Tác giả: Robert Dugoni.
Dịch giả: Phạm Minh Trang
Thể loại: Trinh thám
pháp lý. Điểm: 7/10 (ko cho điểm khi post lên các group)
Thứ tự đọc các cuốn
trinh thám của Robert Dugoni (đã dịch sang tiếng Việt) là Căn Hầm Tối, Hơi Thở
Cuối Cùng, Trảng Đất Trống, Mắc Kẹt, nhưng Biển thì đọc lung tung tùy hứng, sau
khi đọc hết mấy cuốn kia thì đến giờ mới đọc Hơi Thở Cuối Cùng.
Trong quyển “Căn Hầm Tối”
có đề cập một chút đến vụ án cô vũ công Nicole Hansen, vốn được phân công cho
phòng ban của Tracy Crosswhite. Khi Tracy trở về Cedar Grove để điều tra lại vụ
mất tích của cô em gái Sarah Crosswhite thì vụ án Nicole được xếp vào nhóm hồ
sơ tồn đọng. Trong quyển “Hơi Thở Cuối Cùng”, tác giả đưa người đọc trở lại với
vụ án sát hại Nicole Hansen cùng hàng loạt những vũ công khác. Tất cả họ đều bị
tra tấn một cách tàn nhẫn trước khi chết: tay chân bị trói ngược ra sau và
tròng một vòng dây thòng lọng quanh cổ, khi họ không chịu nổi nữa và duỗi chân
ra thì thòng lọng sẽ siết chặt khiến họ nghẹt thở chết. Chưa hết, tên sát nhân
– được nhóm điều tra đặt cho biệt danh Cao Bồi – còn dụi thuốc lá cháy đỏ vào
lòng bàn chân các vũ công. Trong lúc toàn bộ phòng điều tra của Tracy làm việc
cật lực và nghiêm túc để sớm bắt Cao Bồi, ngăn chặn các hành vi sát nhân tàn ác
của hắn, thì ông sếp Johnny Nolassco vẫn là một kẻ tiểu nhân thảm hại như mọi
khi, vừa cố dìm hàng Tracy vừa bán tin tức cho giới truyền thông để gây khó dễ
cho công tác điều tra. Rất may, Tracy nhận được sự giúp đỡ đắc lực từ chàng luật
sư Daniel O’Leary – là bạn thời thơ ấu và là người yêu hiện tại của cô.
Do thiết kế bìa sách và
tựa sách có vẻ không hấp dẫn lắm nên Biển để dành cuốn này khá lâu và đọc nó
sau cùng trong loạt truyện của Robert Dugoni. Câu chuyện không có nhiều khoảnh
khắc vỡ ra sự thật đau lòng như trong cuốn “Trảng Đất Trống”, không có những cảnh
tranh cãi ấn tượng của Daniel O’Leary ở tòa án như trong cuốn “Căn Hầm Tối”,
nhưng “Hơi Thở Cuối Cùng” vẫn là một truyện được tác giả viết khá chắc tay,
tình tiết thống nhất với những quyển khác trong cùng loạt sách về Tracy
Crosswhite. Có một điều chưa thỏa mãn là trong quyển này chàng luật sư Dan ít đất
diễn, chỉ được khắc họa hình ảnh như một người đàn ông gần như hoàn hảo, vừa
giúp đỡ Tracy trong việc điều tra vừa nấu cho cô ấy những bữa ăn ngon. Biển còn
chủ quan cho rằng có một chi tiết tác giả đã dìm hàng anh Dan: nhập mã số mở
khóa cửa nhà mà không che lại, khiến người khác quan sát được qua ống nhòm.
Biển bỏ qua hoàn toàn những
đoạn giữa ông sếp Johnny Nolassco và cô phóng viên Maria Vanpelt, vì không đọc
cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hiểu cốt truyện. Phần kết thúc truyện có chút vô
lý nhưng có lẽ diễn biến như thế là sát với thực tế, không quá ảo, tuy nhiên kết
như vậy khiến Biển không thỏa mãn chút nào. Cuộc đời là thế chăng, người vô tội
thì chết còn những thể loại phản diện vẫn sống trơ trơ để làm khổ kẻ khác, có lẽ
phải trải qua đau thương thì người ta mới biết giá trị của hạnh phúc, phải trải
qua khó chịu thì mới biết giá trị của thoải mái!
Cá nhân Biển cho rằng
quyển “Hơi Thở Cuối Cùng” không xuất sắc lắm, đọc tạm được. Nghe đồn Đinh Tị sẽ
xuất bản thêm một cuốn nữa của Robert Dugoni, hy vọng đó sẽ là một câu chuyện
máu lửa bùng cháy, đem lại ấn tượng sâu đậm khó quên cho độc giả (khó tính như
Biển).
(Sea, 9-9-2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét