lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

17.3.2017

Lại viết.

Biển thừa nhận mình thích mua sắm, nhưng ko phải mua sắm 1 cách tùy tiện. Trước khi mua thứ gì, Biển đầu cân nhắc rất lâu và rất kỹ, có lẽ đó là lý do Biển thích đi AEON khi cần thỏa mãn sở thích nhìn-ngắm-rồi-mới-mua của mình. Ở siêu thị chỉ có camera, ko có người bán đứng kế bên nhìn chằm chằm theo dõi xem mình có ăn cắp ko, muốn ngắm và cân nhắc bao lâu tùy thích. __ Và chính vì trước khi mua gì cũng cân nhắc lâu và kỹ, Biển rất hài lòng với quyển sách “Chef- Đầu bếp chuyên nghiệp” của tác giả Hungazit Nguyen, quyển sách mà Biển đã xem-kỹ-rồi-mới-mua trong hội sách Tiki 3/2017 vừa qua. Hễ cầm đến quyển sách đó thì Biển lại nhớ bối cảnh khi mình mua, nhớ là đã được Bạn cầm dùm bao sách rất nặng. Có những món đồ tự thân nó đã là 1 niềm vui, mà những thứ nó gợi nhớ cũng là niềm vui. Cũng như Mộc Trần Châu mà Biển đang đeo trên cổ vậy.

Quyển “Chef – Đầu bếp chuyên nghiệp” đó được Biển đặt trong bếp. Kể ra thì rất phong lưu tao nhã, Biển đọc nó sau mỗi lúc quay cuồng với bếp núc, đọc nó lúc ngồi chờ sấy bánh và chờ bánh nguội, đọc nó sau khi đã dọn dẹp và tay khô ráo sạch sẽ để lật sách. Từ lúc mua đến nay đã nửa tháng nhưng vẫn chưa đọc xong. Chỉ riêng chương đầu đã đọc đi đọc lại 3 lần, và chắc chắn sẽ còn đọc nhiều lần nữa đến khi thấm nhuần. Có thể nói hơi quá nhưng Biển thấy nó giống như 1 quyển bách khoa toàn thư về bếp. Dĩ nhiên nó ko chỉ cách làm toàn bộ các món ăn trên thế giới, nhưng kiến thức tổng quát nó cung cấp về ngành bếp thật đáng nể. Chưa nói đến chuyện muốn trở thành đầu bếp chuyên nghiệp thì nên đọc quyển đó, Biển nghĩ nó cũng rất thích hợp với những ai yêu nấu ăn và muốn đưa khoa học vào ngành bếp. Biết đi chợ lựa đồ và nấu nên những món ngon – đó chỉ là phần ngọn. Phần gốc là phải nắm vững đặc tính của các loại thực phẩm, cách chúng biến đổi thành thức ăn ngon như thế nào; là phải biết tổng quan về ngành bếp gồm có những vấn đề gì; là phải biết nên làm thế nào để gửi gắm tất cả tâm tư vào món ăn sao cho thực khách cảm nhận được….. Đối với 1 người quan tâm đến nhiều lĩnh vực của cuộc sống như Biển, chỉ riêng ngành bếp đã là 1 thế giới RẤT RỘNG LỚN mà Biển học hỏi cả đời cũng chưa đủ.

Kể đi kể lại hoài chắc người đọc cũng nhàm, nhưng Biển vẫn / và chắc sẽ ko quên cơ duyên đầu tiên của mình với bếp-bánh. 1 ngày đẹp trời mua được quyển “Nhật ký học làm bánh” tập 1 của Linh Trang đang bán giảm giá trên Tiki, đến giờ Biển vẫn ko hiểu vì sao mình mua nó! Chẳng lẽ vì tò mò mà nó lại đang giảm giá? Chứ thiết kế bìa cũng ko đẹp đến mức quyến rũ được Biển. Mua về cũng bao lại cẩn thận và cất lên kệ! Gần 2 năm sau mới lôi ra và tập tành những món bánh đầu tiên với sự hướng dẫn của 1 người bạn nam. Mục đích ban đầu của việc dấn thân vào bếp-bánh là để có thể làm cho gia đình / Luyến Nhân những món ăn thơm ngon chứa đựng tình cảm của Biển. Thế mà giờ đây khó khăn lắm mới có thể cho Luyến Nhân enjoy tay nghề đã thăng tiến hơn của Biển. Cuộc sống này quả thật có nhiều chuyện khiến Biển chỉ muốn dùng 1 con dao dài 16cm mà đâm nó hàng chục nhát, cuối cùng băm nhuyễn nó ra rồi vứt đi cho khuất mắt.

Thật ra đã từng có lúc cầm con dao bếp của Đức trên tay, chiêm ngưỡng độ bén của nó và nghĩ đến chuyện nếu cắt nó vào mạch máu ở cổ tay thì sẽ ra sao. Giờ thì những suy nghĩ đó đã hoàn toàn qua rồi, nhưng Biển vẫn nghĩ tự tử ko phải là hèn nhát. Tự tử chỉ là 1 cách giải thoát, và phải có dũng khí mới làm được. (Biển chưa đủ dũng khí). Đừng có nói đến gì mà nỗi đau của người ở lại, nếu đã đau lòng như thế thì từ đầu đừng lấy tình thương ra làm lý do để tổn thương người khác. Thế giới đông như vậy, bớt đi Biển thì cũng chỉ tốt hơn cho môi trường thôi.

Chậc, bài viết có vẻ đang chuyển sang 1 màu sắc u ám. Lúc đầu chỉ muốn viết ca ngợi quyển sách “Chef – Đầu bếp chuyên nghiệp” thôi mà. Chọn sách quả thật là 1 việc rất thú vị, giống như đứng trước 1 công viên xanh um rậm rạp, biết rằng khi bước vào, mỗi góc rẽ đều sẽ đem đến những bất ngờ. Cầm lên 1 quyển sách dày cộm và đọc thử cũng giống như vậy, nhất là những quyển ít ai để ý.

2 hội sách giảm giá gần đây Biển đi, có 1 quyển là nhật ký của người lái taxi có học nhất Singapore, tựa chính của nó là “Lên xuống dòng đời”. Có lẽ cái tựa quá thăng trầm cộng với thiết kế bìa khá đơn giản khiến giới trẻ ít chú ý, nhưng chỉ thoáng nhìn qua cái bìa thì Biển cảm thấy 1 sự quen thuộc ko giải thích được, thế là đọc thử và quyết định rước em nó về nhà, kết quả là vừa đọc vừa chấm chấm nước muối chảy ra từ mắt. Quyển sách ấy cũng đã được song thân chuyền tay nhau đọc và khen ngợi. Đối với người ko biết, đọc xong có thể kết luận Singapura chỉ là 1 đất nước chẳng khác gì VN, cũng có những con người lương cao nhưng vô văn hóa, có những đứa trẻ đi nhà thổ quá sớm và chuyện lừa những thiếu nữ nhẹ dạ vào đường dây buôn người, nhưng chỉ khi đích thân trải nghiệm mới nhìn ra những điểm khác biệt, và chính những điểm khác biệt đó mới là lý do khiến Biển yêu thích Singapura nhiều như vậy.

Trở lại chuyện chọn sách, cũng nhờ sở thích cầm lên những quyển ít người để ý mà đã phát hiện được 1 kho tàng nho nhỏ: 1 quyển sách về lãnh đạo. Ko nói tựa ở đây đâu. Chưa đọc hết đã băn khoăn nhận thấy bản thân chẳng có chút tư chất lãnh đạo nào, vậy mà nào giờ cứ kiêu hãnh tự xưng mình là charismatic leader. Những đặc tính như nói chuyện hòa đồng, hiểu tâm ý người khác, thường xuyên mỉm cười hòa nhã, truyền cảm hứng, nhìn xa trông rộng, biết lắng nghe, biết định ra mục tiêu cụ thể và kiên trì theo đuổi mục tiêu .. và 800 điều khác nữa, Biển chẳng có được 1 điều nào. Liệu bây giờ nên cố gắng luyện tập thêm, miễn cưỡng biến cáo non thành 1 nữ hoàng sói, hay là đành ngậm ngùi từ bỏ ý định làm minh chủ của bản thân và ngoan ngoãn lui về làm culi dưới trướng người khác?......

Nhưng thường thì khi Biển hỏi “liệu mình có làm được điều đó ko” thì 80% là Biển sẽ cố gắng làm nó, dù nó nằm ngoài tầm tay. Vậy có thể coi là kiên định hay viễn vông nhỉ.

Chẳng hiểu sao dạo này hay viết được kha khá dù vẫn thường lan man lạc đề như hồi trước. Chẳng lẽ tình trạng bị cấm đoán đã khiến tư tưởng muốn phản đối bằng cách kêu gào qua chữ viết? Dù sao đi nữa, đọc và viết vẫn có tác dụng khá tốt đối với Biển, cho nên sẽ duy trì nó như 1 nguồn an ủi hữu hiệu.

Cố lên Biển, đừng dừng lại. Dù có phải khóc và phải tự ôm lấy mình, hãy cứ bước về phía trước nha. Tất cả những hàng rào đó, dù có cứng như thép và nhọn như gai, cũng có ngày sẽ gãy vỡ dưới chân Biển, và Biển sẽ vượt qua. Nếu nó ko tự gãy vỡ thì hãy dùng sức dẫm đạp cho nó gãy vỡ đi.


(Sea, 17-3-2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét