Đã 2 ngày nay mình cảm thấy muốn viết
linh tinh, nhưng ý tưởng cứ đến rồi đi trong chớp nhoáng, buổi tối mình lại hay
lười, nên cứ chần chừ hoài. Rồi mình nhớ ra đã từng đọc được trên 1 trang web về
kỹ năng viết, nó nói rằng cứ buộc bản thân phải viết rồi bạn sẽ viết được, nên
mình đang buộc bản thân phải viết.
Bây giờ mình đã hiểu khi là 1 đầu bếp
thì thực khách rất ư quan trọng. Từ ngày mẫu thân được hướng dẫn làm món nước mắm
tỏi ớt, hầu như ngày nào đồ ăn mình làm cũng ko được đoái hoài tới. Ngày mà
mình cất công làm món giò heo kho trứng cút thật xuất sắc thì chiều hôm ấy mẹ lại
ăn mì gói. Là thứ MÌ GÓI độc hại đó nha. Rồi ngày mà mình làm đồ chay thật ngon
thì 2 người họ lại ăn trưa bằng bánh bèo ngọt. Mình rất khó chịu với cái thái độ
coi thường công sức của đầu bếp như thế. Vậy mà nếu họ làm món gì mà mình ăn ít
hoặc ko ăn thì mình sẽ bị nghe nói đầy lỗ tai cho biết thế nào là làm con trong
1 gia đình Á Đông.
Nhưng, nhìn vào mặt tốt của sự việc
thì mình đã được tập quen với chuyện người khác chê đồ ăn mình làm. Sau này làm
nhà hàng, nấu cho hơn 200 người ăn thì chắc chắn sẽ có những ngày khách ko đụng
đến đồ mình nấu. Còn 1 mặt tốt khác của vấn đề là khi mình nấu thì mình nấu
theo sở thích, người khác thích nước mắm ớt thì cứ việc, còn mình sẽ thưởng thức
đồ của mình nấu.
Hong chừng lát nữa mình sẽ uống rượu
Baileys với đá cho dễ ngủ :)
Mấy nay đang trong “cơn cuồng sách”
nên mình tìm đọc thật nhiều truyện trinh thám + thám hiểm. Hôm qua vớ trúng 1
quyển lai lai giữa thám hiểm + ngôn tình Mỹ (“Cô nàng sư tử” của tác giả Julie
Garwood) , chỉ kiên nhẫn đọc được vài chương rồi lật sang chương cuối xem kết
cuộc luôn! Đúng kiểu nóng vội của người trẻ! Nếu là cách đây 5;6 năm thì chắc
chắn mình sẽ rất say đắm thể loại phiêu lưu trộn lẫn tình yêu thời Trung Cổ như
thể, mình vốn rất thích kiểu xưng hô “chàng / em” cơ mà, nhưng nay thì mình cảm
thấy ko chịu nổi cái kiểu nam nữ gặp nhau là yêu từ cái nhìn đầu tiên, ko chịu
nổi cái kiểu nữ chính xinh đẹp mạnh mẽ mà lúc nào cũng tim đập chân run khi gặp
nam chính. Toàn bộ thứ gọi là “tình yêu ko thể cưỡng lại” đó, mình chỉ thấy nó
là dục vọng nguyên thủy của loài người thôi. Kể từ khi hiểu ra rằng tình yêu chẳng
qua là phản ứng của hormone, mình ko còn thấy gì là lãng mạn bí hiểm trong chuyện
này nữa cả.
Mình từng viết dù có được ban phép
tiên để trở về thời thơ ấu (hoặc thời teenager), mình sẽ ko bao giờ chấp nhận.
Mình từng viết hồi nhỏ mình ngu ngốc (trong tình cảm) đến mức giờ nghĩ lại chỉ
muốn tự tát vào mặt (thật ra mình đã tự tát rồi, khoảng 2 lần); nhưng giờ nghĩ
lại, mình nhận ra những thứ gọi là ngu ngốc đó, thật ra là tình cảm ngây thơ
& hết sức trong sáng của 1 đứa con gái mới lớn. Những nam nhân + nữ nhân mà
mình từng thích, họ từ chối mình ko phải vì họ ko tốt, ko phải vì họ ko biết
thương mình, mà vì mình vốn ko dành cho họ, đúng ra là 2 bên ko được sinh ra
cho nhau. Trong những giây phút khóc lóc thảm thương của quá khứ, mình nhớ đã từng
nói “họ sẽ hối tiếc vì đã ko yêu mình”, đúng ra mình nên hối tiếc vì đã nói ra
cái câu ấu trĩ đó, nhưng vì nó là trẻ con, là ấu trĩ, nên mình ko cần hối tiếc.
Thật may là hồi đó mình đã ko làm tổn thương đến ai __ chỉ có mình là có cảm
giác bị tổn thương thôi. Nhưng nhắc lại, cảm giác đó là sai, vì họ ko cố ý làm
tổn thương mình, họ chỉ là ko biết cách để khiến mình sáng mắt ra thôi.
Pfipfipfipfipfi
Mới vừa ngưng viết để dành thời gian
cho khâu làm đẹp buổi tối, tinh chất có tác dụng nâng và kem chống lão hóa. Còn
pha thêm 1 ly gồm có 8 viên đá, 50ml rượu Baileys và 10ml rượu Rhum, nhấp vào
mát cả họng. Mình đã rất chăm chỉ bôi kem, chăm chỉ chăm sóc da, thế mà da vẫn
ko mịn màng trắng hồng như quảng cáo. Với quá nhiều suy nghĩ, lo âu, ấm ức như
thế thì nàm xao da đẹp, dù có tập thể dục và dành thời gian yoga thì cũng nàm
xao mà khỏe người được.
Chẳng hạn như tối qua, khi mình sắp đi
ngủ thì nghe có tiếng chó sủa văng vẳng ngoài đường. Nghe tiếng sủa là mình biết
ngay nó là chó bị bắt trộm. Mình lập tức tỉnh ngủ, rơm rớm nước mắt vì ko thể
giúp gì cho nó. Chẳng những ở VN mà ngay cả nước ngoài vẫn có tình trạng ngược
đãi thú vật. Con người còn ngược đãi nhau cơ mà, làm sao tránh khỏi chuyện ngược
đãi những sinh vật bậc thấp hơn mình? // Chẳng hạn nguyên buổi sáng nay, mình vừa
làm bếp vừa lo lắng đến chuyện sửa đường cống của nhà. Đã đi trong cõi trần
gian này thì ko thể tránh khỏi ưu phiền, mà khi đã ưu phiền thì có bôi bao
nhiêu kem dưỡng, ăn bao nhiêu dưa leo thì da cũng ko đẹp được.
Năm mình 16 tuổi, thầy dạy English
trong CEFALT đã từng nói “Mọi điều trên đời con người làm đều là vì tính dục”.
Chắc lúc ấy thầy đang đọc cuốn “Why men want sex and women need love”. Nhưng
mình cho rằng chuyện mình thích làm đẹp ko phải là vì muốn quyến rũ người khác
phái. Mình chỉ muốn có thể ngẩng cao đầu tự tin, muốn có cảm giác tỏa sáng ở bất
cứ nơi nào mình tới. Cũng vậy, chuyện mình viết blog đâu phải vì tính dục, nhỉ,
vì chắc chắn chả có ai bị quyến rũ bởi những tư tưởng lan man. Chị, em biết là
Chị đọc những điều em viết, nhưng em tin chắc rằng Chị không bị quyến rũ ^.^
Baileys pha với Rhum ngon tuyệt
Hồi nhỏ mình rất ghét món hủ tíu xào
vì cho rằng nó lạt và khô. Hnay tự tay mình đã làm hủ tíu xào và thấy nó ngon
quá chừng, được người khó tính nhất nhà là phụ thân khen ngon & ủng hộ nhiệt
tình. Mình làm món này vì hoài niệm quãng thời gian đi làm ở trường Nhật ngữ, cứ
đến giờ nghỉ giữa các buổi học thì có 1 bác gái lớn tuổi đẩy xe đến bán hủ tíu
mì xào, thịt / đậu hũ / chả giò để riêng, ai muốn ăn mặn hay ăn chay đều được.
Làm ở đó 2 năm nhưng mình chưa từng ăn, chỉ ngồi trong bàn giấy ngắm nghía xe hủ
tíu và mơ mộng sau này cũng có thể đẩy xe đến bán hủ tíu như vậy. Biết là công
cuộc kiếm sống ấy khó khăn lắm, biết là có những giấc mơ sẽ chẳng bao giờ thành
hiện thực, nhưng nhìn thấy bác gái bán hủ tíu xào luôn được học viên ủng hộ, thức
ăn múc ra đĩa luôn có người trả tiền và ăn 1 cách ngon lành, mình mơ ước cũng
được như bác ấy.
Thoai, quay trở lại với quyển sách “Ngôi
nhà cổ trên phố Tradd” đây. Mới tìm được 1 quyển ko có hơi hướm tình yêu sến
súa. (Thiệt ra, cái đứa đang viết những dòng này, mới tuần qua đã chảy nước mắt
CHỈ VÌ trông thấy 1 cảnh ôm nhau an ủi trong phim Doctors 2016, vậy đứa đó có sến
súa ko?) Ngày mai, mình sẽ chiên những miếng chả cốm mà chiều nay mình đã hấp,
mong là nó sẽ thật ngon.
Uống rịu tiếp đi và ngủ ngon nhe Sea
yêu quý
(Sea, 9-8-2016)
Thiết nghĩ câu của ông thầy TA có ý là mọi việc con người làm đều vì dục vọng mà ra. Dục vọng được đi nhiều nơi trên thế giới. Dục vọng được chinh phục những điểm cao, vực sâu nhất thế giới. Dục vọng được nổi tiếng, được nhiều người ngưỡng mộ. Dục vọng đạt được rất rất nhiều tri thức của nhân loại và mây mây....khi nào gặp sẽ nói nhiều hơn :-)
Trả lờiXóaÔi, dục vọng để lại comment ở blog này cuối cùng đã thành hiện thực! Cách đây một số tháng nhất định muốn làm điều này lắm mà hổng được!
Trả lờiXóa