Ở kệ giày Diên nhìn thấy một đôi cao gót mới tinh màu trắng.
Trong trí nhớ nàng chưa từng thấy qua đôi giày này.
Nàng vội cởi giày vào phòng, Mẫn đang co rúc trong ghế sô
pha, nghe động liền ngẩng lên, trên mặt có vết nước mắt.
Hôm nay là sinh nhật chị, em đặc biệt mua bánh ngọt về, chị lại
đi đâu mất.
Chị sang nhà kế bên, có chút việc.
Kế bên… Là nhà kế bên. Chị có biết cô ta là gái bao của người
Đài Loan không.
Không biết, dù sao thì cũng không liên quan đến chị. Chị chỉ
sang đấy một chút. Diên ngồi xuống cạnh Mẫn, khẽ vuốt nước mắt của nàng. Em đã
trở về, thế là tốt rồi.
Mẫn lại bắt đầu khóc.
+ + + +
+ + + +
Vào kì nghỉ đông, Mẫn được bạn bè giới thiệu vào làm thời vụ
cho một công ty nọ, thuộc mảng thương mại. Nàng nói để tích luỹ kinh nghiệm thực
tiễn cho tương lai.
Thế là giờ thường trong nhà chỉ còn mình Diên. Số lần nàng ra
ban công phơi nắng ngày một nhiều. Ở đó, thỉnh thoảng nàng lại thấy cô gái nhà
bên.
Diên không gặp người đàn ông Đài Loan mà Mẫn nói. Nhưng đôi
khi cách vách cũng có người đến, vào ban đêm. Mẫn lúc này sẽ vì âm thanh truyền
sang mà không ngủ được, Diên đành phải gắt gao ôm chặt lấy nàng, xoa dịu nỗi bất
an của nàng.
Trong khi phơi nắng trên ban công, các nàng thi thoảng cũng
nói chuyện dăm ba câu.
Cô trồng hoa gì trên ban công thế, đã lâu vẫn chưa thấy nở.
Là forget me not.
Ồ, là hoa màu gì.
Forget me not chẳng phải chỉ có màu tím sao.
Không. Có màu xanh nữa. Tôi từng thấy rồi.
Thật á. Âm thanh cô gái mang theo một tia thích thú, tôi cũng
muốn xem thử, forget me not màu xanh, nhất định rất đẹp.
Dù gì thì tôi cũng mới thấy qua một lần mà thôi. Diên thản
nhiên nói.
Đó là chuyện cách đây lâu lắm rồi, nhưng Diên sẽ không quên.
Vào một ngày hè cấp ba nọ, có cậu trai dong dỏng cao đã mang tặng nàng bó hoa
forget me not mang màu của bầu trời tình lãng. Xanh đến mức khiến lòng người thắt
lại.
Diên khi ấy chỉ điềm đạm bảo, cám ơn hoa của bạn, nhưng mình
nghĩ nên nói cho bạn biết, mình là thích con gái.
Khoảnh khắc nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt người con trai
đó, đến giờ Diên vẫn không tài nào quên. Có những sự thật nàng không nên nói
ra, Diên lúc ấy bởi vì tuổi trẻ mà vẫn chưa hiểu được. Sự thật vốn dĩ tàn khốc.
Sau này nam sinh kia chuyển trường, rồi lại biến mất giữa biển
người hối hả.
Có lẽ lúc ấy nàng nên dùng cách nói ít trực tiếp và tàn nhẫn
hơn, Diên nghĩ, lơ đãng nhìn trời.
+ + + +
+ + + +
Chị có còn yêu em không. Ngày kia, Mẫn chợt hỏi.
Diên đem ngón tay xoắn lấy những lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng
vuốt ve. Tâm tình của chị chưa bao giờ thay đổi. Từ lúc gặp em đến giờ vẫn vậy.
Ba năm trước, khi Mẫn đang học lớp 11 có đến làm thêm cho một
quán cà phê 24 giờ. Diên bấy giờ còn công tác tại công ty quảng cáo, thi thoảng
phải lập kế hoạch đến nửa đêm, nàng lại mang theo một xấp tài liệu ra quán cà
phê gần công ty ngồi. Một Diên vừa tốt nghiệp đại học, có gương mặt không chút
biểu cảm. Luôn mặc y phục màu đen. Gầy. Duy chỉ ánh mắt sắc bén là không kiềm
chế được.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mẫn, là vào buổi tối. Mười giờ,
cũng có thể là trễ hơn. Một cô bé còn rất trẻ, gương mặt sạch sẽ, mặc đồng phục
màu xanh thẫm, bên ngoài buộc tạp dề trắng. Có lẽ là vì mỏi mệt, nàng đánh đổ cả
cốc cà phê lên người Diên.
Khi chủ quán đến xin lỗi, trên mặt Diên vẫn không lộ chút biểu
tình gì. Nàng yên lặng lau sạch vết cà phê trên áo phông màu đen, sau đó, đột
nhiên quay sang Mẫn hãy còn đang đỏ mặt đứng ở một bên, mỉm cười với nàng.
Ánh mắt của cô bé kia chứa đầy sợ hãi chẳng khác gì một chú
hươu non, khiến Diên cảm thấy chỉ có thể mỉm cười. Nụ cười đột ngột xuất hiện
trên khuôn mặt âm u của Diên, sáng lạn hệt ánh dương quang trong nháy mắt nở rộ.
Ngay cả chính nàng cũng không biết được lực sát thương của nụ cười này.
Trước đó cùng mãi về sau, Mẫn vẫn chưa bao giờ gặp qua nụ cười
nào có thể sánh với lúc ấy.
Mà khoảnh khắc Mẫn vì nụ cười kia bật khóc, nhất thời in vào
lòng Diên. Đó là những giọt nước mắt không dính bụi trần, cùng với một cô bé
cũng thuần khiết như vậy.
Tâm tình của chị vẫn chưa bao giờ thay đổi. Diên nói, vì sao
bỗng nhiên lại hỏi như vậy.
Chỉ là đôi khi em cảm thấy thật bất an, Mẫn đáp.
Đêm hôm đó, các nàng không nói gì thêm nữa.
+ + + +
+ + + +
Chị có còn yêu em không?
Lời của Mẫn vang vọng trong lòng Diên. Mẫn đã đến công ty.
Diên giờ một mình đứng ngoài ban công, uống cà phê Mẫn pha. Sau kinh nghiệm làm
thêm, tay nghề pha cà phê của nàng đã phải nói là không tệ.
Mình không biết, Diên nghĩ, đến tột cùng cảm giác này, là
tình yêu hay chỉ là chút trầm tích còn lắng lại. Thời gian ba năm có thể làm tiêu
ma rất nhiều thứ. Cho dù tình yêu ban đầu trong trẻo đến mức nào, cũng dần biến
thành thói quen. Nhưng Diên biết, có những sự thật nàng không nên nói ra.
Ban công cách vách không có ai. Ra trải giường phơi từ hai
ngày trước khẽ lay động trong gió.
Diên sực nhớ ra đã hai ngày rồi vẫn không thấy cô gái kia, việc
này có chút bất thường. Trước đây, mỗi ngày các nàng đều ở ban công nói chuyện
phiếm.
Không nghĩ nhiều, Diên gõ cửa phòng kế bên. Nhưng thật lâu vẫn
chẳng có động tĩnh gì.
Diên mò tay xuống kệ giày, cô gái từng nói, vì có lúc quên
mang chìa khoá nên để hờ một chìa dưới kệ giày. Khi ấy Diên cười, cô nói cho
tôi biết, không sợ tôi sẽ sang trộm đồ sao.
Có gì đâu, đều là vật ngoại thân. Cô gái thản nhiên, vả lại
cô cũng không phải loại người đó.
Thời điểm nói lời này, ánh mắt của nàng đen tựa hàn tinh. Bất
chợt Diên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa.
Dưới kệ giày quả thật có chìa khoá. Diên mở cửa vọt vào.
So với lần trước nàng đến thì phòng vẫn không có gì thay đổi.
Đĩa nhạc lộn xộn, máy hát màu đen, sô pha màu trắng. Phòng khách vắng tanh.
Diên cắn răng một cái, đẩy cửa phòng ngủ.
Trong phòng ánh sáng tù mù. Cửa sổ bị tấm màn to sụ che kín.
Bốn bức tường sơn một màu thiên thanh thê diễm, bên trong là chiếc giường đôi
trải ra trắng. Cô gái nằm trên đó, tóc đen tán loạn ở gối. Nàng nửa giống như
đang ngủ, nửa lại như đã chết.
Diên tiến tới sờ trán nàng, nóng rát. Cảm giác có người chạm
vào, cô gái khe khẽ hé mắt, trông nàng lúc này là bao nhiêu yếu ớt cùng bất lực.
Ổn rồi, ổn rồi, tôi đã đến rồi đây. Diên thì thầm. Cô gái
không nghe, lại thiếp đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét