Tác giả: Phàn Lạc. Dịch
giả: Oải hương tím
Thể loại: Đam mỹ trinh
thám, xuyên không, cận đại
Đánh giá: Rất hay, đáng
đọc
Đọc review của bạn Điền
Yên về bộ “Vương bất kiến vương” đã lâu nhưng do bận (đọc) nhiều thứ khác nên đến
nay Biển mới chính thức xong bộ đam mỹ trinh thám này. Biển biết đến và ưa
thích truyện của tác giả Phàn Lạc sau khi tình cờ đọc các truyện như “Sát nhân
Vô Xá”, “Si quỷ” và “Tỏa tình”. Sau khi theo mấy chục chương của “Thiên sư chấp
vị” thì quá chán với các vụ trừ ma khá là buồn ngủ trong đó nên Biển bỏ giữa chừng,
nay gặp được “Vương bất kiến vương” thật sự hay, thấy còn hay hơn hẳn Liên Hoa
Lâu. LHL ca tụng nhân vật lên trời nhưng lại ngược đãi nam chính vô cùng, đọc gì
mà cứ phải liên tục thương tiếc đau lòng thì Biển không thích lắm.
QUYỂN 1: VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM
Tô Duy là một thần trộm
quốc tế thích tự gọi mình là “hiệp đạo”, trong lúc bị người khác truy đuổi và kết
tội cậu giết người, lúc tìm cách thoát thân khỏi một tòa cao ốc thì dây thừng bị
đứt, cậu rơi xuống, xuyên không về Thượng Hải thời Dân quốc (sau khi triều
Thanh sụp đổ), tình cờ quen biết và trở thành oan gia với Thẩm Ngọc Thư – thanh
niên học Y từ Anh về, say mê Sherlock Holmes. Tô Duy chân ướt chân ráo xuyên đến
thế giới khác nhưng vốn bản chất trượng nghĩa nên ra tay giải cứu đứa trẻ 11 tuổi
mồ côi lưu lạc, tạm gọi tên là Trường Sinh. Số phận đưa đẩy Tô Duy và Trường
Sinh đến nương nhờ tiệm thuốc Đông y của nhà họ Thẩm. Thiếu nữ thuở nhỏ có hôn
ước với Thẩm Ngọc Thư bị kết tội lấy trộm bức tượng Quan Âm của gia đình rồi bỏ
trốn và giết chết tình lang. Cơ duyên xảo hợp, Tô Duy và Ngọc Thư hợp tác với
nhau điều tra vụ án này.
Phần tóm tắt 4 quyển sau
sẽ được viết ở cuối review.
Bộ truyện gồm 5 tập, mỗi
tập đều có văn án ngắn ở đầu và nội dung 10 chương, rõ ràng dễ đọc. Mỗi chương
khá dài nên đọc thỏa mãn. Tuy Tô Duy xuyên không từ thế kỷ 21 về Thượng Hải
cách đây 90 năm, mang theo đầy đủ đồ nghề ăn trộm, cả điện thoại di động nhưng
tình tiết trong truyện vẫn được giải quyết một cách ổn thỏa, dù vừa đọc vừa soi
cũng không dễ tìm ra những điểm vô lý. Biển chỉ có một điều hơi lăn tăn là
chàng hiệp đạo Tô Duy này hơi bị cuồng các sản phẩm của Táo Bị Cắn, lúc nào
cũng nói / nghĩ “giá mà có ai phôn”. ĐTDĐ khác cũng tốt và có đầy đủ chức năng chứ
không chỉ ai phôn là độc tôn.
Nhớ không lầm thì trong
tập 4 có một chi tiết giải thích “vương bất kiến vương” nghĩa là gì. Trong cả 5
tập chính truyện đều không có H, thậm chí không có cả một nụ hôn (hô hấp nhân tạo
chắc không tính là hôn), tuy nhiên vì cốt truyện và nội dung quá lôi cuốn nên
Biển nhẩn nha đọc hết 5 tập mà không bỏ qua bất cứ đoạn nào. Lúc đọc quyển 3 và
4 thì Biển vô cùng muốn mua sách giấy, nhưng đọc đến cuối quyển 5 thì không muốn
lưu trữ sách giấy nữa. Có lẽ dụng ý của tác giả là cái gì mơ hồ mới thú vị,
nhưng trí tưởng tượng Biển kém nên chưa hài lòng lắm với kết truyện, đành phải
nghĩ ra cái kết khác theo chiều hướng lạc quan hơn. Sau khi tìm đọc thêm một số
phiên ngoại (có H) thì nhận ra tác giả đã cho cặp đôi Thẩm Ngọc Thư – Tô Duy một
happy ending. Tuy nhiên nếu sách giấy không có những phiên ngoại này thì có lẽ
độc giả sẽ khá ấm ức.
Nói một chút về cách xây
dựng nhân vật của Phàn Lạc: chỉ dùng câu chữ để miêu tả, cũng không ca ngợi
nhân vật quá nhiều (như Nhĩ Nhã) nhưng người đọc vẫn cảm nhận được rất rõ khí
chất và độ quyến rũ của nhân vật, ngay cả Đoan Mộc công tử trong bộ này chỉ là
nhân vật phụ nhưng vẫn được khắc họa rõ và chiếm được sự quan tâm của hủ nữ. Những
đoạn viết về Đoan Mộc Hành và Lạc Tiêu Dao không nhiều nhưng người đọc vẫn có
thể hình dung một cặp trời sinh, đẹp đôi cứ như sói với thỏ. Tô Duy tuy không
có vẻ đẹp tà mị nhưng lại có nét cuốn hút rất riêng, tính cách hài hước ưa giễu
cợt nhưng thâm tâm thật sự là một người trọng tình trọng nghĩa, có lòng nhân
ái. Thẩm Ngọc Thư đúng kiểu “vô độc bất trượng phu”, ngoài miệng nói chỉ thích
làm bạn với thi thể nhưng trong mọi tình huống đều hết sức chú ý chăm sóc che
chở cho Tô Duy. Tuy 5 tập chính truyện đều không có H nhưng Biển vẫn cảm nhận
được mối kỳ duyên và thâm tình mà hai nhân vật chính dành cho nhau: ngay từ tập
1 đã có cảnh Tô Duy bị bệnh, được Thẩm Ngọc Thư cho nằm trên giường mình, sắc
thuốc cho uống, chỉ thiếu cảnh mớm thuốc thôi. Trải qua quá trình phá án, cùng
giúp nhau thoát khỏi hiểm cảnh, tuy mở miệng là đấu đá chan chát nhưng cả hai đều
hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, đến mức điều gì Tô Duy vừa nghĩ trong đầu thì
Thẩm Ngọc Thư có thể nói thành lời. Tuy không có cảnh H để thêm gia vị cho truyện
nhưng nhìn hai bạn nam chính tình thâm nghĩa trọng, tâm linh tương thông như vậy
thì Biển cũng mãn nguyện 98% rồi.
Về chất trinh thám, “Vương
bất kiến vương” xứng đáng được chấm 9/10 điểm. Mỗi tập là những vụ án riêng biệt
nhưng vẫn có sự xuyên suốt chặt chẽ giữa 5 tập. Tình tiết không quá phức tạp
nhưng vẫn đan xen dày đặc khiến người đọc phải tập trung mới theo kịp. Cốt truyện
và văn phong rất cuốn hút nên dù tâm trí đang tỉnh táo hay đang mơ hồ đều có thể
đọc được. Biển đặc biệt thích lời thoại của hai nhân vật chính: nghe qua thì có
vẻ là chính sự khô khan nhưng lại tiềm ẩn những lời tán tỉnh dành cho nhau, những
câu nói tưởng như rất nghiêm túc nhưng khiến người khác không thể nhịn cười. Yếu
tố hài hước cũng được xen vào giữa các cảnh căng thẳng, nhiều lúc đang ngậm ngùi
đau lòng mà tác giả viết một câu tỉnh rụi khiến độc giả vừa khóc vừa cười. Biển
vừa đọc vừa tò mò không biết tác giả Phàn Lạc là nam hay nữ, niên kỷ khoảng bao
nhiêu mà qua tác phẩm lại thể hiện rõ sự lịch duyệt giang hồ như thế. Ngẫm kỹ lại
thì bộ “Vương bất kiến vương” vừa có thể đọc để học thêm cách đối nhân xử thế vừa
có tác dụng giải trí, quả thật là một bộ truyện nên được đánh giá cao.
QUYỂN 2: CÂU HỒN NGỌC
Để kiếm sống đồng thời
có thể đem áp dụng những gì đã du học về, Thẩm Ngọc Thư mở văn phòng thám tử Vạn
Năng. Đương nhiên là Tô Duy không để yên, chạy đến tự nguyện làm cộng sự. Em họ
của Ngọc Thư là Lạc Tiêu Dao, vốn là tuần bộ, trong một lần đến nhà hát thực
thi công vụ tình cờ cứu được tên trộm nổi danh Câu Hồn Ngọc – kẻ dường như là
hung thủ của một vụ án mạng vừa xảy ra ngay tại nhà hát. Tiêu Dao bị Câu Hồn Ngọc
uy hiếp nên phải che giấu chuyện mình gặp hắn. Có án mạng, văn phòng thám tử Vạn
Năng vào cuộc. Thân phận người đã chết khá nhạy cảm, dính líu rộng, trong lúc
điều tra buộc phải động đến các đối tượng khó nhằn khác. Tô Duy vốn tự xưng là
hiệp đạo Tô Thập Lục, nghe nói Câu Hồn Ngọc cũng là hiệp đạo thì quyết đem hết
tài năng ra thi thố nhằm chứng minh với thiên hạ rằng cậu mới là độc tôn!
QUYỂN 3: HỔ PHÙ LỆNH
Sau khi vụ án Câu Hồn Ngọc
kết thúc, văn phòng thám tử Vạn Năng tiếp nhận thêm vài vụ tìm chó bắt mèo bắt
gian phu dâm phụ để thêm thu nhập. Trong lúc Thượng Hải đang sắp đón Noel, khí
trời lạnh lẽo tuyết rơi trắng xóa thì vợ chưa cưới “hụt” của Thẩm Ngọc Thư là
Trần Nhã Vân dẫn theo người bạn học Tuệ Lan nhờ văn phòng thám tử của bọn họ đi
bắt ma. Biệt thư nơi Tuệ Lan ở với bạn trai xuất hiện ma vào ban đêm khiến cô
ta rất sợ hãi. Vì thù lao khá cao, hai vị thám tử đồng ý, nhưng chưa bắt được
con ma nào thì họ đã vướng vào một vụ giết người có liên quan đến người ngoại
quốc. Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư càng điều tra càng phát hiện ra mình đang chọc
vào một thế lực mạnh đến khó tưởng tượng, liên quan đến kho báu bí mật của triều
Thanh trước đây. Bản thân Ngọc Thư còn rơi vào cảnh nguy hiểm tính mạng, chỉ
trông chờ vào tài trí của cộng sự đắc lực của mình.
QUYỂN 4: PHI TƯỢNG QUÁ HÀ
Văn phòng thám tử Vạn Năng
vắng khách nên không có thu nhập, Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư nảy ra ý định đưa cậu
bé Trường Sinh đi thi đấu cờ tướng để giành giải thưởng là 1000 đồng đại dương.
Cuộc thi chưa phân định thắng bại thì Trường Sinh bị hãm hại thập tử nhất sinh
ngay tại kỳ quán, sau đó không lâu thì đến Liễu quán chủ bị đầu độc bằng thạch
tín, may mà Ngọc Thư y thuật cao minh + phản ứng nhanh nên cứu kịp. Vì Trường
Sinh bị hại nên Tô Duy và Ngọc Thư rất tức giận, quyết tâm lôi hung thủ ra đền
tội, nhưng kết cuộc chưa ngã ngũ thì hai thám tử bọn họ lại chuốc lấy thất bại,
bị người khác hạ nhục, thậm chí Tô Duy còn bị kết tội sát nhân, giam vào đại
lao.
QUYỂN 5: ĐỊNH ĐÔNG LĂNG
Tô Duy đã mang tội danh
sát nhân, bị giam trong đại lao nhưng chẳng những không buông xuôi mà còn bừng
bừng khí thế chọc trời khuấy nước. Thẩm Ngọc Thư vì bảo vệ Tô Duy mà phải trở mặt,
nhờ Đoan Mộc Hành đưa Tô Duy ra khỏi ngục, sang Quảng Châu, dự tính một đi
không trở lại. Ngọc Thư mất đi cộng sự ăn ý, không còn hứng thú với nghề thám tử,
mặc kệ tiền bạc cạn dần mà thờ ơ sống qua ngày. Hai người họ đều là những nhân
tố không thể thiếu trong kế hoạch vĩ đại của những kẻ mang hùng tâm tráng chí
muốn điên đảo vận mệnh dân tộc, cuối cùng bị lôi kéo đến hiểm cảnh, phải trái
trắng đen không thể phân rõ. Tuy Tô Duy rất vui được quen biết những người bạn ở
thời Dân quốc này nhưng cậu vẫn mong muốn được trở về thời hiện đại, từ từ tháo
gỡ những nút thắt rối tinh đang phải đối mặt.
(Sea, 22-10-2018)
Kem đánh răng P/S: Biển
toàn đọc những quyển mình thích, sách nào không thích thì sẽ dừng sau vài
chương hoặc mười mấy chương, nên review của Biển hầu hết đều khen. Quyển nào
không thích thì sẽ không viết review chê, nếu có viết cũng không public, nên nếu
bạn nào thấy review của Biển toàn khen, không đáng tin cậy để dựa vào đó mua
sách thì có thể không cần tiếp tục theo dõi bài đăng của Biển ^^ ____ Ngược lại
nếu bạn nào cần copy review của Biển để quảng bá sách thì cứ hỏi qua 1 tiếng rồi
copy, nhớ ghi nguồn FB Camellia Phoenix, dù sao cách xưng hô và giọng văn tưng
tửng này thì chắc ai đọc cũng nhận ra ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét