lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Đau đầu

Lần thứ 2 đi gác thi Nihongo, đã hơi quen nên 0 thấy mệt như lần đầu, thêm nữa là đem café chocolate đá theo uống nên tỉnh táo dzui dzẻ đến tận phút 91.

Nhưng 2 ngày gác thi liên tiếp quả thật hơi bị nhiều, sáng CN trong khi thiên hạ còn say giấc nồng, Biển đạp ngựa sắt đến trường lúc 7h15, coi thi từ 8h đến 12h, đói meo! Về ngủ chưa được 60’ lại phải bò dậy lau nhà, cả người 0 còn chút sức lực nào nên chắc lau 0 được sạch. Chưa hết, lau xong phải vội vàng take a bath để còn đi nhà thờ. Thêm 60’ đứng chịu gió trong nhà thờ, giờ thì bệnh luôn òi, thế mà đang uống nước đá + viết blog, hại sức khỏe quá iiiiiiiiiiii (~.~’)

Kỳ lạ là vừa lau nhà vừa nhớ đến muốn khóc. Nhớ 1 ngày Sunday thế này, Biển đi chơi với Mắt Nâu từ chiều đến tối, sao lúc đó mình tràn ngận tin yêu & hy vọng thế nhở? Dù mình đã biết “thương” 0 mạnh bằng “yêu”, nhưng vì Mắt Nâu nói “thương bền vững hơn yêu” nên mình cũng tin. Haa, giờ thì thương yêu gì cũng chẳng còn, bay hết rồi.
Thú thật là bây giờ Biển 0 còn chút tình cảm nào với Mắt Nâu, thậm chí Biển sẽ tóm ngay lấy cơ hội để được xa Mắt Nâu, hoặc quên đi Mắt Nâu vĩnh viễn, để sau này dù có nhìn lại hoa hồng xanh đựng trong hộp trái tim, Biển sẽ 0 muốn khóc nữa. Đúng là. . . thà đừng quen biết thì hơn, chứ như giờ. . . tình cảm 0 còn nhưng những kỷ niệm quá đẹp thì Biển KHÔNG THỂ quên. Biển chỉ được chữa lành khi gặp được ai đó khác yêu Biển thật nhiều, mà nếu đời này 0 gặp ai như vậy thì chắc Biển sẽ nhớ suốt đời những kỷ niệm với Mắt Nâu. 大変 thật.

Lúc nãy mẹ nói “lâu lắm rồi 0 thấy con cười tươi với mẹ. Cười với mẹ là 1 bổn phận, dù con 0 thích cười vẫn phải cười”. Mình bỏ đi xuống lầu, cảm thấy muốn khóc. (Công nhận mình dư nước mắt quá). Mình lo lắng đủ chuyện, lo nhà 0 có tiền, lo mẹ 0 khỏe, ở nhà 0 có mình chăm sóc, mất công lại vấp té hoặc bệnh đột ngột. . . 2 năm nay chẳng còn tâm trí để cười, cũng chẳng có chuyện gì khiến mình thật sự vui để có thể cười, vậy mà giờ còn bắt mình cười tươi. Thà giết mình đi còn hơn, chứ lúc nào cũng lo + mệt + buồn thế này thì LÀM SAO mà cười?????????????????????????
Bởi vậy mình mới mong gặp được Thiên Sứ of đời mình. Giây phút người đó ôm mình vào lòng, thì thầm rằng “Từ giờ ta sẽ ở đây với em, tuyệt đối không rời xa. Em muốn khóc bao nhiêu tùy thích, bờ vai của ta sẽ luôn là nơi cho em tựa vào”, đó là lúc mình có thể cười, & sẽ cười mãi.

Mục đích of cuộc sống thì mình đã biết, nhưng dù mình cố gắng thế nào thì mình cũng 0 thấy vui, 0 tìm được thứ hạnh phúc mà mình muốn, liệu có phải rằng mình sống như vậy là đã đủ?

(written by lovely dog
Sun. June 9th 2013
. . . viết trong lúc đang bệnh nhưng hoàn toàn tỉnh táo. . . )


P.S : Đợi khi nào cô bạn of Biển nghỉ học luôn ở trường (tức là 0 có dịp gặp mặt mình nữa), Biển sẽ cho cô ấy biết “người yêu” mà Biển từng kể trên FB là 1 người – con – gái. Come out như vậy có nguy hiểm 0 hah? Sẵn sàng đối mặt với nguy cơ bị mất 1 người bạn tốt, thậm chí bị người bạn đó ghê tởm & coi thường, nhưng vì Biển đã coi cô ấy là bạn thật sự nên Biển sẽ nói. Dù sao giờ thì Mắt Nâu cũng 0 còn là gì of Biển, bạn bè cũng 0 có, giờ Biển có bị thêm 1 người ghét thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cứ làm ngơ mà sống tiếp thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét