lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

The Princess & the pea (version 2012 _ part 2 _ end)

Photobucket
Tác giả xin lỗi pà con vì đã 0 nói trước điều này khi post phần 1 : những câu đàm thoại = tiếng Nhật sẽ được chú thích rõ ở cuối phần 2 (tức là cuối truyện), nếu muốn đọc cho dễ thì bạn hãy mở 2 Tabs trên trình duyệt Net of bạn & dùng thanh cuộn kéo lên kéo xuống để đọc nghĩa of mấy câu đó! (Sặc, pạn tác giả làm phiền người ta quá xá!!! ^_^) Xong, bi giờ mời pà con thưởng thức phần cuối.
•♥•
Tối hôm đó, Hoàng tử Bá Đạt buộc phải chứng kiến thái độ học hành hết sức kỳ quặc của Tuyết Hạnh. Rõ ràng mới cười tươi như hoa hồi chiều, thế mà giờ nàng giống như rất cố gắng tập trung nhưng những ý nghĩ u ám nào đó cứ rủ nhau nhảy vào đầu nàng khiến đôi mắt cứ thoắt khô thoắt ướt. Chưa hết, nàng cư xử như thể mới nhìn thấy những chữ Hán tự lần đầu trong đời !!!
_ Dở hơi ! - Rốt cuộc Bá Đạt đã hết chịu nổi – Lần này tôi hy sinh thời gian quý báu để nghe em. Nói nhanh đi !
_ Thầy. . . – Công chúa trẻ ngước đôi mắt trĩu nặng buồn bã về phía chàng – Khi người con gái bày tỏ với người con trai mình rất thích nhưng cậu ấy bảo rằng chưa ổn định sự nghiệp, chưa nghĩ đến tình yêu, thì. . . phải hiểu thế nào về sự thật phía sau lời nói ấy?
Hoàng tử thở dài. Chuyện này quá hiển nhiên. Sao các cô gái cứ mãi đi lại trên lối mòn ngu ngốc của thứ gọi là tình – đơn – phương vậy nhỉ? Sao không đơn giản tận hưởng cuộc sống và tuổi trẻ, như chàng lúc này nè?!
_ Đó là từ chối !– Bá Đạt bắt nàng đối mặt với sự thật cay đắng – Ngọc Thắng thấy em không cần thiết trong đời cậu ta.
Tuy Tuyết Hạnh chưa tự làm ướt tập vở bằng những giọt nước mắt đáng chán nhưng chàng đã đứng bật dậy, đặt “Cộp!” trước mặt nàng 1 hộp khăn giấy to tướng thơm phức.
_ Thầy! – Nàng lập tức rút 1 miếng - Vậy. . . Thầy chịu khó dạy em thêm vài điều ngoài tiếng Nhật nha! . . . . . Em phải làm gì đây?
Thấy chưa?! Luôn luôn là câu hỏi này. Câu hỏi mà các cô gái thất tình thốt ra khi tim đã tan nát vì bị thít chặt bởi mấy vòng kẽm gai, khi lý trí đã đầu hàng vì sự công phá khủng khiếp của nỗi cô đơn muộn phiền.
_ Không SMS. Không điện thoại. Không pm Messenger. Không nghe. Không thấy. Không biết. Tóm lại là delete hoàn toàn ra khỏi ổ cứng của não!
Công chúa cúi mặt xuống những dòng chữ ngay hàng thẳng lối trong quyển tập trước mặt, nghẹn giọng
_ Nói luôn dễ hơn làm.
_ Tôi biết! – Hoàng tử thản nhiên – Nhưng nếu sau mỗi lần vấp ngã, em đứng dậy càng nhanh, cố mỉm cười lờ đi nỗi đau của mình, thì em càng mau bình phục.
Y như lần trước, lời chàng nói tác động mạnh vào tinh thần cô gái. Tuyết Hạnh mở to mắt nhìn sững chàng, kiểu nhìn như vừa giác ngộ chân lý!
Tuy không suôn sẻ lắm nhưng toàn bộ buổi học còn lại trôi qua khá bình yên. Không nước mắt. Và đương nhiên, sự ngưỡng mộ dành cho Sensei càng tăng lên bội phần trong lòng Công chúa.
Bỏ mặc lý trí, lao mình vào những kỷ niệm để cảm nhận rõ rệt nỗi buồn đang trói chặt toàn thân, Tuyết Hạnh bắt đầu thực hiện “Kế hoạch 10 ngày để quên đi 1 người” mà Sensei của nàng bắt nàng phải làm! Những việc nào trong khả năng Bá Đạt thì chàng sẽ cùng làm với nàng.
Sau 1 ngày than thân trách phận đủ kiểu, khóc lóc đủ mọi cung bậc, nàng lấy xấp giấy dày, bắt đầu để mọi thứ mình nghĩ, muốn bộc bạch với Ngọc Thắng tuôn chảy qua ngòi viết. Đây là kế hoạch cho ngày thứ 2.
Ngày thứ 3, nàng mang xấp giấy theo nộp khi đến học với Hoàng tử Bá Đạt, lòng lo lắng tự hỏi chàng nghĩ sao mà định đọc những tâm sự sũng nước này!
Nhưng Hoàng tử chẳng hề chạm 1 ngón tay đến xấp giấy. Chàng lạnh lùng đưa Tuyết Hạnh chiếc hộp quẹt, lạnh lùng chỉ vào chiếc thùng rác kim loại ở góc phòng, gần cửa sổ
_ Đốt! Bỏ vào thùng!
_ Ơ. . .
_ Ơ ơ gì?! Tôi có thể đốt nó cho em, nhưng phải để em tự làm mới có hiệu quả!
Trước vẻ mặt không thể lay chuyển của Hoàng tử, nàng chầm chậm bật lửa, chầm chậm đưa sức mạnh hủy diệt màu vàng cam ấy đến gần những tờ giấy chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm, rồi ngẩn người nhìn chúng nhanh chóng biến thành những mẩu carbon đen xì, chẳng để ý hơi nóng đã bắt đầu hắt lên da.
“Xoẹt”!!!
Bá Đạt thẳng tay giật xấp giấy ném mạnh vào thùng rác kim loại, kịp thời cứu 1 cô ngốc khỏi bị phỏng, rồi kéo nàng ra cửa
_ Đi nào! Kế hoạch của ngày thứ 3 là “ăn đến khi hết buồn”!
Vốn là 1 giáo viên giỏi nên Hoàng tử nhiều lần được cử đi công tác với các giáo viên Nhật mới qua, chuyện dẫn họ đi chơi rồi đi ăn là thường tình. Vì vậy, chàng am tường những không gian “đẹp và độc” mặc cho chúng có nằm tít sâu trong hang cùng ngõ hẻm. Ngồi sau xe chàng, Công chúa Tuyết Hạnh liên tục bị chàng chê bai vì “tiểu thư gà mờ, chả biết gì về vùng đất mình đang sống”!
Sau 1 tiệm bánh cuốn, 1 xe bánh mì, 1 quán kem, 2 quán trà và cả 1 nhà hàng sushi có phục vụ tại quầy, cô gái bắt đầu. . . sợ!
_ Đủ rồi thầy! Sau ngày hôm nay, nỗi buồn thì không giảm nhưng cân nặng thì tăng 5kg!
_ Thì về nhịn đói hết ngày mai để bù lại ! – Hoàng tử cười ác.
_ Ý hay! Mà . . hàng phở gần trường nơi thầy hay ăn sáng đó, thầy có biết nó có 1 cây piano kê sát tường không?
_ Tôi biết em muốn hỏi gì ! Hình như có lần. . . em từng xin chủ quán vào đàn trong đó. Em đàn mà không ăn phở nên nét mặt bà ấy cứ hầm hầm!
_ Sensei! – Nàng nhỏ nhẹ 1 cách đáng nghi – Thầy thích phở mà, vậy mai mốt thầy kêu 2 tô, ăn luôn phần em, như vậy bà ta sẽ không bực khi em xin đàn!
_ Không biết tôi đang chở 1 Công chúa hay là 1 yêu nữ xảo quyệt đây?

Ngày thứ 4. Hoàng tử bận lên lớp. Vì cả đại Công chúa lẫn tam Công chúa đều không ưa thích thể thao nên Tuyết Hạnh rủ cô bạn cũ đánh cầu lông. Vận động để máu huyết lưu thông, dung nhan bớt tàn tạ! Họ chơi đến khi cảm giác cánh tay đã lìa khỏi thân mình!

Ngày thứ 5. Bá Đạt vẫn bận. 1 mình Công chúa tiêu tốn nguyên buổi tối cho bộ film mới nhất về đề tài thần thoại Hy Lạp. Cuộc chiến loang máu giữa các vị thần trên đỉnh Olympia với các gã Titans khổng lồ đã khiến nàng có được những giờ phút quên béng đi Ngọc Thắng. Với nhị Công chúa, mua sắm và điện ảnh đều có tác dụng xả stress như nhau.

Ngày thứ 6.
Cuối buổi học tiếng Nhật, Hoàng tử mở Yahoo Messenger trên máy tính trong phòng làm việc của chàng, bảo cô học trò
_ Đăng nhập đi !
Công chúa ngoan ngoãn làm theo.
Sau 1 cú giật nhẹ, gương mặt cười màu vàng biến mất, để lộ 1 giao diện trắng đen tang tóc với cái tên “Ngọc Thắng” nằm 1 cách gây chú ý trong group “Special People”.
_ Xóa!
Mắt đong đầy tiếc nuối, Tuyết Hạnh quay nhìn Bá Đạt
_ Sensei. . . biết đâu. . .ngày nào đó em có chuyện quan trọng cần nhờ đến “người ta”. . .
Hoàng tử nghiêm giọng
_ Rồi “người ta” vẫn sẽ reply em bằng 1 sự im lặng khó hiểu như từ trước đến giờ phải không? . . Em vốn là 1 người thành thật, vậy đừng tự lừa dối chính mình.
Thở dài, cô gái xóa nick Ngọc Thắng.

Ngày thứ 7. Nàng tung tăng đến học trong chiếc đầm xanh biển, môi lấp loáng son đỏ nồng nàn khiến Hoàng tử mất mấy phút để . . . trấn tĩnh lại !!! Chàng mém xỉu vì tưởng mình vừa thấy . . . ma nữ, quên mất rằng kế hoạch của hôm nay là “refresh lại vẻ ngoài cho thật long lanh”!

Ngày thứ 8. Tuyết Hạnh bẹp dí nơi bàn học với mớ đề thi N2 vừa được “thầy Đạt” giao cho hôm qua, coi như trừng phạt tội ăn diện lố lăng! Mục đích của chàng là khiến Công chúa bận rộn để quên đi những cảm xúc vẩn vơ vô bổ.
Ngày thứ 9, cũng là Chủ nhật.
Hoàng tử Bá Đạt cùng nàng tham gia lớp làm bánh OHAGI do 1 giáo viên Nhật tổ chức tại trường. Chàng cầm tờ công thức nấu ăn dày đặc tiếng Nhật nhưng chẳng thèm dịch lấy 1 chữ, buộc Tuyết Hạnh phải vừa nấu đậu đỏ, giã hạt dẻ, xới cơm nếp vừa tự đọc đến khi hiểu! Hoàng tử chỉ giúp nàng khâu giã nếp, là việc mà 1 cô gái chân yếu tay mềm khó có thể hoàn tất nhanh nhẹn.
Khi 2 bàn tay đã trở nên cực kỳ kinh dị bởi nhựa nếp, Công chúa thích chí nắn đậu đỏ ngào đường thành từng viên, bọc nếp giã nhuyễn bên ngoài rồi lăn qua vụn hạt dẻ. Liếc mắt đầy tà ý sang chàng Hoàng tử đang đứng quan sát cạnh bên, cô gái bắt đầu nắn chiếc bánh OHAGI hình tròn méo xẹo thành hình trái tim cũng. . .  méo không kém! Những ai chưa từng làm thứ bánh này sẽ không tưởng tượng được sẽ khó thế nào để nắn bánh thành hình dạng mình muốn!
_ Sensei. . .
_ SENSEIIIII! DOUZOOOOO!!! (7)
Nàng vừa cẩn thận nâng chiếc bánh bằng hai tay định đưa về phía Bá Đạt thì đám con gái cùng học nãy giờ đã ùa đến vây quanh chàng, mắt long lanh, môi rạng rỡ, đầy thành ý trưng ra trước mặt chàng cơ man nào là bánh. Thôi thì không thiếu thứ gì, OHAGI tròn xoe phủ bột đậu nành, OHAGI hình chóp màu tím nức mùi hoa oải hương, OHAGI vuông vức rực rỡ màu đỏ dâu. . . Bên cạnh chúng, OHAGI hạt dẻ của Tuyết Hạnh trở nên vô cùng đáng thương!!!
Như thể ngôi sao đang chìu lòng fan hâm mộ, Hoàng tử Bá Đạt ban phát nụ cười ấm áp khắp nơi, nhiệt tình khen ngợi những “tác phẩm bánh” tinh xảo của các cô học trò, nhưng. . . chàng bất ngờ với lấy trái tim méo mó trong tay Tuyết Hạnh rồi cười tỏa nắng với fan
_ Các người đẹp à, để tôi nếm thứ bánh TÔI LÀM trước đã nhé! “Osin” của tôi không biết nấu nướng, từ đầu đến giờ phải chỉ dẫn cô ấy đến phát mệt!
Và chàng tỉnh rụi ăn hết chiếc OHAGI hạt dẻ.

Ngày thứ 10.
Nhị Công chúa không hiểu nổi làm sao nàng có thể cảm thấy nhẹ nhõm đến thế dù chỉ mới 9 ngày trôi qua. Cách đây chỉ mới 216 giờ đồng hồ, nàng còn nhốt mình trong phòng, khóc lóc thảm thiết, thế mà 216 giờ trôi qua, nàng lại là 1 Công chúa phơi phới yêu đời, tràn đầy năng lượng cho những công việc khó khăn nhất. Công nhận Sensei của nàng thật tuyệt! Thích nhất là ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói to, rõ, ấm của chàng khi giảng bài, đã vậy lại còn hiểu biết rất nhiều về cuộc sống . . .  
Khoan đã!
Chẳng phải mô típ này quá tầm thường rồi sao : 1 cô gái thất tình, 1 chàng trai giúp nàng vượt qua thời khắc đen tối đó, rồi cô gái nghĩ ngợi, tưởng bở, rất dễ bám víu vào đối tượng mới để quên đi người cũ. Nhưng nàng – Công chúa Tuyết Hạnh – rõ là đang phải đối mặt với 2 vấn đề.
Thứ nhất, cú tổn thương tình cảm vừa qua khiến nàng như chú nai con bị trúng tên nhưng không chết. Thời gian trôi, nai con lớn lên, lông có thể dài ra che khuất vết sẹo, nhưng vĩnh viễn nỗi sợ hãi đối với thứ đã làm mình đau sẽ không tan biến.
Thứ hai, ngay cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu của Vương quốc Trăng Xanh – song thân của Hoàng tử Bá Đạt – còn không thuyết phục được chàng bớt tập trung vào công việc để tìm người yêu, thế thì nàng – 1 Công chúa nhỏ nhoi – càng không được phép để trí tưởng tượng đẩy tính mơ mộng đi quá xa. Mối quan hệ giữa họ NÊN mang tính chất ổn định của thì hiện tại, dao động cách trong sáng giữa bạn bè, thầy – trò, anh trai – em gái chứ hoàn toàn KHÔNG NÊN phảng phất thứ lo âu bất định của thứ gọi là tình – yêu.
Đúng vậy, hoàn toàn không nên!!!
Muốn vậy, nàng chỉ còn có 1 cách.
Đã nửa tháng qua kể từ ngày cuối cùng của “Bản kế hoạch 10 ngày để quên đi 1 người” mà chàng hướng dẫn Tuyết Hạnh thực hiện, Hoàng tử Bá Đạt không gặp lại cô học trò kỳ lạ. Dù gọi điện hay trực tiếp đến lâu đài Trăng Non thì người ta cũng bảo nàng đi vắng. Nick YM của nàng xám xịt. Chiếc ghế nàng hay ngồi học bị đẩy vào gầm bàn, trống vắng im lìm.
Thật ra, chàng vẫn không hứng thú mấy với chuyện khởi đầu 1 tình cảm lãng mạn, nhưng 1 cô gái như Công chúa Tuyết Hạnh thì rất đáng duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết, loại bạn mà khi ta buồn có thể ngồi yên lặng bên người ấy nhưng vẫn chắc chắn người ấy hiểu rõ lòng ta nghĩ gì. Loại con gái như thế, đánh mất thì hơi phí, và tiếc.
Nhưng chàng có tiếc không nhỉ?

5 ngày sau, Tuyết Hạnh đến không báo trước.
Chàng không hề ngạc nhiên trước nét ngượng ngùng thoáng qua rất nhanh trên khuôn mặt Công chúa. Nàng ngó cuốn sách tiếng Nhật dày cộm trên tay Hoàng tử, cười thật . . . dễ thương!
_ Sensei, lâu đài của thầy có phòng nhạc mà không nói em biết! Xuống đó đi, em đàn cho thầy nghe!
Không đợi chàng trả lời, cô gái khuất sau cánh cửa.
Khi Bá Đạt xuống đến nơi, giai điệu piano độc tấu ngọt ngào của bản nhạc “Tong Hua” vọng ra.  Vài cô tì nữ lấp ló trầm trồ nơi cửa. Chàng không bảo họ đi, chỉ lẳng lặng bước đến nơi cô gái trong bộ đầm xanh bóng đêm đang ngồi đàn.
Dường như không thể kìm nén thêm, những note nhạc cuối cùng chưa tắt hẳn thì. . .
_ Sau ngày thi N2, em sẽ sang Vương quốc Trăng Rằm. Du học. Ngành đồ họa. 4 năm. Giấy tờ đã xong xuôi.
Hoàng tử không vòng vo, chàng tựa người vào cây dương cầm, chống tay lên gần giá sách, nhướn đôi mắt cười nhìn thẳng vào Tuyết Hạnh, hỏi
_ Chạy trốn tôi phải không?
_ 1 trong những lý do! - Công chúa thẳng thắn đáng ngạc nhiên.
_ 4 năm. Vậy kết quả thi N2 thì sao?
_ Thầy làm việc trong trường mà! Thầy sẽ biết điểm trước em! Khi có bằng, thầy nhớ gửi qua cho em!
Đương nhiên không có cảm giác mất mát, cũng không hỗn loạn trong lòng, nhưng thứ kỳ lạ đang dâng lên trong người chàng là gì? Có lẽ chỉ là 1 chút xíu hụt hẫng khi biết mình sắp mất 1 điều rất quen thuộc.
Ngồi xuống 1 đầu chiếc ghế của cây piano khiến Tuyết Hạnh chột dạ nhích tuốt ra đầu kia, Hoàng tử thờ ơ nhún vai
_ Nhân dịp em báo tin đó, tôi cũng muốn em là người đầu tiên biết tin này : có lẽ tôi đã đến tuổi nên bắt đầu tìm 1 tình yêu!
Hồi lâu không nghe trả lời, chàng quay sang, thấy cô gái đang mím môi cười. Giây lát sau, tiếng cười im lặng vỡ ra thành tiếng khúc khích
_ Sensei, học viên nữ của thầy mà nghe câu đó thì sẽ nuôi dưỡng nhiều hy vọng lắm nha! ^.^
Bá Đạt cười nhẹ, không trả lời, tiếp tục chăm chăm nhìn Công chúa. Tuyết Hạnh quay mặt đi, ghim ánh mắt mình vào dòng chữ “Yamaha” nhũ vàng khắc nổi trên cây đàn như thể nó là vật đáng nhìn nhất lúc này, đầu óc ráo riết tìm cách thoát khỏi thế bị động.
_ Sensei, theo kinh nghiệm của thầy về nam giới, khi người con trai nói với người con gái rằng “có lẽ tôi đã đến tuổi nên bắt đầu tìm 1 tình yêu” thì sự thật đằng sau câu nói ấy là gì? Thầy “gỡ rối tơ lòng. . . thòng” cho em nha thầy!
_ À. . . có lẽ . . . đó là 1 phiên bản khác kín đáo hơn của câu “Kimi ga suki” (8). Chắc là anh chàng đó hy vọng ở phương trời xa xôi đầy dẫy những điều (và những người) thú vị mới mẻ, cô gái sẽ không gạt bỏ hình ảnh anh ta ra khỏi tâm trí mình.
Tuy môi không cười nhưng ánh nhìn tinh quái của Hoàng tử Bá Đạt hướng thẳng vào nàng Công chúa đang tròn mắt nhìn lại mình. Chàng biết, mình đã – và đang – phá vỡ tình trạng “chỉ tập trung cho sự nghiệp, chẳng thèm màng đến tình cảm” mà chàng nỗ lực xây dựng bấy lâu nay. Cúi mặt xuống dãy phím đàn đen trắng, những ngón tay của Công chúa Tuyết Hạnh tư lự gõ những âm điệu đầu tiên của bản nhạc “Love follow us” trước khi ngẩng nhìn chàng
_ Sensei, don’t worry! (9) Qua bên đó, ngôn ngữ xa lạ, văn hóa khác biệt, em sẽ bận rộn đến hoa mắt để thích nghi, chẳng có sức hoặc có thời gian để yêu iếc linh tinh đâu! Cho nên. . .
Tay nàng nhấn thêm 2 câu đầu tiên của điệp khúc bản nhạc “Love follow us”. Bá Đạt quan sát nàng, thích thú cười thầm với phát hiện mới của mình : Công chúa đang cố giả vờ cứng rắn để khỏa lấp sự lúng túng đang dần khiến đôi má nàng ta đổi màu. Không kiềm được bàn tay hành động theo thói quen, Hoàng tử búng chóp mũi nàng
_ Cho nên sao?
Tuyết Hạnh đứng bật dậy khỏi cây piano, nhìn thẳng vào chàng theo cái kiểu “quyết dũng cảm bảo vệ lớp mặt nạ của mình cho đến cùng” (!!!), đôi môi hồng cam của nàng cong cong
_ Sensei, nếu khi em trở về mà thầy vẫn chưa có bạn gái thì. . . em sẽ tặng thầy 1 món quà!
Như mọi khi, nàng chứng tỏ mình vẫn là 1 cô gái khó đoán trước. Sau vài giây ngỡ ngàng, Hoàng tử cười cười
_ Ki o tsukete kudasai! (10) Gói mình trong giấy bóng kiếng sẽ ngộp lắm!
_ Hoàng tử! – Tuyết Hạnh mím môi, ánh mắt chợt đong đầy dịu dàng pha lẫn dũng khí – Em đâu có xài giấy bóng kiếng! Món quà ấy phải dùng giấy gói là đôi cánh tay chàng!
Trong lúc 1 đốm lửa nhỏ xíu đang dần bừng cháy trong đôi mắt như 2 mảnh pha lê đen của Hoàng tử Bá Đạt, nhị Công chúa nhỏe cười tựa mùa thu tỏa nắng rồi . . . chạy mất!

THE END
À quên, vẫn chưa end!
Nghe đồn là hạt đậu ván mà Hoàng Hậu nhét dưới 20 tấm đệm đến giờ vẫn được bày trong 1 phòng triển lãm, vẫn xem được vì chưa có ai lấy nó đi cả, nhưng ai biết thực hư ra sao?! Lỡ có lúc 1 thành viên nào đó trong gia đình Hoàng gia quá thèm chè đậu ván và thẳng tay nấu luôn hạt đậu ấy thì sao? Hoặc lỡ có tên lính nào nghĩ rằng hạt đậu ấy là 1 thứ bùa yêu linh nghiệm nên ra tay đánh cắp để đem về cho bạn gái hắn uống thì sao? Chuyện đó chẳng ai có thể khẳng định cả!!!
Giờ thì “THE END” thật rồi nè! =))

 •♥•
•••• Chú thích of lovely dog ••••
• (1): Vậy xin giúp đỡ ! Cảm ơn thầy rất nhiều!
• (2) : Không có tiền!
(3) : Câu nói of 1 nữ người mẫu da đen tên là Joan Smalls.
• (4) : Vâng, vâng, hiểu rồi ạ!
• (5) : Cảm ơn thầy rất nhiều!
• (6) : Gay go nhỉ ! Thật sự rắc rối nha!
• (7) : Thầy ơi ! Xin mời thầy!
• (8) : Kimi ga suki = I like you / I love you!
• (9) : Thầy đừng có lo!
• (10) : Cẩn thận đấy!
• Bánh OHAGI là 1 loại bánh có thật of Nhật, mình đã viết khá rõ về nó ngay trong truyện. Ai có hứng thú muốn biết thêm thì Google nhá!
• Love follow us : English version of bài “Kiếp rong buồn”; hòa tấu bởi Richard Claydeman
__ Lovely dog viết truyện này tặng Đ. Sensei of trường Đ.D. Sensei, em hy vọng thầy sẽ 0 nổi giận sau khi đọc! :-D
Tên nhân vật & địa danh trong truyện bao gồm sự thật & hư cấu, nếu có lỡ trùng với ai thì xin hiểu cho là lovely dog 0 cố ý. Dưới đây là links 2 bài hát được đề cập trong truyện
♥ Tình đầu tình cuối –(Trần Thiện Thanh) – Quốc Khanh
♥ Phút đầu tiên ấy – (Hoàng Thi Thơ) - Quỳnh Dung / Nguyên Lê
Ngoài ra, trong 2 tấm hình ở mỗi phần 1 & 2 đều có chèn links nhạc, nếu rảnh (!!!), bạn có thể đọc lại từ đầu (cho dzui!), trước đó click chuột phải vào hình / chọn “Open this link in New Tab” để nghe nhạc trong lúc đọc nha! Have a nice day! ^.^
(written by lovely dog
Fri. March 30th 2012
Nick YM : innova_landscruise

1 nhận xét:

  1. cái cách mi đổi truyện... cực kì hiện đại
    Shinigami: nhưng lại mang quá nhiều thực tế ah~
    Shinigami: cái anh thầy gì gì đó
    Shinigami: vừa nghe thấy tên là ta đã biết một ng có thực rùi
    Shinigami: hì hì
    Shinigami: hem biết mi có từng hành động như nàng công chúa kia không
    Shinigami: nhưng ta muốn nói với mi rằng
    Shinigami: mơ mộng cũng tốt, công chúa và hoàng tử cũng tốt
    Shinigami: ]
    Shinigami: nhưng mà
    Shinigami: với khả năng và năng lực của mi
    Shinigami: thì nên làm nữ vương hay lãnh chúa
    Shinigami: đừng lúc nào cũng hạ mình, vì đôi lúc sự khiêm tốn chính là tự kiêu đó
    Shinigami: những câu chữ "quá khiêm tốn" truyện nào mi cũng nhắc đến
    Shinigami: mang quá nhiều h/ảnh của mi
    Shinigami: dễ khiến nhàm chán
    Shinigami: đừng kể cụ thể như thế
    Shinigami: hãy thêm nhiều hình ảnh khác, lâu lâu bóng gió chút thôi
    Shinigami: chứ lúc nào nữ chính cũng đàn, tiếng Nhật.....
    cái ấy rất là tự kỉ
    Shinigami: sẽ ko phù hợp với công chúng
    Shinigami: nếu như mi có ý định xuất bản
    Shinigami: và trở thành ây bút chuyên nghiệp
    Shinigami: thì nên rút kinh nghiệm: ko nên đặt cái Tôi của bản thân vào trong tác phẩm nhiều quá

    _Đây là comment of The Death qua YM, lovely dog post lên để sau này đọc lại & cười ^.^

    Trả lờiXóa