(những điều chưa bao giờ kể)
Tối hôm qua, tôi chat với 1 người bạn
chưa từng gặp mặt, để an ủi vì cô ấy vừa mất đi chú chó cưng . Không biết có phải
vì nội dung chat hay không mà đến nửa đêm tôi vẫn chưa thể ngủ, vì nhớ đến những
con chó mà tôi từng nuôi, nhớ đến những con chó của tôi mà tôi đã không đủ khả
năng cứu chúng khỏi cái chết. Tôi cho rằng mình hiểu rõ nỗi đau của những người
vừa mất đi thú cưng (nhất là chó) vì bản thân tôi đã trải qua chuyện này không
chỉ 1 lần. Nhưng thật ra trong quá khứ, chính tôi cũng đã nhiều lần không đối xử
đủ tử tế với những con chó tôi từng nuôi, và tôi viết bài này để tưởng niệm
chúng nó, để nhắc nhở chính mình từ đây đến cuối đời sẽ không được đối xử tệ với
bất kỳ động vật nào nữa.
Nhớ không lầm thì năm 5 tuổi, lần đầu
tôi cảm nhận được sự dễ thương của chó con. Khi đó, ba tôi mang 2 chú cún con từ
quê lên TP để cho người khác, bọn chúng được giữ lại nhà tôi chỉ qua 1 buổi chiều
và 1 đêm. Tôi nhớ rõ đứa trẻ 5 tuổi là tôi lúc đó đã lấy chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi
kế bên và vuốt ve chúng hết bằng tay đến bằng chân, bế trong lòng và nựng nịu
chúng đến khi bị người lớn bắt phải bỏ xuống. Vuốt ve bằng chân không có nghĩa
là tôi làm chúng đau đâu nhé. Giờ nghĩ lại, có lẽ chúng chỉ là giống chó cỏ
bình thường, nhưng đối với 1 đứa trẻ 5 tuổi thì không còn điều gì kỳ diệu hơn bộ
lông mềm mại, ánh mắt trong veo và cái lưỡi hồng thơm lựng mùi sữa của bọn
chúng.
Cũng trong ký ức thời thơ ấu, con chó
đầu tiên nhà tôi chính thức nuôi cũng mang từ quê lên, được ba mẹ tôi đặt tên
Tí Quạu vì nó rất hay gầm gừ, tuy không cắn. Như đã nói ở trên, lúc nhỏ tôi
không phải là đứa biết thương yêu và quan tâm đến động vật, nên đến giờ tôi
không còn nhớ rõ Tí Quạu mất vào năm nào, dường như là năm 1998, khi tôi dưới
10 tuổi. Điều mà tôi nhớ rõ là nó sống với gia đình tôi đến già, cuối đời, tai
nó không còn nghe được, sức khỏe sa sút. Ba mẹ tôi quyết định cho nó được an tử.
Theo mẹ tôi tường thuật lại thì mũi thuốc an tử đã đem đến cho nó cái chết
nhanh chóng, không đau đớn nhiều. Giờ thì điều tiếp theo tôi viết có thể khiến
nhiều người phẫn nộ: Sau khi rời khỏi phòng thú y với Tí Quạu đã chết, ba mẹ
tôi quyết định để nó nằm lại trong 1 thùng rác trên đường Pasteur, vì chúng tôi
ở nhà phố và không có đất để chôn động vật. Khi ấy ba mẹ tôi không hề nghĩ đến
mang nó đi thiêu, mà tôi nghĩ lúc bấy giờ có lẽ nơi thiêu xác sẽ không nhận
thiêu xác động vật.
Trong suốt mười mấy năm sau khi Tí Quạu
chết, gia đình tôi đã lần lượt nuôi nhiều chó đến nỗi tôi không còn nhớ hết
dáng vẻ và tên của chúng. Nhưng, tôi luôn nhớ rõ những con chó mà tôi đã không
đối xử tử tế với chúng.
Mina, là 1 cô chó cái nhỏ con trông rất
tao nhã, đã đem đến những lứa chó con xinh xắn. Tuy nhỏ con nhưng nó rất thích “chiến
đấu” với những cục xương to. Có lần giữa bữa cơm trưa, nó bị hóc xương nặng đến
nỗi ba tôi phải ăn vội vàng để lập tức đưa nó đến thú y. Tôi nhớ rõ mẹ tôi đã cố
gắng giúp nó nôn xương ra nhưng không được. Nó nằm thở khò khè dưới đất, 1 giọt
nước trong suốt ứa ra khỏi khóe mắt khi nó nhìn mẹ tôi. Tôi nhớ rõ mình đã đứng
tựa cửa nhìn xuống đường ngóng chờ ba đem nó về. Và nó đã được gắp xương ra khỏi
cổ họng, bình an vô sự. Về già, nó trông xơ xác và thêm tật hay sủa bậy. Chẳng
hiểu sao ba mẹ tôi lại quyết định đem nó cho 1 dòng tu. Tôi vốn nghĩ những người
đi tu sẽ có rất nhiều lòng từ tâm, nhưng sau đó tôi nghe nói Mina ngày càng xơ
xác, dường như không được chăm sóc chu đáo, và cuối cùng đã chết già trong dòng
tu đó. Tôi không hề gặp lại Mina từ ngày nó bị ba mẹ tôi cho đi. Tôi đã là 1 đứa
trẻ quá vô tâm, không hề nghĩ đến cảm nhận của 1 con chó đã lớn khi bị bứt khỏi
ngôi nhà quen thuộc của nó để đến 1 nơi xa lạ, với những người xa lạ. Nhưng 1 đứa
trẻ như tôi lúc đó, dù có quấy khóc và nhịn ăn cũng không thể khiến ba mẹ tôi mềm
lòng mà mang nó trở lại.
Giuppy, 1 cô chó Phú Quốc với xoáy
lông kiêu hãnh trên lưng. Tôi nhớ Giuppy rõ hơn những trường hợp khác. Lúc ấy
tôi 12 tuổi, Giuppy chỉ ở lại nhà tôi chưa được nửa tháng. Ba mẹ tôi lựa lúc
tôi đi học để mang nó đi cho, vì nó còn nhỏ xíu và kêu khóc rất to khiến ba tôi
không chịu nổi. Tôi đã là 1 đứa trẻ vô dụng đến thế, không thể giữ được chú cún
con mà mình thích, không biết cách để chăm sóc sao cho cún con đừng kêu khóc. Hầu
hết cún con về nhà tôi, buổi tối đều bị ba tôi nhốt vào nhà bếp cho đến khi hết
kêu khóc (thường là sau vài ngày). Lúc ấy tôi đâu biết thú con cũng như trẻ
con, rất cần hơi người, cần lời dỗ dành, cần bảo vệ khỏi nỗi sợ bóng tối, chỉ cần
nằm gần người là có thể ngủ ngon. Tôi cứ thản nhiên nhìn ba tôi nhốt chó con
vào nhà bếp để chúng kêu khóc đến khi mệt nhoài và lăn ra ngủ. Tôi đã không biết
gì cả. Nhưng không biết không có nghĩa là vô tội.
Nói tiếp về Giuppy, nơi mà nó được đem
cho là 1 nhà bán phở. Rời khỏi nhà tôi, rời khỏi những đòn roi của ba tôi, nó
được đến 1 thiên đường của loài chó. Nhà bán phở đó nuôi nó chung với những con
chó khác, nó được ăn uống phủ phê, được cho những thùng nước sạch để tự tắm (nó
thích tắm), được chích ngừa đàng hoàng. Có lần nó chạy ra đường bị xe cán, chủ
mang đi chạy chữa cẩn thận, và nó đã sống với họ đến già, sinh ra những lứa chó
con xinh xắn có xoáy lông kiêu hãnh. Vài lần tôi qua thăm, tuy nó ở nhà tôi
chưa đến nửa tháng nhưng không bao giờ quên gia đình tôi. Lần nào nó cũng mừng
rỡ ngoắc đuôi như điên, và quấn quít tôi suốt thời gian tôi ở gần bên nó, lúc về
còn chạy theo 1 quãng. 1 con chó như thế, tại sao tôi không có năng lực giữ nó
lại, vì lúc đó tôi chỉ là đứa trẻ con vô dụng.
Happy, con chó Nhật lai thật sự xinh đẹp,
lông trắng nâu xù, mắt như hạt dẻ cười (pistachio), chân lùn và to nhìn rất vững
chãi. Hình như nó sống với gia đình tôi khoảng 10 năm. Happy đã chứng kiến tôi
từ 1 cô nhóc lớp 7 trở thành 1 sinh viên. Lúc nhỏ nó xinh không thể tưởng. Nó rất
thích ăn bánh kem, xoài cát. Nhắc đến Happy là tràn ngập những kỷ niệm vừa đẹp
đẽ vừa cùng cực đau khổ. Bây giờ, tôi đã biết không khó để tìm được 1 con chó
thuộc chủng loại của Happy, nhưng tôi thật sự không biết mình có thể chịu đựng
những ký ức khi nuôi 1 con chó khác giống Happy hay không. // Cuối đời, nó cũng
bị bệnh, không ăn được, mắt mũi kèm nhèm. Ba mẹ tôi lại quyết định cho nó được
an tử, nhưng sẽ được đem đi thiêu chứ không bỏ vào thùng rác như Tí Quạu. Happy
nặng hơn 10kg, vậy mà người chích thuốc cho nó đem liều lượng thuốc không đủ
(tuy rằng ông ta đã có tìm hiểu và chuẩn bị trước). Nghe nói phải chích thuốc
mê trước rồi mới chích thuốc an tử, nhưng tôi không hiểu ông ta làm thế nào mà
sau khi chích mũi thuốc đầu tiên thì nó kêu rú lên. Sau đó nó gào lên từng hồi.
Lúc ấy tôi là 1 đứa con gái 19 tuổi, thế mà tôi không biết làm gì cả, chỉ biết
chạy ra ban công và đứng khóc, không dám nghe tiếng gào của nó. Tôi đã không ở
cạnh nó, tôi đã không quát vào mặt người bác sĩ thú y là Ông làm việc cái kiểu
quái quỷ gì thế. Tôi chỉ biết khóc khi nhìn ba mẹ tôi và ông ta phủ mền kín người
nó, cho nó vào thùng carton. Lúc ấy thuốc đã ngấm sâu và nó chỉ còn rên ư ử. Khi
ông ta chở thùng đi, từ khoảng cách 20m tôi nghĩ rằng mình vẫn còn nghe tiếng
rên. Đến bây giờ, đã hơn 5 năm sau, tôi vẫn không biết khi người ta cho thùng
vào lò thiêu, liệu nó có còn sống hay không. Cả đời này tôi sẽ không tha thứ
cho mình vì đã không cho Happy được 1 cái chết tử tế.
Những chú chó của tôi, chúng đã thương
tôi nhiều hơn tôi tưởng, thương tôi nhiều hơn tôi mong đợi, vậy mà tôi chỉ để
chúng trôi qua đời mình 1 cách hờ hững. Phải tự hỏi là, liệu tôi có tốt đẹp như
những gì tôi đang tỏ ra?
Lucky, con của Happy, là 1 anh chàng đẹp
hơn cả cha nó, nhưng nó chết trước Happy vài năm. Mẹ tôi đặc biệt thích Lucky.
Buổi trưa, nó thường vào phòng nằm ngủ dưới đất cạnh mẹ tôi. Chỉ cần quàng tay
qua kéo nó vào lòng thì nó sẽ nằm im ru và ngủ luôn trong lòng mẹ tôi. Nó cũng
có bộ lông xù trắng nâu, bốn chân lùn to, trên mũi có những đốm lông nâu nhỏ
nhìn như những ngôi sao. // Đến bây giờ, tôi vẫn không biết liệu tôi có phải kẻ
đã khiến nó chết trẻ hay không. Hôm đó, tôi cho nó ăn bánh bông lan chanh quá hạn
sử dụng, tôi cũng cho những con chó khác ăn thứ bánh đó. Sau đó vài ngày, vì
Lucky sủa bậy vào buổi trưa, làm ồn quá nhiều nên tôi tức giận và quất roi vào
mông nó. 1 đứa con gái 17 tuổi như tôi không hiểu sao lại quá hung bạo. Tôi nhớ
mình đã quất Lucky nhiều đến nỗi lúc nó gào lên tôi mới ngừng tay. Vài ngày sau
nữa, nó bắt đầu bị bệnh, bỏ ăn và trông sa sút thấy rõ. Có lẽ nó bị nóng trong
người nên hay vào nhà tắm nằm (chỗ không bị ướt). (Giờ thì tôi mới biết khi chó
sắp chết, nó muốn tìm nơi khuất lánh để chết, vì nó không muốn chủ nhìn thấy nó
trong lúc hấp hối).. Mẹ tôi cũng nhờ thú y đến khám, chích thuốc, nhưng nó đã
không qua khỏi. Tôi nhớ đêm đó lúc 1h sáng ngày 11/1 năm tôi học lớp 11, vì sắp
đến kỳ thi nên tôi muốn ngủ để sáng còn vào lớp ôn bài. Lucky bệnh nặng và khó
thở, nằm gần chỗ tôi và thở khò khè. Vì muốn ngủ nên tôi đã bịt tai và nhắm mắt,
để mặc ba mẹ mình chăm sóc nó. Khi tôi bỏ tay và mở mắt ra thì biết nó đã chết.
Lúc ấy là 1h sáng nhưng tôi không ngủ nữa mà bước đến nhìn nó. Lưỡi nó thè dài,
trắng nhợt, không bao giờ còn hồng hào được nữa. Gương mặt ba tôi nhăn lại
trong đau khổ, mẹ tôi ngồi khóc, còn tôi không hiểu sao lúc ấy vẫn bình tĩnh,
không khóc, bước đến lau dọn xung quanh xác nó, rồi phụ với ba phủ khăn lên người
nó, đem nó ra ngoài ban công.
Sáng hôm sau tôi vào lớp, không học được
chữ nào, giờ ra chơi tôi đứng trên ban công nhìn xuống sân trường đang ồn ào
vui vẻ, khóc 1 mình, không điều gì có thể an ủi tôi lúc đó. Vài ngày sau tôi mới
chợt nghĩ không biết có phải vì bánh
chanh quá hạn sử dụng, hay vì trận đòn tàn nhẫn mà tôi đánh nó đã khiến nội tạng
của nó bị tổn thương, dẫn đến tử vong hay không. Mãi mãi tôi không biết được,
và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì những điều đó.
Nhà tôi có thói quen treo ngôi sao Noel
từ đầu tháng 12 đến tận đầu tháng 2. Lucky chết vào ngày 11/1. Những ngày sau
đó, khi đi học về, tôi nhìn lên ngôi sao Noel trước nhà và nghĩ rằng giờ đây
con chó yêu quý của tôi đã không còn, rồi tôi khóc trước khi bước vào nhà, lần
nào cũng vậy. Tôi đã khóc như thế mỗi ngày suốt cả 2 tháng. Từ đó trở đi, tôi
không còn thấy vui mỗi khi Noel về. Những năm sau, mỗi khi nhớ lại Lucky, tôi vẫn
không kiềm được nước mắt. Khi nào tôi chưa biết nó có được yên ổn lên thiên đường
hay không, khi nào tôi chưa biết cái chết của nó có phải do lỗi của tôi hay
không, khi đó tôi vẫn chưa tha thứ cho mình. Mà 1 người chủ như tôi, liệu có
đáng được tha thứ?
Honey, cô chó Nhật lông xoăn hiền lành
đến khờ khạo, vợ của Happy, sống cùng thời với Mina, đã cùng Mina đem đến cho
nhà tôi những chú chó con tròn vo xinh xắn. Cũng vì sai lầm ngu ngốc của thú y
(hình như cùng 1 ông thú y đã đem thiếu thuốc an tử cho Happy), Honey suýt bị
hư thai và phải đem đi bệnh viện để sinh mổ. Tôi nhớ khi Honey từ bệnh viện về,
trên bụng quấn 1 băng vải trắng, các bé cún con được xách trong 1 chiếc giỏ. Nhìn
Honey yếu ớt nằm trên đống khăn, tôi đã quỳ suốt nhiều tiếng đồng hồ để cầu
nguyện cho nó được sống (lúc ấy tôi vẫn còn tin vào tôn giáo), và nó đã sống.
// Về già, Honey bẳn tính và hay cắn bậy, nên lại bị ba mẹ tôi đem cho 1 ông
linh mục ở tỉnh xa. Ông ấy dĩ nhiên không thương nó nhiều như gia đình tôi (nếu
đã thương sao lại đem cho nhỉ?), chỉ muốn nuôi chó giữ nhà. Về sau tôi không
nghe tin tức của nó nữa, có lẽ Honey cũng đã đi qua cuộc đời này mà chẳng có
bao nhiêu niềm vui, vì tôi đã không biết thương yêu trân trọng nó đủ. Không biết
không có nghĩa là không có tội.
Hiện nay, tôi đang có 3 chú chó và 1
chú mèo. Chúng nó rất ghét bị chụp hình nên tôi hầu như không có tấm ảnh nào về
chúng. Nhiều lúc thiếu kiên nhẫn, tôi cũng xuống tay đánh chúng nhưng chỉ để
răn đe. Tôi không muốn phạm sai lầm như với Lucky nữa. Sau chuyện Happy và
Lucky, tôi không còn muốn nuôi thú cưng nữa, nhưng ba tôi lại đem chó ở quê về,
và tôi lại trở thành kẻ cứu mạng nó.
Bò, tên trong sổ là Ronnie, được đem từ
quê lên khi chưa được 3 tháng tuổi (hay 2 tháng, tôi không nhớ rõ). Ngày đầu đến
chỗ lạ, nó nép vào cửa, vừa gầm gừ vừa run, cả người dơ bẩn và hôi kinh khủng,
tuy khuôn mặt vẫn toát lên vẻ lanh lợi. Bò là giống chó ta, to con, lông không dài
không ngắn nhưng mượt mà sạch sẽ, chân dài, giống chó rất dễ dàng tìm thấy ở mọi
nơi trên nước VN. Chân ướt chân ráo đến nhà tôi được vài tuần, nó cắn nát đôi
dép da khá đắt tiền của ba tôi. Trong lúc giận dữ cực độ, ba liên hệ với người
quen để hẹn ngày làm thịt nó. Suốt những ngày sau, dường như nó biết mình đã bị
kết án tử nên thái độ thay đổi hoàn toàn, lúc nào cũng ủ rũ, trời mưa thì ra vườn
nằm ngay vũng sình, ăn uống ít. Được vài ngày, tôi quyết định nói với ba mẹ rằng
nếu làm thịt nó thì tôi sẽ không ăn. Tôi không thể ăn 1 con vật mà chính tôi đã
nhìn vào mắt nó, đã trấn an, xoa dịu vào ngày đầu nó đến nhà tôi. Thật đáng cười
ra nước mắt, chính vì tôi tuyên bố như thế nên Bò đã không bị giết, và đã sống
với gia đình tôi đến hôm nay. Chẳng biết nó có biết chính tôi đã cứu mạng nó
hay không, nhưng tôi thấy nó tuy thỉnh thoảng ngốc quá đáng nhưng vẫn dễ thương
như bò con (nghé).
Hiện nay, điều kiện sống ở VN đã phát
triển, người ta nhập những giống chó đắt tiền ở nước ngoài về nuôi. Tôi thừa nhận
rằng tôi RẤT RẤT RẤT thích samoyed, thích husky, thích alaska, thích corgi – nhưng
tôi không biết liệu tương lai mình có bỏ ra trên chục triệu để đem về 1 con chó
mà tôi không chắc nó có sống với mình được lâu hay không. Đó là mặt trái của
chuyện nuôi thú cưng. Nuôi chó là đưa đến cho mình 1 người bạn chân thành,
trung thành, là nguồn an ủi, là sự giải trí, là “đứa” để trò chuyện, hát chung,
có thể tắm chung, chạy bộ chung… nhưng nghĩ đến khi nó già yếu và hấp hối, tôi
biết mình chưa đủ cứng rắn để trải qua những giờ phút khủng khiếp ấy 1 lần nữa.
Tôi thà từ chối 2tr dollars còn hơn phải trải qua phút hấp hối của Happy và
Lucky hồi trước.
Gần đây, tôi tham gia 1 số hội yêu động
vật (online) và biết được có những người đối xử với động vật 1 cách tàn ác khó
tưởng tượng. 1 cô bé lớp 7 xin mèo vể nuôi nhưng thật ra đem bán thịt với giá
7,000đ/kg; 1 gã trai 21 tuổi người Pháp đem chôn sống con chó già của mình, buộc
nó vào đá để nó không chạy được (nhưng đã tình cờ được cứu); bà mẹ trẻ mua mèo con
về cho con trai của mình nghịch phá, chưa quá 2 ngày thì chú mèo đã chết… Tôi
nghĩ, 1 trong những điều cần thiết để dạy cho con người trước khi họ trưởng
thành, là phải có lòng nhân ái đối với những sinh vật thấp kém hơn con người. Tôi
từng đọc được rằng “Hãy chọn bạn đời là 1 người biết yêu thương động vật, vì
khi họ biết yêu thương động vật thì họ mới biết yêu thương con người”. Câu này
đương nhiên chỉ là phiến diện và hơi bị theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng nó cũng
có phần đúng của nó. Mà, trẻ con không phải đối tượng duy nhất nên được dạy
cách yêu thương động vật. Bất kỳ người nào chưa biết cách và chưa biết tại sao
họ nên yêu thương động vật (như mình hồi đó), họ nên được hướng dẫn càng sớm
càng tốt. Chỉ có cuộc sống dung hòa, tôn trọng sinh mệnh mới khiến cho thế giới
này không bị hủy diệt sớm.
Peace for the world..
(Sea, 21-9-2016)
Bài viết này cũng được đăng trên FB Camellia Phoenix, là FB của Biển luôn nhé. Nói rõ để khỏi phát sinh nghi ngờ về bản quyền
https://www.facebook.com/camellia.phoenix.7
Bài viết này cũng được đăng trên FB Camellia Phoenix, là FB của Biển luôn nhé. Nói rõ để khỏi phát sinh nghi ngờ về bản quyền
https://www.facebook.com/camellia.phoenix.7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét