lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

9.4.2017

Đang đọc truyện này lần thứ 3.
Lần đầu đọc kỹ, lần 2 đọc lướt, lần 3 lại đọc kỹ, mỗi lần đọc đều thấy hay. Ko hiểu sao ngoài thực tế thì ko bị quyến rũ bởi đàn ông nhưng lại thích đọc truyện đam mỹ hơn truyện bách hợp. Ngay cả bộ bách hợp mà Biển cho là hay nhất, “Phồn hoa tự cẩm”, bộ truyện bách hợp đầu tiên Biển tình cờ đọc được và đem lại cho Biển cái nhìn hoàn toàn mới về tình yêu đồng tính, Biển cũng ko có can đảm đọc lại nó lần thứ 2. Dù cứ đi quảng cáo với mọi người là nó rất hay nhưng bản thân ko dám đọc lại, quá nhiều chi tiết ngược tâm (ngược đãi tâm can), tác giả đã rất khéo léo khi cho vào truyện rất ít chi tiết hạnh phúc khiến độc giả ko thỏa mãn và cứ phải đọc tiếp đọc tiếp để đọc được những gì mình muốn đọc.

Còn truyện Huyễn Phượng Khúc, lúc đầu trong danh mục đam mỹ, cái tựa của nó khơi gợi trí tò mò của Biển. Đọc thử thì thấy khá hay, văn phong ổn nhưng hơi giống dịch từ Google rồi edit lại (chắc vậy quá). Nếu để Biển edit lại 1 lần nữa chắc sẽ thuần Việt hơn. Tính cách chung của những nhân vật nam trong truyện là tiêu sái phóng khoáng chứ ko ủy mị hẹp hòi mưu mô xảo quyệt như 1 số nhân vật nữ trong truyện TQ nói chung. Tóm lại chắc sẽ còn đọc n lần nữa và giới thiệu cho người khác.

Khi đang viết những dòng này thì đang dự tính trưa nay sẽ cùng em Mưa màu Xanh đi đại lộ Võ Văn Kiệt lần thứ 2 trong đời (tự đi, ko phải được chở). Hỏi papa đi ko nhưng papa sợ nắng. Biển cứ tưởng đàn ông ko sợ nắng, chỉ có con gái mới sợ nắng xấu da thôi chứ. Nếu có đi thì lúc về sẽ tường thuật trên blog, còn thấy im re thì biết là lười ko đi rồi há.
---------------------------------------------
Haha, đã đi đại lộ VVK về rồi và đang viết tiếp, haha.

Trưa nay từ 14h~16h, mama mời bạn Bánh đến nhà để “nói chuyện phải quấy”, sẵn bạn ấy lấy bánh cookies đặt hàng luôn. Do ko muốn ngồi trong căn phòng cách chỗ họ nói chuyện chỉ khoảng 7m, với lại Biển cũng đang muốn đi chơi (do ko nướng bánh được, và trời cũng ko mưa) nên đã cùng em Mưa màu Xanh chạy đi đại lộ VVK lần 2. Gần 2 tiếng trôi qua rất nhanh, phải tập trung hết mình để lái xe nên não không còn phần nào rảnh rỗi để nghĩ đến những gì đang diễn ra ở nhà. Lần 2 đi nhanh hơn lần 1 khoảng 15’, do ko bị đậu phộng đường như lần 1. Cứ thẳng tiến đến khi qua khỏi cầu Rạch Cây, đến giao lộ thì vòng về, thấy cầu vượt Nguyễn Tri Phương thì quẹo trái về nhà. Rất nhiều người sẽ nói Biển điên khi có sở thích lái xe dưới trời nắng nóng. Khi ngừng xe ngay giao lộ gì đó để vòng về, nắng 3h chiếu vào chân mặc quần jean xanh đen và giày boots đen của Biển, cảm giác còn hơn đút tay vào lò nướng 180 độ C!! Nhưng đây là lý do Biển thích ra khỏi nhà lúc 14h: giờ đó ít xe, vì nắng nóng nên mọi người đều lười ra khỏi nhà, và đi giờ đó cũng ít có khả năng đụng độ những kẻ mà Biển ko muốn đụng độ. Ai chẳng biết đi chơi buổi sáng sớm hoặc chiều tối mới mát mẻ, nhưng ai cũng lựa giờ đó để đi, tay lái vải cotton của Biển ko đủ khả năng đương đầu với giao thông điên loạn của TP này, và cũng ko có ai để chở Biển, để Biển có thể tựa đầu vào vai người lái xe và bình thản ngắm cảnh, cho nên Biển chỉ có thể tự lái, tự ra khỏi nhà lúc 2h trưa thôi.

Ngoài cảm giác đút chân vào lò nướng, khi chạy ngang cầu Lò Gốm và cầu Rạch Cây, dù vận tốc chỉ ở mức 40km/h, gió rất lớn khiến Biển thấy chênh chao, cảm thấy có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. Hít sâu và cắn răng lái tiếp, bởi vì nếu đôi tay này ko tự đưa cơ thể về nhà, thì chẳng ai xuất hiện để đưa Biển về, và giờ đã về được rồi, đã ăn mừng bằng 1 cái éclair nhân kem chanh tự làm và 1 chút nước lọc lạnh. Mơ ước được cùng em Mưa màu Xanh rong ruổi khắp nơi đang dần dần trở thành sự thật. Khi lái trên đại lộ VVK, ko hiểu sao Biển liên tưởng đến lúc mình cầm bản đồ trên tay và đôi chân lang thang khắp các nẻo đường của Singapura. Khi những ngọn gió nóng dữ dội quất vào sườn xe, Biển liên tưởng nếu đi trên sa mạc thì sao nhỉ, chắc chắn mức độ khốc liệt sẽ gấp 100 lần như thế, vì bây giờ Biển vẫn đang ở giữa đô thị với đường sá tráng nhựa, nơi đâu cũng có bóng người. Ở trong sa mạc, dù đoàn lữ hành có 100 người chăng nữa, thì Biển biết mình vẫn sẽ có cảm giác bất an.

Nhưng, hôm nay, khi lái xe như thế, ko còn cảm giác cô độc nữa, những ý nghĩ tiêu cực đã tạm bị đẩy lui để nhường chỗ cho sự tập trung. Lái xe trung bình 50km/h dưới cái nóng gay gắt và ánh nắng hoa mắt như thế, ko tập trung thì hôm sau sẽ có báo giật tít là “Tai nạn thảm khốc ở đại lộ VVK” thì nguy to.

Rốt cuộc thì đi VVK Avenue về mệt quá nên ko còn sức để viết về những gì đã lĩnh hội được sau khi đọc cuốn Sex At Dawn nữa. Đi ngủ.


(Sea, 9-4-2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét