâm tưởng. Đeo lên môi nụ cười không màu sắc, tôi bước xuống phòng dịch thuật. Tuy đã xin nghỉ cả ngày để đi thi nhưng còn khoảng một tiếng rưỡi mới hết giờ làm việc, xuống đó ngồi chơi cũng không vấn đề gì. Lúc này mà đạp xe về, không khéo lại gây tai nạn cho người khác thì tội nghiệp họ!

Thế nhưng, ngồi chơi không phải thói quen của tôi. Xuống đến nơi thì phát hiện còn “một đống tiền” chưa thanh toán sổ sách, thế là tôi lót tót leo lên lầu gặp kế toán.

Giữa lúc tôi đang mắt nhắm mắt mở chờ kế toán nhập liệu vào máy tính, bóng áo trắng thanh thoát bước vào. Trông thấy tôi, giọng trong thanh quen thuộc vang lên

__ Chàoooooo !

__ Aaoow!!!

Tôi vội im bặt sau khi đột ngột kêu lên như vậy. Thật kỳ quặc khi biểu hiện mừng rỡ một cách quá đáng như thế. Để khỏa lấp sự lúng túng của mình, tôi lại giả vờ chăm chú vào màn hình dữ liệu của kế toán.

Mắt Nâu bước đến, chọc nhẹ ngón tay vào mạn sườn tôi

__ Sao? Làm bài được không cưng?

Được thỏa tấm lòng, tôi làm mặt mếu ngay lập tức

__ Chị ôi ! Dù sáng nay chị chúc em thi tốt đến bốn lần nhưng em vẫn thấy bi quan lắm!!!

Mắt Nâu không nói gì nhưng ánh mắt thông cảm cùng nụ cười nhẹ nhàng của chị ấy cũng đủ đẩy lui phần nào cơn đau đầu và nỗi thất vọng đang chiếm lĩnh lòng tôi.

Trở xuống phòng làm việc, mắt tôi sáng lên khi bắt gặp chiếc balo của Mắt Nâu đang đặt trên ghế. Tôi liền chạy đến chỗ hộp bánh xốp, lấy ba thanh bánh dài đặt lên balo của Mắt Nâu, sau đó trở về bàn, giả vờ chăm chú lướt web, tai dỏng lên lắng nghe tiếng bước chân chị ấy đang đi xuống cầu thang.

__ Íiiiiiiiii, ai để bánh cho mình vầy nè?

Mặc kệ chị ấy nhìn quanh, mắt tôi không rời màn hình.

Mắt Nâu cầm ba thanh bánh đến ngồi bên bàn tôi, cười cười hỏi

__ Nước Xanh để bánh cho chị phải không?

Tôi nhìn nhanh vào đôi mắt nâu của chị ấy

__ Em đâu biết! O:-)

__ Chối kìa! – Chị ấy cười nhiều hơn, rồi gọi – Bạch Nữ!

__ Gì? - Đồng nghiệp của tôi nhìn qua.

__ Bánh này đâu ra đây? – Mắt Nâu vẫn chưa ngưng kiểu cười biết tỏng của chị ấy, tuy là hỏi Bạch Nữ nhưng mắt vẫn lém lỉnh liếc qua tôi.

Bạch Nữ vốn đang chuẩn bị đồng phục để đi gác thi buổi tối, cười gian

__ Còn ai nữa ngoài bé Nước Xanh! Nó là chị nuôi của cả phòng này mà! Có đồ ăn gì là đều phân phát cho mọi người !

Biết trước là Mắt Nâu sẽ tiếp tục xoay sang tôi, tôi cong môi chối phắt

__ Không phải em! Thật mà!

Tôi đúng là không có khiếu diễn kịch, nói “không biết” mà không thể ngăn mình cười ngượng ngùng. Mắt Nâu không thèm truy vấn nữa, nhiệt tình thưởng thức mấy chiếc bánh. Hôm nay chị ấy được về trường sớm, tuy lúc nào Mắt Nâu cũng tươi tỉnh nhưng tôi biết chị ấy cũng đã mệt nhoài cả ngày. Ký túc xá của du học sinh xây ở ngoại thành, nơi heo hút ấy đến một hàng ăn cũng khó tìm. Mắt Nâu tuy là giáo viên nhưng lại toàn thức khuya dậy trễ (!!!), thường xuyên dạy học với cái bụng rỗng tuếch do không kịp ăn sáng trước khi đến trường.

Mắt Nâu làm ba việc cùng lúc : nhai bánh, nhìn tôi, tủm tỉm cười. Tôi lơ chị ấy luôn, nhưng chẳng được vì bàn phím của tôi bị lôi sang một bên. Chị ấy gõ tên Facebook cá nhân vào khung search trên trang của tôi, gửi lời mời kết bạn, sau đó lấy di động đăng nhập web, đồng ý kết bạn với tôi. Hình cover của Mắt Nâu là ảnh chụp chị ấy đang ôm gấu bông, đồng thời tay cũng cầm . . . một lon beer Tiger!

__ Cá tính, à không, giống học sinh cá biệt lắm! – Tôi nhận xét.

__ Để dzậy thiên hạ mới sợ chứ cưng! >:)

Thế là tôi đã được add friend với Mắt Nâu theo kiểu nhanh gọn lẹ như vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét