Chị của em, xin chị đừng đọc bài này.
Em hiểu rằng khi em viết câu “xin chị đừng đọc bài này” thì em ko thể ngăn
cản chị hoặc bất kỳ ai khác đọc, vì post lên mạng là post lên nơi công cộng mà,
nhưng vì lợi ích tinh thần của chị, em mong chị tốt hơn là đừng đọc *smile*
Giờ thì yên tâm là chị ko đọc, em sẽ bắt đầu viết *smile*
Pucelle là tên loại dầu thơm Nhật mà em đã xịt quanh bàn trước khi bắt đầu
viết bài này. Gần đây em phát hiện mùi Autumn Ran cũng dễ chịu và quyến rũ như
mùi Summer Yuri, nên mỗi khi cần 1 chút thơm mát trong lành thì em lại xịt thứ
hóa chất ấy xung quanh mình, hehe.
Chị thương, gần cả tuần nay em thường xuyên bị khó ngủ buổi tối, em đoán vì
em đang vào đợt xem phim Games of Throne. Từ nhỏ, em đã thích đề tài Trung Cổ,
nên khi phát hiện ra bộ phim chuyển thể tiểu thuyết này, em thấy nó hay hơn nhiều
so với Tru Tiên Thanh Vân Chí. Có lẽ, những cảnh bạo lực và đấu trí căng thẳng
trong Games of Throne đã khiến em khó ngủ.
Nằm trên giường, dù em cố gắng nghĩ đến Tâm Linh Vũ Trụ, cố gắng nghĩ đến
chị, thì em toàn nghĩ đến cái chết. Em nghĩ đến nếu sau này người thân của em
qua đời hết, em làm sao đủ bình tĩnh để lo liệu mọi việc, khi mà em chỉ có 1
mình trong đêm. Em nghĩ đến những lúc 1 mình em phải lo mọi thủ tục pháp lý, phải
áp dụng kiến thức và kinh nghiệm ít ỏi của mình để trở thành 1 cô chủ nhỏ thật
sự. Và khi lo lắng tất cả chuyện đó, em chỉ khao khát 1 điều duy nhất: có 1 người
lúc nào cũng ở bên cạnh em, đỡ lấy em khi em bị choáng, cho em tựa vào khi em mệt,
ôm và xoa đầu em khi em khóc, hằng ngày cùng em nấu nướng, vui cười, uống trà,
ăn bánh, cùng em thong thả mà vững chắc đi qua hết cuộc đời này. Nhưng, em lại
đọc được rằng “ai cũng mong có người yêu mình, chăm sóc mình, mà bản thân lại
không nhìn lại xem mình cho người ta được thứ gì”. Em chẳng biết mình có gì để
cho, ngoài bản thân em, ngoài chân tình của em, ngoài những gì thật sự thuộc về
em.
Em nghĩ, có lẽ do tuổi của em hiện nay nên em mới có kiểu “mơ về mái ấm”
như thế. Em tuyệt đối không mơ về những đứa trẻ nha chị. Có lẽ vì em vẫn chưa hết
là 1 đứa trẻ con, nên em ko thể chăm sóc đứa trẻ nào khác. Những đêm khó ngủ,
em chỉ mong có người nằm bên cạnh, thậm chí là ngồi làm việc bên cạnh, để em
yên tâm dụi dụi đầu vào chân người đó, thiếp ngủ trong an lành. Vì cái tính sợ
bóng tối, em để ngọn đèn sáng trưng ngoài cửa rọi vào tận giường, mà khoa học
đã nghiên cứu rằng để có giấc ngủ ngon thì phòng ngủ cần đủ tối và đủ yên tĩnh.
Phòng ngủ em sáng và ồn, có lẽ vì vậy mà chẳng có đêm nào cơ thể phục hồi được,
dù rằng em ngủ đủ 7 tiếng/ ngày.
Em không biết đến bao giờ mới có người có thể chân chính ngủ cạnh em và
giúp em ngủ ngon. Mà thật ra em đã biết đó thôi, đời này có lẽ không có ai cả.
Cách đây chưa lâu (chắc chưa đến 2 tháng), em tình cờ xem được bộ phim Đạo
Mộ Bút Ký bản điện ảnh, với Tỉnh Bách Nhiên và Lộc Hàm đóng. Em thích bộ phim
đó đến nỗi đã xem tới xem lui liên tục trong 4 ngày, và tìm hiểu mọi thông tin
liên quan đến tác phẩm Đạo Mộ Bút Ký. Em thừa nhận là em RẤT thích tạo hình của
nhân vật Trương Khởi Linh. Nhìn nhân vật ấy, em thấy toát lên sức mạnh và sự vững
vàng. Dĩ nhiên là em đã qua cái tuổi ngốc nghếch để mà đi thích diễn viên, em
chỉ thích nhân vật mà người đó thể hiện thôi. Và từ bộ phim ấy, em tình cờ phát
hiện ra khái niệm “hủ nữ” (những cô gái thích những thứ liên quan đến đồng tính
luyến ái nam). Em chẳng thừa nhận hay chối bỏ rằng mình có phải hủ nữ không,
nhưng em thật sự cảm động và hứng thú khi xem Đạo Mộ Bút Ký và đọc truyện đam mỹ
(chỉ 1 số truyện cổ trang, ít cảnh nóng). Em cũng tìm hiểu lý do tại sao những
cô gái trở thành hủ nữ, và có 1 lý do khiến em phải nhìn lại mình: Thà nhìn 2
anh ấy yêu nhau còn hơn nhìn anh ấy yêu cô gái khác. // Haha, vậy là bọn con
gái trở thành hủ nữ chẳng qua lại vì bị thất vọng trong tình cảm với nam nhân,
vì mãi mong chờ mà chẳng có chân mệnh ái nhân đến với mình, nên xoay sang ngắm
nam nhân yêu nhau, rồi đặt mình vào vị trí thụ, tưởng tượng nếu mình là thụ thì
mọi chuyện sẽ thế nào… Em nghĩ vậy.
Nhưng em cũng nghiêm túc tự hỏi bản thân: Nếu thật sự có 1 nam nhân là “công”
hoàn hảo đến với em, thì liệu em sẽ làm được gì cho anh ta. Em đã đọc quá nhiều
lần quyển “Why men want sex and women need love” nên em rất dễ dàng nhanh chóng
nhìn ra những thủ thuật tán tỉnh của nam nhân, và em chán nản chúng. À mà em
báo trước là trong bài này em sẽ sử dụng 1 số từ ngữ ngôn tình nhé, vì tuy
không thích ngôn tình nhưng em thấy có 1 số từ khá hay. Trở lại vấn đề, em ko
biết là mình thật đã chán nản sự tán tỉnh của nam nhân, hay vì chưa tìm được
người phù hợp nên em chưa có cảm xúc. Thiệt tình nhiều lần em ước mình có thể
tiêm bổ sung hormone oestrogen để coi mọi chuyện thay đổi ra sao. Và em cũng rất
ao ước một tình yêu nhất kiến chung tình, thiên trường địa cửu, có thể ghi dấu
lại 1 thời tuổi trẻ oanh liệt hoành tráng, nóng như lửa, ấm áp như áo choàng
người khác trao cho mình, có thể cùng nắm tay đi giữa đám đông, mỉm cười e thẹn
mà hạnh phúc vì biết ánh mắt người kia luôn dõi theo mình.
Nhưng rồi nhất kiến chung tình, thiên trường địa cửu để làm gì? Hầu hết nam
nhân bình thường đều muốn có con, mà em tuyệt đối không muốn. Một khi mong ước
của mình chẳng có điểm nào chung với người khác, thì làm sao đòi hỏi người khác
chấp nhận mình.
Aiyaa, em càng viết càng ko biết chủ đề chính của mình là gì, nhưng viết ra
thế này khiến em thấy dễ chịu chút xíu. Đây chỉ là những tư tưởng lang tang
linh tinh của 1 phụ nữ hết trẻ chưa già. Ahhh, em còn quên chưa kể, hôm nọ em
tình cờ hiểu ra “Tình yêu là gì”, 1 câu hỏi lớn qua cả lịch sử loài người luôn.
Theo em thì tình yêu là khi em muốn dâng tặng tâm tư + tình cảm + thân thể em
cho người mình yêu, cùng người ấy đương đầu mọi khó khăn, cùng đi qua cuộc đời
cô độc này, và trên hết em mong người ấy cũng có những suy nghĩ như vậy đối với
em. Đơn giản vậy đó, mà em mất mười mấy năm để trả lời được “Tình yêu là gì”.
Mỏi tay rồi, có viết nữa thì tâm cũng chẳng tĩnh mà càng loạn thêm. Em biết,
mỗi khi màn đêm buông xuống thì em sẽ phải tiếp tục đương đầu với đủ thứ lo lắng
cho tương lai, đương đầu với những nỗi sợ vô hình cho đến khi em mệt quá mà ngủ
luôn. Em chẳng biết mình sẽ đi qua chúng như thế nào, chắc là trầy trật lắm,
nhưng em thật sự tin là mình sẽ ổn. Lo lắng hay sợ hãi sẽ không làm em ngã bệnh
hoặc chết được đâu, nhưng đôi lúc trong những suy tư ngớ ngẩn của mình, em nghĩ
nếu trở thành 1 người đa nhân cách và tự yêu mình thì sao nhỉ, chắc là trước
khi có kết cuộc thê thảm thì ít ra em sẽ có 1 khoảng thời gian hạnh phúc
*smile*
Tình cờ nhờ ổ điện bị cháy nổ, lò nướng ko hoạt động được mà em lại làm
thành công món bánh chuối hấp. Cảm giác ăn bánh chuối hấp thật thỏa mãn, vừa mềm
ngon ngọt vừa ko lo bị tăng cân như khi ăn bánh kem. Túm lại là em thích làm bếp,
thích học Japanese, thích được ôm để ngủ, thích có người nắm tay em và bảo “Đừng
lo, dù chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ bên cạnh em, tôi thề”. Em là 1 cô gái hết
cứu vãn nổi rồi, phải ko chị? ^.^
Tối nay em sẽ ngủ ngon. Chúc chị cũng nhủ nhon nha ^_^
(Sea, 25-9-2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét