Tác giả: Harlan Coben. Dịch
giả: Trần Thiện Huy
Thể loại: Trinh thám hiện
đại
Đánh giá: Kịch tính, hồi
hộp, đầy cảm xúc
Matt Hunter là một sinh
viên hiền lành vô hại, vì can thiệp vào một trận ẩu đả nhằm cứu bạn mình mà anh
bị kết tội ngộ sát, trải qua bốn năm địa ngục trong tù. Chín năm sau, những tưởng
anh có thể làm lại cuộc đời với công việc trợ lý luật sư, người vợ xinh đẹp
Olivia đang mang thai và hai vợ chồng đang tìm mua nhà, nhưng số phận chưa định
buông tha cho Matt. Một vài sự kiện khiến anh nhận ra rằng xã hội chưa hoàn
toàn mở rộng vòng tay đón nhận một kẻ muốn làm lại cuộc đời như anh, bất kể điều
khiến anh ngồi tù chỉ là tội ngộ sát, bất kể trước đó anh đã là một người tử tế
như thế nào. Matt Hunter cũng phát hiện vợ mình ngoại tình, rồi dường như chính
đối tượng ngoại tình đó lại theo dõi và suýt giết chết anh. Thay vì nhận được sự
giúp đỡ từ phía những người thi hành công vụ, anh lại bị họ - với cái nhìn đầu
thành kiến – gán cho anh những tội danh oan uổng và định đẩy anh ra sau song sắt
một lần nữa.
Đã từng đọc qua ba cuốn
trinh thám của Harlan Coben, cuốn nào cũng đem đến cho Biển những cảm xúc cuộn
trào cứ như sóng trong ngày gió lớn. Không phải kiểu bình bình và lâu lâu có
vài đoạn gây cấn như truyện của Robert Dugoni, cũng không có những đoạn áp dụng
khoa học kỹ thuật để phân tích dấu vết như truyện của Jeffery Deaver, truyện
trinh thám của Harlan Coben dường như chỉ toàn hành động và hành động, nhưng nó
không chỉ đơn thuần là bạo lực mà luôn khiến độc giả rung động cả cõi lòng. Truyện
của Harlan Coben khiến Biển liên tưởng đến truyện của Harry Dolan, các nhân vật
nam chính đều không phải hình tượng anh hùng hoàn hảo nhưng họ vẫn có sự linh
hoạt nhạy bén và dũng cảm trong hiểm cảnh, và một điều buồn cười là các anh
chàng ấy dường như không thể thoát khỏi sự quyến rũ của người phụ nữ mà họ yêu,
cho dù người phụ nữ đó đã phản bội hoặc đẩy họ vào tình huống hết sức tồi tệ. Lúc
nào các anh ấy cũng yêu và tha thứ vô điều kiện, hơi bị ngốc và không thể tin nổi
*kaka*
Nội dung truyện “Người
vô tội” khiến Biển nghĩ đến cùng một vấn đề mà Biển đặt ra khi đọc “Trảng đất
trống” của Robert Dugoni: nếu thời trẻ ta từng phạm sai lầm có-thể-nói-là-nghiêm-trọng
và sau nhiều năm, sai lầm đó ảnh hưởng đến cuộc sống của vợ/chồng/con cái ta,
thì ta có tự cho phép mình phạm tiếp những sai lầm khác nghiêm trọng hơn để cố
cứu vãn những gì đã xảy ra trong quá khứ không? Đọc truyện “Người vô tội”, bên
cạnh cảm giác hồi hộp thích thú vì câu truyện thật sự hay, Biển cũng thỉnh thoảng
cảm thấy chán nản với những thứ xấu xa phức tạp trong quan hệ giữa người với
người, giữa đàn ông và phụ nữ. Hôm nọ Biển đọc truyện trên wattpad và thấy một
comment rất rất hay của nick Tekamo13 như sau: “Trong cuộc sống không có sai lầm
nào lớn hơn việc cho phép bản thân mình được quyền vấp ngã và đổ thừa cho hoàn
cảnh. Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động tiêu cực hay
sai trái mà nó chỉ là lý do cho những kẻ không có ý chí với tâm hồn hẹp hòi vịn
vào để tự bào chữa cho mình mà thôi”. Có thể câu nói này cầu toàn và cực đoan,
nhưng Biển thấy nó đúng và rất thích nó.
“Người vô tội” của
Harlan Coben là một câu chuyện lôi cuốn từ những câu đầu tiên đến những dòng cuối
cùng, văn phong bình ổn lưu loát, cảm giác như không thừa một chữ nào. Tuy
không thuộc thể loại trinh thám tâm lý nhưng người đọc vẫn có thể thấm được rất
nhiều điều về quan hệ nhân gian, về cách mà một tình yêu bao dung có thể kiên
nhẫn và tha thứ như thế nào. Với Biển, đây là một câu chuyện hay, không hề tiếc
thời gian đọc. Sách giấy của truyện này không còn bán online và offline, có lẽ
sẽ tìm được ở các tiệm sách cũ.
(Sea, 28-10-2018)
P.S.1:Cảm giác khi chọn
một câu chuyện mới để đọc (và nếu nó hay) thì lòng thấy vui sướng như đi mua quần
áo trong ngày Black Friday mà chọn được đồ ưng ý vậy :3
P.S.2: Biển thấy mấy
dòng trắng nhỏ ở bìa sách thay vì quảng cáo thêm thì lại chẳng có liên quan gì
đến nội dung truyện hết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét