lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Mùa hè Sevilla

Photobucket


•••• Lảm nhảm of lovely dog ••••
Thật sự 0 nhớ đã từng post truyện này trên blog suzushi hay chưa, nhưng đang chưa có time để viết blog mà lại muốn post something phù hợp với tâm trạng nên post truyện này. (0 phải truyện Biển viết, tất nhiên!) ^.^
Còn 20 ngày nữa là Biển đến Đông Du thi N2, tuy ở nhà đã có 1 cái bằng N2 vừa lấy hồi tháng. . . 4 năm nay!!!!!! Hahaha, nhưng bắt buộc phải đi thi 3 tháng / lần nếu 0 muốn quên sạch Nihongo, vì Biển đã nghỉ học & chả biết đến ngày nào tháng nào mới quay lại trường để học Nihongo yêu dấu of Biển đây. Haizzzz!
1 lời gợi ý nhỏ dành cho các bạn nữ : nếu có dư money (khoảng 300k là okie), bạn đến nhà sách mua 2 cuốn
• Copy Mối Tình Đầu _ tác giả Hoa Thanh Thần
• Bị Độc Thân _ tác giả Triệu Cách Vũ
Bản thân Biển KHÔNG THÍCH truyện tình cảm, lại là truyện TQ nữa chứ, nhưng phải công nhận 1 số tác giả trẻ ở TQ viết truyện tình cảm hiện đại khá là hay, đọc xong 0 hối hận vì mất thời gian, hehehe! Hoặc nếu muốn đọc đề tài tình cảm hiện đại của Âu Mỹ thì có 1 số tác giả như Janet Dailey, Susan Malery hay Linda Howad. . .
Enough. Bi giờ mời mọi người thưởng thức truyện.
Mà tức quá, phải nói câu này mới được : Biển GHÉT nhất là những ai mà Biển đang cố delete khỏi não bộ nhưng thỉnh thoảng cứ xẹt vào đời Biển khiến Biển phải khốn khổ delete tới delete lui hoài mà chẳng được!
Kakaka, Biển biết, chả ăn nhập vào đâu cả, but don’t care! Let’s enjoy the story below! ^_^
♦♦♦♦

Vừa bước chân xuống sân bay Sevilla, phải cố gắng lắm tôi mới giữ được thăng bằng. Khi ở trên máy bay tôi phải choàng chiếc áo khoác vào người cho đỡ lạnh, vậy mà bây giờ tôi phải đối mặt với cái nóng còn gắt hơn ở xứ sở miền trung nơi cô sinh ra.
Khi Nils – cậu bạn học suốt thời phổ thông ở Đức lái xe tới đón tôi ở sân bay, anh chàng đã tủm tỉm nhìn tôi cười và hỏi: „ Máy bay có quá tải không Ngân?“, tôi ngơ ngơ ngác ngác „ tức là sao?“, „ Ừ thì Nils đoán là Ngân sang bên này, mang theo mấy độ nữa chứ tuần vừa rồi ở Sevilla nhiệt độ chỉ khoảng 39 , không hiểu sao hôm nay Ngân sang nó lên tới tận 44 độ rồi“, Nils vừa nói vừa lấy tay quẹt mồ hôi trên trán làm tôi không nhịn nổi cười…
„ Ngân qua đây một tuần mà sao hành lý chỉ có vài lạng thế này?“ Nils hỏi với giọng đầy ngạc nhiên.
„ Thì may mà ít đồ cho nhẹ, sang bên này nhỡ có thấy anh nào đẹp trai thì vẫn có thể bắt cóc và bỏ vào vali mang về được“, tôi nói xong và toe toét cười.
„ Trời đất, bộ Ngân sang đây chỉ định cua trai thôi à?“, Nils la lên.
„ Đâu có, đấy chỉ là việc thứ hai thôi. Việc chính vẫn là để Nils dẫn đi chơi mà“.
Nils lườm tôi một cái thật dài , cái lườm mà tôi đoán là anh chàng này chắc chắn mới học được của cô nàng nào đó bên Tây Ban Nha này.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự trong một con đường nhỏ khi đi qua một chiếc cổng sắt lớn và có người bảo vệ. Dường như đoán được một vài câu hỏi đang nhảy múa ở trong tôi, Nils vừa kéo vali ra khỏi xe vừa giải thích: „ Trong ngõ này có khoảng 30 ngôi nhà và biệt thự, để đảm bảo sự an toàn người dân trong ngõ này đã thuê hẳn một người bảo vệ để không phải ai cũng có thể vào cửa tự do“. Tôi đi theo Nils vào trong ngôi biệt thự và cất giọng „ giờ thì Ngân hiểu vì sao Nils không muốn quay trở lại Đức nữa rồi“.

***

Những ngày ở Sevilla do thời tiết khá nóng nên Nils và tôi thường ra khỏi nhà từ rất sớm để tận hưởng không khí ban mai trong lành trước khi bị ánh mặt trời ơ vùng địa trung hải thiêu đốt. Nils dẫn tôi đi thăm thánh đường của Sevilla và Realé Alcazares. Hai công trình kiến trúc này có thể được xem là biểu tượng của thành phố, nằm giữa trung tâm và thu hút khách du lịch nhiều nhất. Chúng tôi leo lên đỉnh thánh đường, từ trên đỉnh này tôi có thể ngắm nhìn toàn bộ thành phố và cả một khu vườn với rất nhiều cam. Nils bảo tôi rằng ở Sevilla vào khoảng tháng một và tháng hai mùa cam bắt đầu, trên khắp các đường phố hay những công viên người ta có thể thấy hàng loạt những cây cam nặng trĩu cành. Tôi tưởng tượng ra con đường ấy chắc phải đẹp và nên thơ lắm, bởi khi tôi và Nils đi dạo trong công viên, vẫn còn những cây cam cuối vụ trĩu quả và tôi đã nhắm mắt lại để tận hưởng mùi hương. Nils phòng tôi bằng câu nói: “ Cẩn thận kẻo vấp phải quả cam đấy” bởi dưới chân tôi là những quả cam cuối mùa rụng lăn lóc.

Sau đo Nils dẫn tôi ra những cây cầu bắc qua dòng sông Guadalquivir, tôi rất thích đứng trên thành cầu ngắm nhìn khung cảnh thành phố, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của dòng sông, để gió cuốn đi những muộn phiền trong lòng…Khi nghe tôi bảo vậy, Nils nhìn tôi rồi phá lên cười, sau đó phát biểu một câu rất hùng hồn: „ Nhìn cái mặt lúc nào cũng búng ra nụ cười ấy mà cũng biết buồn ư? Nils chưa thấy Ngân khóc bao giờ, giờ thử khóc thử cho Nils coi xem nào, biết đâu nước mắt rớt xuống dòng sông này sẽ hóa thành vàng đó“. Tôi cũng không vừa nên cãi lại „ Sợ có người lại lao xuống sông vì ham hố vàng đấy“ rồi bịt miệng cười.

Buổi trưa khi người dân Tây Ban Nha làm „siesta“ ( ngủ trưa), đường phố vắng tanh người, các cửa hàng cũng đóng cửa và đến 3h chiều mới bắt đầu mở lại. „ Siesta là thói quen không thể bỏ của người dân Tây Ban Nha, bởi thế nên thỉnh thoảng các dân tộc khác cũng gọi Tây Ban Nha là đất nước lười“, Nils phân bua với tôi. „ Nhưng thực ra thì với nhiệt độ như vậy, người ta cũng không thể làm gì khác được ngoài…ngủ trưa“. Những thói quen đó từ ngày rời Việt Nam tôi đã bỏ từ lâu, bởi thế nên khi Nils tranh thủ „làm một giấc“ thì tôi thường lên mạng gửi cho bạn bè vài mẩu tin để họ biết là tôi đang còn…sống và chưa bị trai địa trung hải bắt về làm con tin và search thêm thông tin về thành phố. Phát hiện ra nhiều điều thú vị, như lThánh đường Sevilla là một trong những thánh đường cao nhất của thế giới, nó là một công trình kiến trúc được xây dựng rất công phu, ở Tây Ban Nha 96% dân số theo đạo Thiên Chúa giáo bởi vậy nên họ rất tự hào gìn giữ những nét đẹp cổ truyền như vậy hay dinh thự vua Reales Alcazares được xây dựng từ thế kỉ 16. Từng viên gạch trên tường, từng cột nhà đều được làm rất công phu. Khi bước vào đây, người ta như lạc vào một thế giới cổ tích với rất nhiều những khu vườn rất đẹp và những căn phòng lộng lẫy. Nơi đây cũng đã từng là nơi cư trú của cả gia đình nhà vua và cũng là nơi Nữ hoàng nghỉ lại khi bà tới thăm thành phố này.

Khi Nils tỉnh dậy từ sau giấc ngủ trưa, anh chàng rủ tôi tới lễ hội thành phố ở Sevilla được tổ chức hàng năm rất nhộn nhịp. „ Số Ngân thật là hên đó nha khi sang bên đây đúng vào tuần lễ này“, Nils cất giọng khi cả hai đứa đang chờ chuyến xe buýt tới trung tâm thành phố.
„Ngân đi chơi đâu có nghĩa là đi chơi, mà còn có nhiệm vụ đi ban phát may mắn nữa đó chứ“
„ Lại kiêu rồi“, Nils bĩu môi. „ Mang sang cho người ta thêm mấy tạ nắng trong khi bên này đã rực lửa rồi, thế mà bảo là mang may mắn à?“
„Chứ sao, nếu Ngân mang mưa sang thì chắc đã bị đuổi về ngay từ sân bay rồi“, tôi nói và giật tay áo Nils „ Xem kìa, anh chàng mặc áo trắng bên kia đường trông đẹp trai ghê“
„ Chúa ơi, miệng lúc nào cũng bảo lấy chồng Việt Nam mà sao cứ khen trai Tây hoài vậy“
„ Họ đẹp thì phải xem và ngắm chớ, có ai đánh thuế đâu.Vả lại không ngắm thì…phí quá, trai Đức đâu có đẹp như thế“, tôi cười tinh quái.
„ E hèm, định chọc ngoáy người khác đó hả?“
„ Ai thèm, nghĩ sao thì nói vậy chớ bộ“
„ Có người cũng rất đẹp đang đi cạnh Ngân đấy, vậy mà có thấy Ngân khen hay ngắm bao giờ đâu“
„ Có đấy chứ, ngắm mãi suốt mấy năm trung học nên giờ sinh ra chán, vả lại con trai vùng địa trung hải phải nói thật là có duyên hơn“
„ Cẩn thận kẻo bị lừa, không còn đường về lại Đức đâu nha“
„ Thì ở lại đây có Nils nuôi, lo gì“
„ Ngồi đó mà mơ“, anh chàng vừa nói vừa bĩu môi.

***

Những điệu múa Flammenco của các cô gái Tây Ban Nha làm tôi say mê đến nỗi không để ý là Nils đã tách ra khỏi tôi và đám đông tự bao giờ. Khi tôi quay lại định nói với anh chàng về cô gái mặc chiếc váy đỏ thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông lạ mặt đứng cạnh. Đảo mắt một vòng tôi thấy anh chàng đang đứng nói chuyện điện thoại cách chỗ tôi chừng 300m. Khi nhìn thấy tôi đang tiến lại gần, Nils vẫy tay ra hiệu, kế hoạch nghe trộm của tôi bị thất bại.
„ Lát nữa sẽ giới thiệu cho Ngân một anh chàng đẹp trai hạng nhất ở Sevilla“, Nils nhìn tôi cười bí hiểm.
„ Thế cơ á“, tôi giả vờ sáng mắt.
„ Ừ, đẹp trai dã man luôn“, nói rồi anh chàng ra hiệu cho tôi gỡ kính xuống. „ Lau kính dần đi là vừa, lát nữa nhìn cho rõ“.
Tôi gỡ cặp kính của mình xuống, lau lau chùi chùi, Nils trân trối đứng nhìn tôi như pho tượng rồi lầm bầm:
„ Đúng là Ngân có đôi mắt…dại trai thật“
„ Chỉnh lại một chút cho chuẩn nhé: May mà Ngân không dại…Nils“
„ Thôi, đeo kính vào đi, anh chàng đẹp trai tới rồi kìa“ Nils giục tôi khi thấy cậu bạn mình tiến lại gần. Họ chào nhau bằng tiếng Tây Ban Nha thân mật, khi tôi chuẩn bị nghĩ là mình là người đang bị cho ra rìa thì Nils gọi tên tôi. Anh bạn đẹp trai quay lại nhìn tôi và chào theo kiểu Tây Ban Nha thân thiện bằng cách hôn cả hai bên má. Vì không biết điều đó nên khi áp xong một bên má, tôi rụt trở lại để anh chàng bị hớ với cái má thứ hai với…không khí. Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, Nils vội vàng giải thích cho tôi bằng tiếng Đức „ Ở Tây Ban Nha người ta chào nhau thân thiện bằng cách hôn cả hai má chứ không chỉ một má như ở bên Đức mình đâu, Nils quên chưa nói với Ngân“ rồi lại quay sang giải thích với anh chàng đẹp trai bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi chỉ hiểu lõm bõm được vài từ, đại loại như là „ cô ấy không biết….“. Tôi vừa tức, vừa buồn cười nhưng chẳng thể làm gì khác được. Giá như lúc đó có thể độn thổ xuống đất được thì có lẽ tôi cũng muốn độn thổ xuống cái xứ sở bò tót này lắm…
„ Sao, thấy bạn Nils đẹp trai không?“, Nils hỏi tôi khi cả hai trên đường về nhà.
„Uhm, cũng đẹp „ tôi ậm ừ
„ Sao có vẻ gượng gạo thế?“
„ Thì,..chưa đạt tiêu chuẩn như trong tưởng tượng của Ngân“
Nils phá lên cười, lần đầu tiên tôi nhận ra Nils có một nụ cười rất đẹp.
Chúng tôi dừng chân ở Plaza de Espana. Khung cảnh buổi đêm với tòa nhà dài 200 m trải dài hai bên chân tháp như một nửa bán cầu cùng những cây cầu trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo đã tạo nên một bầu không khí thật sự yên bình và lãng mạn. Kiến trúc Art Nouveau hoành tráng theo hình vòng cung của quảng trường với những chạm trổ bằng sứ về từng thành phố lớn của Tây Ban Nha cho tôi biết thêm những đặc điểm thú vị của những miền đất này. Tôi chạy lên cây cầu làm dáng và bảo Nils chụp hình, anh chàng lắc đầu nguây nguậy “ xấu lắm”, “ tưởng dưới con mắt nhà nghề của nhiếp ảnh gia Nils Neumann thì quạ phải thành thiên nga chứ”. “ Ừ, nhưng không phải trong đêm nay…”

***

Nils lái xe đưa tôi ra sân bay nhưng suốt đoạn đường anh chàng không nói điều gì, chỉ đăm chiêu nhìn về phía trước. Tôi mọi ngày nhiều lời nhưng giờ nghĩ mãi cũng không biết nên nói gì. Mãi rồi tôi cũng cất lên được lời cảm ơn. “Nils phải cảm ơn Ngân mới đúng chứ vì đã dành thời gian qua thăm Nils”, tôi cười. Sau câu nói ấy cả hai chúng tôi lại rơi vào khoảng lặng cho đến khi chiếc xe của Nils đã dừng lại ở bãi đỗ xe của sân bay.
“Vali của Ngân vẫn còn nhẹ phết đấy, tiếc là không cua được anh chàng đẹp trai nào về nhỉ?”, Nils nháy mắt trêu tôi.
“ Còn chỗ cho Nils đấy, về không? Ngân cho đi ké mà không cần phải trả thêm tiền đâu”, tôi trả đũa lại cũng không vừa bằng và chen thêm cái giọng nửa đùa nửa thật. “ Về lại Đức đi..” nhưng hình như Nils không nghe thấy.
“ Ngân thật là tử tế. Vẫn một Dạ Kiều Ngân thủa nào”
Trong câu nói của Nils phảng phất một điều gì đó mà tôi chẳng thể gọi được thành tên.
“Sao nhìn Ngân kĩ vậy?”
“ Tranh thủ mấy phút còn lại ghi gương mặt Ngân vào bộ nhớ”
“ Trời, người ta nhớ cả đời chứ ai lại nhớ cái kiểu tranh thủ như vậy”
Nils cười, nhưng không còn là nụ cười giòn tan như lần Nils đón tôi ở sân bay một tuần về trước nữa. Tôi chìa hai má của mình ra và bảo Nils: “ Hôn tạm biệt Ngân đi, phải đúng kiểu Tây Ban Nha đấy nhé!”. Nils lại gần và ôm tôi vào lòng, thì thầm : “ Đến lúc nào thì Ngân mới hết vô tư đây?”. Tôi không nói gì, Nils đẩy nhẹ tôi về phía trước và đặt lên môi tôi một nụ hôn trong đôi mắt mở to và trợn tròn của tôi vì kinh ngạc.
“Nụ hôn của miền địa trung hải đấy à?”, tôi chữa thẹn cho cả hai bằng câu hỏi của mình.
“ Không, nụ hôn của một người yêu đơn phương đã từ lâu Ngân ạ”, câu trả lời thành thật của Nils khiến tôi thấy cổ họng mình đắng ngắt.
“Ngân vào làm thủ tục đi, sắp đến giờ bay rồi đó”, Nils giục tôi và xách vali của tôi về phía trước, giấu đôi mắt đỏ hoe ở phía sau.
“Ừ”, tôi nói khẽ, mỉm cười nhìn Nils rồi bước đi. Không một lần ngoái lại. Có thể một ngày nào đó Nils sẽ trở về hoặc có thể là không. Nhưng tôi biết mùi hương của nắng gió Tây Ban Nha sẽ còn theo mãi dấu chân tôi trong những giấc mơ về sau…
Hoàng Yến Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét