Cứ nói tới nói lui riết giống khoe, nhưng hôm kia thật là 1 buổi trưa – chiều
vất vả nhưng rất may là ko cảm thấy choáng váng. Từ 12h20 đến 17h làm 1 mẻ bánh
éclair 88 cái, công thức 10 trứng. Nướng bánh choux, éclair lâu gần gấp đôi nướng
cookies, còn thêm khâu vào nhân bánh, trang trí chocolate và bông đường trên mặt
bánh. Tuy thành quả rất đẹp và rất ngon nhưng vẫn vừa làm vừa ao ước có 1 robot
giúp việc. Uh thì mình đã biết trí thông minh nhân tạo có thể trở nên nguy hiểm
cho loài người thế nào, nhưng khi quá cần người giúp đỡ thì mình vẫn nghĩ đến
robot :)
Trưa nay lúc đang nướng bánh, tự dưng nhìn ra cửa phòng bếp thì thấy 1 em
mèo non (chứ ko phải mèo con nha) đang lững thững đi vào. Bánh trong lò đang sắp
cần lấy ra, em mèo thì lông trắng đen, đen nhiều hơn trắng nên nhìn rất đe dọa!,
thế là mình cầu cứu papa xuống, vì ko dám đụng vào em mèo, sợ bị cào cắn. Papa
lấy cái khăn bưng nó ra khỏi bếp rồi thả nó XUỐNG ĐƯỜNG HẺM (độ cao chắc khoảng
hơn 4m). Lúc đó mình lo lấy bánh ra khỏi lò nên ko để ý, tự dưng nghe mama kêu
lên là “Nó đang ở dưới hẻm” thì mới tá hỏa nhận ra papa đã thả nó xuống hẻm!!!,
lúc đó trời đột nhiên đổ mưa, em mèo ngơ ngác kêu nhéo nhéo dưới hẻm. Mình cảm
giác nhói cả lòng, thay vì cho mẻ bánh tiếp theo vào lò thì chạy ra chạy vào
nhìn con mèo, ko biết làm sao. Nghĩ đến những người ở nhà dưới, vốn đã cưu mang
1 bé mèo hoang, mình chạy xuống thì rất may gặp được bạn gái của chủ cửa hàng,
vội vàng nói với cô ấy về con mèo ngoài hẻm. Cô ấy lập tức đi ra hẻm, kêu meo
meo và bế bé mèo vào nhà (nhà mình, haha). Đến giờ khi viết những dòng này thì
đã mấy tiếng trôi qua, chẳng biết nó còn ở dưới nhà hay đã được họ bưng về nhà
họ để nuôi. Lúc biết nó đã được cứu, mình thấy vui mừng và nhẹ nhõm như thể
mình được cứu. Mình ko có khả năng cứu tất cả những động vật bị tổn thương và bị
bỏ rơi, chính sự tổn thương của mình, mình còn chưa làm gì được, nhưng nhìn cảnh
con mèo nhỏ quanh quẩn trong hẻm dưới cơn mưa, mình ko chịu được. Nếu thật sự
Thượng Đế đã tạo ra các loài vật, thì Ngài ko được để bất kỳ sinh mệnh nào phải
đau khổ, Ngài ko được để cái ác tồn tại. Cho nên, rốt cuộc thì Ngài có tồn tại
ko, mình đã tự kết luận từ lâu rồi.
Mấy nay mình đang (cố gắng) đọc quyển “Tình dục thuở hồng hoang”. Nhiều người
sẽ e ngại cái tựa của nó, rất nhiều người khác sẽ chống đối nội dung của nó,
nhưng nó đã giúp mình thấu hiểu thêm khá nhiều về lý do cho những hành xử thông
thường của con người. Đơn giản là mình đã hiểu vì sao mình luôn khao khát được
yêu thương, hiểu vì sao thỉnh thoảng mình lại cảm thấy cô đơn. NHƯNG MÀ, cuốn
sách mới chỉ giúp mình hiểu, chứ ko đưa ra bất cứ giải pháp nào. Thôi kệ, hiểu
được đã là 1 bước tiến rất lớn rồi. Mình chưa viết (những gì mình hiểu) ra ở
đây vì dài lắm, giờ mình mệt rồi, nhưng chắc chắn sẽ viết trong tương lai gần.
Chính vì ko biết được giải pháp nào cho những gì mình thấu hiểu, nên giờ
mình vẫn thấy cô đơn, nên mới viết những dòng này. Mình vui vì con mèo đã được
cứu, ít ra nếu mình chưa thể tự đạt được hạnh phúc thì mình sẽ nỗ lực giúp các
sinh mệnh khác được sống tốt.
Muốn được Chị hôn và ôm ôm vào lòng..
(Sea, 8-4-2017)
Kem đánh răng: Cũng vui mừng thông báo rằng đã được Luyến Nhân tặng quà sinh
nhật sớm, chính là bé đồng hồ Baby G xanh da trời lộng lẫy. Ngày nào mình cũng
ngắm nó, và những khi thuận lợi thì dùng nó để xem giờ luôn, nhưng chưa đeo lên
tay ra đường được lần nào (trừ lần mua nó về). Cảm ơn Luyến Nhân của em..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét