lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

The Princess & the pea (version 2012 _ part 1)

Photobucket
Began : March 14th 2012
Finished : March 27th 2012
Bạn nào thấy truyện hay & muốn đem sang các diễn đàn khác, xin vui lòng hỏi qua mình trước, hoặc ghi rõ tên tác giả là “Godylevol”. Mọi hành vi post truyện nơi khác mà 0 có sự cho phép of tác giả sẽ coi như vi phạm quyền trí tuệ. Xong, mời pà con thưởng thức! ^_^
•♥•
Ngày xửa ngày xưa (đấy là nói cho ra vẻ vậy thôi chứ đây là truyện cổ tích hiện đại !!!), ở Vương quốc Trăng Xanh có 1 Hoàng Tử tài giỏi, học cao hiểu rộng tên là Cao Bá Đạt. Tuy xuất thân danh giá nhưng chàng không kiêu căng hợm hĩnh, không ngại bần hàn gian khổ mà sẵn lòng giả dạng thường dân, thâm nhập vào mọi ngóc ngách của Vương quốc để học hỏi kinh nghiệm nhằm mai sau có thể trở thành 1 người lãnh đạo tài ba. Thời gian còn lại chàng học thêm vài ngoại ngữ, và rồi niềm hứng thú với đất nước Mặt trời mọc đã khiến chàng trở thành giáo viên tiếng Nhật.
Hoàng Hậu và Quốc Vương của Trăng Xanh đương nhiên rất hài lòng với người thừa kế ngai vàng của họ, nhưng đồng xu nào cũng có mặt trái của nó : như bao ông bố bà mẹ khác, bên cạnh sự tự hào về Thái tử, họ cũng có nỗi lo lắng mơ hồ về việc lập gia thất của chàng, và nỗi lo ấy ngày càng trở nên đáng kể cùng với thời gian trôi qua. Trong xã hội này thì đàn ông từ 25 đến 30 chẳng việc gì phải lo kiếm vợ, nhưng Bá Đạt không phải người tầm thường! Chàng là Hoàng tử, ai cũng hiểu vợ chàng phải là 1 Công chúa đích thực, toàn thiện toàn mỹ để sau này còn trở thành Hoàng hậu của Vương quốc chứ!
Bản thân Hoàng tử Bá Đạt lại chẳng màng đến việc tìm người yêu. Chàng là 1 giáo viên Nhật ngữ gương mẫu, quần áo tóc tai lúc nào cũng chuẩn không cần chỉnh, dạy học bằng 2 thứ tiếng Nhật – Anh và luôn có khả năng thắp lửa trong lớp học bằng cách giảng bài hài hước mang đậm tính thời sự. Học viên nữ tay chống cằm, mắt mơ màng, miệng cười tươi như hoa nghe như nuốt từng lời của chàng, học viên nam phấn khích đập bàn khi chàng chêm thêm vài câu tiếng lóng vào bài giảng! Đi từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất của trường, nơi nào cũng có học viên gật đầu cười chào chàng. Tóm lại, ngoài việc là 1 nhân vật nổi tiếng của Vương quốc Trăng Xanh, Hoàng tử Bá Đạt còn là “cool boy” trong trường Nhật ngữ! Với vị thế ấy, chàng chỉ cần nhẹ nhàng lên tiếng là con gái sẽ xếp hàng dài cả trăm mét, e thẹn chờ cái gật đầu ưng thuận của chàng! Thế nhưng Bá Đạt muốn tập trung cho sự nghiệp trước nên chẳng vị tiểu thư nào lọt vào mắt xanh chàng cả!

Một đêm mưa gió bão bùng, sấm chớp xé toạc bầu trời, hàng tỉ tỉ giọt nước quất ào ạt vào lớp kính nhựa của giếng trời tựa như gió mưa đang khóc than thay cho những kẻ cô đơn, âm thanh rùng mình của sấm khiến gia đình Hoàng gia gần như không nghe thấy tiếng chuông cửa lâu đài nhè nhẹ vang lên. Sau hồi chuông thứ mười mấy, thêm 1 lúc quan sát cẩn thận qua camera an ninh, Đức Vua thân chinh ra mở cửa.
Bên ngoài là 1 cô gái tự xưng là Công chúa Tuyết Hạnh của Vương quốc Trăng Non nhưng qua dung mạo tiều tụy ướt mem và chiếc áo đầm hoa dính bết vào người, Đức Vua khó tin được nàng ta là 1 Công chúa! Thậm chí nước còn nhỏ giọt từ chóp mũi xuống đôi giày đế xuồng hiệu Dior nàng đang mang! Thêm 1 chi tiết đáng nghi nữa : nếu cô gái này quả thực là thiên kim tiểu thư con nhà có học, cô ấy phải ngồi xe hơi, hoặc tối thiểu cũng phải nhớ đem áo mưa khi ra đường vào mùa mưa chứ! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Phụ vương của Hoàng tử Bá Đạt vẫn mở rộng cửa mời nàng vào.
Sau khi Tuyết Hạnh tắm táp sạch sẽ và dùng món soup bắp được Hoàng Hậu sai tì nữ xuống bếp nấu cho, nàng đến phòng khách của lâu đài để trả lời vô số câu hỏi của Đức Vua và Hoàng Hậu về thân phận của nàng, về lý do nàng 1 mình lưu lạc trong đêm mưa gió thế này.
Thì ra Dương Thị Tuyết Hạnh không phải là người được nhắm đến cho ngai vàng của Vương quốc Trăng Non vì nàng chỉ là Nhị Công chúa. Trên có chị, dưới có em gái, sự tồn tại của nàng chỉ như bức tranh vẽ chì mờ nhạt giữa 2 bức màu nước lộng lẫy. Sau 1 cuộc tranh luận khá gay gắt với Phụ vương nàng, Tuyết Hạnh buồn bã bỏ ra ngoài, định đi dạo để khuây khỏa nỗi thất vọng trong lòng. Chuyến đi tình cờ vượt quá lằn ranh đất nước nhỏ bé của nàng, lại thêm cơn bão kéo đến đột ngột do áp thấp nhiệt đới hình thành ngoài biển Đông, kết quả là nàng đành phải gõ cửa tòa lâu đài đầu tiên hiện ra trong tầm mắt mình. Số Phận xui khiến, Tuyết Hạnh đã vô tình đặt chân đến nhà của Hoàng tử Bá Đạt.
Trăng Xanh là 1 Vương quốc rộng lớn trù phú hơn Trăng Non gấp nhiều lần, lại giáp biển nên tiềm năng kinh tế dồi dào hơn, do đó cha mẹ của Hoàng tử Bá Đạt không quan trọng chuyện Tuyết Hạnh có được thừa kế ngai vàng hay không. Qua cuộc nói chuyện, Hoàng Hậu rất hài lòng với cung cách hiền lành lễ phép của Công chúa, còn Đức Vua như tìm được người khá thích hợp để bàn luận đủ lĩnh vực từ kinh tế, chính trị, giáo dục đến ngoại giao. Tuy biết có hơi sớm nhưng họ vẫn linh cảm rằng đây là nàng Công chúa toàn thiện toàn mỹ mà họ vẫn luôn tìm kiếm cho con trai họ.
Thế nhưng, với bản chất đặc trưng của phụ nữ, kỹ lưỡng cả trong những chuyện nhỏ nhất, Hoàng Hậu vẫn quyết định kiểm tra xem Dương Thị Tuyết Hạnh có thật sự là 1 Công chúa lá ngọc cành vàng hay không. Khi sai tì nữ dọn phòng cho nàng, Hoàng Hậu vào kho thực phẩm của lâu đài, bước đến khu vực đặt các bao đậu hạt. Sau khi đau đầu nhìn tới nhìn lui giữa đậu xanh, đậu đỏ, đậu trắng và đậu ván, Hoàng Hậu quyết định chọn đậu ván vì nó to nhất. Bà vào căn phòng Tuyết Hạnh sẽ ngủ, nhét hạt đậu ván xuống dưới đệm giường, sau đó đặt 20 tấm đệm chồng lên nhau. Đấy chính là chiếc giường kỳ quặc dành cho Công chúa.

Sáng hôm sau, trong khi dùng điểm tâm với bánh mì ba tê & ca cao sữa, mọi người hỏi nàng đêm qua có ngon giấc không. Tuyết Hạnh đáp
_ Tối qua ta cứ nằm trúng vật gì tròn tròn rắn rắn, đến giờ tay chân vẫn còn thâm tím, nhưng mà. . .
Nàng chưa nói hết, Hoàng Hậu đã reo lên
_ Đúng là Công chúa thật sự! Nằm trên 20 lần đệm mà vẫn thấy đau vì 1 hạt đậu!
Gần như ngay lập tức, mọi người bắt đầu bàn luận về việc tổ chúc đám cưới cho nàng và Hoàng tử Bá Đạt, nhưng Tuyết Hạnh kinh ngạc kêu lên
_ Thưa Đức Vua và Hoàng Hậu, con chỉ tình cờ đến Vương quốc này và chỉ ngủ nhờ 1 đêm để trú mưa, thậm chí từ tối qua đến giờ còn chưa gặp mặt Hoàng tử Bá Đạt. Chàng vốn không quen biết con, tất nhiên giữa chúng con không có tình yêu. Làm sao các ngài có thể ép buộc con trai các ngài lấy 1 người mà chàng ấy không yêu?
Thoáng chút bối rối, nhưng Hoàng Hậu nhanh chóng quả quyết
_ Hoàng tử cũng đã đến tuổi cưới vợ rồi. Khó khăn lắm mới tìm được 1 Công chúa hội đủ các tiêu chuẩn như con, nếu để vuột khỏi tay thì mai sau chúng ta sẽ rất tiếc. Ta sẽ không để con trở về Vương quốc Trăng Non cho đến khi 2 đứa đồng ý kết hôn với nhau!
Mặc kệ Tuyết Hạnh phản đối, theo lệnh Vua và Hoàng Hậu, nàng vẫn bị lính canh kéo trở lại căn phòng vừa ngủ đêm qua. Cánh cửa đóng “Sầm!” vào mặt nàng khiến vị ca cao thơm lừng vừa uống ban nãy bỗng chốc hóa thành đắng nghét trong cổ họng.
Chậc! Các bậc cha mẹ tử tế đôi khi cũng vì quá thương yêu con cái mình nên hành động kỳ lạ vậy đấy!
Cảm giác kỳ lạ xen lẫn thích thú, Bá Đạt mở cánh cửa gỗ nặng trịch của gian phòng cuối hành lang tầng 1. Nhân vật ngộ nghĩnh trong phòng dừng việc ném những tấm nệm to dày ra khỏi cửa sổ, quay nhìn chàng bằng ánh mắt hốt hoảng.
_ Công chúa Tuyết Hạnh, nàng có biết lâu đài này gắn dày đặc camera an ninh không? Ngoài cửa sổ phòng cũng có 1 cái !
Cô gái trẻ nhoài người ra ngoài, vẻ thất vọng ghê gớm từ từ che kín khuôn mặt khi trông thấy lính canh đang bắt đầu thu gom những tấm nệm nặng chình chịch mà nàng đã khó nhọc lôi xuống từ chồng đệm Hoàng Hậu cho chất trong phòng nàng tối qua. Người bình thường nằm trên 1 tấm nệm là đủ, không hiểu sao Hoàng Hậu quá chu đáo đã sắp xếp cho nàng đến 20 tấm!
_ Kệ, nếu không nhảy xuống bỏ trốn được, ít ra ta cũng đã làm hỏng hết mớ đệm vừa quăng xuống kia!!!
_ Ngốc! – Bá Đạt cười lớn. Tiếng chàng cười ấm và mạnh, đem lại cảm giác tin cậy – Đi ! Ta sẽ dẫn nàng thoát khỏi lâu đài.
Đôi mắt đen láy nhìn chàng đầy nghi hoặc
_ Hoàng tử! Vì sao thả ta đi dễ dàng như vậy?
_ Cha mẹ ta muốn cuộc hôn nhân này. Không phải ta.
Không có đến nửa giây chần chừ, Công chúa Tuyết Hạnh bước nhanh về phía người con trai vừa nói chuyện với nàng chưa được 2 phút nhưng ấn tượng đã khắc vào tâm trí nàng từ khá lâu.
_ Onegaishimasu! Arigatou Gozaimasu, Sensei! (1)
_ Gì? Nàng biết ta sao?
Vẻ căng thẳng và phòng thủ của cô gái tan biến trong giây lát ngắn ngủi khi nàng vừa nhỏe nụ cười ngưỡng mộ vừa bước cùng chàng về phía cầu thang xuống đại sảnh
_ Ta là học trò của chàng cách đây 2 năm, sau đó đã nghỉ, tự học ở nhà. Chàng không nhớ ta sao?!
Tuy vẻ mặt Công chúa đã trở lại vẻ hoàn toàn đáng ghét sau câu nói dịu nhẹ hiếm hoi ấy, Bá Đạt vẫn cảm thấy sự quen thuộc lạ lùng dù chàng chưa hẳn nhớ ra cô học trò trong quá khứ này. Thế nhưng chàng không đủ thời gian để khơi gợi thêm chuyện cũ, vì 2 người họ đã chạm mặt Đức Vua và Hoàng Hậu nơi đại sảnh.
_ Hai đứa đi đâu đấy? – Hoàng Hậu nói bằng âm vực khá lớn – Bá Đạt, con có biết cô gái này là. . .
_ Thưa Mẹ - Hoàng tử nở nụ cười có thể khiến trái tim phụ nữ dễ ngất ngây con gà Tây – Con đã thuyết phục Công chúa Tuyết Hạnh đồng ý kết hôn, giờ con đưa nàng ấy đi dạo để giới thiệu thêm về Vương quốc Trăng Xanh của chúng ta!
Đức Vua liếc nhìn cô thiếu nữ đang mang vẻ mặt hết sức ngố Tàu như thể vừa thấy 1 bầy voi đột ngột xuất hiện trong phòng tắm, nghi hoặc hỏi
_ Thật chứ? Sao ta thấy Công chúa có vẻ hơi sửng sốt với tin này thì phải?
Hoàng tử Bá Đạt cười toe, và với thái độ hết sức tự nhiên như thể đã thực hiện hàng chục lần trước đây, chàng choàng vai kéo Công chúa Tuyết Hạnh lại kề bên, bất ngờ hôn lên môi nàng. Lâu đến hơn 5 giây.
Phép thần thông kỳ quái nào đấy đã giữ gìn chàng khỏi bị tát 1 cú trời giáng sau hành vi dễ gây hiểu lầm trên. Vẫn giữ nụ cười hồn nhiên như hoa, chàng quay về phía song thân
_ Cha mẹ thấy đấy, nàng chỉ quá e thẹn và hạnh phúc nên không nói nên lời thôi !
Sắc ửng hồng mộng mơ xuất hiện trên mặt Hoàng Hậu khi bà nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ như bò đeo nơ của Tuyết Hạnh. Con trai bà công khai hôn “vợ sắp cưới” của chàng giữa thanh thiên bạch nhật, thế này thì bà chắc chắn sớm có cháu bồng thôi. Thật tốt quá rồi !
_ Hai . . . hai đứa cứ đi chơi thoải mái! – Hoàng Hậu lắp bắp trong xúc động.
Vua Cha gọi với theo
_ Bá Đạt, con lấy chiếc Viper trong tầng hầm số 5 mà chở Công Chúa!
_ Tụi con đi bộ, Phụ Vương à!


Cánh cổng lâu đài vừa khép lại sau lưng, Tuyết Hạnh tay ôm bụng, tay che miệng để ngăn tràng cười nắc nẻ. Hoàng tử nheo nheo mắt ngắm nàng rồi cũng phải bật cười theo.
_ Sensei, giờ em mới biết, ngoài tài giảng bài lôi cuốn thì thầy còn có khả năng diễn xuất siêu việt nữa!
Vẫn cười, nàng thốt lên, cố lờ phắt đi nỗi bối rối ngập tràn vì dư âm nụ hôn ban nãy. Môi chàng thơm nồng vị cà phê, còn áo shirt hàng hiệu thoảng mùi sạch sẽ. Chỉ riêng nàng biết rằng Bá Đạt đã rất khéo léo chỉ hôn lên khóe môi nàng, vì thế nụ hôn đầu của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Cái giá phải trả cho vụ giải thoát thế vẫn là quá ít. Ngoài ra, trở lại cách xưng hô quen thuộc đem đến cảm giác thật dễ chịu.
_ Vì sao em ở nhà tự học mà không đến trường nữa?
_ Okane ga nai! (2)
_ Công chúa! – Hoàng tử mỉm cười, chẳng màng đến lý do vô cùng vô lý đối với người mang thân phận như nàng, hỏi lại lần nữa – Vì sao lại nghỉ học?
_ Trường tăng học phí, dồn chương trình quá nặng vào các lớp Trung Cấp 2, càng lên cao càng ít được dạy những thứ hữu ích. . . cho nên. . .
Tuyết Hạnh trả lời thành thật. Nàng biết, đối với người – làm – việc – trong – trường, không ít thì nhiều vẫn luôn có tư tưởng bảo vệ trường. Những lời này của nàng không chắc sẽ được lắng nghe, thế nhưng Tuyết Hạnh khá ngạc nhiên khi chất giọng trầm ấm bên cạnh chỉ hỏi, đầy thấu hiểu
_ Tự học có khó khăn lắm không?
Niềm an ủi ùa vào, lấp đầy hồn vì lần đầu có người chủ động quan tâm đến những thử thách mà nàng phải đối mặt khi quyết định làm điều mình nên làm, phải làm và đã làm.
_ Không có thầy cô hướng dẫn, không có bạn bè để đàm thoại, không có động lực. . . Biết là nếu cố gắng, mình có thể đạt được tất cả những gì mình thật sự muốn nhưng đôi lúc vẫn thấy. . . hoang mang quá!
Bá Đạt quay nhìn cô học trò nhỏ hơn chàng chỉ vài tuổi, ngạc nhiên tự hỏi vì sao 1 cô gái sâu sắc như thế này lại có thể mất ngủ cả đêm chỉ vì 1 hạt đậu vớ vẩn. Chẳng lẽ đầu óc thông minh cỡ Tuyết Hạnh lại không biết đổi vị trí nằm để được ngon giấc hay sao?
_ Xưa nay vẫn vậy mà. Khả năng bay cao của tư duy luôn bị trì kéo bởi sự nặng nề của thân thể - Khoảng lặng chiếm lĩnh đôi mắt tinh anh của Hoàng tử khi chàng bất giác thấy mình đang khích lệ cô gái bên cạnh - Nhưng quan trọng là đừng quá chú tâm vào những gì mình đã làm, mà hãy tập trung vào những gì mình sẽ làm. (3)
Tính thuyết phục mới mẻ trong lời nói của chàng xuyên vào não Tuyết Hạnh như 1 mũi tên vàng. Bởi thế, ngay từ lúc còn học trong lớp Bá Đạt dạy, nàng đã luôn có cảm tưởng mình sẽ đối thoại rất hợp gout với người con trai này. Giây phút hiện thời đã chứng minh suy đoán của nàng là chính xác.

Hoàng tử chẳng những đưa nàng qua ranh giới giữa 2 Vương quốc mà còn về tận lâu đài của nàng. Búng nhẹ chóp mũi bướng bỉnh của Tuyết Hạnh, chàng đưa ra đề nghị hấp dẫn
_ Mỗi tối từ 7 giờ đến 9 giờ, bất cứ ngày nào trong tuần, nếu em cần thì mang sách vở qua, tôi dạy kèm tiếng Nhật miễn phí !
Ánh láu lỉnh tinh quái len vào đôi mắt đen thấp hơn chàng cả gang tay
_ “Bất cứ ngày nào trong tuần”? Kể cả cuối tuần? Hoàng tử, thầy không bận đi chơi với cô nàng nào sao?
Cái búng thứ 2 vào chóp mũi Tuyết Hạnh đã tăng cường độ 1 chút.
_ How about you? Không bận đi chơi với anh chàng nào sao?
Cô gái quay đầu sang hướng khác, bật cười
_ Hai, hai, wakarimashita! (4) Em sẽ đến, thưa thầy!
Vương quốc Trăng Xanh. Tối cuối hè. Lâu đài Hoàng gia. Phòng Hoàng tử.
Bá Đạt rời mắt khỏi xấp bài Hán tự đang chấm, ánh nhìn tư lự đậu lại trên 1 tờ giấy đã cũ vừa lục lại ban chiều. Những dòng chữ xen kẽ Nhật - Việt chi chít được viết nắn nót trong từng ô vuông kẻ tay. Ngoài rìa là nét chữ rất mờ của 1 địa chỉ web và 2 tựa bài hát để chàng có thể tự tìm nghe. Giờ thì chàng đã hoàn toàn nhớ ra Dương Thị Tuyết Hạnh - cô học trò nhan sắc chỉ qua trung bình 1 tẹo nhưng đôi mắt thông minh và học lực thuộc loại khá. Có lẽ thấy chàng thường lồng lời nhạc trong lúc giảng bài nên Tuyết Hạnh đã tận dụng khoảng trắng dư ra của tờ viết Hán tự để ghi vào tựa 1 bản nhạc tiền chiến của Trần Thiện Thanh và 1 bản dân ca của Hoàng Thi Thơ. 2 bài hát thật sự hợp tai, không quá xa lạ với gout nghe nhạc hơi khác thường đối với 1 chàng trai trẻ như Bá Đạt.
Sau buổi học cuối, cô gái còn chờ chàng ngoài hành lang, cảm ơn chàng đã tận tình dạy dỗ lớp. Tay không run, Tuyết Hạnh đưa chàng 1 mẩu giấy – địa chỉ blog – và dặn chàng sau 1 tháng vào tìm đọc truyện nàng viết.
_ Thầy sẽ là nhân vật chính! ^.^
Chàng không còn nhớ rõ nội dung truyện ngắn ấy. Những thế hệ học viên tiếp nối nhau, những tiết lên lớp kín lịch, những buổi thức khuya chấm bài đến hơn 1h sáng. . . tất cả các thứ ấy dần cuốn chàng xa khỏi những điều đã từng khá quen thuộc. Có đáng gọi là “may mắn” không khi chàng tình cờ tái ngộ 1 cô gái thú vị như Công chúa Tuyết Hạnh?
Việc chàng “thả” Công chúa tiềm năng của Vương quốc Trăng Non về nhà đã gây ra 1 trận càu nhàu dai dẳng của Hoàng Hậu mẹ chàng, nhưng bà nhanh chóng chuyển từ cau có sang hoan hỷ khi biết Tuyết Hạnh (có thể) sẽ thường xuyên đến học tiếng Nhật với con trai bà. Cơ hội để bà có những đứa cháu xinh xắn vẫn còn đây! Phù!
Vương quốc Trăng Non. Tối cuối hè. Lâu đài Hoàng gia. Phòng nhị Công chúa.
Tuyết Hạnh vừa bắc ghế leo lên tường để “giải cứu” 1 em thằn lằn con lỡ dại dính vào băng keo mà nàng dán tranh màu nước. Loay hoay thế nào lại làm đứt đuôi nó, nàng xót xa đi lấy vài hạt cơm định bồi dưỡng cho em thằn lằn chóng lành vết thương nhưng khi trở lại, nó đã bò mất tiêu! Nếu trong trường hợp chị hoặc em gái nàng, họ sẽ lập tức hét váng nhà, lập cập bảo tì nữ bắt đem vứt, tệ hơn sẽ kết liễu những chú thằn lằn tội nghiệp! Lắc đầu, tặc lưỡi, nàng ngồi vào bàn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của cuốn sách đọc hiểu tiếng Nhật Trung cấp đã học cách đây 2 năm. Giữa khoảng trắng thênh thang của tờ giấy, nổi bật 10 con số viết bằng chì đen, tương phản như 1 lời mời không thân thiện.
Số di động của Hoàng tử Bá Đạt.
. . . . .
Phút cuối của buổi học cuối, trong lúc cả lớp bùng lên hỏi han năn nỉ đủ thứ về đề thi sắp tới, riêng mình nàng hét lên “Email của thầy?”. Có vẻ yêu cầu ấy phần nào được ghi nhận, vì Hoàng tử lẳng lặng lấy phấn và ghi. . .số điện thoại của mình lên bảng!!!
_ Nhận tư vấn các dịch vụ ngoài luồng như hôn nhân, hạnh phúc gia đình, bí quyết ăn gì để có . . . nhiều sữa, vv. . . Lưu ý là chỉ chỉ cách có nhiều sữa chứ không bán sữa!
Học viên nữ nhao nhao
_ Có tư vấn tình cảm tâm sinh lý luôn không thầy?
_ Thầy ơi! Email của thầy? – giọng Tuyết Hạnh nhỏ xíu lọt thỏm giữa muôn vàn âm thanh “kinh dị”.
Học viên nam lưu số vào danh bạ
_ Bữa nào rủ thầy đi cà phê nha thầy!
_ Thôi ! Em còn ngây thơ lắm! – Chàng cười hì hì – Em không muốn dính vô bia rượu thuốc lá, hại đời trai lắm!
_ Thầy ơi, email của thầy là gì?
. . . . .
Rốt cuộc, Tuyết Hạnh vẫn không sở hữu được email của Hoàng tử Bá Đạt. Mà nàng biết, mình chẳng có lý do chính đáng nào để gọi vào số máy đang hiện diện trong sách cả. Nhị Công chúa của Vương quốc Trăng Non tuyệt đối không phải loại con gái mặt dày, giả bộ làm 1 thiên thần đập đập đôi cánh trắng và vô tư làm quen với người khác phái.
Nàng bật cười. Cuộc gặp gỡ tình cờ với chàng thầy giáo cũ đã khiến chuyến đi bụi lần này của nàng trở nên thật sự lý thú. Email hay không thì nào có quan trọng nữa. Khi quyết định nghỉ học, thứ mà nàng tiếc nhất là 2 buổi lên lớp mỗi tuần của chàng. Giờ nàng đã có Hoàng tử Bá Đạt làm gia sư, có lẽ kiếp trước nàng đã làm điều gì tốt! *_^
Buổi học – dạy kèm đầu tiên giữa họ hầu như toàn là tán gẫu, bị gián đoạn bởi sự xuất hiện đầy nhiệt tình của Hoàng Hậu Vương quốc Trăng Xanh khi bà cùng tì nữ bưng nào sữa tươi nào bánh trái đến cho con trai yêu quý và “con dâu tương lai”. Bà đã hết giận Hoàng tử Bá Đạt, thậm chí còn rất tự hào về “chiến thuật” của chàng. Chàng đã thả Chị Hằng về Cung Trăng nhưng lại sau đó lại dùng tàu vũ trụ loại tốt bắn phá được cả Cung Trăng lẫn những tiểu thiên thạch xung quanh nó, buộc Chị Hằng hết nơi cư trú phải trở về bên chàng!!! Thật may là cả Hoàng tử lẫn Công chúa đều đã qua cái tuổi chỉ biết đỏ mặt thẹn thùng trước những lời gán ghép lộ liễu của bà, họ còn tung hứng rất ăn ý, nhưng tuyệt đối không được có nụ hôn bất ngờ thứ 2. “Điều khoản” này đã được “ký kết” rồi !
_ Tôi vẫn không hiểu nổi, hôm em trú mưa ở đây, thật sự đã mất ngủ vì 1 hạt đậu dưới 20 tấm nệm sao?
_ Không phải! – Tuyết Hạnh kêu lên - Ở nhà, em chỉ ngủ trên 1 tấm niệm mỏng, mẹ thầy lại kê đến 20 tấm, làm sao em trèo lên?! Hôm đó em nằm trên sofa cả đêm, bộ ghế màu nâu đỏ có bọc nút ấy, kết quả là bị mấy cái nút hằn dấu đầy người !
_ Ra vậy! Chứ tôi thấy da em đâu mỏng đến mức đó!
_ Sensei ! – Công chúa giả bộ dứ dứ nắm đấm về phía chàng – Ý thầy nói da em dày lắm hả???

Cô học trò mới chăm chỉ đến học với chàng. Thật ra, Công chúa Tuyết Hạnh không bắt chàng giảng từng ly từng tí mà chủ yếu hỏi về những điểm nàng còn vướng mắc trong quá trình tự học.
Được 2 tuần, Tuyết Hạnh nghe lời Hoàng tử, tham gia câu lạc bộ tiếng Nhật mỗi Chủ Nhật ở trường. Có lúc, Bá Đạt trực tiếp là giáo viên hướng dẫn; khi người khác được phân công đứng lớp, chàng cũng dành thời gian tham dự, ngồi cạnh Tuyết Hạnh, chỉ dẫn những điều nàng còn lơ tơ mơ, thẳng thừng mắng mỏ khi nàng quên béng những mẫu ngữ pháp phức tạp, cập nhật cho nàng những thông tin thời sự nóng hổi qua những mẫu đàm thoại thú vị. Thỉnh thoảng, Hoàng tử chọc nàng cười lăn lộn bằng những phát biểu siêu hài hước nhưng vẻ mặt tỉnh rụi. Sự xuất hiện của “ông thầy” được đông đảo học viên trong trường ưa thích đã khiến gian phòng dành riêng cho câu lạc bộ trở nên chật kín đến mức phải đổi phòng.

1 buổi chiều, tan giờ dạy, chàng ghé lâu đài Trăng Non, từ xa nhìn thấy Tuyết Hạnh trước cổng, cười rạng rỡ, phong thái e ấp, đang đứng nói chuyện với 1 chàng trai cao lớn áo đen quần Jean xanh. Tuy cảnh này rất ư bình thường nhưng Hoàng tử cảm nhận có điều gì không ổn.
Bá Đạt ngừng xe ngay cạnh, rút từ trong cặp da ra 1 chồng sách
_ Sách luyện thi N2 mới nhất, 1 cuốn luyện nghe. Có cuốn GOI N1 em dặn nữa đó.
_ Sensei, arigatou gozaimasu! ^_^ (5)
Đang lúc cô gái gập người 45 độ để cảm ơn chàng thì người con trai áo đen bên cạnh reo lên
_ Thầy! Thầy nhớ em không?
Qủa thật, người thì chàng thấy quen nhưng tên lại chẳng có chút manh mối nào trong tâm trí!
_ Em là Ngọc Thắng, hồi đó có học với thầy nè!
_ Ah! . . Bởi vậy, tôi thấy em quen lắm! Đi làm chưa?
_ Dạ rồi ! Em làm trong 1 công ty xuất nhập khẩu của Nhật, trụ sở đặt gần trường mình đó thầy!

Trò chuyện được 1 lúc thì Hoàng tử Bá Đạt về trước. Chàng không bận, nhưng chàng nghĩ cô học trò của chàng sẽ muốn có thêm thời gian riêng bên cạnh Ngọc Thắng. Bất chợt, Hoàng tử nhận ra điều không ổn đó là gì : Công chúa Tuyết Hạnh có cái vẻ của 1 cô – gái – đang – yêu, chứ không phải 1 cô – gái – đang – được – yêu!
Taihen ne! Hontou taihen ne! (6)

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét