Dạo này ko hiểu rảnh quá hay sao mà trong đầu có những thứ để viết xuống
ghê. Để tránh tình trạng mỗi khi viết đều phải nghĩ ra 1 tựa đề cho hay ho thì
trở lại kiểu đặt title của hồi xưa: No Title + article number.
Buổi sáng, chăm chỉ lau phòng Mẹ bằng xà bông chanh (xà bông rửa chén
pha chanh tươi, rất thơm và hiệu quả). Lục lọi xấp CD cũ và cho đĩa Mỹ Tâm –
Yesterday and now vào máy, vừa lao động vừa nghe. Đã hơn 10 năm qua, những bài
hát trong đó vẫn tác động đến cảm xúc của mình còn hơn cả 10 năm trước. Đối diện
cửa sổ phòng Mẹ là 1 dây lá gì-đó-ko-biết-tên rủ xuống từ tầng thượng nhà hàng
xóm. Đến bài “Ước gì”, tự dưng phát hiện bản thân đã dừng lau nhà, nói theo văn
chương Tung Cụa là “ngẩn người nửa ngày nhìn vào mảng xanh ngoài kia”. Mình đã
ko lỡ lời với ai, cũng ko có ai trong quá khứ để thốt lên câu “ước gì cho thời
gian trở lại”, mình chỉ nhìn vào mảng xanh mướt rủ xuống bên kia, nghĩ giá mà
có thêm thật nhiều hoa trắng trên đó thì đẹp biết mấy ^.^
Trải qua 1 thời gian dài ko nghe nhạc Mỹ Tâm, tình cờ nghe lại vào ngày
1-1-2014, tại nhà của Mỹ Tâm. Sau vài tiếng đồng hồ ngồi nghe 1 cách ko chú ý,
buổi tối trở về nhà, gõ lời nhạc lên Google và download hết những bài đó về,
nghe đi nghe lại trong nhiều tháng sau đó. Tất cả những yếu tố: giọng Mỹ Tâm, kỹ
thuật hát của cô ấy, lời nhạc… đều chậm rãi thấm sâu vào mình. Ko hiểu sao
trong những ngày tháng hạnh phúc, thỉnh thoảng mình nghe nhạc Mỹ Tâm và vẫn thấy
thích. Lẽ ra mình phải thấy nó ko hợp với hoàn cảnh và ko nghe nổi mới đúng. Phải
chăng những thứ gì xa cách, lạnh lùng, hoang vắng, dang dở, buồn bã… thì càng
có sức hút đối với con người?
Hôm qua có dịp ghé chỗ làm đầu tiên. Dẫu biết thiên hạ giỏi xã giao
nhưng mình vẫn thấy vui khi được chào hỏi, được nhận những nụ cười mừng rỡ, được
người khác vẫy vẫy đến nói chuyện. 1 đứa ko thích đám đông như mình dường như
cũng có chút xã hội tính nhỉ. Đã quyết định sẽ đi học Nihongo lại. Có 1 thể loại
học viên luôn làm giàu cho trường: cứ học từ lớp thấp lên lớp cao, đến khi hết
lớp thì học trở lại lớp thấp! Cứ học như vậy thì chẳng bao giờ quên bài. Cứ
nghĩ đến chuyện sẽ được bước chân trở lại vào lớp tiếng Nhật thì cảm thấy có 1
niềm vui nhè nhẹ từ từ len lỏi vào các tế bào cơ thể. “Ngày xưa” đi học Nihongo
chẳng nghiêm túc chút nào, chăm thì có chăm nhưng cứ hay để ý các nam nhân
trong lớp và ngoài lớp. Mình chẳng phải danh môn khuê nữ nhỉ :( Lần này quyết
tâm mắt luôn nhìn xuống đất, toàn tâm toàn ý với Nihongo, ko để bị thu hút bởi
bất cứ ai nữa. Quyết tâm quyết tâm quyết tâm *giơ nắm tay lên*
Chỗ làm đầu tiên đúng nghĩa là từ trường học đến trường đời: học
Nihongo ở đó, công việc đầu tiên sử dụng Nihongo cũng ở đó. Màu chủ đạo của nơi
đó lại là màu xanh da trời, sao lại thích hợp đến thế! Tiếng Nhật và màu xanh
da trời, 2 trong những thứ mình thích nhất. Trong khoảng thời gian tới, sẽ được
bước chân trên những hành lang quen thuộc, những cầu thang quen thuộc, được
nghe và nói âm thanh của thứ ngôn ngữ quen thuộc, việc học tiếng Nhật đối với
mình dường như là 1 loại hình giải trí rất tao nhã và cao cấp ^.^
Hôm nọ gói dùm Mẹ mấy món quà, được lời 1 cành hoa hồng vải. Hoa màu hồng
cam, là màu son khá mốt đó nha. Tuy nói với Mẹ là “Bây giờ con đã qua thời gian
ưa thích các loại hoa rồi” nhưng rốt cuộc vẫn tha cành hoa hồng xuống phòng, đặt
trước máy tính để lúc nào cũng ngắm được, còn xịt cho nó dầu thơm Pucelle mùi
Spring Sakura nữa. Hoa hồng thơm mùi hoa đào Nhật Bản, haha. Thật ra, dù dối
lòng bao nhiêu, keo kiệt bao nhiêu thì vẫn hiểu rõ bản thân nhất: vẫn sẽ hạnh
phúc đến choáng ngợp khi được tặng hoa thật. Có lẽ điều này xuất phát từ cảm
tính và quan niệm của bản thân, cho rằng hoa là biểu tượng của rất nhiều điều tốt
đẹp, được tặng hoa nghĩa là nhận được những tình cảm tốt đẹp từ người tặng. CHỊ
XEM NHƯ CHƯA ĐỌC ĐOẠN NÀY NHA. Nếu sau này có không gian sống riêng, nhất định
sẽ tìm 1 nơi có thể trồng cây, và sẽ tiêu tốn nhiều tiền cho mảnh vườn.
. . . Niềm tin chiến thắng sẽ đưa ta đến bến bờ vui
Niềm tin chiến thắng nối con tim yêu thương mọi người
Niềm tin chiến thắng sẽ đưa ta đi giữa cuộc đời
Niềm tin chiến thắng luôn mãi trong tim mỗi chúng ta”.
Từng bước, từng bước sẽ tự phác nên những mảng màu rực rỡ trên tấm toan
đời mình, dù đôi lúc tấm toan đó cũng dùng che đi những giọt lệ trong bóng đêm
^.^
(Sea, 27-9-2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét