lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

No Title 37


Thursday March 28th 2013

Yêu cầu người từng được gọi là “my L.P.” KHÔNG đọc bài này.
Có lẽ viết câu này cũng thừa, vì chắc người đã 0 còn vào blog of ta từ lâu lắm rồi, haa.

Dạo này đọc bách hợp tiểu thuyết nhiều quá nên có phần nhiễm văn phong of nó, hôm nay thử viết blog theo kiểu này cho nó có hơi hướm mới lạ 1 chút.

Gần 1 tháng 0 gặp người, thậm chí 0 thấy xe of người, cứ như người đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới of ta, thế nhưng ta vẫn liên tục nằm mơ thấy người. Ban đêm cũng mơ thấy, giữa những phút nghỉ ngơi ngắn ngủi ban ngày cũng mơ thấy, & lần nào cũng là cảnh chúng ta đang kề vai nói cười vui vẻ với nhau. Kỳ quặc thật. Ta cứ ngỡ mình đã quên người từ lâu, nhưng dường như hình ảnh người đã khắc khá sâu vào tâm trí ta.

Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày ta cùng người du ngoạn buổi tối. Tuy cảnh sắc dọc đường 0 có gì đặc biệt nhưng ta vẫn nhớ rõ những lời chúng ta nói với nhau, những nụ cười nhẹ of người, những hành động nho nhỏ đầy quan tâm of người, & ta nhớ nhất là cảnh người kiên nhẫn đợi gần 15’ ngoài bãi giữ xe. Ta vốn yêu thích người ở nhiều điểm, nhưng cái vẻ kiên trì nhẫn nại of người hôm đó thật sự đã khiến ta ngưỡng mộ người nhiều hơn nữa.
Thế nhưng điều đó có gì quan trọng nữa đâu.

Ta vốn 0 thích níu kéo, nhất là trong tình cảm. Cái gì hết cứ để cho nó kết thúc. Chỉ là ta vẫn 0 hiểu tình cảm dành cho người nó mạnh đến mức nào, hay nó chẳng mạnh như ta tưởng. Tình cảm of ta cứ dao động & thay đổi như chong chóng, lúc thì nghĩ vẫn có thể yêu người như ban đầu, lúc lại cảm thấy rất ghét người, vì người đã khiến ta khóc quá nhiều. Nói thật là ta chưa từng khóc vì ai nhiều như người. & điều đó khiến ta thỉnh thoảng ghét người lắm, nhưng tình hình chung là dù ghét hay thương thì dường như cảm xúc of ta chỉ xoay quanh người – 1 kẻ mà ta 0 còn liên quan dính líu gì nữa, 1 kẻ đã trở thành đường thẳng song song với cuộc đời ta.

Haa, người 0 biết đâu, hầu như mỗi ngày ta đều cầm heart box + blue rose trong tay, cố tái hiện lại cảm giác hạnh phúc đến rưng rưng vào ngày ta nhận được nó (là ngày 4 / 2 đó a).  Hình of người, ta vẫn giữ trong bóp, thỉnh thoảng nhìn thật lâu mà 0 biết để làm gì. Chữ of người viết cho ta, ta thường xuyên đọc lại, muốn tìm lại những rung động nhẹ nhàng khi đọc chúng lần đầu. Nhưng ta phải thú thật : những cảm giác đó 0 còn, rung động cũng 0 có, nhưng có 1 điều rất thật : NỖI NHỚ of ta vẫn còn. Haizz, ta cứ nghĩ sẽ nhanh chóng quên được người chứ.
Cũng thật tiếc gần 70 messages trong cellphone đã bị mất. Ta vốn định giữ chúng (đến lúc nào thì ta cũng chưa biết nữa), nhưng người 0 gửi lại cho ta. Thì thôi. Đọc tới đọc lui cũng chẳng ích lợi gì, chỉ là ta thích nhìn lại quãng thời gian mà ta được yêu mến nhiều như thế.

Ta thật 0 biết chúng ta có duyên + nợ gì hay 0, mà sao quan hệ tốt đẹp lại chóng tàn đến vậy. Nghĩ ngợi hoang đường 1 chút, giờ mà có “nối” trở lại, 0 biết có được hay 0. Cá nhân ta nghĩ là được, chỉ là sẽ khó khăn & tốn thời gian 1 chút. Yếu tố khó khăn nhất là tư tưởng of người & ta có khá nhiều điểm khác biệt, điều đó sẽ khiến chúng ta nhiều lúc 0 hoà hợp nhau. Hayzz, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là 0 có duyên thật rồi. Ta tiếc thật đấy, vì sâu trong lòng, ngoài những điểm xung khắc, ta vẫn nghĩ chúng ta cũng có rất nhiều điểm tương đồng!

Lúc chưa thân thiết với người, khi quá nhớ thì có thể thoải mái gọi người & bảo “Nhớ người quá đi!”, & tim đập mạnh khi biết người cũng nhớ ta (tuy 0 biết là nhiều hay ít), nhưng giờ thì. . . có nhớ cũng 0 thể nói, có gặp cũng 0 thể nhìn. Rốt cuộc là kiếp trước ta đã gây ra chuyện gì nhỉ, mà sao tất cả những kẻ quan tâm đến ta cũng chỉ được 2 tháng ngắn ngủi thôi. 0 muốn khiến người thêm khó chịu, nhưng nói thật là ta nhanh chóng mua cellphone mới, 80% lý do là vì người, chỉ để có thể liên lạc với người, nhận tnh of người. Hài hước biết bao, ngày mà ta mua nó cũng là ngày người bảo “xem như 0 quen đi”. Ta rốt cuộc là vẫn ngu ngốc như lúc bé, dấn thân vào 1 mối quan hệ 0 có tương lai. . .

Kể cũng khó cho chúng ta để bộc lộ thân phận với XH, vì ai cũng 0 muốn làm gia đình đau lòng, 0 muốn đánh mất công việc đang tốt đẹp. Hayzz, bây giờ còn như thế, mai mốt ta già cả xấu xí rồi, 0 biết làm sao mà yêu đương lãng mạn nữa đây.

Xem film Chinese botanist’s daughter, cảm thấy tình yêu thật đẹp & trong sáng, nhất là cảnh cả 2 cùng thả bồ câu để nguyện ước tình cảm luôn bền vững. Đến cảnh hoà tro of 2 người lại rồi rắc xuống sông, ta rơm rớm nước mắt, nghĩ rằng 0 biết khi nào mới có thể cùng ai đó yêu thương sống chết như vậy. Haa, cuộc sống này vốn ngắn ngủi, thế mà cũng 0 đủ năng lực làm những gì mình muốn. Ta cũng kém cỏi thật đó.

Thôi, viết 1 lúc lại mang hơi hướm tự kỷ & tự trào nữa.

Ta sẽ chờ gặp được người nào yêu ta nhiều hơn ta yêu bản thân mình, có lẽ lúc đó ta mới thật sự để gió thổi bay đi những vấn vương đối với người.

Nhưng ta vẫn muốn có thể mơ thấy người mỗi ngày, những giấc mơ hạnh phúc, để ta luôn nhớ về người = những điều tốt đẹp nhất. Ta thật sự chẳng muốn người phải chịu đựng cuộc sống này như người vẫn đang làm. Ta thật sự chẳng muốn người kết hôn với uayu wau, trừ khi chính người nói rằng nó 0 thành vấn đề với người.  Ta cho rằng, ép buộc bản thân sống cuộc sống hôn nhân như vậy chính là điều tồi tệ & buồn thảm nhất.
Vậy đó. Take care nhé.
. . . from Sea-chan with. . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét