lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

16.3.2017

Chị, lẽ ra em viết bài này ở nơi khác, vì em ko muốn chị đọc được. Lý do ko muốn chị đọc: vì chị sẽ biết em đang thích gì. Nhưng rốt cuộc em vẫn viết ở đây, vì bài viết này ít ra cũng là 1 bài tươi sáng, kể về những sự kiện vui vẻ. Em đã rất thường đến chân trời góc biển để than thở khóc lóc, cho nên mỗi khi có chuyện gì vui vẻ tích cực cũng nên mang đến đây kể, ko thôi chốn trời biển này chỉ toàn tiêu cực thôi thì tội nghiệp nó lắm!

Sáng nay Biển cùng em gái Luvias đi AEON với 1 người mà trong thời điểm này Biển có phần ko muốn đi chung. Càng chạy xe nhiều thì tay lái của Biển càng vững hơn. Nhất định sẽ đi đại lộ Võ Văn Kiệt thêm nhiều lần nữa đến khi nào thuần thục đường ở khu vực đó. (Khu vực đó là khu vực nào? Nó kéo dài từ Q5 đến tận Q11 lận!). Trở lại chuyện tay lái vững. Chính vì tay lái vững hơn nên sáng nay có thể chở M 1 cách bình tĩnh, ko giật cục, M ngồi cũng thấy thoải mái hơn chứ ko lo sợ thon thót như hồi trước. Nhưng tay lái của Biển vẫn chưa chở được 3 người là Chị, bạn Bánh và cô Jtk, vì họ vốn là những người chạy xe QUÁ XỊN và thật sự thì Biển thích được họ chở hơn là chở họ. Nhưng mà, tuy tay lái vững bao nhiêu thì mỗi khi thấy bóng bò vàng phía xa thì Biển luôn lo sợ mơ hồ. Đã 3 lần bị vịn, trong đó 1 lần bị cướp tiền nên nỗi sợ bị bắt oan đã in sâu vào não Biển. Khi ngta đã dùng quyền lực để cướp thì người hiền như Biển chẳng có cách nào thoát được cả (thật ra đã thoát 2 lần rồi).

Bất kể tâm trạng Biển đang thế nào, dường như AEON luôn là nơi chốn Biển có thể tìm thấy niềm vui nhẹ nhàng và chút bình yên. Biển rất thích quầy rau tự chọn của AEON, là nơi luôn có gần chục loại rau đã được làm chín (carot, potatoe, pumpkin, shalott, corn, broccoli…), để sẵn hộp và kẹp gắp / muỗng lớn để lấy rau, bên cạnh còn có đầy đủ các loại sauce trộn rau. Thay vì vào các nhà hàng ở tầng 1 hoặc tầng 2 thì chỉ cần đến bakery lựa các loại bánh yêu thích, đi lòng vòng food court mua các món ăn yêu thích, cộng thêm hộp rau tự chọn thì rẻ hơn khá nhiều, đủ no và rất tốt cho sức khỏe. Í mà mục đích lúc đầu viết bài này ko phải để kể về rau.



1 lần nữa, khi đến trước quầy đồng hồ Casio Baby-G thì 1 mãnh lực vô hình lại kéo Biển dừng chân khá lâu. Nhớ ko lầm thì từ năm ngoái hoặc năm ngoái ngoái nữa, khi đi Cresent Mall với Chị thì Biển cũng đã đứng rất lâu chỉ để ngắm đúng cái đồng hồ mà sáng nay Biển ngắm. Thật ra đã có 1 cái màu đen chữ trắng mua hồi 2014, rất ít khi đeo nhưng xài mỗi ngày, đi đâu làm gì (trong nhà) cũng tha theo (kể cả trong bếp và trong nhà tắm), dùng nó để xem giờ còn nhiều hơn dùng ĐT xem giờ. Mỗi lần thay pin tốn ko ít tiền nha. Nhưng bên cạnh đó từ khi thấy em đồng hồ màu da trời thì giống như bị phải lòng em ấy (theo kiểu Biển phải lòng những thứ mà Biển từng mua), cứ nghĩ nếu có được thì sẽ rất rất rất vui. Liệu có phải đó là tâm lý cái gì mình chưa có được thì mình càng thèm muốn hay ko? Chắc là ko phải, vì có những thứ Biển đã có rồi nhưng vẫn rất rất yêu thích (em Luvias này, nước sơn móng tay từ HongKong này, em Z5 Dual này, bé cá xanh mua được trong 1 chuyến đi dạo tình cờ này, và 800 thứ khác do mua được hoặc do Chị tặng). Cho nên, thứ gì Biển đã tăm tia và yêu thích lâu như thế, Biển có nên làm chuyện nông nổi là bỏ 1 số tiền ko nhỏ ra để mua nó về ko nhỉ? __ Câu này ko thể hỏi ý kiến HTK được…..

Đồng hồ ấy có màu giống màu sơn móng Revlon Lovestruck trên tay phải Biển hiện giờ. Nếu mà đeo lên tay sẽ tạo nên 1 sự đồng điệu dịu dàng. Chợt nghĩ trước giờ vốn ko thường đeo đồng hồ, nếu mà có em nó chắc sẽ có 1 thói quen mới là chăm chỉ đeo và vệ sinh đồng hồ! Biển thật ko thể lên núi tu chùa được, lòng sân si còn quá nhiều, sự ưa thích vật chất còn quá mạnh, tâm ko tịnh như thế thì chỉ có cố sức tập Mindfulness chứ chưa thể tu chùa được!

Khi viết bài này thì đã vẽ xong cái bookmark thứ n. Công nhận chỉ cần có ý tưởng thì việc vẽ dễ như thở vậy. Khi vẽ, Biển nhớ đến Chị. Biển đã-đang-sẽ vẽ nhiều thứ cho Chị. Có thể đối với người khác, bookmarks vẽ tay chẳng khác gì những mảnh giấy lộn mà ngta có thể vứt bất kỳ lúc nào, nhưng Chị là người có nhiều sách, Biển tin là Chị sẽ dùng chúng với đúng mục đích sử dụng.

Mắt mệt rồi, sẽ đi ngủ sớm để mai tiếp tục 1 cuộc sống có ý nghĩa và mục đích. Đang cân nhắc về việc đi học trường y Lê Hữu Trác. Có vẻ đó là trường tư, và cơ sở ở HN cũng có khá nhiều tai tiếng. Nếu phải đóng 25tr chỉ để lấy tấm bằng mà Biển sẽ ko dùng vào việc gì, thì có lẽ dùng số tiền ít hơn mua sách thuốc về tự đọc và tham khảo thêm từ các thầy thuốc quen còn hơn.


(Sea, 16-3-2017)

1 nhận xét: