Chị - Ngọc trai đen của Biển
(em được phép gọi như thế
sao?)
Bài viết này ko phải để chị
đọc, vì em đang rất mệt & chỉ có thể kêu gào ở đây. & em hoàn toàn ko
muốn than với chị đâu – nên chị chịu khó đừng đọc nhen, please.
------------------------------------------------------------
có 1 sự buồn ko hề nhẹ
giờ nghĩ lại mới thấy hơi
hơi kinh khủng : hôm nay, 1 mình Biển đã chuẩn bị xong 80 bộ hồ sơ dịch thuật để
mai có người mang đi công chứng. Eo ôi, mình cũng ko đếm, ai ngờ mình pro dữ vậy,
& kết quả of cái pro đó là đến chiều mình kiệt sức thật sự. Vì hôm nay có
giờ of my favourite Japanese teacher nên ráng đạp xe đi học, suốt dọc đường cứ
mơ đến cảnh được cầm lái em Luvias yêu quý. Vào lớp thì như người mất hồn, ko
nhớ 1 chữ tiếng Nhật nào, đặt 4 câu thì sai 5 câu – đến nỗi Japanese teacher đó
vốn rất thích mình, mà hôm nay cổ còn phải nhìn mình = ánh mắt kỳ dị. Bạn Biển
đã đánh mất lòng tin of cô rồi (~.~)
từ hồi đi làm đến giờ, học
dở trông thấy. Thi gì cũng rớt. Chẳng viết được truyện ngắn nào có giá trị (trừ
chuyện Hai Chiều – nhưng cái inspiration của nó buồn quá). Trí nhớ giảm sút,
nhan sắc bèo nhèo. Hồi đi học lúc nào cũng chăm nhất nhì lớp, xếp hạng từ 1 – 5
trong lớp, chứ hong có xếp hạng I từ dưới đếm lên như hiện giờ. Thiệt tình là
muốn siêng cũng siêng hong nổi. Chắc phải tạm ngưng xe đạp 1 thời gian để chuyển
sang loại xe ô nhiễm môi trường, mục đích để long thể đừng bất an liên tục như
vầy – nhưng lại sợ rằng nếu mình chuyển sang xe máy thì có người sẽ sụt giảm cảm
tình đối với mình, vì người từng nói muốn đi bộ để đuổi theo xe đạp mà. . . . .
trưa nay lại còn phát hiện
Biển là đứa huyết áp thấp, lại nhạy cảm quá đáng – toàn những đặc tính tiêu cực
về sức khỏe & tâm lý mà 1 cô gái hiện đại năng động lãng mạn ko nên có! Nhưng
trời sinh sao để vậy, biết mần răng bi chừ, thôi thì cứ cố gắng mà sinh hoạt điều
độ hợp lý (chẳng hạn như đang rất muốn đi ngủ nhưng vẫn cố chấp mà ngồi gõ gõ
cái này).
bằng chứng of huyết áp thấp
+ nhạy cảm quá đáng là đây. Tin tốt là bạn Biển có tất cả các dấu hiệu được đề
cập đến trong 2 bài viết này (~.~)
đi học về, ăn tối đàng
hoàng, xong nghĩ tới nghĩ lui & lấy chocolate ra nhấm nháp. Thật ra, cần
cái ngọt + nồng nàn of chocolate thì ít mà cần nhớ đến người đã tặng Biển thì
nhiều. Dạo này đã có thói quen nhớ đến như 1 sự khích lệ tinh thần. Những lời
có cánh vốn có tác dụng chống buồn ngủ & giúp người khác có thể cười mà, phải
hôn? ^.^
thiệt tình là cún nhỏ rất
muốn ôm ôm & dụi dụi đầu vào vai, muốn thử 1 lần nhẹ nhàng chạm vào (vai) ngọc
trai đen bằng đôi tay của mình, để xem có cảm giác bị điện giật ko, nhưng mà
mãi chẳng có thiên thời địa lợi nhân hòa, nhỉ. Thôi thì cứ ngồi đây mà viết
suông cho nó đỡ mệt chút ít.
đuối rồi, go to bed
đây zzzz….. ngọc trai đen ngủ ngon ^.^
Lắng nghe đêm tối than sầu,
Cánh hoa nở muộn mang màu hư không
Biển xanh nơi đấy vọng trông,
Tình nồng ý đượm _ viễn vông xa vời
Lòng riêng chất chứa bao lời,
Viết lên mây trắng cho trời cao nghe
Ngọt ngào _ lòng vẫn sắt se,
Bao giờ hoa nhỏ sau hè có đôi?
(written by Sea
Tuesday May 27th 2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét