Hiếm khi cảm thấy tâm trạng
tốt như hôm nay, ko biết trong cơ thể có thay đổi hormone gì ko. Tối thức hơi
trễ (11h15) để xem truyện tranh Ma Đạo Tổ Sư, sáng đi lễ 5h lại bị gặp ông cha
giảng dài, nhưng vẫn có thể mỉm cười, chả hiểu nổi.
Lúc làm bếp thì dùng ĐT và
loa bluetooth để bật đủ các thể loại nhạc, từ tiếng Trung sang Hàn sang Việt
sang không lời, đem ĐT vào nhà tắm vừa rửa rau vo gạo vừa chọn nhạc, ĐT Sony chống
nước nên tay ướt vẫn có thể chỉnh nhạc, cảm thấy mãn nguyện và biết ơn Chị vô
cùng vì đã tặng Biển những thứ Biển thích – cần – muốn. Tuy biết rằng thế gian
này còn nhiều khổ đau, con đường tương lai vẫn ko thấy được, nhưng khoảng thời
gian này phải nói là giống như trên thiên đường, ngày ngày đọc sách để học hỏi,
lúc muốn bật nhạc to thì sẽ bật nhạc to, thỉnh thoảng đòi đi chơi thì sẽ được
đi chơi. Đôi lúc mơ hồ lo lắng nửa đời trước của Biển quá hạnh phúc (có xen lẫn
chút ít nước mắt), liệu nửa đời sau có phải trả giá gì không?
Nhưng nhiều khi nghĩ lại vẫn
thấy hối tiếc, giá mà 15 năm trước đã có được tâm tư + kiến thức này, thì có lẽ
thời thanh xuân sẽ cháy bỏng hơn, không ngu ngốc ngờ nghệch ngớ ngẩn như hồi
đó, chẳng biết đối nhân xử thế, cứ đem cả trái tim ra trao tặng để rồi chuốc lấy
toàn là thương tâm. Theo lẽ thường thì năm nay đã ở đỉnh dốc cuộc đời, từ nay về
sau sẽ cố gắng sống thật máu lửa nhưng liệu sẽ được bao lâu nhỉ.. Tuổi tác đã ở
ngưỡng vị thành tinh nên không còn khỏe re có thể chơi badminton dưới mưa như
15 năm trước, dù sau này có được tự do để đi đây đi đó thì liệu sức khỏe có còn
cho phép, hay chỉ có thể quanh quẩn ở địa phương nhỏ nhoi, ôm PC mà ngắm nhìn
thế giới thôi? Rosie Nguyễn nói có những người bị cha mẹ kiềm giữ quá mức, đến
50 tuổi mới có thể bước chân khỏi quốc gia đang sống, tràn đầy hối tiếc và oán
hận cha mẹ. Biển ko biết mình có oán hận ko nữa. Biển mệt rồi, chả muốn oán hận
vì oán hận cũng ko ích lợi gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn có suy nghĩ viễn vông là
muốn được 1 ma cà rồng cắn để có được cuộc đời bất tử, ít ra cũng sống được vài
thế kỷ, có thể đi khắp thế giới này để ngắm hoa thơm cỏ lạ, như vậy chắc chắn sẽ
ko hối tiếc cũng ko oán hận nữa..
Nhưng thôi, trước mắt thì
đã có PC, có Internet, có ĐT chống nước, có iPad để đọc bất cứ gì mình muốn, bằng
lòng với thứ mình có là được. Cuộc đời này của Biển dù còn 10 năm hay 30 năm,
cũng sẽ từng bước từng bước đi tiếp, hễ khóc thì sẽ tự lau nước mắt, hễ đau tay
đau chân thì sẽ tự bôi dầu rồi tự nắm tay mình, hễ cần khích lệ thì sẽ tự vuốt
tóc. Mong muốn nhiều mà ko đạt được thì chỉ tự thương tâm mà thôi
Đọc sách tiếp nào ^.^
(Sea, 7-10-2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét