lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Tình yêu cách xa 2 thước _ part cuối

Diên kéo màn, để ánh nắng mùa đông tràn vào phòng. Lấy túi chườm, đo nhiệt độ, mua thuốc hạ sốt. Sau nàng lại nấu một nồi cháo.

Uống được chút cháo, tinh thần cô gái đã khởi sắc rất nhiều, cám ơn, nàng nói.

Không cần cám ơn. Diên đáp, nhưng cháo tôi làm không thể sánh bằng la tống thang của cô.

Không, ngon lắm. Cô gái chậm rãi nhấm nháp cháo từ chiếc muỗng trên tay Diên.

Sống một mình chẳng phải chuyện dễ. Diên lẩm bẩm, cô phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Ừm. Cô gái thấp giọng, có đôi khi, cảm thấy cô ấy thật đáng ngưỡng mộ.

Diên biết nàng đang nói đến Mẫn, vì vậy không làm gì khác ngoài im lặng.

Cho nàng uống thuốc xong, Diên nói, cô nằm nghỉ nhé, chốc nữa tôi lại sang. Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên ngón tay cô gái níu lấy tay nàng, không có chút khí lực nào. Diên chậm rãi quay đầu, đối diện ánh mắt đen không thấy đáy, sự lãnh ngạnh thường thấy trước kia đã biến mất tự bao giờ.

Chị có thể ngồi đây với em thêm một chút không.

Diên gật đầu. Trở lại ngồi xuống bên giường. Nắng mùa đông trong vắt, chiếu vào vách tường, lộ ra một màu xanh biếc ưu thương, hệt như bó forget me not nọ.

Lúc Mẫn về đã là chín giờ tối. Về trễ vậy, Diên dời mắt khỏi máy tính quay sang hỏi.

Ừm, công ty mở tiệc, em định từ chối, nhưng không được. Mẫn vội vào nhà tắm, lưu lại trong phòng mùi nước hoa nhàn nhạt.

Diên bỗng nhớ lại, trước đây nàng vẫn chưa dùng nước hoa bao giờ.

+ + + +

Đã bớt sốt rồi, Diên đo nhiệt độ xong nói với nàng.

Nếu chị không đến, có khi em sẽ chết ở trong này.

Đừng nói vậy. Diên nói, đúng rồi, trong phòng có bình hoa không.

Không có. Chị mua hoa sao?

Ừ, trên đường thấy, tiện tay mua. Diên nói xong, đi vào bếp tìm một ly thuỷ tinh cắm hoa vào. Hoa nhỏ màu tím, không có mùi. Nàng đặt hoa ở đầu giường. Hai người vì thế ngắm hoa một hồi.

Là forget me not. Nàng cười, tiếc là không có màu xanh nhỉ.

Diên không đáp, đây là lần đầu tiên Diên thấy nàng cười. Trong ánh nắng ngày đông bàng bạc, nụ cười của nàng lộ ra chút yếu ớt, như một món báu vật trân quý không thể chạm tới.

Sau đó, Diên nghe thấy âm thanh trong trẻo của nàng. Nàng nói, chị có muốn nghe một ít chuyện xưa không.

Chuyện xưa của nàng.

Nàng sinh ra trong một gia đình gia giáo. Từ nhỏ đã là một học sinh ưu tú. Năm ấy mười bảy tuổi, nàng yêu một người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều. Đối phương đã có gia đình. Nàng bỏ nhà, bỏ học, đến sống chung với người đó. Hai năm sau chia tay, nàng bắt đầu làm tiếp viên bán rượu, hàng đêm ở quán bar cùng người xa lạ cười cười nói nói. Nhưng nàng khác những cô gái trong nghề, nàng không trang điểm, gương mặt thanh tĩnh lại toát lên vẻ mỏi mệt không tương xứng với độ tuổi của nàng. Nụ cười là giả, vừa nhìn đã biết, vì trong ánh mắt không cười.

Sau này nàng cũng làm rất nhiều nghề khác nhau. Cũng không cái nào trụ được lâu. Đêm nọ, nàng một mình đến quán bar uống rượu, là quán bar trước đây nàng từng làm. Một người đàn ông chủ động bắt chuyện với nàng, hắn nói trước đây cả hai đã từng gặp qua. Em khi đó thật đặc biệt, khiến tôi không quên được, người đàn ông đó nói, sau lại thật lâu không thấy em. Cuối cùng cũng đã tìm được.

Tôi quên rồi, nàng nói. Gương mặt lạnh lùng không chút giấu giếm. Người kia cũng không để ý. Hắn trực tiếp hỏi, em có đồng ý làm tình nhân của tôi không.

Được, nếu anh đồng ý nuôi tôi. Nàng nói, thế là giờ đây nàng chuyển sang sống ở căn hộ này.

Diên duy trì trầm mặc, ra ngoài rót cho nàng một cốc nước.

Em vẫn chưa lần nào quay lại nhà cũ. Nàng nhấp ngụm nước rồi tiếp, có quá nhiều thứ chính em đã tự tay phá huỷ, có tình thân, còn có cả hạnh phúc. Chắc chị cũng không ngờ được em lại là dạng người huỷ hoại cuộc sống của mình nhỉ.

Diên lắc đầu. Không, Diên nói, chỉ là khi đã đặt cược quá nhiều vào tình yêu, đến lúc mất đi lại không thể vãn hồi. Nhưng dần dần rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, dù cho không thể được như ban đầu. Buổi chiều nhớ uống thuốc. Tôi về trước.

Diên khẽ vuốt tóc của nàng, mỉm cười, sau đó xoay người rời đi. Lúc ra khỏi phòng nàng không quay đầu lại, nhưng nàng biết, đằng sau nước mắt cô gái đang lặng lẽ rơi.

Diên vẫn là không quay đầu. Có những sự thật nàng không nên nói ra. Diên tự trấn tĩnh lại rồi khép cửa.
----------------
Mẫn ngày nào cũng về rất muộn. Công việc bận lắm sao, một sáng nọ Diên tuỳ ý hỏi.

Ừm. Mẫn đang mang một chiếc giày cao gót điệu đà màu trắng. Dạo này phong cách ăn mặc của nàng cũng thay đổi rất nhiều, cô bé đeo tạp dề trắng khi xưa giờ đã chuyển mình thành một thân tây trang thành thục. Duy chỉ đôi mắt mơ mộng kia là còn sót lại, nhưng Diên cảm giác được, trong đó đã có chút biến hoá. Tuy nhiên sự biến hoá ấy cụ thể như thế nào, nàng lại không cắt nghĩa được.

Đúng rồi, nhà bên vừa chuyển đi đấy. Trước lúc ra cửa Mẫn nói với Diên.

Diên cả kinh, em nói sao.

Ngày hôm qua chị lên cơ quan nhận tài liệu mà nhỉ. Lúc em về thấy xe của công ty chuyển nhà ngoài cửa. Sao thế, cô ta không nói với chị à. Quan hệ của hai người tốt lắm cơ mà. Mẫn nói xong đẩy cửa bỏ đi, để lại Diên một mình ngẩn người trước màn hình máy tính.

Văng vẳng tiếng chuông gió réo rắt ngoài ban công.

+ + + +

Diên đứng trước cửa nhà bên, do dự một chốc, lại đưa tay xuống dưới kệ giày.

Chiếc chìa khoá vẫn còn đây.

Nàng mở cửa đi vào, bên trong đã sớm dọn sạch. Chỉ có những hạt bụi sáng óng lãng đãng trôi trong nắng.

Nàng bảo cô gái kia rằng sẽ lên công ty một ngày. Cũng ngày đó, nàng chuyển nhà. Không lời từ biệt.

Nhưng nói cho cùng, mình có tư cách gì mà yêu cầu nàng phải báo cho mình biết cơ chứ. Các nàng chỉ là hàng xóm cạnh nhà nhau. Là những người xa lạ đứng cách nhau hai mét. Cùng trải qua một khoảng thời gian bên nhau, xong đâu đấy lại quay trở về với quỹ đạo riêng của mình.

Nhưng cũng có nhiều thứ đã thản nhiên đi vào lòng Diên. Những bộ đồ trắng nàng luôn mặc, nàng dưới nắng nheo mắt phun ra một ngụm khói trắng, hai người cùng ngồi ăn canh nàng nấu, gương mặt bất lực của nàng lúc ngã bệnh, những ngón tay thon gầy níu lấy tay Diên, lần duy nhất nàng mỉm cười, câu chuyện xưa nàng kể, giọt nước mắt cuối cùng nàng đánh rơi. Hết thảy mọi chuyện đều là khơi mào, tồn tại, qua đi, lại khắc vào trong lòng. Giữa hư hư thực thực, chỉ có một việc chắc chắn, đó chính là Diên đã thật lâu không cảm nhận được loại tâm tình rối rắm mà ấm áp này. Diên hiểu được chuyện đó mang ý nghĩa gì, chính là nàng vẫn thuỷ chung không nói. Có những sự thật vốn dĩ không nên nói ra. Nếu như nàng không có năng lực đi gánh vác hậu quả.

Diên đứng trong phòng trống, thở dài. Một hơi thật dài, thật dài. Sau đó nàng mở cửa phòng ngủ, dù cảm thấy như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lúc vào, nàng liền thấy bó hoa kia.

Forget me not. Màu thiên thanh. Sắc xanh sáng ngời đến mức khiến lòng người thắt lại.

Bó hoa như thể bị ai đó bỏ rơi, lẳng lặng nằm trên sàn nhà trống không.

Diên bước tới, nhặt lấy bó hoa. Nàng bất chợt phát hiện, đây chính là bó forget me not nàng mua, bên ngoài vẫn còn quấn một dải ruy băng màu bạc. Trên mỗi cánh hoa đều được tỉ mỉ tô màu nước lên, nhờ gió thổi khô. Nếu nhìn không kỹ, liền tưởng là hoa màu xanh thật.

+ + + +

Ngày nào đó, Diên tản bộ bên ngoài đến khuya.

Nàng đi không biết mỏi tới một nơi thật xa, sau cảm thấy mệt không chịu được, vì thế bắt taxi về.

Diên tựa đầu vào cửa kính taxi, vô định nhìn cảnh vật liên tục xẹt qua mắt. Đến đèn đỏ ngã tư gần nhà, nàng thấy một đôi nam nữ ở khúc cua đang nhiệt tình ôm hôn. Gió rất lớn, người đàn ông dùng áo khoác ủng lấy cô gái, để lộ mái tóc dài cùng sườn mặt của nàng.

Đèn đỏ chuyển xanh. Xe nổ máy. Trong nháy mắt, não Diên như bị ai đấm phải. Cô gái rúc trong áo khoác lộ ra gót chân đeo đôi cao gót trắng quen thuộc. Là Mẫn.

Về đến nhà, Diên không bật đèn. Nàng ra ban công, trong đêm thành phố trở nên lung linh xinh đẹp. Gió đêm mạnh mẽ đem mái tóc dài của nàng hất tứ tung quanh mặt. Diên nghĩ muốn đốt một điếu thuốc, có lẽ vì gió quá lớn, loay hoay nửa ngày mới xong.

Nàng nghe tiếng Mẫn mở cửa. Mẫn ở trong phòng nói gì đó với nàng, thanh âm xen lẫn vào gió, không phân biệt được.

Chị có còn yêu em không? Lời của Mẫn lại vọng về bên tai.

Tâm tình của chị chưa bao giờ thay đổi. Diên lúc ấy đã nói như vậy. Đấy là nói dối. Bất quá, có những sự thật nàng không nên nói ra.

Trước mắt Diên bỗng hiện ra bó hoa forget me not màu xanh. Cũng không phải là bó forget me not màu xanh thật. Nhưng màu xanh ấy vẫn như một căn bệnh khiến lòng Diên quặn thắt. Đến tột cùng thì đâu mới là đúng, đâu mới là sai. Diên nhớ lại lúc nàng trả lời nam sinh kia, trên mặt mang theo một nụ cười. Nụ cười kia, nói không chừng cũng từ sự hèn nhát mà thành. Đến tột cùng thì đâu mới là dũng khí thực sự, là nói ra sự thật, vẫn là duy trì trầm mặc. Là yêu người mình nên yêu, vẫn là yêu người mình muốn yêu. Không một ai biết đáp án cả.

Mẫn còn đang nói gì đó. Trong tiếng gió Diên cố chấp lắng tai nghe, nhưng rốt cục không nghe được.

Chỉ có âm thanh rệu rã chậm rãi vang lên từ cõi lòng chua xót của nàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét