Đang rất
mệt, ho nhiều đến mức đau đầu, hình như viêm xoang kết hợp viêm họng hay sao ấy,
biết là nên nằm nghỉ / đi ngủ nhưng lên giường thì cũng lăn qua lăn lại chứ 0
ngủ được, vì vậy bò lên đây kêu gào than thở cho cái blog nó nghe. (Tội nghiệp
nó ghê!)
Tình hình
là sức khỏe càng ngày càng . . . kỳ quặc (nếu 0 nói là càng tệ). Dễ bị mệt, phản
ứng xấu với khí hậu lạnh, thậm chí trời mát cũng phải mang vớ ngủ, & cho dù
đã tích cực dùng dầu dừa thì tóc vẫn rụng 30 sợi / ngày, da đầu lộ ra 1 mảng trắng,
0 dám hỏi ý kiến ai – kể cả mẹ - vì biết ngta sẽ lại khuyên mình đi bác sĩ, còn
mẹ thì thêm chuyện để lo lắng. Tóc rụng nhiều là dấu hiệu of bệnh lý hoặc
stress, nhưng mình vốn 0 đi bác sĩ cũng 0 uống thuốc bao giờ >> làm sao
mà khỏe lại được. Trong thâm tâm vẫn luôn nghĩ : giá mà gặp được người – yêu –
mình, có bàn tay nhẹ nhàng thường xuyên vuốt tóc mình, có nụ cười ấm áp thường
xuyên len lỏi vào tim mình, chắc là mình sẽ mau khỏe lại thôi.
Hôm nay
có người bảo là nghi ngờ chuyện mình bỏ cuộc. (Bỏ cuộc trong việc mong chờ
& tìm kiếm người yêu lý tưởng). Xin lỗi nha, Biển nói dối đó. Mà cũng 0 hẳn
là nói dối. Khi Biển đã quá tuyệt vọng, 0 còn gì để hy vọng nữa thì Biển chỉ
còn cách tung hê tất cả, ném đi mọi cảm xúc of mình & sống như 1 robot
thôi. Đâu phải Biển muốn vậy, nhưng Biển hết cách rồi, người mình thích thì chẳng
thích mình (dù mình đã rất chân thành & tận tụy); người yêu mình thì mãi
cũng 0 xuất hiện trong đời mình >> mình hay nói đùa FA là Freedom &
Attractive, nhưng sự thật đau đớn phía sau thì nó vẫn là Forever Alone thôi.
Mệt đến nỗi
0 muốn viết tiếp, nhưng nếu 0 viết ra thì sẽ tự kỷ lắm.
. . . . .
Nhắc lại
mấy cái mơ ước viễn vông of mình cho đỡ đỡ 1 chút nha. Tạm gọi người yêu lý tưởng
là chàng, 0 quan trọng là nam hay nữ,
miễn là lớn tuổi hơn mình + cao hơn mình, chàng sẽ trực tiếp xin phép family để
danh chính ngôn thuận chở mình đi chơi (ra bờ sông ở ngoại ô là được òi), nước
uống thì mình sẽ làm, chỉ cần mua kẹo bông gòn mang theo là okie. Ra đó có thể
vừa hóng gió vừa chia sẻ mọi tâm sự, gặm kẹo bông gòn trắng như mây & cười
với nhau thật thoải mái. Mơ ước đơn giản vậy mà bao nhiêu năm qua vẫn chưa được
thực hiện – đây có lẽ là lý do lớn nhất khiến mình mất lòng tin vào tôn giáo.
Mình thật là 1 con chiên 0 ngoan đạo, nhưng cứ giả vờ tin để rồi bất mãn ngấm
ngầm – như vậy còn tệ hơn là mất lòng tin.
Eo ơi đau
đầu quá. Vừa nhận được cái mail nhắc uống thuốc. Thiệt tình nếu 0 nhắc chắc
mình cũng quên mất có 1 thứ gọi là Panadol (~.~) Post bài này xong thì sẽ đi uống
Panadol liền. Mình RẤT ít khi uống thuốc nên mỗi lần uống thì nó công hiệu lắm!
Hy vọng! Hy vọng!
Lại ho.
Thôi kệ,
dù sao mẹ cũng sắp đi làm giấy hiến xác (cho mình), sống đến đây cũng có thể gọi
là đủ. Nếu mãi vẫn 0 gặp được người yêu thương mình thì sống tiếp cũng có phần
vô nghĩa nhỉ, nếu chết đi mà mang lại lợi ích cho khoa học hoặc y học thì cũng
tốt.
Thôi đi uống
thuốc rồi ngủ. Good night every body ^.^
(written by lovely dog
Thurs. Aug. 22nd 2013)
Mình rất thích số 22, vậy mà ngày hôm nay chẳng
có gì vui. Lại bệnh nữa chứ (=.=)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét