lovely dog's work-art

lovely dog's work-art
Sống thế nào để có thể mỉm cười với nhau, & sau khi xa nhau rồi cũng có thể mỉm cười một mình. . .

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Review sách: Hợp Điểm



Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Sci-fi (Tiểu thuyết khoa học, kỳ ảo, giả tưởng)
Đánh giá: 7/10

Quyển này đọc mỗi ngày 15 phút, dường như đọc trong khoảng nửa tháng mới xong, không phải vì chán mà vì truyện khá căng thẳng nên đọc xen kẽ với những truyện căng thẳng khác để cảm thấy bình tĩnh hơn =)) Nội dung tương tự truyện “Hiện thân” của cùng tác giả nhưng Biển thấy quyển “Hợp điểm” hay và dễ hiểu hơn. Truyện nói về những robot cao cấp mang hình hài con người, nhưng vì lý do nào đó mà chính những người chế tạo nên chúng lại muốn hủy diệt chúng. Là robot nhưng chúng vẫn muốn được sống, muốn tự định đoạt tương lai của mình…

Tuy phần tóm tắt của Biển nghe có vẻ quen thuộc và nhàm chán nhưng câu chuyện được diễn giải theo cách mới mẻ và khá cuốn hút. Nhịp điệu truyện xen lẫn những khoảng chậm rãi của kiến thức khoa học và những đoạn dồn dập của yếu tố hành động – trinh thám. Cũng như nhiều quyển sách khác của Phan Hồn Nhiên, trong sách luôn có những đoạn triết lý rất hay về cuộc sống. Biển vốn thích văn phong của PHN từ cách đây chục năm nên luôn chú ý tìm mua sách của cô tác giả này, không hiểu sao một tác giả fantasy tài năng như thế mà sách thường xuất hiện trong các hội sách giảm giá :( Kể lể chút là có lần Biển đã gặp PHN trong một buổi giao lưu ở Nhã Nam Thư Quán và tặng cô ấy một hũ cookies tự nướng :-p

Dưới đây là các đoạn trích từ quyển “Hợp điểm”:

“Cho đến một lúc, những gương mặt vô số kia bỗng gợi lên trong cậu một ấn tượng thực, về cuộc sống thực, nơi người ta nói cười, lắng nghe, tiếp nhận chung quanh và bày tỏ chính mình hoàn toàn tự nhiên hơn. Dù đang làm việc hay vui chơi, tất cả đều toát lên thứ niềm vui sâu đậm, chỉ có khi người ta đang trẻ và tận hưởng từng phút giây. Chẳng mong ước nào là quá xa vời. Chẳng hỏng hóc nào mà không thể chỉnh sửa. Chẳng sai lầm nào không thể thứ tha. Cơ hội của nụ cười luôn ở nguyên đấy. Chỉ cần rời khỏi căn phòng vẫn tự nhốt mình, bước ra ngoài trời. Chỉ cần vài khoảnh khắc tạm quên đi sợ hãi, cho phép mình trở thành một phần của đám đông…”

“Ai đó thật xác đáng khi nói, theo thời gian, các lớp cay đắng rồi sẽ được bóc đi. Nỗi khiếp hãi dù to lớn đến đâu cũng đến lúc dịu lắng. Những oán hận sâu xa đến lúc nào đó phải gột bỏ khỏi trí não. Bất cứ nơi đâu trên thế giới này, bất kỳ sinh vật nào, khác biệt đến đâu, vẫn cùng sử dụng chung một từ điển và một thứ mật mã. Mật mã của sự sống… Cuộc sống tiếp diễn, như một dòng chảy không ngừng. Mọi sinh vật, miễn còn hít thở và còn mong muốn tồn tại, đều phải tìm cách dự phần vào dòng chảy ấy”.

(Sea, 11-10-2018)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét